Đại Địa Chủ

Chương 285: Thỏa hiệp




Cung Vân gõ cửa, cầm một phong mật hàm trắng đi vào. Trong phòng có chư vị tướng lãnh tụ tập cùng nhau thương thảo kế hoạch tác chiến tiếp theo.

“Vương gia, Dung Quốc bên kia đưa tới.”

Phó Vô Thiên mở mật hàm nhìn thoáng qua.

Tề Trường Giang lập tức hỏi: “Mặt trên viết cái gì?”

Các tướng lãnh khác cũng rất hiếu kì. Có khả năng nhất chính là Dung Quốc chuẩn bị đầu hàng, bởi vì nếu họ tiếp tục đánh hạ Cảnh Thành, Dung Quốc sẽ càng đau đầu, không chỉ tổn thất rất lớn, quốc thổ của họ cũng sẽ bị quân đội Đại Á tiến quân thần tốc, đối với quân chủ của họ thì tuyệt đối không phải tin tức tốt.

“Hoà đàm.” Phó Vô Thiên lưu loát phun ra hai chữ.

Quân chủ Dung Quốc đã nhận rõ thế cục, đánh tiếp không có lợi với Dung Quốc, cho nên dù phẫn nộ, hắn không thể không thỏa hiệp. Hòa đàm chính là biện pháp tốt nhất.

“Tướng quân, không thể hoà đàm, Dung Quốc khinh Đại Á nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để họ được lợi. Trước mắt, sĩ khí quân ta chính thịnh, đúng là cơ hội tốt để thừa thắng xông lên.” Một vị tướng lên tiếng. Trước kia họ chỉ có thể thủ trong Vạn Dặm thành, đã sớm nghẹn khuất đến hận không thể phát tiết ra ngoài. Phản kích vừa mới bắt đầu, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đứng về phía họ, nào có thể lui binh?

Các tướng lãnh khác cũng sôi nổi phụ họa, thế cục hiện tại rất có lợi với Đại Á, nhưng người làm chủ vẫn là Phó Vô Thiên, họ chỉ phát biểu ý kiến của mình.

“Đúng là cơ hội tốt, nhưng không phải hiện tại, cho nên hoà đàm là xu thế tất yếu.” Phó Vô Thiên cơ hồ làm ra quyết định trong khoảnh khắc. Kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.

“Đây là vì sao?”

“Thế cục trước mắt tuy có lợi với Đại Á, nhưng chư vị đừng quên các quốc gia khác còn ở một bên như hổ rình mồi, nếu Đại Á để lộ ra nửa điểm ý tưởng muốn tiêu diệt Dung Quốc, họ nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ, đặc biệt là sau khi khối sắt đen thần bí xuất hiện, uy hiếp nó mang lại quá lớn.”

Mọi người đều không phải tên ngốc, Phó Vô Thiên giải thích, họ liền hiểu.

Bom có uy lực phá hủy tường thành, nếu Dung Quốc bởi vậy mà diệt vong, tiếp theo rất có thể sẽ đến lượt họ. Vì tránh tình huống này phát sinh, họ tuyệt đối sẽ liên hợp lại đối kháng Đại Á. Đến lúc đó, họ có một cái cớ để danh chính ngôn thuận tiến công Đại Á, bí mật về bom cũng có thể sẽ bị họ đào đi.

Tuy rằng bom giúp Đại Á lấy được thắng lợi luân phiên, nhưng nhiều quốc gia liên thủ lại, không có bố trí tinh vi thì Đại Á tuyệt đối sẽ rơi vào bất lợi.

Bom tất nhiên rất mạnh, nhưng cũng vừa mới phát triển mà thôi. Nếu Phó Vô Thiên không tốc chiến tốc thắng, chỉ bằng xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu, căn bản không thể ứng phó được tiêu hao trên chiến trường. Đến lúc đó, trứng chọi đá, kia mới là tai vạ đến.

Nghĩ thông suốt điểm này, mọi người cũng không kiên trì nữa, nhưng vẫn có tướng lãnh không cam lòng.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy đồng ý hoà đàm? Kia cũng quá tiện nghi Dung Quốc.”

Phó Vô Thiên ném mật đàm lên bàn, khuôn mặt anh tuấn như có cảm xúc ác ý hiện lên, chỉ là không ai phát hiện được.

