Thần hỏa phi quạ trong ấn tượng của An Tử Nhiên thì xuất hiện ở Minh triều, một loại hỏa tiễn quân dụng, có thể bắn xa ba trăm bước, quân địch nghe thấy mà táng đảm.
Thứ này kỳ thật cũng nằm trong kế hoạch của An Tử Nhiên, chỉ bởi vì thời gian không đủ cho nên chậm chạp không tiến hành nghiên cứu, kết quả nó vẫn xuất hiện.
Người chế tạo nó chính là Khúc Mộc. Khúc Mộc là thiên tài, suy nghĩ tương đối linh động cho nên có thể nghĩ ra và chế tạo những thứ mà người khác chưa từng thấy.
Từ khi dạy hắn về nguyên lý hỏa dược, An Tử Nhiên khẳng định năng lực học tập của hắn, cũng tin tưởng hắn có thể chế tạo ra mấy thứ không tồi, nhưng không ngờ sẽ là thần hỏa phi quạ. Nếu hắn là người ở thời hiện đại thì không mấy ngạc nhiên, thế nhưng hắn chỉ là một cổ nhân mới vừa tiếp xúc với phương diện này.
An Tử Nhiên ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, không cấm bật cười. Kinh hỉ Khúc Mộc mang lại không phải lớn bình thường.
“Vương phi chỗ đó cũng có thần hỏa phi quạ?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Có.” An Tử Nhiên nhìn hắn nói: “Ta vốn tính toán trở về lại tiến hành, không nghĩ hắn đã làm ra được.”
Phó Vô Thiên bỡn cợt nói: “Như vậy Vương phi hiện tại có thể yên tâm?”
An Tử Nhiên cười gật gật đầu.
Thần hỏa phi quạ mang đến ảnh hưởng không chỉ cho Dung Quốc, Vạn Thanh Quốc và Tử Vi Quốc cũng bị ảnh hưởng. Đặc biệt là Vạn Thanh Quốc, vốn đã đánh đến thập phần gian nan, hiện tại Đại Á lại có thêm Thần Khí trợ giúp, họ chỉ có thể dựa vào Tử Vi Quốc, nhưng Tử Vi Quốc chỉ sợ cũng tự thân khó bảo toàn.
Vạn Thanh Quốc quân tâm dao động, làm cho thương vong vô số, nhiều thành trì bị đánh hạ, tình huống không lạc quan.
Ổ Khải Thành gấp gáp không có nổi một giấc ngủ ngon, không bao lâu sau, một tin tức xấu lại làm hắn đầu đau kịch liệt. Không biết là ai tung tin Tam hoàng tử là bị hắn vu hãm, nguyên nhân là vì Ổ Khải Thành lo lắng khó giữ được vị trí, cho nên thiết kế hãm hại huynh đệ. Tại thời khắc mấu chốt lại truyền ra lời đồn bất lợi với hắn, dậu đổ bìm leo.
Ổ Khải Thành không biết, tin tức xấu chân chính vẫn ở phía sau.
Ổ Khánh Minh khác ba vị hoàng tử. Hắn có thanh danh tốt, thế cho nên hắn sau khi chết, bá tánh đều cho rằng hắn chết vì Vạn Thanh Quốc, là anh hùng trong lòng họ. Nhưng một vị anh hùng như vậy lại bị chính cháu trai của mình liên hợp với Tử Vi Quốc giết chết, bá tánh phẫn nộ có thể nghĩ.
Vì thế, rất nhiều địa phương ở Vạn Thanh Quốc bạo phát khởi nghĩa. Cho dù không có chứng cứ, trên người Ổ Khải Thành cũng đã bị tát đầy nước bẩn.
Ba người thành hổ! Ổ Khải Thành vô năng đã sớm bị mầm tai hoạ tiêu diệt.
Loạn trong giặc ngoài, cuối cùng đại quân Tử Vi Quốc rời khỏi Vạn Thanh Quốc, để lại Ổ Khải Thành ứng phó nội loạn, kết quả này có thể dự kiến.
