Tiết tấu sinh hoạt hiện giờ của Trịnh Quân Kỳ chính là buổi sáng tự tin tràn đầy rời Phó Vương phủ, buổi tối tươi cười đầy mặt trở về. Tươi cười sáng lạn ai cũng không ngăn được.
Từ khi An Tử Nhiên giúp nàng trang điểm, Điểm Trang Các lại nhận được rất nhiều đơn đặt hàng. Còn xinh đẹp, nàng thấy dùng son phấn để làm mình trông xinh đẹp căn bản không có tác dụng gì, đẹp nữa cũng không phải mình, cho nên vừa về đến Vương phủ, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tẩy trang.
Điểm này làm lão Vương gia cùng Phó Dịch đều vừa lòng. Họ chưa bao giờ để ý xấu đẹp, xinh đẹp chỉ là một loại trang sức, nội tâm tốt đẹp mới là điều kiện chọn vợ của họ.
Lão Vương gia lần đầu tiên thấy con dâu trang điểm thì bị hoảng sợ, ông còn tưởng nữ nhân xa lạ nào xông vào phủ, đến khi con dâu mở miệng mới nhận ra. Thuật trang điểm thần kỳ ngay cả lão Vương gia đều ngạc nhiên không thôi, những người khác có thể nghĩ.
“Tử Nhiên cùng Vô Thiên đâu?” Trịnh Quân Kỳ và Phó Dịch cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn, chỉ thấy lão Vương gia cùng tiểu bao tử, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại không thấy bóng.
Tiểu bao tử không thấy ca ca nên có chút không vui, bĩu môi nãy giờ, lão Vương gia nói chuyện cũng không để ý tới, ngồi trên ghế cao, đôi chân ngắn nhỏ không ngừng vung vẩy.
Lão Vương gia lo bé sẽ ngã nên thường thường liếc mắt để ý, thấy con dâu hỏi thì trả lời: “Hai đứa sáng sớm đã ra ngoài, hình như là có chuyện gì.”
Trịnh Quân Kỳ không hoài nghi. Phó Dịch lại cảm thấy không đơn giản như vậy, hôm nay thê tử còn chưa tìm Tử Nhiên hoá trang, tám phần là hắn đã chạy đi tị nạn.
“Thật đáng tiếc, ta vốn có chuyện muốn bàn với Tử Nhiên, thôi, chờ hai đứa về rồi nói.” Trịnh Quân Kỳ nghĩ đến quyết định sáng nay, may mà chuyện này không nóng nảy.
Phó Dịch thuận miệng hỏi: “Quân Kỳ, nàng hôm nay không chuẩn bị hoá trang ra ngoài sao?”
Trịnh Quân Kỳ lắc đầu, “Hôm nay không làm, cảm giác rất không thú vị.”
Tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng cảm thấy trang điểm khiến nàng trở nên có chút không còn là mình, mỗi lần đều làm nàng có cảm giác đeo mặt nạ đi ra ngoài. Nàng lo lắng mỗi ngày trang điểm, về sau không trang điểm thì sẽ không dám ra cửa, hơn nữa trang điểm nhiều cũng không tốt cho da, còn không bằng dành thời gian bảo dưỡng làn da.
Ngày hôm qua khi gặp Diêu Thời Vũ, nàng cũng đã nhắc tới điểm này. Son phấn quan trọng, nhưng có nhiều nữ nhân vẫn hy vọng có đồ bảo dưỡng chăm sóc làn da, mà không chỉ đơn thuần che đi tì vết trên mặt.
Phó Dịch nghe vậy liền nhẹ nhàng cười.
An Tử Nhiên sáng sớm cùng Phó Vô Thiên rời Vương phủ có một phần vì trốn Trịnh Quân Kỳ, nguyên nhân chân chính là vì tiến cung.
Quân Tử Thành thoạt nhìn không khí thực náo nhiệt, trên thực tế sóng ngầm mãnh liệt. Việc Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ bị xử trảm đến bây giờ vẫn còn nóng hổi, rất nhiều người bàn luận chuyện này. Còn có không ít người đàm luận Sùng Minh Đế băng hà thì ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, đa số đều cảm thấy là Nhị hoàng tử.
