Buổi sáng, khi Vương Ân Thành mới vừa đi vào văn phòng thì Thiệu Chí Văn gõ cửa, Vương Ân Thành ngồi ở trên ghế trước máy tính bảo cậu ta tiến vào, Thiệu Chí Văn thoáng nhìn ra phía ngoài rồi đóng cửa lại, ngồi vào phía đối diện bàn công tác, nhìn Vương Ân Thành nghiêm túc nói : “Diệp An Ninh từ chức anh có biết không?”
Bàn tay đang sắp xếp bàn làm việc của Vương Ân Thành chợt khựng lại : “Từ khi nào?”
“Không biết, hồi sáng em đến sớm vừa vặn gặp được, thấy cô ta bưng đồ đạc của mình đi ra ngoài, trên bàn thì trống không, từ chức chứ còn gì nữa.”
Trong tay Diệp An Ninh còn công việc, nếu đã muốn từ chức tại sao hôm qua lại không nói gì? Huống hồ tòa soạn báo lúc này thiếu người muốn chết, cô ta muốn đi cũng nên nói sớm một chút, dù gửi đơn từ chức thì vẫn còn phải bàn giao công việc cẩn thận, chẳng lẽ là do đi cửa sau nhờ mối quan hệ thân thuộc với ông chủ trên cao nên mới hành động lỗ mãng vậy sao?
Vương Ân Thành phỏng chừng lão Lưu cũng không biết việc Diệp An Ninh từ chức, Diệp An Ninh lại đây thu dọn đồ đạc sớm như vậy chỉ sợ là định mặc kệ tất cả, âm thầm lặng lẽ rời đi.
Vương Ân Thành nhìn Thiệu Chí Văn : “Đừng đụng vào máy tính của cô ta, chuyện bàn giao công tác chờ lão Lưu đến rồi nói. Cậu trước tiên đi làm việc của mình, làm tốt công việc mình có trong tay đi.”
Thiệu Chí Văn gật đầu, hơi nhổm lên, dừng một chút lại ngồi xuống : “Bài phỏng vấn kia có kêu người khác làm không?”
Vương Ân Thành biết Thiệu Chí Văn đang suy nghĩ gì, y vừa qua khỏi kỳ thực tập hiện nay còn đang trong thời gian thử việc, nếu có thể tạo được tiếng vang, sau này hoạt động trong giới cũng dễ dàng. Mục tài chính và kinh tế không dễ, làm phỏng vấn nhiều thì y cũng học được không ít.
Vương Ân Thành nói : “Tạm thời thì không, cậu trước tiên làm tốt công tác của mình đi.” Dừng một chút, “Lúc bài phỏng vấn được đăng sẽ có tên của cậu.”
“Thật chứ? !” Thiệu Chí Văn không chút che dấu sự phấn khích của mình, giống như con thỏ nhảy lên : “Thật sao Đại vương! Vậy mấy việc của Diệp An Ninh liền giao cho em đi! Em tin rằng mình có thể làm việc của hai người!”
Vương Ân Thành cười nhạt : “Nói lại một lần cuối cùng, làm chuyện của mình cho tốt, công việc của Diệp An Ninh sẽ phân chia sau, cái này phải xem lão Lưu sắp xếp như thế nào! Ăn nhiều quá không tiêu hóa nổi đâu, đi đi.”
“Tuân lệnh, Đại vương!” Thiệu Chí Văn tuổi trẻ khí thịnh, tính cách hoạt bát, vừa nghe Vương Ân Thành nói xong liền cúi chào, nhanh như chớp chạy ra ngoài làm việc.
Sau khi lão Lưu đến Vương Ân Thành liền đi vào văn phòng, lão Lưu nghe nói Diệp An Ninh dọn đồ đạc đi thì vẻ mặt là không thể tin được, “Đồ cái thứ gì đâu á, cô ta cho rằng tòa soạn báo là chỗ nào vậy? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”
Lão Lưu nói xong liền gọi điện thoại cho ông chủ, Diệp An Ninh đúng là trốn chạy bằng cửa sau, không thèm chào tạm biệt với thủ trưởng trực tiếp của mình là Vương Ân Thành, lại càng không làm vậy với lão Lưu, trong phòng làm việc chẳng ai biết Diệp An Ninh rời đi.
Ông chủ lớn ở đầu bên kia đại ý nói là, Diệp An Ninh đi thì thôi, không sao đâu, dù sao ông ta cũng sẽ sớm chuyển Diệp An Ninh đi, có điều chưa biết mở miệng như thế nào, hiện tại tuy rằng cô ta lẳng lặng đi như vậy thậm chí cũng không bàn giao công tác, nhưng tốt xấu gì thì người phiền phức cũng đã đi, tòa soạn của lão Lưu sau này sẽ yên bình hơn một chút.
Sau khi lão Lưu cúp điện thoại liền ở trong phòng làm việc chửi ầm lên, quả thật hắn không thích Diệp An Ninh, từ đời tư cho đến công việc, nhưng có thích hay không là một chuyện, toàn bộ sự vận hành của tòa soạn báo lại là một chuyện khác, tòa soạn vốn đang thiếu người, nhân phẩm Diệp An Ninh mặc dù hơi kém nhưng bình thường cũng làm việc lĩnh lương, hiện tại cô ta vô thanh vô tức bỏ đi, công việc không bàn giao, toàn bộ tiến độ làm việc của tòa soạn sẽ bị cô ta làm cho ảnh hưởng rối tung ít nhất một tuần!
