Đại Địa Chủ

Chương 374: Các loại lợi dụng




Ngày 25 tháng 7, thời tiết trong sáng chói mắt. Mặt Trời phóng xuất tia lửa, mặt đất bị nóng đến có thể nướng chín trứng gà. Người đi lại trên đường phố thưa thớt, đến buổi tối, nhiệt độ mới hơi giảm xuống.

Hôm nay, Văn Thanh Vũ hẹn gặp An Tử Nhiên để đáp tạ hắn, vì ban ngày quá nóng, không nên ra ngoài nhiều, cho nên chuyển xuống buổi tối. Đi cùng còn có Phó Vô Thiên.

Quân Tử Thành ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày. Già trẻ nam nữ bởi vì thời tiết quá nóng không thể không ở trong nhà, trời vừa tối liền ùa xuống phố. Người đi đường rộn ràng, tiếng hoan hô sấm dậy, như muốn phóng thích sự nóng nực đã tích trữ cả buổi sáng.

Hai người nhanh chóng tới nơi.

Bích Nguyên Lâu, sản nghiệp của Trác gia, không phải tửu lầu đơn thuần. Đa số khách nhân tới đây đều là quan lớn phú thương ở Quân Tử Thành. Trác gia hiện tại cơ bản đã nằm trong sự khống chế của Trác Cao Diễn, bao gồm Bích Nguyên Lâu.

Văn Thanh Vũ không biết Trác Cao Diễn hợp tác với An Tử Nhiên. Sau khi Trác Cao Diễn năm trước giúp họ một đại ân, hai bên hợp tác ngày càng thường xuyên, nhưng vì Trác Cao Diễn quen làm việc kín đáo, cho nên rất nhiều người không biết quan hệ của họ không tệ. Nếu Văn Thanh Vũ biết, hơn phân nửa sẽ không lựa chọn Bích Nguyên Lâu.

Văn Thanh Vũ đặt một ghế lô. Hắn tới sớm hơn ba mươi phút, thấy họ thật sự tới, vẻ mặt thật cao hứng.

“Quận Vương và Vương phi chịu tới, ta thật cảm kích, ly rượu này ta kính hai vị.” Văn Thanh Vũ giơ chén rượu trong tay lên, ngửa đầu uống cạn.

An Tử Nhiên chú ý tới hắn sửa xưng hô. Đứng trước công chúng thì tự xưng hạ quan, hiện tại chỉ có ba người họ lại biến thành ta, quả nhiên là người ngạo khí. Chỉ tiếc động tâm tư không nên có, nếu không, với năng lực của hắn, kỳ thật có thể đi được xa hơn.

An Tử Nhiên vốn tưởng rằng hắn sẽ áp dụng thủ đoạn gì, nhưng bữa tiệc kết thúc, hắn vẫn án binh bất động, giống như thật sự chỉ muốn cảm tạ họ mà thôi. Nếu không sớm biết gương mặt thật của hắn, có lẽ họ sẽ bị hắn lừa bịp cũng nói không chừng.

“Không dối gạt Vương phi, ta trước kia rất bội phục sùng bái Vương phi, mấy năm nay vẫn luôn nghe kể rất nhiều chuyện về Vương phi. Ta vẫn luôn coi Vương phi là tấm gương, chỉ tiếc gia phụ luôn hy vọng ta có thể vào triều làm quan, nếu không ta hiện tại có thể đã là một thương nhân, nói không chừng còn có thể hợp tác với Vương phi.” Văn Thanh Vũ cười tự giễu. Nhân sinh của hắm đã được trưởng bối định ra, không có lựa chọn.

An Tử Nhiên bưng chén rượu, nhưng bên trong đã cạn. Văn Thanh Vũ thấy vậy lập tức cầm bầu rượu, lại có một bàn tay nhanh hơn hắn một bước.

Phó Vô Thiên không nhìn hắn, rót rượu cho An Tử Nhiên, quan tâm nói: “Vương phi, rượu này hơi mạnh, uống ít thôi.”

