Tin Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ tấn công Đại Á nhanh chóng truyền khắp các địa phương. Rất nhiều bá tánh đều biết những lời đồn xung quanh quốc gia này.
Tuy rằng họ tin tưởng chiến thần nhất định sẽ không thua, nhưng Tử Vi Quốc chính là quốc gia mạnh nhất, lại liên thủ với Dung Quốc, Đại Á còn đường sống sao?
Nhất thời, càng nhiều bá tánh bắt đầu quan tâm đến biên quan chiến sự.
Tĩnh Sơn Châu gần biên quan nên thảo luận đặc biệt kịch liệt, An Tử Nhiên thường thường cũng có thể nghe thấy người khác nói đến những việc này, nhưng hắn cũng không cùng người ta thảo luận mà chuyên tâm thí nghiệm bom của hắn.
Các thợ rèn dựa theo yêu cầu chế ra mấy chục cái vỏ sắt. Vỏ càng cứng rắn, bom nổ sẽ có uy lực càng lớn.
An Tử Nhiên nhét hỏa dược vào, lại chế ra ngòi nổ, bom thành phẩm không thể kín và chắc chắn như đời trước, nhưng có thể làm đến trình độ này đã rất không tồi. Hắn lại tiếp tục chế ra mấy chục quả bom.
Chiều hôm nay, Quản Túc cùng Thiệu Phi rốt cuộc tới. Họ cần vận chuyển miên giáp cho nên tốc độ tương đối chậm. Đường đến biên quan nhất định phải qua Tĩnh Sơn Châu, hai người cũng thuận đường ghé qua xem, không tính toán ở lại lâu.
Không chờ thông truyền, Thiệu Phi đã hấp tấp vọt vào, thấy An Tử Nhiên đang đùa nghịch mấy thứ tròn tròn màu đen, nhào qua muốn ôm.
“Vương phi, ta rất nhớ ngài.”
An Tử Nhiên lắc mình tránh, Thiệu Phi tức khắc vồ hụt. Hắn vừa định oán giận một câu, Vương phi khinh phiêu phiêu lườm một cái, uy hiếp nhàn nhạt ẩn hàm vậy mà cùng Vương gia có vài phần tương tự, tức khắc không dám lỗ mãng.
“Vương phi, đây là cái gì?” Thiệu Phi cầm lấy một viên, tò mò nhìn.
“Bom.” An Tử Nhiên bình tĩnh trả lời, xoay người xếp bom vào một cái thùng.
Quản Túc đi vào trùng hợp nghe thấy, hai chữ thực xa lạ, chưa từng nghe nói, nhưng xuất phát từ miệng Vương phi thì nhất định không bình thường.
Thiệu Phi lại truy vấn một câu, “Bom này dùng để làm gì?”
An Tử Nhiên đột nhiên lộ ra vẻ mặt quỷ dị, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Các ngươi tới vừa lúc, giúp ta khiêng hai cái thùng này ra, cùng ta ra ngoài một chuyến.”
Ngoài ba người họ còn có hai lính hắc giáp. Năm người vận chuyển bốn cái thùng lớn trực tiếp đi vào núi sâu. Không phải ngọn núi nào ở Tĩnh Sơn Châu cũng có chủ, càng đi sâu càng nguy hiểm. Nghe nói bên trong có mãnh thú, từng có người bị tấn công cho nên trừ phi kết bè kết đội, nếu không bá tánh sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào.
Thiệu Phi tê cả da đầu nhìn bốn phía im ắng, cây cối rậm rạp cùng đỉnh núi cao ngất che hết ánh mặt trời. Rõ ràng là ban ngày, thái dương đang treo cao, nơi này lại âm phong từng trận, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy dã thú rít gào vọng lại từ nơi xa. Họ đã đi sắp nửa canh giờ, đã rất xa Sơn Trấn, đừng nói bóng người, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
Đúng lúc này, An Tử Nhiên đột nhiên dừng lại, đứng trước một ngọn núi thấp, chỉ cao hơn mười mét.