Vạn Thanh hiện tại loạn như một nồi cháo, Tử Vi Quốc giúp Ổ Khải Thành dập tắt khởi nghĩa cũng không chiếm được chỗ tốt, bởi vì bá tánh Vạn Thanh sớm đã nghĩ họ muốn mưu đoạt quốc gia của họ.
Một nguyên nhân khác là thần hỏa phi quạ làm Tử Vi Quốc kiêng kị không thôi. Đại quân Đại Á đã bắt đầu nghiền áp Dung Quốc, một khi Dung Quốc bị phá, Tử Vi Quốc sẽ không có lá chắn.
Ngày 15 tháng 12, đầu sỏ gây tội chế tạo hết thảy rốt cuộc trở lại Đại Á.
Ở bên ngoài bôn ba mấy tháng, về đến nhà, toàn thân được thả lỏng. Chính An Tử Nhiên cũng không ngờ trong thời gian ngắn lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, trước khi xuất phát, hắn căn bản không nghĩ chuyện họ làm sẽ khiến thế giới này cách cục biến hóa.
Vừa vào cửa, một thân ảnh nho nhỏ đã nhào vào lòng hắn, thanh âm mềm mềm mại mại mang theo vui vẻ rõ ràng.
“Ca ca ~”
An Tử Nhiên nửa ngồi xổm, bóp cái mũi nhỏ của An Tử Minh. Một thời gian không gặp, cảm giác đệ đệ lại cao lên, mới một năm thôi mà tựa hồ cao hơn bạn cùng tuổi không ít, cũng trưởng thành không ít.
Đô Đô đang đứng đằng xa mở to hai mắt nhìn họ. Tiểu đậu đinh này phát triển còn rõ hơn Tử Minh, một đôi mắt đen bóng đặc biệt có thần đặc trưng của nam nhân Phó Vương phủ. Khuôn mặt phúng phính tựa hồ không có biểu cảm, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Không chờ An Tử Nhiên mở miệng, một bàn tay to đã xách bé lên, chính là Phó Vô Thiên.
Đô Đô ngẩng đầu lên. Bé nhận ra nam nhân này, lúc trước từng uy hiếp bé, cảm giác rất nguy hiểm, trực giác nói cho bé không thể chọc vào.
Nhìn một lớn một nhỏ nghiêm túc nhìn nhau, An Tử Nhiên đột nhiên có xúc động muốn cười.
“Vương gia, đừng nắm cổ áo, như vậy sẽ không thoải mái.”
“Vẻ mặt của hắn không giống như là không thoải mái.” Nói thì nói như vậy, Phó Vô Thiên vẫn dùng một cái tay khác nâng cái mông nhỏ.
Cặp mày nhăn lại của Đô Đô tựa hồ thả lỏng, nhưng trong mắt người khác thì tựa hồ không có gì khác nhau.
Trịnh Quân Kỳ đi vào nhìn thấy họ đứng chung một chỗ thoạt nhìn rất ấm áp, vừa lòng gật gật đầu. Nàng lúc trước còn lo lắng hai người rời đi lâu thì Đô Đô sẽ không nhớ rõ, nhưng sự thật chứng minh, con trai nàng rất thông minh, ngoan ngoãn ngồi trên tay đường ca.
“Các ngươi cuối cùng đã trở lại, lần này hẳn là được ở nhà lâu?” Phó Dịch đi chậm hơn thê tử vài bước, nghe nói họ đã trở về nên chạy tới, thấy hai người tay chân không thiếu một miếng thịt liền biết kế hoạch khẳng định rất thuận lợi.
“Chỉ cần Tử Vi Quốc không có động tĩnh quá lớn.”
Phó Vô Thiên trả Đô Đô về với mẫu thân. Đô Đô sử dụng cả tay lẫn chân quấn lấy mẫu thân, giống như hận không thể lập tức cách xa hắn một chút, nhưng người quá nhỏ cho nên Trịnh Quân Kỳ không nhận thấy được.
Phó Dịch gật đầu nói: “Đúng rồi, nghe nói các ngươi mang theo một người về?”
An Tử Nhiên bảo An Tử Minh đi chơi với Đô Đô, sau đó mới giải thích: “Hắn là đồng hương của ta, bị thương, tạm thời không có nguy hiểm.”
Đồng hương tất nhiên là Bạch Hoành.
