Đại Địa Chủ

Chương 266: Lâu An




Thiên Thọ lịch, đầu tháng 3. Năm nay chú định là một năm không bình tĩnh.

Tin báo đại thắng nhanh chóng được đặt lên án thư của Phó Nguyên Phàm, tức khắc làm hắn long tâm đại duyệt. Hắn biết đường ca lợi hại, những người đó căn bản không thể so.

Năm trước liên tục bại trận vài tháng, hắn lúc ấy chưa phải hoàng đế nhưng nghe tin thua trận vẫn sẽ cảm thấy tức giận. Cái gai này rốt cuộc được nhổ ra, toàn thân tinh thần sảng khoái.

“Đại Hắc, đi, cùng trẫm đi Ngự Hoa Viên.” Phó Nguyên Phàm lập tức quyết định không phê tấu chương nữa. Đã rất lâu rồi hắn không nghỉ ngơi tử tế, không chỉ bởi công vụ, còn có hậu cung.

Mẫu hậu vẫn chưa từ bỏ, thậm chí khi biết hắn rất ít lâm hạnh phi tử thì cách một thời gian sẽ tới tìm, còn mang theo vị thiên kim Trác gia kia. Trời mới biết hắn hiện tại có bao nhiêu ghê tởm nàng. Một nữ nhân chỉ biết chơi tâm cơ, ở trước mặt hắn khoe khoang phong tao, nếu nàng thành phi tử của hắn, khẳng định sẽ làm hậu cung của hắn loạn đến tinh phong huyết vũ.

Thị thị phi phi, Phó Nguyên Phàm vẫn nhìn rõ. Hắn không tin tưởng nhất kiến chung tình, đặc biệt là nữ nhân một lòng muốn bò lên lên địa vị cao, nói nàng nhất kiến chung tình với hắn, quả thực buồn cười.

Trong ấn tượng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Trác Tĩnh Nguyệt là khi mẫu hậu thu nàng làm cung nữ rồi mang đến ngự thư phòng tìm hắn. Lúc ấy nàng cúi đầu, hai người căn bản không nhìn vào mắt nhau, như vậy còn nhất kiến chung tình thế nào, dựa vào khuôn mặt?

Hắn càng tin Trác Tĩnh Nguyệt nhất kiến chung tình với thân phận của hắn.

Đại Hắc biết chủ tử trong khoảng thời gian này thật sự là nghẹn tàn nhẫn, lập tức đi lên. Hắn đi theo chủ tử đã rất nhiều năm, từ Lục hoàng tử cà lơ phất phơ biến thành hoàng đế gánh vác trọng trách quốc gia, chủ tử đã lột xác trở nên ngày càng ổn trọng. Có thể có tiến bộ như vậy, đối với chủ tử, tuyệt đối không hề dễ dàng.

Ngự thư phòng không xa Ngự Hoa Viên. Mùa đông đã qua, Ngự Hoa Viên lại nở rộ đủ mọi sắc hoa, cành lá lay động, đua nhau khoe sắc, còn chưa tới cũng đã ngửi thấy hương khí nồng đậm.

Phó Nguyên Phàm đánh một cái hắt xì, vòng qua hoa viên thay đổi tuyến đường đến hồ nước duy nhất trong Ngự Hoa Viên. Cỏ cây xanh biếc làm không khí lan tỏa hương vị thanh nhàn, nước trong hồ sạch sẽ trong vắt. Đây là nơi hắn thích đến nhất.

Đại Hắc nhìn chủ tử chắp tay sau lưng đứng cạnh hồ nước, ngày càng cảm thấy chủ tử thành thục, ngày càng có phong phạm hoàng đế. Đứng ở địa vị cao thì chuyển biến này là cần thiết. Nhưng nhất thời, hắn cũng không biết chuyển biến này với chủ tử rốt cuộc là tốt hay xấu.

Trước kia chủ tử quá mức hiếu động, hắn hy vọng chủ tử có thể thành thục một chút. Hiện tại chủ tử trầm ổn thành thục, hắn lại cảm thấy vẫn là chủ tử trước kia tốt hơn. Tâm tình phức tạp ngẫu nhiên sẽ làm hắn có cảm giác của người làm cha.

“Đại Hắc, trẫm trước kia cảm thấy hoàng cung chính là cái nhà giam.”