Trong tòa soạn mỗi người đều có công việc bận rộn của riêng mình, mọi người làm việc cũng không dễ dàng, trong tay Vương Ân Thành còn có bài phỏng vấn Lưu Hằng, Diệp An Ninh nắm được tin tức quan trọng như vậy không nói một tiếng bỏ đi ! Trời biết thường ngày tác phong nghề nghiệp của cô ta ra sao, có khi nào sẽ đem tin tức tiết lộ cho tờ báo cạnh tranh hay không! ! ?
Lão Lưu ở trong phòng làm việc chửi thề ỏm tỏi, đá vào cái bình nước không đặt bên cạnh, khiến nó bị lõm vào một khoảng lớn.
Vương Ân Thành cũng không khuyên nhủ lão Lưu, việc này cho dù là ai đụng phải đều phải chửi thề, sở dĩ Vương Ân Thành có thể bình tĩnh như vậy, là bởi vì ngay từ đầu cậu đã không xem trọng Diệp An Ninh. Diệp An Ninh tâm cao khí ngạo, hành vi quái dị, cách nghĩ lại hay chỉ vì cái trước mắt, người như vậy ở nơi nào cũng không thích hợp làm đồng nghiệp với nhau.
Vương Ân Thành chờ lão Lưu mắng đã rồi, mới mở miệng nói : “Công việc của Diệp An Ninh anh hãy nhanh chóng phân công lại, mục tài chính và kinh tế không thể bởi vì thiếu một người như cô ta mà tụt hậu lại phía sau.”
Lão Lưu thở dài một hơi, bàn tay vỗ lên bàn làm việc : “Fuck! Lúc trước muốn cô ta cút thì chẳng đẩy đi được! Hiện tại con mẹ nó nắm tin tức quan trọng như vậy rồi chạy mất! ! Đầu óc ông chủ bị lừa đá hay sao ấy?”
Vương Ân Thành biết trong tòa soạn báo Diệp An Ninh vẫn có người nâng đỡ, bằng không sẽ chẳng có gan lẵng lặng chạy mất như vậy, cậu nghĩ đến bài phỏng vấn Lưu Hằng kia, nói với lão Lưu : “Em kêu Thiệu Chí Văn đi thông báo cho bên in ấn, ngày mai sửa trang báo, bài phỏng vấn Lưu Hằng lên khuôn luôn đi.”
Lão Lưu nhìn Vương Ân Thành : “Kịp không?”
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ : “Thử xem sao, đêm nay em đem bản thảo ra sửa, ngày mai cùng Thiệu Chí Văn đến nhà máy in một chuyến, trong tay Diệp An Ninh có lẽ còn có tin tức khác, không chắc cô ta có tiết lộ hay không, để ngừa vạn nhất, chúng ta đăng trước đi.”
Lão Lưu nghĩ nghĩ, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, “Được rồi, bài phỏng vấn Lưu Hằng cậu xem rồi lo liệu.” Nói xong mở cửa văn phòng ra, kêu lớn : “Đem máy tính của Diệp An Ninh vào đây! Còn lại văn kiện tư liệu gì, đều dọn vô phòng làm việc của tôi hết đi! Mấy người bên chuyên mục tài chính và kinh tế cũng vào đây luôn!”
Trong tay Diệp An Ninh quả thật có không ít việc, cô ta là một người không thích nghe theo sự sắp xếp, chỉ thích chỗ này xen vào một chút chỗ kia chỉnh sửa vài chỗ, công việc rất rời rạc, lão Lưu phân công việc của cô cho những người còn lại, cuối cùng giữ Thiệu Chí Văn lại, kêu y tối nay cần phải tăng ca, ngày mai sẽ gửi bản thảo đi.
Thiệu Chí Văn nhiệt huyết dâng tràn, nói nhất định sẽ vì tòa soạn báo máu chảy đầu rơi tan xương nát thịt.
Lão Lưu quát to cậu cút ngay! Tôi dùng óc và xương cốt của cậu cho chó ăn hay sao? Đi ra ngoài làm việc ngay cho tôi! !
Thiệu Chí Văn gọi điện thoại cho bên in ấn, bàn bạc việc sửa trang báo, Vương Ân Thành quay về phòng làm việc của mình lấy tư liệu từ USB, lúc sớm cậu tới thì để túi ở trên bàn làm việc, khi ngồi xuống mở khóa kéo ra tìm USB đột nhiên nhìn thấy một lớp giấy dầu.
Vương Ân Thành hơi nghi hoặc, đụng vào lớp giấy, ngón tay liền dính mấy hạt cát màu, cậu mở ra, phát hiện bên trong lại là bức tranh cát mà lần trước Bánh Đậu làm ở khu trò chơi.
Nước biển màu xanh nhạt, cơn mưa nhỏ màu sắc rực rỡ và cả đám rong màu vàng. . . Lần trước đã thấy qua bức tranh cát này ở khu trò chơi, lúc ấy Bánh Đậu nói rất xấu, định bỏ đi, cậu trông thấy Lưu Hằng bỏ vào bịch nilon mang về, còn tưởng rằng Bánh Đậu làm được một nửa thì đột nhiên tâm tính trẻ con phát tác, không thích bức tranh cát kia, lại không nghĩ rằng hiện giờ nó đã hoàn toàn được hong khô, còn dùng giấy dầu bọc lại chỉnh chỉnh tề tề lén đặt vào trong túi xách của mình.