Sùng Minh Đế ngã bệnh, Nhị hoàng tử thay thế hắn xử lý chính sự. Nhị hoàng tử muốn mượn sức Phó Vô Thiên, cho nên hứa hẹn nếu Phó Vô Thiên chịu giúp, hắn sẽ giao trả lại binh quyền. Vì chứng minh thành ý, hắn công nhiên mời Phó Vô Thiên tham dự chính sự.
An Tử Nhiên không thể tham gia, tách khỏi Phó Vô Thiên thì đi đến Từ Minh cung thăm Thái Hoàng Thái Hậu, nói chuyện một lúc mới rời đi. Hắn đang đi, chỗ rẽ phía trước đột nhiên có thanh âm làm hắn theo bản năng dừng bước.
“Đây là chén thuốc cho Hoàng Thượng?” Giọng nói của một thái giám lớn tuổi truyền vào ốc nhĩ, mang cho hắn cảm giác quen thuộc, hình như nghe thấy ở đâu rồi.
“Hồi Chu tổng quản, đây là chén thuốc cho Hoàng Thượng, vừa sắc xong. Thái y nói Hoàng Thượng phải uống khi còn ấm.” Cung nữ tức khắc trả lời.
“Đưa cho ta, các ngươi đi xuống làm việc đi.” Thái giám tiếp nhận chén thuốc.
Hai cung nữ không dám phản kháng, giao xong chén thuốc liền lui.
An Tử Nhiên từ sau cây cột đi ra, đi qua chỗ rẽ chỉ kịp thấy bóng lưng thái giám, hắn nhớ ra vì sao lại cảm thấy giọng thái giám này quen thuộc. Hắn nhớ bên cạnh Sùng Minh Đế có hai thái giám, một là Vương Bình, bởi vì liên quan đến việc quốc sư Vi Thuận Khánh phản loạn, dù hắn xem như vô tội, nhưng vẫn bị xử trí. Chu Thành này là Phó tổng quản thái giám, hắn bởi vì địa vị thấp hơn Vương Bình, lại không có tiếp xúc với Vi Thuận Khánh, cứ thế được thăng chức.
An Tử Nhiên cảm thấy quen không phải vì điều này, mà là khi Sùng Minh Đế ban thưởng An phủ cho An gia, lúc ấy chính Chu Thành mang theo một đám cung nữ muốn xếp vào An phủ, lại bị Phó Vô Thiên dọa chạy.
An Tử Nhiên không để việc này trong lòng. Lang thang gần một canh giờ lại về tới Nghị sự nội các, thủ vệ đều biết hắn là Vương phi, không ai dám cản, chỉ cần hắn không xông vào là được. Vì trốn thẩm thẩm, An Tử Nhiên lại làm mình nhàm chán hơn, sớm biết vậy thì không tiến cung cùng Phó Vô Thiên, hắn đi loanh quanh mấy sản nghiệp cũng được.
Khi hắn đang nhàm chán ngắm trời xanh mây trắng, một tiếng nói uy nghiêm ẩn chứa lửa giận đột nhiên giống như sấm sét vang lên.
“Đứng lại!”
An Tử Nhiên lập tức nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên gương mặt rõ ràng đang tức giận nổi giận đùng đùng đi về phía hắn, không phải Phó Nguyên Phàm thì ai. Người đang đuổi theo hắn là Lan phi, mẫu phi Ổ Lan Chỉ của Phó Nguyên Phàm.
Lan phi tuy là nữ nhân nhưng nện bước không chậm hơn Phó Nguyên Phàm. Thấy mình sắp đuổi kịp nhi tử, Phó Nguyên Phàm lại đột nhiên tăng tốc, Lan phi khó thở, rốt cuộc bất chấp hình tượng hô to.
“Không đứng lại thì con cũng đừng nhận ta làm mẫu phi.”
Bị uy hiếp, Phó Nguyên Phàm rốt cuộc đi chậm lại. Lan phi lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, “Con muốn ta tức chết hay sao?”