“Muốn hoà đàm… Không đơn giản như vậy.” Dung Quốc hiện tại ở vào hoàn cảnh xấu, quyền chủ động nằm trong tay Đại Á, không lột mấy tầng da của Dung Quốc, hắn chẳng phải là làm thất vọng một mảnh tâm ý của Vương phi?

……

Đại Á không lập tức hồi đáp đã sớm trong dự kiến của Địch Giải Dương. Họ lần này thật sự thua hoàn toàn, Đại Á mượn cơ hội nâng tư thái, thậm chí trong buổi hoà đàm làm thịt Dung Quốc một trận cũng không có gì bất ngờ, nhưng quá trình khả năng sẽ thực khúc chiết, rốt cuộc quân chủ của họ là hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh.

Tin tức ở biên quan nhanh chóng truyền về Quân Tử Thành. An Tử Nhiên không cần sốt ruột về Tĩnh Sơn Châu.

Hoà đàm thì xưởng công binh sẽ không cần gấp gáp đẩy nhanh tốc độ, trước mắt phải tăng mạnh thủ vệ Tĩnh Sơn Châu. Bom nổi danh, nhất định sẽ có rất nhiều thám tử lẻn vào Đại Á, xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu sớm muộn sẽ bại lộ.

Không cần hắn nhắc nhở, Quản Túc đã bắt đầu bố trí bố trí phòng ngự. Hắn tuy không được tận mắt thấy Dung Quốc và Tử Vi Quốc bị đánh cho tan tác, nhưng tưởng tượng ra, những quốc gia đó chỉ sợ đã bắt đầu động thủ.

Cũng may họ sớm có chuẩn bị. Khi được kiến thức uy lực của bom, hắn trở lại biên quan và đã nói chuyện này với Vương gia.

Dân cư ở Tĩnh Sơn Châu không nhiều, còn ít hơn một nửa Xương Châu. Sơn Trấn tuy là một trấn lớn, nhưng bị hầu phủ cùng Dương Hà Sơn bóc lột, có không ít bá tánh bắt buộc phải rời quê hương tới nơi khác kiếm kế sinh nhai. Chỉ có như vậy, họ mới có thể nuôi sống mình cùng người nhà, cho nên dân cư ở Sơn Trấn không nhiều.

An Tử Nhiên lúc trước chọn lựa vị trí xây xưởng công binh cũng đã suy xét đủ loại yếu tố.

Đó là một khu xưởng bỏ đi. Nơi đó trước kia có rất nhiều nhà xưởng, là nơi náo nhiệt nhất Sơn Trấn. Đáng tiếc, khi Dương Hà Sơn nhậm chức, ngày lành của nó đi đến cuối.

Ý tưởng của Quản Túc là bao lấy khu xưởng này, chế tạo thành chân chính tường đồng vách sắt.

Ý tưởng này được Phó Vô Thiên duy trì. An Tử Nhiên thì càng không cần phải nói, này vốn chính là kế hoạch của hắn. Vì thế, khi hắn rời Tĩnh Sơn Châu, Quản Túc liền triệu tập công nhân bắt đầu khởi công.

Đương nhiệm tri phủ Dư Chấn biết Quận Vương đứng sau xưởng công binh, toàn lực phối hợp với kế hoạch, chậm rãi bắt đầu tăng mạnh quản lý Tĩnh Sơn Châu. Dân cư cũng một lần nữa đăng ký hộ khẩu. Hầu phủ và Dương Hà Sơn suy sụp, người làm công ở bên ngoài nghe được tin tức cũng bắt đầu chậm rãi trở về.

An Tử Nhiên thu được thư của Quản Túc gửi từ Tĩnh Sơn Châu, lập tức quyết định không đi nữa.

Ngày hoà đàm được định vào mồng 1 tháng 6, cách hôm nay còn có hơn mười ngày. Ngoài Dung Quốc và Đại Á, đại biểu của ba quốc gia khác cũng sẽ trình diện. Từ xưa đến nay, cứ có quốc gia tiến hành hoà đàm, các quốc gia khác đều vui vẻ cắm một chân, rốt cuộc đây là cơ hội tốt để thăm dò đối phương, lần này cũng không ngoại lệ.

Với tính cách của Phó Vô Thiên, Dung Quốc thế tất sẽ bị lột mấy tầng da. Dung Quốc khẳng định cũng sẽ không ngoan ngoãn để người ta tùy ý xâu xé, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có kết quả.

