Đại Địa Chủ

Chương 277: Thanh mai không xanh




Biểu hiện của nữ nhân làm chúng nhân hơi sửng sốt. Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ thật sự là người quen cũ của Nhị gia, hơn nữa quan hệ khả năng còn không bình thường. Vẻ mặt nàng đã kinh hỉ lại kích động, thậm chí mang theo chút ôn nhu, phảng phất nhị gia là tình nhân của nàng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều biết đây là không có khả năng.

Nhị gia không phải nam nhân sợ thê tử, là nam nhân tốt trung tâm như một lại quan tâm yêu quý thê tử. Đặc biệt là sau khi thành thân với Nhị phu nhân, Nhị gia đều chủ động bảo trì khoảng cách với nữ nhân khác. Có đôi khi bàn việc làm ăn mà không thể không tiếp xúc, hắn sẽ hẹn gặp ở Vương phủ, hoặc tìm người đi thay mình.

Nam nhân tốt như Nhị gia, nói hắn có quan hệ không minh bạch với một nữ nhân lai lịch không rõ là không có khả năng.

An Tử Nhiên thấy nàng, lập tức liên tưởng đến vị hôn thê thanh mai trúc mã trước kia của tiểu thúc, Vương gia nói nàng được gả tới Quân Tử Thành.Với trình độ nổi danh của tiểu thúc ở Quân Tử Thành, nữ nhân này nghe được chuyện về tiểu thúc cũng không bất ngờ. Chỉ là nàng tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn nối lại tình xưa?

“Dịch ca, ta là Giả Mai a. Giả Mai từng có hôn ước với ngươi, ngươi không nhớ ta sao?” Giả Mai thấy Phó Dịch một câu cũng không nói, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia nan kham, lại làm ra vẻ nhu nhược lã chã chực khóc, hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu tựa hồ không muốn ai nhìn thấy.

Hạ nhân giật mình không thôi, nữ nhân này là vị hôn thê của Nhị gia? Không thể nào.

An Tử Nhiên nghe vậy cũng khó phát hiện nhíu mi. Phản ứng của Phó Dịch không khác hắn là bao, sắc mặt nặng nề, nhìn không ra hắn nghĩ cái gì.

Một lát sau, đại đường rốt cuộc an tĩnh lại.

“Ta biết ngươi là Giả Mai, ngươi có chuyện gì?” Phó Dịch mặt vô biểu tình nhìn nàng, không hề động dung, chỉ có thái độ lạnh nhạt đối với một người xa lạ.

Giả Mai ngây ngẩn cả người, vì sao không giống như nàng tưởng tượng?

Nàng không biết, tình cảm sâu đậm đến mấy, hơn hai mươi năm cũng đủ tiêu ma không còn. Còn nữa, nếu Phó Dịch thật sự thích nàng, năm đó cũng sẽ không bỏ đi không làm gì cả.

Giả Mai ‘cộp’ một tiếng quỳ xuống, thê thê thảm thảm nhìn hắn: “Dịch ca, Mai nhi có lỗi với ngươi, nhưng Mai nhi không còn cách nào, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không thể đấu lại họ. Mai nhi thật sự không muốn Dịch ca đối đầu với họ rồi xảy ra chuyện……”

Trước kia, nếu không biết chân tướng, hắn không biết mình nghe những lời này thì sẽ động dung hay không. Nhưng hiện tại, hắn có thể khẳng định, hắn đã hoàn toàn không có nửa phần cảm tình với Giả Mai.

“Mai nhi đã hối hận. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn, ngàn năm khó mua thuốc hối hận.” Giả Mai ai oán tự thuật, “Mai nhi lần này tới chỉ để nhìn xem Dịch ca sống tốt không. Thấy ngươi sống rất khá, Mai nhi đã thấy đủ.”

“Phu quân của ngươi đâu?” Phó Dịch đột nhiên hỏi.

Giả Mai trong lòng vui vẻ, hắn hỏi gì cũng được, chỉ cần đáp lại là được. Nàng lập tức khóc thảm trả lời: “Phu quân… đã chết. Vu phủ cũng bị dọn sạch sẽ, tòa nhà cũng bị niêm phong.”

“Vậy ngươi chẳng phải là không nhà để về?”

Giả Mai miễn cưỡng cười vui, “Hiện giờ… Mai nhi cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

“Nếu ngươi thật sự không chỗ để đi, vậy ở lại Vương phủ hai ngày đi, tìm được nơi ở rồi đi cũng không muộn.” Phó Dịch nói ra một câu kinh người.

Mọi người giật mình nhìn Nhị gia. Nhị gia cho tình nhân cũ ở lại, chẳng lẽ không sợ Nhị phu nhân sẽ miên man suy nghĩ sao?

Mọi người vội nhìn về phía Vương phi, hy vọng Vương phi có thể nói gì đó. Nữ nhân này vừa thấy là biết lòng mang ý xấu, rõ ràng tuổi lớn như vậy, còn Mai nhi Mai nhi, cũng không thấy e lệ.

Người duy nhất hiểu ý Phó Dịch là An Tử Nhiên.

Giả Mai cúi đầu, ở nơi mọi người nhìn không thấy lộ ra một nụ cười kinh hỉ đắc ý. Không ngờ lại dễ dàng như vậy, nàng cho rằng phải phí một phen miệng lưỡi, xem ra Dịch ca vẫn còn chút tình cảm với nàng. Chỉ cần có thể ở lại Phó Vương phủ, nàng tin tưởng có thể thay thế nữ nhân kia.

Tin Giả Mai được ở lại nhanh chóng truyền khắp Vương phủ, nhưng không ai dám khua môi múa mép bên tai Trịnh Quân Kỳ, họ sợ Nhị phu nhân sẽ luẩn quẩn trong lòng. Hơn nữa, hài tử trong bụng cũng đã bảy tháng, an tâm dưỡng thai mới là chính sự.