Phó Nguyên Phàm không kiên nhẫn: “Mẫu phi, con chỉ muốn đi tìm hắn lý luận mà thôi, hắn không cho chúng ta thăm phụ hoàng thì thôi, lại còn muốn hạn chế tự do của chúng ta, dựa vào cái gì? Còn chưa ngồi lên vị trí kia đã coi mình… ưm…”
Lời còn chưa nói xong, Lan phi đã sợ hãi che miệng hắn lại, hạ giọng nói: “Lời này con oán giận với mẫu phi thôi, ở trước mặt người khác tuyệt đối không thể nói. Con đã không còn là trẻ lên ba, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ trong cung nơi nơi đều là cơ sở ngầm của hắn, nói sai một câu con cũng đừng nghĩ tới ngày lành.”
Phó Nguyên Phàm trợn trắng mắt, nhưng cũng thỏa hiệp. Lan phi thấy hắn đã bình tĩnh lại liền buông tay.
Phó Nguyên Phàm định mở miệng, thoáng thấy An Tử Nhiên đứng cách đó không xa, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời, lập tức vẫy vẫy tay, “Đường phu!”
An Tử Nhiên quay đầu, làm bộ không quen biết.
Lan phi theo tầm mắt nhi tử thấy An Tử Nhiên mang vẻ mặt đạm nhiên, khuôn mặt hiện lên thần sắc phức tạp, nàng không phải không biết nhi tử khá thân với Phó Vương phủ.
“Mẫu phi về trước đi, con cam đoan tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn, được rồi chứ?” Phó Nguyên Phàm nhịn xuống xúc động chạy tới chỗ An Tử Nhiên, bắt đầu tiễn Lan phi.
Lan phi sao lại không biết tâm tư của hắn, nhưng không ngăn cản hắn tiếp xúc với Phó Vương phủ, thời khắc mấu chốt, nói không chừng hai mẹ con họ có thể dựa vào Phó Vương phủ sống sót như đi trên băng mỏng trong hoàng cung, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Phó Nguyên Phàm lập tức gấp không chờ nổi chạy đến trước mặt An Tử Nhiên, “Đường phu sao lại ở chỗ này?”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn. Phó Nguyên Phàm hắc hắc cười, biết mình hỏi vấn đề ngu ngốc, liền nói sang chuyện khác: “Đường phu, ta thấy đường ca phải nửa canh giờ nữa mới ra, mỗi lần họ thảo luận chính sự, không mất hai ba canh giờ là sẽ không kết thúc, có muốn đi cùng ta, ta có thể mang đường phu đi dạo hoàng cung?”
“Hoàng cung có gì hay.” An Tử Nhiên dùng ngữ khí bình tĩnh nói lên hắn không có hứng thú với hoàng cung, tuy rằng hoàng cung rất lớn, cảnh vật cùng kiến trúc đều rất nhiều, nhưng quá mức âm u lại khuyết thiếu nhân khí, phỏng chừng rất nhiều nơi đều có người chết.
Phó Nguyên Phàm đành thôi.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi vừa rồi cãi cọ với mẫu phi chuyện gì?”
Phó Nguyên Phàm như tìm được tri âm, không chút do dự bắt đầu phun nước đắng, “Còn không phải vì Phó Nguyên Thành bắt đầu muốn khống chế chúng ta. Đường phu còn nhớ lần trước chúng ta chơi bài ở gác mái của Thiên Long không, ba ngày sau, ta muốn xuất cung tìm ngươi và đường ca, thủ vệ lại không cho ta đi, nói là lệnh của Phó Nguyên Thành, không cho ta xuất cung. Mẫu phi không hy vọng ta và hắn xung đột nên ta nhịn. Sau vài lần muốn xuất cung đều bị ngăn cản, ta mới hiểu Phó Nguyên Thành muốn giam lỏng ta trong cung, ta một hơi muốn chạy đi tìm hắn.” Nghĩ đến chuyện này, Phó Nguyên Phàm lại tức giận không thôi, hắn không có suy nghĩ nào khác, chỉ cảm thấy Phó Nguyên Thành ngày càng không thể nói lý.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. An Tử Nhiên nhẹ nhàng mím môi.