An Tử Nhiên quyết định đi Phượng Thành đi một chuyến. Xương Châu là khu phát triển trọng điểm, Phượng Thành cũng có thể coi như vậy, nhưng trước mắt còn chưa hoàn hảo, các phương diện quản lý cũng không nghiêm khắc bằng Xương Châu.

Xương Châu ba năm vừa rồi đã có biến hóa long trời lở đất. Bá tánh an cư lạc nghiệp, kinh tế chậm rãi phát triển, lại quá mấy năm, nói không chừng sẽ đuổi kịp Hồng Châu vốn chiếm ưu thế địa lý.

Xương Châu ban đầu do Quản Túc phụ trách, hiện tại là Dạ Vũ, Thẩm quản gia hiệp trợ. Dạ Vũ ngày thường không nói nhiều, nhưng rất có chủ kiến. Hắn biết An Tử Nhiên thiếu nhân thủ, cho nên khi trông coi xưởng cũng đề bạt một số người có năng lực, có tài cán.

Những người này ngày thường biểu hiện tương đối xông xáo, được thăng chức tăng lương thì càng thêm ra sức. Nhưng cũng phát sinh một ít vấn đề nhỏ, tỷ như kiêu ngạo tự mãn, quá mức đắc ý vênh váo. Đối với tình huống này, Dạ Vũ không chút nào mềm lòng, nên phạt thì phạt, dứt khoát lưu loát làm những người khác kinh sợ phải lập tức thu liễm rất nhiều.

Kỳ ngộ thường tồn tại cùng với nguy hiểm, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản tâm, người như vậy mới có thể càng đi xa.

Tương phản, tình huống ở Phượng Thành kém hơn rất nhiều. Lúc ấy bởi vì trọng điểm đều đặt ở Xương Châu cho nên họ không chú ý nhiều đến Phượng Thành, hiện tại rất nhiều vấn đề đã xuất hiện.

Ngày hôm sau, An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi cùng nhau ra ngoài.

“Ca?”

Giọng An Vu Chi kinh hỉ vang lên. An Tử Nhiên nhìn qua liền thấy An Vu Chi và Xảo Nhi đi tới, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ, hơn phân nửa là đồ tặng hắn.

Mỗi ngày, An Vu Chi đều sẽ tự mình mang đồ sang tặng, hắn quên mất chuyện này.

“Ca, các ngươi muốn đi đâu?” An Vu Chi thấy Thiệu Phi khoác một cái tay nải, thoạt nhìn giống như sẽ đi xa, nhịn không được hỏi một câu.

An Tử Nhiên không trả lời vấn đề của nàng, “Ngươi có chuyện gì?”

Giọng nói lạnh nhạt như vậy, An Vu Chi có chút ủy khuất cắn môi dưới, nhưng không dám oán giận, chìa hộp gỗ ra, “Ca, đây là điểm tâm ta làm, có thể ăn ở trên đường, ngươi cầm đi, đây dù sao cũng là một mảnh tâm ý của ta.”

Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, An Tử Nhiên bảo Thiệu Phi tiếp nhận, sau đó liền đi. Xe ngựa chạy vội về phía cổng thành.

An Vu Chi lẳng lặng nhìn, nhìn không thấy bóng xe ngựa mới xoay người, “Đi thôi, Xảo Nhi.”

Xảo Nhi theo sau. Các nàng không về An phủ mà đi về phía Vương phủ. Bảo vệ cửa đã sớm chú ý tới các nàng, còn tưởng rằng các nàng sẽ ngoan ngoãn hồi An phủ, thấy thế thì lập tức lên tinh thần.

“Bảo vệ cửa đại ca, ta muốn vào thăm Tử Minh đệ đệ, hẳn là có thể đi?”

Bảo vệ cửa lắc đầu.

“Nô tài ngươi có thái độ gì đây, tiểu thư muốn gặp đệ đệ của mình, ngươi dựa vào cái gì mà không cho?” Xảo Nhi tức khắc không cao hứng.

“Xảo Nhi, không được vô lễ.” An Vu Chi thấy bảo vệ cửa nhíu mày thì mắng một câu.

Ngữ khí của bảo vệ không tốt lắm, nói: “Tử Minh thiếu gia hiện tại không ở trong Vương phủ, thiếu gia còn phải đi học. An tiểu thư nếu muốn gặp Tử Minh thiếu gia, vẫn nên chờ Vương phi trở về rồi nói sau. Mời tiểu thư trở về.” Nói xong, bảo vệ cửa không để ý các nàng.