“Tới rồi, ở chỗ này đi.”
Quản Túc không chờ An Tử Nhiên phân phó liền dỡ bốn cái thùng lớn xuống, hai cái thùng đựng bom, hai cái còn lại đựng đầy hỏa dược.
An Tử Nhiên điều hai lính hắc giáp ra phía sau trông coi, sau đó mới lấy ra một quả bom. Các quả bom chứa hỏa dược có thành phần khác nhau, thủ pháp chế tác cũng có chút bất đồng, vì thí nghiệm ra loại nào có uy lực mạnh nhất, hắn đã chế ra hai mươi quả.
“Chôn bom xuống dưới chân núi, không cần quá sâu, nhớ kỹ ngòi nổ hướng lên mặt đất.” An Tử Nhiên giao bom cho Quản Túc. Quản Túc lập tức làm theo.
Thiệu Phi thò qua, “Vương phi, ta thì sao?”
An Tử Nhiên bảo hắn khiêng thùng hỏa dược đi theo. Quản Túc đã chôn bom, Thiệu Phi rắc hỏa dược lên ngòi nổ, vừa rắc vừa lui lại, cách bom khoảng 30m mới dừng.
An Tử Nhiên móc ra một cây bật lửa*, đốt cháy hỏa dược. Lửa cháy ‘xì xì’ không ngừng chạy về chỗ chôn bom, tốc độ không chậm, nhanh chóng chạm vào ngòi nổ. Khi Thiệu Phi không hề phòng bị, bom nổ ‘bùm’ một tiếng, mặt đất hơi lắc lư, Thiệu Phi cả người đều dọa choáng váng. (Himeko: 火折子, không hẳn là bật lửa, tui cũng không biết dịch thế nào.)
Quản Túc hơi chút tốt hơn một chút, nhưng trên mặt hắn cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tuy đã sớm đoán được không phải thứ tầm thường, nhưng khi được kiến thức thì vẫn cảm thấy bị chấn động.
Cái gọi là bom này có thể sinh ra uy lực cường đại như vậy?
Quả bom trong mắt hai người đã rất cường đại, An Tử Nhiên lại thấy không đạt tới hiệu quả hắn muốn. Hắn đi đến chân núi kiểm tra, nơi chôn bom đã bị nổ thành một cái hố rộng một thước, sâu không đủ nửa thước. Đất nơi này còn tương đối mềm xốp, nếu gặp tường thành hoặc nham thạch, hiệu quả chỉ sợ còn không bằng một phần ba bây giờ.
An Tử Nhiên lại tiếp tục thí nghiệm quả bom thứ hai. Quản Túc cùng Thiệu Phi rốt cuộc hoàn hồn, lần này không đợi phân phó, hai người đã tự giác cầm bom cùng hỏa dược đi chôn. Quản Túc hiểu ra An Tử Nhiên muốn thí nghiệm cái gì, cho nên chọn một nơi khác, chôn ở độ sâu giống quả bom đầu, như vậy có thể nhìn ra uy lực khác biệt.
Một lát sau, quả bom nổ, uy lực kém hơn quả thứ nhất, hố chỉ rộng nửa thước. An Tử Nhiên ghi lại kết quả, Quản Túc cùng Thiệu Phi lại tiếp tục chôn bom và hỏa dược. Hai thùng bom nhanh chóng dùng hết.
Số liệu không được như mong muốn, hố bom rộng nhất chỉ hơn 4m, sâu nhất chỉ có 2m, còn lâu mới đạt được yêu cầu, nhưng lần đầu tiên thí nghiệm đã có thành tích này đã thực không tồi, trong mắt Quản Túc cùng Thiệu Phi là như vậy.
Hai lính hắc giáp tuy rất hiếu kì tiếng nổ không ngừng vang lên là cái gì, nhưng cũng biết không thể hỏi, nhanh chóng quay về Sơn Trấn.
An Tử Nhiên tiếp tục chui vào xưởng. Quản Túc cùng Thiệu Phi theo sát sau đó.