Là Bánh Đậu làm. . . tặng cho mình? Lúc ấy nói không thích đòi vứt đi, kỳ thật là bởi vì làm quà tặng mà bị phát hiện cho nên cố ý nói như vậy sao?
Vậy bức tranh cát này vốn chính là làm tặng cho mình ? !
Vương Ân Thành cầm bức tranh cát lên, tay hơi run, trong lòng tràn đầy cảm xúc hạnh phúc cùng chua xót, cậu thật cẩn thận đặt bức tranh cát ở trên bàn làm việc, tay chống đầu nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong mắt của mình, nhưng cả cơ thể lại đang tố giác cậu, cứ không ngừng run lên nhè nhẹ.
Thời thơ ấu và tuổi trẻ của cậu là một khoảng thời gian nghĩ lại mà kinh sợ, bóng ma đen tối của cuộc sống gia đình đã từng khiến cho cậu hoàn toàn không có bất cứ chờ mong gì đối với khái niệm gia đình, sau khi trưởng thành lên đại học, cùng Chu Dịch An an tĩnh sống chung từng làm cho là cậu nghĩ rằng kỳ thật mình đã có một đoạn tình cảm ấm áp, ai ngờ cuối cùng cuộc sống việc học hành ngay cả nhân phẩm đều bị giày xéo đến thương tích đầy mình. Vượt qua khoảng thời gian khó chịu đựng nhất kia, vài năm nay sinh hoạt mới có chiều hướng ổn định bình lặng, không có khát vọng gì để theo đuổi và chờ mong, nếu Bánh Đậu không xuất hiện, có lẽ cậu cứ như vậy mà sống cả đời cũng không chừng.
Nhưng mà Bánh Đậu xuất hiện đối với Vương Ân Thành mà nói là một bước ngoặt to lớn, sinh hoạt của cậu bắt đầu phát sinh chuyển biến thật lớn, vẻ bình tĩnh phía bên ngoài bị phá vỡ, vẫn còn ẩn náu chính là tâm hồn xao động và bất an của Vương Ân Thành.
Cậu bắt đầu chờ mong, bắt đầu bất an và bắt đầu kiên trì với rất nhiều thứ, từng chút một, tuy chậm rãi nhưng rốt cục cậu cũng cảm nhận được, lớp bụi dày bao phủ tim cậu một thời gian dài, nay đã được quét đi sạch sẽ.
Trong văn phòng Vương Ân Thành không mở đèn, Thiệu Chí Văn sau khi nói chuyện điện thoại xong liền đi tới gõ cửa nói ngày mai đi lo việc in ấn.
Thiệu Chí Văn đi vào, Vương Ân Thành mở to mắt nhìn qua chỗ khác để che giấu mọi cảm xúc, một lần nữa dùng giấy dầu bọc bức tranh cát trên bàn làm việc lại rồi đứng lên, giả bộ lục lọi trong ngăn kéo.
Thiệu Chí Văn hơi sửng sốt, có thể nhận ra cảm xúc của Vương Ân Thành rõ ràng không bình thường, lúc y vừa mới đứng gõ cửa phòng làm việc thì nhìn thấy trên bàn có món đồ, tuy rằng không rất rõ ràng, nhưng cũng đoán được đó là một bức tranh cát. Hơn nữa hai mắt Vương Ân Thành đỏ hồng, trên lông mi còn có vẻ ẩm ướt.
Vương Ân Thành xoa xoa mi tâm, cố gắng che dấu cảm xúc, rồi mới ngước mắt nhìn Thiệu Chí Văn : “Gọi điện thoại rồi sao?”
“A, xong rồi, sáng ngày mai đi qua là được.”
“Rất tốt.”
“Vậy. . .” Thiệu Chí Văn vốn định hỏi thêm một câu, nhưng sợ chính mình lắm miệng khơi lại chuyện thương tâm, bèn nói lái đi : “Em đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi điện thoại nội tuyến hoặc là gọi thật to.”
“Được.” Vương Ân Thành gật đầu.
Thiệu Chí Văn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Ân Thành đột nhiên gọi y lại : “Chờ một chút.”
Thiệu Chí Văn quay đầu : “Chuyện gì vậy, Đại vương?”
“Cậu có biết chỗ nào bồi tranh không, gần tòa soạn báo hoặc là ở nơi khác cũng được.”
Thiệu Chí Văn nghĩ nghĩ : “Gần tòa soạn báo bên này thì không có, bất quá em nhớ rõ kế bên nhà máy in hình như có một chỗ bán tranh thuỷ mặc, ở đó có người bồi tranh.”
Vương Ân Thành gật gật đầu.
Buổi sáng Lưu Hằng đưa con đến nhà trẻ rồi quay đầu đi đến công ty, tới giờ cơm Lục Hanh Đạt gọi điện thoại tới, nói không phải cậu muốn gặp cái người tên Rose kia sao? Tại sao lại không đi?