Phó Nguyên Phàm đột nhiên cảm thán một câu, bóng dáng có chút tiêu điều. Đại Hắc hơi hơi sửng sốt, lập tức phối hợp hỏi: “Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại… vẫn là cái nhà giam.”

Đại Hắc bước loạnh choạng, hắn còn tưởng sẽ thành cách nói khác. Hoàng Thượng tôn quý nhất Đại Á, ngài muốn đi đâu thì đi, ai dám ngăn cản?

“Phốc!”

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên. Hai chủ tớ quay đầu lại, một thanh niên không biết từ khi nào đứng sau họ không xa. Đại khái là nghe được đối thoại của họ, gương mặt thanh tuấn còn tàn lưu ý cười.

Phó Nguyên Phàm nhăn mi, lập tức thu hồi vẻ mặt thán, uy áp hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Thanh niên vén vạt áo quỳ xuống, cúi đầu chắp tay nói: “Thần Lâu An, không cố ý mạo phạm Hoàng Thượng, vọng Hoàng Thượng thứ tội.”

“Lâu An?” Cảm thấy đã nghe cái tên này ở đâu. May có Đại Hắc nhớ ra là ai, lập tức dán lỗ tai nói cho hắn.

“Hoàng Thượng, hắn là Lâu An, đệ tử của Lại bộ Thượng thư Bàng Trung, đang nhậm chức ở Lại bộ. Năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, chưa cưới vợ, nghe nói tài hoa lợi hại, được Bàng Thượng thư yêu thích, một tháng trước được tiến cử đến Lại bộ nhậm chức. Bàng Thượng thư lúc ấy đã đệ trình tấu chương.”

Phó Nguyên Phàm rốt cuộc biết vì sao lại cảm thấy quen tai. Hắn đã xem tấu chương của Bàng Thượng thư, bởi vì hắn tương đối tín nhiệm Bàng Thượng thư nên không quá mức nghiêm khắc với người được đề cử liền phê chuẩn.

“Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Phó Nguyên Phàm làm như vô tình mở miệng nói: “Nơi này là Ngự Hoa Viên, Lâu ái khanh tại sao ở chỗ này?” Người tới Ngự Hoa Viên thông thường đều là hậu cung phi tử và hoàng đế. Người không liên quan không được phép bước vào, đặc biệt là quan viên trong triều.

Lâu An bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ vận khí của mình tốt như vậy, lần đầu tiên tới đã gặp được hoàng đế. Nhưng cũng may là gặp Hoàng Thượng, nếu gặp phải phi tử hậu cung thì hắn có mười cái mồm cũng không thể nói rõ, vội vàng giải thích: “Hồi Hoàng Thượng, thần… kỳ thật khá mù đường.”

Phó Nguyên Phàm lần đầu tiên nghe có người nói mình mù đường. Hắn chưa từng gặp người nào mù đườnh, nghe nói những người này chỉ đi đường thẳng thôi cũng có khả năng bị lạc đường.

“Hoàng Thượng, Đại Hắc cũng nghe nói đồ đệ của Bàng thượng thư mù đường.” Đại Hắc lại tận chức tận trách giúp Phó Nguyên Phàm giải thích.

Phó Nguyên Phàm liếc mắt nhìn hắn, “Đại Hắc, trẫm giờ mới phát hiện ngươi giống như cái gì cũng biết?” Trước kia hắn không thấy Đại Hắc vạn sự thông như bây giờ.

Đại Hắc hắc hắc cười, thành thật trả lời: “Từ khi Hoàng Thượng lên ngôi, rất nhiều người đều tới nịnh bợ nô tài, tự nhiên cũng nghe nói nhiều chuyện hơn.” Lâu An là đề tài nóng trong triều, hắn đương nhiên nghe nói qua.

“Là thế này à.” Phó Nguyên Phàm vừa nghe là hiểu.

Đại Hắc trước kia đi theo hắn nên không thiếu bị xem thường. Cung Vân từ chức để cùng đường ca đến biên quan, hắn liền đề bạt Đại Hắc tới vị trí Phó thống lĩnh cấm vệ quân.

Không phải hắn không muốn cho Đại Hắc làm Thống lãnh, mà là hắn đã quen có Đại Hắc đi theo, để có người không phải vì địa vị của hắn mà kiêng kị hay lấy lòng để nói chuyện phiếm giải lao.