“Vương phi, ta cùng Thiệu Phi đã thương lượng, Thiệu Phi muốn lưu lại giúp ngài.”
Quản Túc đã có thể nhìn thấy tiền cảnh quang minh mà bom mang lại, hắn tuy trầm ổn cũng nhịn không được kích động. Dưới tình huống này, cần có người được Vương phi toàn tâm toàn ý tín nhiệm ở lại hỗ trợ, mà người này chỉ có thể là Thiệu Phi. Biên quan đã có Việt Thất cùng Cung Vân ở bên Vương gia hỗ trợ, Thiệu Phi đi cũng không thể đấu tranh anh dũng, cho nên lưu lại là thích hợp nhất.
“Vương phi cho ta ở lại đi.” Thiệu Phi chờ mong nói. Được chứng kiến uy lực của bom, hắn đã không muốn tới biên quan nữa. Khi bom hoàn thành, hắn lại vận chuyển đến biên quan, ngẫm thôi đã thấy kích động.
An Tử Nhiên xoay người liếc họ một cái, “Các ngươi đang lo lắng cái gì, ta vốn muốn Thiệu Phi lưu lại.” Phó Vô Thiên mang theo Việt Thất cùng Cung Vân đi rồi, hắn xác thật cảm thấy nhân thủ không đủ không tiện, rất nhiều chuyện đều không thể giao cho những người khác đi làm, hắn chỉ có thể tự tay làm lấy.
“Quá tuyệt vời!” Thiệu Phi lập tức cao hứng nhảy dựng lên, có thể chính mắt chứng kiến sự cải cách mang tính lịch sử tuyệt đối sẽ là ký ức khó quên nhất cuộc đời hắn.
Quản Túc không ở lâu, nhanh chóng quyết định rời đi. Thiệu Phi nói một tiếng với An Tử Nhiên rồi chạy đi tiễn Quản Túc. Hai người đứng ở cổng lớn của Sơn Trấn. Đi cùng Quản Túc là binh lính đang chờ xuất phát cùng hơn mười xe hàng, đứng ở cổng vào khiến cho rất nhiều người quan sát.
“Đến biên quan, nhất định phải đánh lên tinh thần. Nếu như bị sơn phỉ đánh cướp thì mặt mũi ngươi mất hết, đi ra ngoài cũng đừng nói ta quen ngươi a……”
Thiệu Phi đang lải nhải đột nhiên bị lấp kín miệng. Mặt Quản Túc và hắn gần gũi thân mật tiếp xúc, hô hấp hòa vào nhau làm mặt đỏ tim đập.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, nơi này là cổng lớn người đến người đi a!!
Thiệu Phi hỗn độn. Chờ hắn hoàn hồn, Quản Túc đã buông ra, quệt ngón cái lên môi hắn rồi mới xoay người đi, một lát sau, phía sau mới truyền đến Thiệu Phi phẫn nộ quát tháo, Quản Túc lại cười càng vui vẻ.
“Đáng giận Quản Túc!” Thiệu Phi ngửa mặt lên trời gầm một tiếng rồi chạy về xưởng. Bị nhiều người dùng ánh mắt khiếp sợ cùng ái muội nhìn chằm chằm, da mặt hắn mỏng rốt cuộc không chịu được.
“Trở về đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không lão tử nhất định sẽ đá mông ngươi.”
“Ngươi muốn đá mông ai?”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh, Thiệu Phi hoảng sợ, xoay người mới phát hiện là Vương phi, tùng một hơi đồng thời lại lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Vương phi có gì cần ta hỗ trợ?”
An Tử Nhiên nhìn hắn thật sâu, có thể làm hắn tức như vậy cũng chỉ có Quản Túc, vợ chồng son chính là ở bên nhau mà vẫn làm ầm ĩ.
“Tiến vào giúp ta phối chế hỏa dược, ta dạy ngươi.”
Thiệu Phi lập tức xoa tay hầm hè.