Lưu Hằng nghĩ nghĩ, tạm thời không muốn nói với hắn chuyện về Vương Ân Thành, anh cảm thấy những chuyện thế này cũng không thể nói năm ba câu là rõ ràng được, lại càng không nghĩ qua điện thoại tùy tiện giải thích vài câu mơ hồ, cuối cùng khiến thanh danh của Vương Ân Thành trở nên không tốt lắm trong mắt bạn bè.
Lưu Hằng thuận miệng trả lời một câu không có thời gian, bình thường còn phải chăm sóc con.
Ở đầu điện thoại bên kia Lục Hanh Đạt cười : “Vậy ha, nhìn thì đoán không ra ha, hiện tại cậu đã trở thành “vú anh” rồi ha? Mỗi ngày ngoại trừ công việc chính là chăm sóc con? Aish, không có thời gian chăm sóc con tại sao không chịu nói sớm, chẳng phải còn có tôi đây sao? Tôi tới ở rồi chăm sóc luôn cho Bánh Đậu nhà cậu cũng được mà, hiện tại chẳng phải nó đã sáu tuổi sao? Cũng đâu cần thay tã đút sữa? !”
Lưu Hằng nói : “Coi như xong, cậu mà chăm sóc Bánh Đậu, tôi sợ cậu sẽ hi sinh sớm mất.”
Lục Hanh Đạt : “Ah, thằng nhãi con tính tình vẫn còn xấu xa như vậy sao? Đã sáu tuổi mà cũng không thay đổi hiền hòa hơn một chút hả! ? Chậc chậc, thật là, với cái tính cách đó của nó, cứ giữ mãi như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một tiểu lưu manh gieo mầm tai họa.”
Lưu Hằng nhíu mày: “Lúc cậu nói con tôi lưu manh tốt nhất là tự soi gương nhìn mình từ đầu tới đuôi một lần đi!” Cho dù tính tình Bánh Đậu có hơi xấu không làm cho người ta thích, thì đó cũng là con trai của Lưu Hằng, anh có thể kêu một tiếng thằng nhãi ranh, nhưng người khác thì miễn đi, đây là do anh biết Lục Hanh Đạt từ nhỏ đã ăn nói tùy tiện, đổi lại là người khác, sợ rằng Lưu Hằng sẽ trực tiếp trở mặt.
Hai người ở trong điện thoại xoay quanh đề tài con cái đông một câu tây một câu, Lục Hanh Đạt đột nhiên nói : “Ai u, cậu xem trí nhớ của tôi đấy, gọi điện thoại cho cậu định nói chính sự, bị cậu đông kéo tây xả mất rồi! Cậu vốn là muốn gặp cái người tên Rose kia mà? Tôi liên hệ dùm cậu rồi, vé máy bay cũng mua luôn kết quả cậu nổi cơn điên lại không chịu đi ! Hồi sáng tôi gọi điện thoại cho bên kia nói cậu tạm thời không có thời gian, cô Rose cũng là người tinh ranh, nói chuyện quanh co lòng vòng với tôi vài câu, người ta trực tiếp nhắn lại nói muốn tới đây trò chuyện với cậu, còn hỏi tôi số điện thoại, cảnh cáo chúng ta tốt nhất không nên quấy rầy cuộc sống của người mang thai thuê kia. Muốn hỏi cái gì cô ta có thể nói thay, nhưng mà hai bên đều phải tôn trọng hiệp ước lúc đó.”
“Cậu nói cô ta đến đây sao?” Sắc mặt Lưu Hằng nghiêm túc.
Lục Hanh Đạt : “Đúng vậy, nói là buổi tối sẽ tới, hẹn cậu ra ngoài, tớ có cảm giác hình như cô ta rất sốt ruột. Muốn gặp không?”
Lưu Hằng nghĩ nghĩ : “Gặp, cậu hẹn thời gian và địa điểm giúp nhé, buổi tối tôi sẽ qua.”
Lục Hanh Đạt đột nhiên hừ một tiếng : “Người phụ nữ này trước kia tôi đã có thể thấy quá rõ rồi, nhìn không đến nỗi nào mà nói chuyện làm việc rất có thủ đoạn, lúc trước tiền cũng là do chính cô ta nâng giá lên, hiện tại tôi có cảm giác mình đã bị gạt mà vẫn phải giúp cô ta thật là khó chịu a!”
Hôm nay trong nhà trẻ tổ chức “Ngày họp chợ”, tất cả các bạn nhỏ đều được giáo viên dẫn ra sân chơi, giáo viên dùng phương thức rút thăm chỉ định những người nào sẽ sắm vai nhân vật gì còn phân phối đạo cụ thích hợp.
Diệp Phi rút thăm đóng vai thương nhân, bị sắp xếp đứng sau quầy hàng làm bằng bìa giấy các-tông cứng, trên đó bày rất nhiều món đồ chơi mô phỏng hàng hóa, bất quá đại đa số đều là chai lọ rỗng.
Bánh Đậu rút thăm làm khách mua đồ, giáo viên đưa cho nhóc một tập tiền giả màu xanh biếc.
Hai đứa căn bản là không thích chơi, giả bộ ghé vào bên quầy như đang cùng chơi đùa thực ra là lặng lẽ nói chuyện.