Lời tuy là thế, nhưng hoàng cung từ trên xuống dưới đều biết, Phó thống lĩnh Đại Hắc rất có quyền, ngay cả Thống lãnh còn nịnh bợ hắn.

Lâu An đã sớm nghe nói quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng hộ vệ bên người của hắn không đơn giản là chủ tớ, khi tận mắt thấy, quả nhiên giống y lời đồn.

“Hoàng Thượng!”

Một thanh âm kinh hỉ đến giật mình đột nhiên vang lên.

Mấy người theo bản năng quay đầu, một gương mặt làm Phó Nguyên Phàm chán ghét xuất hiện, còn không phải là Trác Tĩnh Nguyệt mà hắn tránh còn không kịp. Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán, hắn chỉ muốn ra hít thở chút không khí mới mẻ, lại còn gặp phải nàng.

Nào có trùng hợp như vậy! Trác Tĩnh Nguyệt là cung nữ của mẫu hậu, hẳn nên ở bên mẫu hậu hầu hạ, vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây khẳng định là sớm có dự mưu.

Nghĩ đến nàng cũng dám tìm hiểu hành tung của hắn, trong mắt Phó Nguyên Phàm hiện lên một tia khói mù.

Trác Tĩnh Nguyệt lúc này đã đi tới, “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Sao ngươi lại ở đây?”

Phó Nguyên Phàm không chút nào che dấu sự chán ghét, da mặt Trác Tĩnh Nguyệt cũng đủ dày, làm như không nghe thấy.

“Nô tỳ phụng mệnh Thái Hậu mang chút đồ bổ cho Hoàng Thượng.” Trác Tĩnh Nguyệt biết chỉ cần nói đến Thái Hậu, Hoàng Thượng sẽ không thể làm gì.

Lâu An cũng từng nghe nói chuyện này, không ngờ là thật. Cung nữ này thật lớn mật, ngày Thái Hậu không còn che chở nàng, nàng chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi chữ ‘chết’. Lâu An cảm thấy, ngày nào đó kiên nhẫn của Hoàng Thượng bị chà sạch, ngày đó chính là ngày chết của nàng.

Trác Tĩnh Nguyệt nói rồi lớn mật tới gần Phó Nguyên Phàm.

Phó Nguyên Phàm nhíu mày lui lại mấy bước.

Trác Tĩnh Nguyệt đột nhiên ‘ai da’ một tiếng rồi ngã về phía Phó Nguyên Phàm, ngay sau đó có người đỡ được nàng, trong lòng không cấm mừng thầm, nàng biết Hoàng Thượng nhất định vẫn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng. Mở to mắt, nàng thấy một khuôn mặt xa lạ.

“A!!!” Trác Tĩnh Nguyệt không ngờ người đỡ nàng không phải Hoàng Thượng, lập tức sợ hãi đẩy ra.

Nàng đã quên mình đang ở bên hồ, ‘ào’ một tiếng, nước hồ bao phủ lấy nàng……

Ba người đều sửng sốt, hài kịch phát triển làm họ không thể ngờ. Trác Tĩnh Nguyệt vùng vẫy trong nước hô cứu mạng, mọi người mới phản ứng lại.

Lâu An lo lắng nàng mất mạng, chuẩn bị nhảy xuống cứu, một bàn tay đột nhiên duỗi lại bắt lấy cánh tay hắn, quay đầu thì thấy Phó Nguyên Phàm cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai hắn nói: “Lâu ái khanh làm rất hảo.”

“……”

Lâu An một lát sau mới tìm về thanh âm. “Hoàng Thượng, nàng……”

Phó Nguyên Phàm giơ tay ngăn lại, “Không cần cứu nàng, nàng ta biết bơi, nàng cố ý muốn người xuống cứu nàng.” Tư liệu đường ca cho hắn rất đầy đủ, có cả những thông tin về Trác Tĩnh Nguyệt, bao gồm cả chuyện nàng biết bơi.

Lâu An cứng họng, thật sự không biết nói gì cho phải.

Trác Tĩnh Nguyệt vùng vẫy trong nước nửa ngày, hồ nghi trồi lên mặt nước mới phát hiện…… người đã đi hết.