Phó Dịch cho rằng đồng hương là chỉ người ở An Viễn huyện, liền không nói gì thêm, dù sao chính họ biết đúng mực, căn bản không cần nhắc nhở.
Bạch Hoành trúng một mũi tên, An Tử Nhiên còn tưởng rằng hắn sẽ mất mạng, không ngờ người này mạng cứng, chịu được đến khi họ giải quyết mọi chuyện cũng không chết. Hiện giờ hắn đã không thể về Tử Vi Quốc, thả hắn đi cũng không được, nếu không lại làm ra chuyện xấu gì, nói không chừng còn sẽ gây phiền toái cho Đại Á, cho nên liền mang theo hắn trở về. Có ám vệ, Bạch Hoành trốn không thoát.
Hiển nhiên, họ lo bò trắng răng.
Bạch Hoành đi dạo qua quỷ môn quan một chuyến thì nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Độc Trấn bên kia cũng có tin tức truyền đến. Từ khi hai thế lực lớn biến mất, Phách Đao hội tự do tung hoành, lúc đầu có người phản kháng, nhưng đều kiên trì không được bao lâu. Hiện tại tình huống đã ngày càng ổn định, Phách Đao hội cũng giúp họ bắt không ít người có hiềm nghi, có vấn đề thì đều bị ngay tại chỗ giải quyết.
Lợi nhuận từ Uyển Cảnh sòng bạc đưa đến Đại Á theo từng tháng. Mỗi tháng tiền lời khá khả quan, nếu An Tử Nhiên không gửi thư về Phó Vương phủ, Phó Dịch khả năng sẽ nghĩ có gia hỏa nào đó bị thần kinh hào phóng hiếu kính bạc cho Phó Vương phủ.
“Đúng rồi, Tử Nhiên, mấy ngày hôm trước có một người nói muốn tìm ngươi, hiện tại đang ở tại An gia tửu lầu, hình như là tới từ Độc Trấn.” Phó Dịch đột nhiên nhớ tới chuyện này.
An Tử Nhiên vừa nghe là từ Độc Trấn tới liền biết là ai, sau đó cùng Phó Vô Thiên đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Phó Vô Thiên tiến cung, còn hắn đi An gia tửu lầu gặp người kia. Người nọ chính là Đồng Thủ Thành. Viên Thông chết, hắn thành đệ nhất Uyển Cảnh sòng bạc, nhưng nam nhân này rõ ràng chí không ở nơi đây.
An Tử Nhiên điều tra về hắn. Hắn vốn là người Đại Á, mười năm trước một nhà nghĩa huynh của hắn bị hại chết, hắn vì báo thù mà giết được hung thủ, vì thế nên bị truy nã. Hắn chạy trốn tới Độc Trấn, bằng năng lực của mình tìm tới Uyển Cảnh sòng bạc mới an ổn sống sót tại Độc Trấn.
Đồng Thủ Thành không muốn dành quãng đời còn lại ở Độc Trấn, vì thế mà tìm tới Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên.
Nói đến chuyện này, An Tử Nhiên nhớ tới ngày đó. Kỳ thật Đồng Thủ Thành đã trước hết nhìn ra họ đóng kịch, không trực tiếp đoán trúng thân phận của họ nhưng lại biết họ từ Đại Á tới.
Cái chết của Viên Thông cũng có liên quan tới hắn.
Viên Thông mặt ngoài làm việc cho Uyển Cảnh sòng bạc, trên thực tế là người phụ trách tình báo của Tử Y Môn, còn quan trọng hớn Vu Hành Chi. Hắn thập phần cẩn thận, nếu không có Đồng Thủ Thành ngăn cản hắn tiêu hủy tình báo, họ không thể nào biết được kế hoạch của Tử Vi Quốc ở Vạn Thanh.
Làm giao dịch, An Tử Nhiên giúp hắn giải trừ truy nã, lại bởi vì họ thay đổi tuyến đường đi Vạn Thanh cho nên chuyện này liền trì hoãn. Đồng Thủ Thành mấy ngày trước tới Quân Tử Thành, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở tửu lầu không ra ngoài, chính là vì chờ An Tử Nhiên.