Trong tay Bánh Đậu nắm tập tiền giả, đứng ở trong góc, Diệp Phi đứng trong góc quầy, kế bên còn có một số bạn nhỏ khác làm người bán hàng, chung quanh rất nhiều bản nhỏ đóng vai người mua. Có đứa cầm tiền nhìn Diệp Phi, nghiêm nghiêm túc túc giống y như dáng vẻ của người lớn : “Xin chào, làm phiền bạn, tớ muốn mua cái kia, bạn có thể cho tớ xem thử được không.”
Bánh Đậu đầu cũng không thèm quay lại, Diệp Phi nhìn nhìn, chỉ qua bên cạnh : “Tớ đang có khách, cậu mua của người bán bên kia đi.”
Bạn nhỏ nhíu mày nhìn Bánh Đậu một cái liếc mắt cũng không thèm quăng cho mình, rồi lại quay sang nhìn ông chủ nhỏ không có chút phản ứng với khách mua hàng là mình đây, bèn xoay người đi đến gian hàng kế bên.
Diệp Phi hỏi : “Cậu tặng bức tranh cát cho ma ma rồi chứ?”
Bánh Đậu nắm chặt mớ tiền giả trong tay, gật gật đầu : “Tặng rồi.”
“Phản ứng của ông ấy như thế nào? Thích chứ?”
Bánh Đậu có hơi rối rắm, nếu như trực tiếp đưa quà nhóc cảm thấy không hay lắm, cho nên hồi sáng thừa dịp Vương Ân Thành không ở trong phòng liền lén nhét bức họa vào túi xách của ma ma, cho nên nhóc cũng chẳng biết Vương Ân Thành sau khi nhìn thấy thì có thích hay không. Nhưng hiện giờ Diệp Phi hỏi, thì nhóc lại không thể nói mình kỳ thật không đưa trực tiếp, mà là lén nhét vào trong túi xách.
Nếu nói thẳng ra, sẽ bị người ta xem thường mình là người nhát gan. Bánh Đậu nhíu mày, không lên tiếng.
Cái trò chơi “Ngày họp chợ” này bọn Bánh Đậu từ lớp nhỏ cho đến giờ vẫn hay được chơi, từ lâu đã sớm cảm thấy nhàm chán, hai đứa không thèm chơi, vẫn đứng trong góc phòng thành một nhóm nhỏ, sau đó vẫn luôn chờ tới giờ tan học.
Lưu Hằng đầu kia mới vừa cúp điện thoại của Lục Hanh Đạt không bao lâu, thì nhận được điện thoại của Chu Dịch An.
Giọng của Chu Dịch An ở đầu kia điện thoại nghe rất lạnh nhạt, hắn vừa nghe giọng Lưu Hằng liền trực tiếp chất vấn, không còn vẻ lý trí bình thản như ngày thường.
“Quả thật chúng ta đã chia tay, tôi cũng không có tư cách để bình luận điều gì. Lưu Hằng, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có ý với Vương Ân Thành phải không?”
Lưu Hằng từ phía sau bàn làm việc đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn ra ngoài, “Chu Dịch An, nếu chúng ta đã chia tay, câu hỏi này, tôi hoàn toàn không nhất thiết phải trả lời, đây là sinh hoạt cá nhân của tôi.”
Chu Dịch An : “Lưu Hằng, chuyện của tôi và Vương Ân Thành năm đó anh cũng biết đúng không? Nếu biết thì hãy bỏ qua đi, đừng làm phiền nữa, em ấy không phải là tôi, chơi không nổi đâu.”
Lưu Hằng không hiểu Chu Dịch An nói chơi là có ý gì, tuy rằng trước kia quan hệ cùng Chu Dịch An rất bình thản, nhưng năm đó anh cũng không có ý chơi đùa, đối với Vương Ân Thành anh lại càng thêm kiên nhẫn và nghiêm túc, anh suy nghĩ và lý giải chuyện đã qua nên hiểu biết nhiều hơn về Vương Ân Thành, anh không nhất thiết phải mở miệng thừa nhận cái gì cùng Chu Dịch An, nhưng trong nội tâm kỳ thật đã có ý xem Vương Ân Thành là người nhà.
Lưu Hằng đã động tâm đối với Vương Ân Thành, Bánh Đậu cần cậu, mà Lưu Hằng cũng vậy.
Lưu Hằng không muốn nói chuyện với Chu Dịch An, dứt khoát cúp điện thoại rồi tiếp tục làm việc, chuyện khống chế cổ phần Cửu Long gần đây vẫn luôn xảy ra vấn đề, đánh giá kiểm soát rủi ro phía bên kia vẫn chưa xong, lần đầu tiên xuất hiện vấn đề từ ngân hàng tài trợ.
Sắp đến giờ nhà trẻ tan học Lưu Hằng gọi điện thoại cho Vương Ân Thành, đầu bên kia Vương Ân Thành hơi ngập ngừng một chút, rồi nói : “Tối nay tôi phải tăng ca.”
Lưu Hằng đứng trên góc độ của người trưởng thành mà suy xét đương nhiên là có thể hiểu được, nhưng hiểu con không ai bằng cha, buổi sáng Bánh Đậu vừa dễ thương lại vừa khoe mã cộng thêm các loại hành động lắc lắc cái đuôi nhấp nháy mắt lấy lòng, chính là muốn Vương Ân Thành buổi chiều đi đón nó, nhóc con chẳng những hy vọng Vương Ân Thành đi đón, mà còn vô cùng chấp nhất, nếu Vương Ân Thành bởi vì công tác mà không đi, Lưu Hằng phỏng chừng Bánh Đậu sẽ ngay lập tức sụ mặt, buổi tối trở về trốn trong chăn liền trực tiếp khóc mù trời.