An Tử Nhiên gật đầu cười khẽ, ánh mắt ngay sau đó dừng trên Văn Thanh Vũ, cười nói: “Ta lại cảm thấy Văn công tử rất thích hợp làm quan.”

Rõ ràng là câu rất bình thường, Văn Thanh Vũ lại có cảm giác lời nói có ẩn ý. Ánh mắt kia mang theo chút ý vị sâu xa dường như đã nhìn thấu hắn, trong lòng không khỏi rùng mình.

Mục đích của hắn hẳn còn chưa bị họ phát hiện. Nghĩ vậy, Văn Thanh Vũ lập tức trấn định, mỉm cười bất biến, thế nhưng có vài phần giống An Tử Nhiên.

“Đa tạ Vương phi khen ngợi, gia phụ và bằng hữu cũng đã nói vậy, chỉ là chí ta không ở nơi này, nhiều ít sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc.”

“Có tiếc hay không chỉ có chính mình mới biết được, có lẽ ngay cả bản thân cũng không có phát hiện, kỳ thật ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.” An Tử Nhiên lắc lặc ly rượu, dưới ánh nến hiện lên một mảnh kim quang, nói xong liền cười như không cười nhìn hắn.

Cảm giác bị nhìn thấu trong lòng Văn Thanh Vũ càng lúc càng lớn.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa giúp hắn đánh vỡ trầm mặc. Một tiểu nhị bưng món điểm tâm ngọt tráng miệng đi vào. Văn Thanh Vũ chuẩn bị trước, không nói cho An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên.

Khi tiểu nhị đi vòng qua An Tử Nhiên chuẩn bị đặt món điểm tâm ngọt lên bàn, không biết thế nào, chân như bị vấp, toàn thân ngã ra phía trước. Món điểm tâm ngọt bay ra, An Tử Nhiên tuy rằng phản ứng cực nhanh né tránh, nhưng vẫn bị dính một chút.

Món điểm tâm ngọt tương đối nổi danh ở Bích Nguyên Lâu. Trái cây xối một lớp nước sốt, số nước đó cơ hồ có một nửa vẩy lên người hắn.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tiểu nhân không phải cố ý……” Tiểu nhị sắc mặt trắng nhợt, lập tức quỳ xuống xin lỗi.

“Ngươi đi đứng kiểu gì vậy, bưng món điểm tâm ngọt cũng có thể té ngã, Bích Nguyên Lâu chỉ được thế thôi sao? Gọi chưởng quầy của các ngươi tới.” Văn Thanh Vũ đứng phắt lên, vẻ mặt phẫn nộ trách cứ.

Tiểu nhị run run rẩy rẩy.

“Không cần.” An Tử Nhiên thanh lãnh lên tiếng.

Hai người nhìn qua liền thấy hắn cau mày, Phó Vô Thiên cầm một cái khăn trắng giúp hắn chà lau. Chỉ là An Tử Nhiên mặc áo choàng trắng, nước trái cây lại là màu cam, căn bản không thể lau sạch.

Văn Thanh Vũ nói: “Nếu ta không lựa chọn Bích Nguyên Lâu liền sẽ không xảy ra chuyện này. Là ta sai, ta sẽ phụ trách đến cùng, gần đây vừa vặn có một cửa hàng quần áo……”

“Không cần.” An Tử Nhiên ngắt lời, đôi mắt đen lóe quang mang nhìn thẳng hắn, “Chỉ là một sự cố nhỏ, Văn công tử không cần để ở trong lòng.”

Văn Thanh Vũ còn muốn nói gì, nhưng tầm mắt kia làm hắn một chữ cũng nói không nên lời, chỉ phải từ bỏ, “Vậy được rồi, nhưng chuyện này ta xác thật có trách nhiệm, lần sau nhất định sẽ tự mình đến Phó Vương phủ xin lỗi.”

“Không cần.”

Lần này người cự tuyệt là Phó Vô Thiên. Văn Thanh Vũ kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ có chút kinh ngạc hắn sẽ mở miệng. Ngây người, Phó Vô Thiên đã đưa An Tử Nhiên ra ngoài, một lát sau, hắn từ cửa sổ nhìn xuống liền thấy bóng hai người rời đi.