Giả Mai tuy ở lại Phó Vương phủ, nhưng nàng bị xếp vào sương phòng cách nhà chính xa nhất. Hiện giờ Trịnh Quân Kỳ muốn dưỡng thai, làm chủ tự nhiên chính là An Tử Nhiên, cho nên hắn để Chu quản gia an bài.

Giả Mai thấy Chu quản gia mang nàng đi khá xa, cơ hồ sắp không còn thấy nhà chính, nhịn không được lên tiếng, “Chu quản gia, chúng ta đang đi đâu?”

Chu quản gia dừng bước, xoay người cười như không cười nhìn nàng, “Vu phu nhân, phía trước chính là khách phòng, lại đi vài bước liền đến.”

Giả Mai nghĩ thầm, nếu cách nhà chính quá xa, nàng căn bản không có cơ hội gặp Phó Dịch, không gặp được thì kế hoạch của nàng sẽ không thể thực thi, liền lộ ra một cái cười tự cho là mỹ lệ nhất, “Chu quản gia, là thế này, ta từ nhỏ đã sợ ở một mình, cho nên có thể cho ta ở nơi nhiều người một chút?”

Chu quản gia nói: “Chuyện này ta không làm chủ được, cần hỏi ý Vương phi.”

Giả Mai lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ở đại đường hình như còn có một thanh niên khí chất tôn quý, nàng biết Vương phi là nam, chính là hắn?

Nghĩ vậy, nàng lại lấy lòng nói với Chu quản gia: “Chu quản gia là nói, Phó Vương phủ là do Vương phi làm chủ?”

“Đương nhiên, có vấn đề gì?”

“Nga, không có, ta chỉ tùy tiện hỏi.” Giả Mai vội vàng xua xua tay, tâm tư lại nổi lên.

Nàng còn tưởng rằng người quản lý Phó Vương phủ sẽ là Trịnh Quân Kỳ, nhưng nghe ngữ khí của Chu quản gia, tựa hồ họ chỉ nghe Vương phi. Nhìn không ra Trịnh Quân Kỳ vô dụng như vậy, nếu là nàng, cho dù mang thai cũng sẽ nắm quyền xử lý hậu viện trong tay.

Giả Mai ở Vu phủ hơn hai mươi năm, thủ đoạn gì chưa từng thấy, chưa từng dùng. Vì được Vu Lập Tùng sủng ái, nàng cùng chính thê và thiếp thất của hắn đấu tới đấu đi. Tuy không thể kéo đổ chính thê, nhưng những thiếp thất đó đều không phải đối thủ của nàng.

Giả Mai tin tưởng, Trịnh Quân Kỳ tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng. Có thai thì sao, thê thiếp của Vu Lập Tùng lúc trước sảy thai còn không phải do nàng làm hại.

Chu quản gia truyền lại ý của Giả Mai cho An Tử Nhiên. An Tử Nhiên nghe xong, trong đầu liền hiện lên ba chữ ‘bệnh tự kỷ’, xem bộ dáng của nữ nhân kia, căn bản không giống.

“Nàng nếu muốn ở nơi nhiều người, vậy đổi cho nàng. Nơi nào nhiều người nhất thì cho nàng ở nơi đó.”

Chu quản gia không ngờ Vương phi sẽ đồng ý, nhưng nghĩ kĩ, hắn liền hiểu ý Vương phi, tươi cười, “Nô tài lập tức đi an bài.”

Giả Mai thấy được đổi phòng thì thật cao hứng, cảm thấy mình thật may, nhưng thực mau liền cười không nổi.

“Chu quản gia, đây là có ý gì?” Giả Mai cố nén tức giận hỏi, nhìn căn phòng trước mặt và người qua lại xung quanh, da mặt thiếu chút nữa không nhẫn được.

Chu quản gia sớm đoán được nàng sẽ phản ứng thế này, bình tĩnh giải thích: “Vu phu nhân không phải muốn ở nơi nhiều người sao, nơi này là nơi nhiều người nhất Vương phủ, ngài hoàn toàn không cần sợ hãi.”

“Chính là……”

Giả Mai thiếu chút hộc máu, trong lòng sớm đã vặn vẹo đến không thành hình, dám cho nàng ở phòng của hạ nhân, đây là khinh thường nàng hay muốn nhục nhã nàng?

“Vu phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút, có yêu cầu gì có thể tìm ta, hoặc nói với những người khác đều có thể.” Chu quản gia nói xong liền đi.

Giả Mai đứng tại chỗ oán hận dậm chân. Các nha hoàn đi qua đều lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Các nàng đều không có hảo cảm với nữ nhân này, sao có thể khách khí. Đều là nữ nhân, các nàng rất rõ Giả Mai đánh chủ ý gì.

Nếu các nàng biết Giả Mai không chỉ muốn vị trí chính thê, thậm chí có mục tiêu lớn hơn nữa, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Vào ban đêm, Giả Mai từ đối thoại của vài nha hoàn biết được các nàng không nói cho Trịnh Quân Kỳ tin mình ở lại Phó Vương phủ. Điều này không giống trong kế hoạch, mục đích của nàng là làm Trịnh Quân Kỳ động thai.

Ngày hôm sau, nàng bắt đầu đi quanh Vương phủ, thậm chí làm bộ đi lạc tới nhà chính, chỉ là còn chưa tiến vào phạm vi nhà chính đã bị ngăn cản. Sau khi xảy ra sự kiện kia, Phó Dịch không cho người xa lạ tới gần Trịnh Quân Kỳ.

Giả Mai bị ngăn lại, tuy không vui nhưng rất mau nghĩ ra một kế.