Lưu Hằng suy xét đến vấn đề của con, đầu óc nghĩ rất nhanh, anh biết không thể nói trực tiếp như vậy với Vương Ân Thành, nếu anh nói thẳng Bánh Đậu sẽ như thế này thế này, Vương Ân Thành tất nhiên sẽ đi đón con, nhưng Lưu Hằng cảm thấy chính mình cũng phải vì Vương Ân Thành mà suy nghĩ nhiều một chút, đàn ông có sự nghiệp của riêng mình là việc tốt.
Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành, Lưu Hằng cảm thấy mình đều phải quan tâm, không thể bỏ qua người nào.
Anh dừng một chút, rồi nói : “Một mình cậu tăng ca, hay là toàn bộ văn phòng?”
Vương Ân Thành một tay nắm di động một tay di chuột, mắt nhìn màn hình, “Một mình.”
“Rất gấp đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Buổi tối tôi có việc, đón Bánh Đậu xong phải đi ngay, cậu đem công việc về nhà làm, có thể dùng thư phòng, lúc cậu làm việcBánh Đậu sẽ không làm phiền, đến giờ cũng sẽ tự mình lên lầu đi ngủ.” Lưu Hằng nói xong, kéo cà- vạt, đột nhiên cảm thấy hơi lâng lâng, nhất là khi nói đến ba từ “Mang về nhà”.
Ở đầu kia điện thoại Vương Ân Thành sựng lại, buông chuột máy tính ra, dời khỏi màn hình máy tính, ánh mắt không tự giác liếc bức tranh cát trong ngăn kéo, nghĩ nghĩ, rốt cục nói : “Anh xem như vầy có được không, buổi tối anh có việc, đưa Bánh Đậu về chỗ tôi ở một đêm, sáng hôm sau tôi đưa nó đi nhà trẻ luôn.”
Sau khi nói xong Lưu Hằng liền đứng dậy cầm lấy ấm nước, định rót một tách trà dùng áp chế sự hưng phấn của chính mình, đột nhiên nghe Vương Ân Thành nói vậy, bàn tay run lên, làm rơi ấm nước vào khay, nước nóng đổ hết lên quần tây của anh.
Lưu Hằng nhịn không được kêu lên, buông ấm nước lấy khăn tay thấm nước, đầu này Vương Ân Thành nghe được một âm thanh kì dị, nhíu nhíu mày, “Không được sao?”
Lưu Hằng theo bản năng mở miệng : “Không không, được mà.” Nói xong bàn tay cầm khăn dừng lại, muốn trực tiếp tự gõ đầu mình.
Vương Ân Thành dãn chân mày ra, ngồi thẳng lại, rõ ràng dứt khoát nói : “Cám ơn, một lát nữa tôi sẽ trực tiếp đón xe đi, anh có tới nhà trẻ không?”
Lưu Hằng ném khăn trong tay xuống, ngồi trở lại ghế giám đốc, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, anh còn cần phải đi sao? “Không, cậu tự đi thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, thư kí trực tiếp gõ cửa đi vào, đưa cho Lưu Hằng một phần văn kiện yêu cầu ký tên, Lưu Hằng cầm lên xem vài lần, ký tên mình vào, thư kí thấy sắc mặt lão bản vô cùng không tốt vội vàng cầm văn kiện vừa ký xong nhanh như chớp chạy mất.
Lưu Hằng dựa vào lưng ghế đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, loại cảm giác này thực kỳ lạ, Vương Ân Thành hẳn là còn chưa biết tâm tư của mình, nhưng mỗi lần anh tưởng rằng mình đã lẳng lặng đến gần được hai bước, Vương Ân Thành tựa hồ luôn có biện pháp cự tuyệt anh một cách khéo léo.
Lưu Hằng lấy một văn kiện từ sâu trong ngăn kéo ra, bên trong là bản thỏa thuận lần trước ký cùng Vương Ân Thành, anh đọc các điều khoản bên trong đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, tiện tay vứt cả túi văn kiện vào máy cắt giấy.
Anh nghĩ vào thời điểm đó không biết mình lấy từ đâu tự tin cùng lý trí mà kêu cậu ký văn kiện này? Hiện giờ chẳng phải là đang tự tay tát vào mặt mình đấy sao? Giờ anh hủy văn kiện này đi còn có tác dụng sao? ! Bản thân anh cònkhông thể tự lừa gạt mình, nói hủy đi rồi thì có ý nghĩa gì. Văn kiện là do anh đề nghị ký, động tâm trước người kia cũng là anh, thậm chí còn cùng Chu Dịch An chia tay, lại điều tra quá khứ của Vương Ân Thành. Anh làm nhiều việc như vậy, đơn giản chính là muốn tới gần Vương Ân Thành; Nhưng mà Vương Ân Thành ngoại trừ cưng chiều con thì chẳng làm gì khác, cũng đã vô hình trung chối bỏ hết những điều anh đã làm, bởi vì tựa hồ vô luận anh làm như thế nào, ánh mắt Vương Ân Thành nhìn anh nhiều lắm cũng chỉ là nhìn cha của Bánh Đậu mà thôi.