Văn Thanh Vũ nheo mắt, đột nhiên lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống ghế, tay phải quét qua làm đồ trên bàn xôn xao rơi vỡ đầy đất, sắc mặt nháy mắt tái nhợt……

“Vị công tử này, ngươi làm sao vậy?” Tiểu nhị chạy tới sốt ruột nhìn hắn.

Văn Thanh Vũ hơi gợi lên khóe môi, rồi lâm vào hôn mê.

Ở Bích Nguyên Lâu trì hoãn không ít thời gian, khi An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ra người, người trên đường đã ít đi rất nhiều. Hai người trực tiếp về phủ.

Khi đi đến một đường phố dân cư thưa thớt, An Tử Nhiên đột nhiên lảo đảo, sau đó không hề dự triệu ngã xuống. Phó Vô Thiên đại kinh thất sắc, lập tức đỡ được hắn. Vừa định mở miệng, ý thức đột nhiên một mảnh mông lung, trước mắt giống như xuất hiện vài bóng người, hai đầu gối quỳ xuống, nhưng không lập tức mất ý thức.

Phó Vô Thiên nhặt được hai cục đá, đột nhiên ném về một hướng.

Một góc tối nào đó vang lên hai tiếng ‘ai da’, sau đó là hai bóng người ngã ra, chính là An Diệu Tông và An Tuyết Yến. Có lẽ là bởi vì bị thấy mặt, hai người đầy mặt hoảng sợ. Phó Vô Thiên trong mắt bắn ra tinh quang dữ tợn, không thể mở miệng, cũng lâm vào hôn mê.



Khi tỉnh lại, từng tia nắng len lỏi chiếu vào phòng nói cho họ đã là ban ngày. An Tử Nhiên cự động một chút, phát hiện hai tay hai chân đều bị trói lại. Hơi thở quen thuộc dán sau lưng.

“Vương phi, ngủ ngon không?”

Hắn quay đầu nhìn lại, Phó Vô Thiên tay chân cũng bị trói chặt, nhưng bởi vì hắn có võ công nên bị trói bằng xích sắt, vừa động đã xôn xao xôn xao. Vì diễn cho thật, họ hy sinh không ít. Cười nói: “Cũng không tệ lắm, chính là sàn nhà hơi cứng.”

An Tử Nhiên dựa vào lòng hắn, không hề có chút cảm giác nguy cơ, giọng nói hơi khàn: “Hiện tại là khi nào?”

“Giờ Mão.” Ngày mới lên, mà mùa hè bình minh sớm, cho nên họ không hôn mê lâu.

“Nàng có xuất hiện?”

“Không có, là An Diệu Tông và An Tuyết Yến, phỏng chừng chờ một chút là có thể gặp nàng.”

An Tử Nhiên khẽ cười một tiếng, thật là đủ cẩn thận.

An Diệu Tông và An Tuyết Yến vốn sẽ không bị kéo xuống nước, nhưng vì an toàn, Văn Thanh Vũ theo lời nữ nhân kia tìm tới họ, muốn lợi dụng hai người để mình không dính hiềm nghi. Bàn tính rất tốt, lại không biết nhất cử nhất động của họ đã sớm bị giám thị.

Vì vĩnh tuyệt hậu hoạn, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cùng họ diễn đến cuối, mục đích chân chính vẫn là hy vọng có thể câu ra cá lớn hơn nữa.

Vừa mới dứt lời, ngoài cửa có tiếng vang. Cửa mở ra, ánh sáng tràn vào, hai người nheo lại nhìn người tới. Bốn người, hai người sợ hãi rụt rè đứng sau chính là An Diệu Tông và An Tuyết Yến. Mà hai người đứng trước, dù hóa thành tro, An Tử Nhiên cũng nhận ra họ.

Độc Hạt Tử và An Vu Chi. Sau gần một năm, rốt cuộc lại gặp mặt.