Anh chính là cha của Bánh Đậu mà!
Lưu Hằng hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại đến nhà trẻ, nói hôm nay mình không có thời gian tới đó, sẽ có một người đàn ông tên là Vương Ân Thành qua đó đón con dùm mình.
Hiện tại kẻ lừa đảo giả mạo làm phụ huynh lừa bán con nít không ít, nhà trẻ vì cẩn thận đều hy vọng cha mẹ học sinh trực tiếp đi đón con, để phòng ngừa việc xảy ra ngoài ý muốn, nếu có người đón dùm, đều cần phải cùng phụ huynh xác nhận diện mạo, nếu có thể, tốt nhất là gởi ảnh chụp lại đây.
Lưu Hằng nghe giáo viên ở đầu kia điện thoại xác nhận diện mạo của Vương Ân Thành, bèn trả lời : “Giống Bánh Đậu như đúc, thầy nhìn thì biết ngay, liếc mắt một cái là có thể xác nhận.”
“. . .”
Lúc ăn cơm chiều Lưu Hằng gọi một cú điện thoại cho Vương Ân Thành, ở đầu kia rất an tĩnh, chỉ nghe giọng Vương Ân Thành gọi Bánh Đậu : “Bánh Đậu, điện thoại của ba ba nè.”
Trong công ty cơ hồ đã về gần hết, rất ít người ở lại tăng ca, Lưu Hằng từ thang máy của tòa nhà Hoa Vinh Quốc Tế đi ra bãi đỗ xe, chuyện khống chế cổ phần Cửu Long gần đây có chút phiền toái, anh bị việc này hành cho bạc cả tóc, nhưng mà hiện tại nghe được thanh âm của Vương Ân Thành, phiền toái trong lòng anh hình như đột nhiên vơi đi không ít.
Đầu kia điện thoại là Vương Ân Thành còn thêm Bánh Đậu, anh nghĩ kỳ thật công tác có mệt cũng đáng.
Bánh Đậu chạy tới nghe, thanh âm mềm mại : “Ba ba.”
Lưu Hằng cười sủng nịch một cách bất đắc dĩ, nhóc con nói chuyện êm dịu đơn giản như vậy là bởi vì Vương Ân Thành đang ngồi ở bên cạnh, nếu Vương Ân Thành không ở đó, khẩu khí Bánh Đậu khẳng định mang theo vẻ miễn cưỡng.
Lưu Hằng không nói thêm điều gì, chỉ dặn dò vài câu, nhóc con ở đầu kia điện thoại nhẹ nhàng “Vâng ,dạ” Hai tiếng, sau đó liền có chút cứng ngắc, Lưu Hằng cầm di động nghĩ, chắc là Vương Ân Thành đã đi ra ngoài.
Quả nhiên Lưu Hằng định nói thêm nữa, Bánh Đậutrở nên mất kiên nhẫn, Lưu Hằng nghiêm túc nói trong điện thoại : “Bạn nhỏ Lưu Tục, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, không thể có mẹ thì ngay lập tức quăng bỏ một vị phụ huynh khác! Con như vậy thực không có lễ phép chút nào!”
Bánh Đậu “A” một tiếng không nói gì nữa, Lưu Hằng nghĩ chẳng lẽ mình quá nghiêm túc nên dọa đến con, chợt nghe giọng Bánh Đậu ở bên kia cũng rất nghiêm túc trả lời : “Buổi tối ba trở về sớm một chút, nhớ ăn cơm, không được uống rượu!”
Lưu Hằng sửng sốt, nhếch môi không biết nhóc học khẩu khí này ở đâu? Lại nghe Bánh Đậu nghiêm túc nói : “Hơn nữa con không có quăng bỏ ba!”
Lưu Hằng ngồi ở trong xe rất muốn cười, trong đầu tưởng tượng đến khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Bánh Đậu, vẻ mặt cũng dãn ra, khẽ “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
Sau khi hai cha con cúp điện thoại, Lưu Hằng lái xe đi gặp người tên Rose trong truyền thuyết, trong lúc lái xe ra khỏi bãi đỗ anh nghĩ Bánh Đậu không phải là không để ý đến mình, có điều từ nhỏ anh đối với Bánh Đậu có vẻ nghiêm khắc không cưng chiều con, điều gì cũng khiến con học theo mình, quan hệ của hai cha con khẳng định không thể nói là thân mật.
Nhưng dù sao thì vẫn là cha con, Lưu Hằng biết Bánh Đậu rất thích mình, chỉ là chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, giống như anh cũng chưa bao giờ biết nên làm như thế nào để giống các bậc phụ huynh khác mà cưng chiều con cái.
Nhờ Lục Hanh Đạt hẹn ngày hoặc là nơi chốn thì luôn luôn là hội sở tư nhân, Lục Hanh Đạt đối với nơi này có một loại chấp niệm, thật giống như ngoại trừ hội sở tư nhân, ở những nơi khác đều không biểu hiện được phong tao thưởng thức của hắn vậy.
Lưu Hằng đúng giờ đến hội sở, nhân viên phục vụ tiếp đón dẫn vào phòng.
Lưu Hằng vào cửa ánh mắt đầu tiên liền đối diện cùng Lục Hanh Đạt, Lục Hanh Đạt mặc một bộ tây trang màu trắng ngồi chéo chân trên ghế sa lông, tóc mái không biết từ khi nào bị nhuộm thành màu sắc rực rỡ, ngồi đối diện với hắn là một phụ nữ, người này ngồi trên ghế sa lông đưa lưng về phía anh, mặc quần đỏ tóc đen.
Lưu Hằng đi tới, Lục Hanh Đạt nghiền ngẫm nhìn anh, tiếp đó nói với người phụ nữ ngồi trên sô pha đối diện : “Lại đây, xin giới thiệu, vị này chính là Lưu Hằng, ông chủ Lưu, ha ha!”
Lưu Hằng lạnh lùng liếc hắn, đi đến sô pha bên cạnh, Rose vừa vặn đứng lên, hai người đối mặt nhau.
Rose thoải mái vươn tay : “Xin chào Lưu tổng, tôi là Rose.”
Lưu Hằng cùng cô bắt tay, rũ mắt nhìn xuống thấy cô gái này tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, nhìn khí chất bên ngoài quả thật không giống một người giỏi giang khôn khéo, anh gật gật đầu : “Xin chào.”
Rose gật đầu, hai bên an vị, Lục Hanh Đạt ngồi đối mặt với Rose ở ghế sa lon dài, còn Lưu Hằng ngồi trê nghế đơn.
Lục Hanh Đạt nhún nhún vai nhướng mày : “Tốt lắm, người đã đến đông đủ, chúng ta ăn trước? ! Hay là nói chuyện trước?”
Lục Hanh Đạt nhìn Rose lại quay qua nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng ra hiệu ý bảo tùy ý, Rose nói : “Nói chuyện trước đi, không nói cho xong tôi cũng ăn không vô, tính tôi vốn vậy, hai vị không cần khách khí.”
Lưu Hằng nhìn Rose, Lục Hanh Đạt nói đúng, diện mạo khí chất cùng phong cách hành sự một trời một vực, là một cô gái lịch lãm bản lĩnh.
Lục Hanh Đạt cầm ly rượu nhấp một ngụm : “Tôikhông có ý kiến, hai người cứ nói chuyện đi, tôi nghe là được rồi.”
Rose xoay người ngồi đối diện với Lưu Hằng, không e dè nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Hằng, ánh mắt thẳng thắn, câu chữ rõ ràng, vừa mở lời đã trực tiếp đánh đòn phủ đầu : “Hiện tại tôi đã không còn ở tổ chức nhận mang thai thuê kia nữa, nhưng theo tôi được biết, các người không tuân thủ điều khoản giữ bí mật, tự mình điều tra tư liệu của người mang thai thuê, đơn phương vi phạm hợp đồng, xin hỏi khoản tiền vi phạm hợp đồng này các người trả tiền trước rồi sao?”
Lục Hanh Đạt ngồi bên cạnh giống như đang xem kịch vui, Lưu Hằng nhìn lại Rose, “Tôi sẽ tuân thủ mọi qui trình, cô không cần lo lắng.”
Rose gật đầu : “Tốt lắm, hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao lại muốn hỏi thăm chuyện của người mang thai thuê không? Tôi hy vọng Lưu tổng thẳng thắn trả lời vấn đề này, mà không phải quanh co lòng vòng tìm một lý do khác để cho qua, dù sao việc này đã trôi qua rất nhiều năm, hành vi mạo muội của các người rất có khả năng sẽ cho tạo cho người khác phiền toái to lớn!”
Lưu Hằng nhìn Rose, “Tôi sẽ trả lời cô vấn đề này, nhưng trước khi trả lời, tôi muốn xác nhận hôm nay vì lí do gì mà cô ngồi ở nơi này? !”
Rose nhếch môi mỉm cười, trả lời rõ ràng : “Bởi vì năm đó tôi là người đại diện, biết rất nhiều chi tiết sự việc, nói tôi và người mang thai thuê có mối quan hệ riêng tư cũng không sai, những năm qua tuy rằng không có liên lạc, nhưng mà cho dù là công hay tư, tôi đều hy vọng người kia gặp điều tốt đẹp. Tôi lấy thân phận bạn bè kiêm người đại diện ngồi ở chỗ này cùng anh trò chuyện, rất có thành ý, tôi hy vọng anh không cần làm ra chuyện gì mất lý trí, càng hy vọng bạn của tôi không gặp phiền toái. Hiện tại có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi không?”
Lưu Hằng cùng Rose nhìn nhau, Lục Hanh Đạt ngồi ở bên cạnh xem kịch vui, trong phòng không có mùi thuốc súng, tuy nhiên hai người đang nhìn nhau đều có đầy đủ khí thế mạnh mẽ.
Rốt cục, Lưu Hằng mở miệng, chậm rãi nói : “Tôi đã gặp Vương Ân Thành, hiện tại em ấy và Bánh Đậu sống cùng nhau, Bánh Đậu chính là con của tôi và em ấy.”
Rose vẫn bình tĩnh nhìn Lưu Hằng, biểu tình nghiêm túc và vô cùng tự tin, cô nhìn từ hai tròng mắt đen nhánh của Lưu Hằng, đến tận đáy mắt, cuối cùng kinh ngạc nghiêng đầu khép mắt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mắng một câu : “Cậu ta thật sự là bị ấm đầu mà!”