Sùng Minh năm thứ 29, ngày 21 tháng 3, chỉ còn nửa tháng là đến ngày thành hôn của Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ.
Không khí trong Quân Tử Thành náo nhiệt bao nhiêu, bầu không khí ở hoàng cung lại áp lực bấy nhiêu. Lúc này, Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ rốt cuộc được giải trừ cấm túc.
Nhưng khi hắn được tự do, thế cục trong hoàng cung đã thay đổi. Hiện giờ, toàn bộ triều đình đều bị Nhị hoàng tử khống chế, ngay cả Tam hoàng tử cũng thất thế. Úc gia không thể không điệu thấp hành sự, Trường Tôn Thành Đức cũng từng biện lý do sinh bệnh không vào triều sớm, nhưng họ cũng không muốn Nhị hoàng tử phát triển an toàn.
Khoảng thời gian trước truyền ra tin quan hệ của Triệu gia cùng Nhị hoàng tử không hòa hợp, tựa hồ là bởi chuyện biên quan, cụ thể thì rất ít ai biết.
Trước đó không lâu, Tam hoàng tử đã trở lại. Ba thế lực cạnh tranh lại tề tụ, không khí thoáng chốc trở nên vi diệu.
Đại hoàng tử một lần nữa vào triều. Có lẽ là bởi vì ưu thế của Nhị hoàng tử ngày càng rõ ràng, hai ngày trước hắn trên triều nói năng lỗ mãng, làm Sùng Minh Đế tức giận, kết quả ngày hôm sau truyền ra tin Sùng Minh Đế đổ bệnh nặng. Khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên thu được tin tức đã là ngày thứ ba, khi họ trở về, chuyện này đã qua đi bốn ngày.
Xe ngựa dừng trước cổng lớn của Phó Vương phủ. Phó Dịch cùng lão Vương gia đã ở đại đường chờ họ. Chuyện này trọng đại, họ không thể không chút để ý như trước kia, nếu Sùng Minh Đế băng hà, tân đế đăng cơ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đại Á.
“Tiểu thúc, tình huống cụ thể thế nào?” Phó Vô Thiên tiếp nhận ly trà Vương phi rót, uống một ngụm, không nhanh không chậm hỏi, so với những người khác đang gấp gắp, hắn có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Phó Dịch đưa một tờ giấy cho hắn, “Bệnh tình của Hoàng Thượng đều viết trên đó, nhưng tất cả đều vô dụng, thái y nói là cấp giận công tâm.”
Phó Vô Thiên cầm lấy nhìn thoáng qua, “Cấp giận công tâm không đến mức bệnh tình nguy kịch đi?”
An Tử Nhiên duỗi cổ nhìn, đích xác đều là lý do vô dụng.
“Đương nhiên, Chu thái y cùng vài vị thái y thay thế Ngô thái y chẩn trị cho Hoàng Thượng, sau khi thương lượng thì đưa kết luận, họ nói có thể là cấp giận công tâm làm những tai hoạ ngầm trong cơ thể đều bộc phát, hiện tại tình huống có chút nguy cấp.” Phó Dịch nói.
Phó Vô Thiên tùy tay vò tờ giấy, “Bốn ngày trước, Phó Nguyên Võ nói cái gì?”
Phó Dịch nhìn về phía lão Vương gia. Lão Vương gia ở trên triều có nhân mạch, phát sinh chuyện gì, ông cơ bản đều có thể biết ngay lập tức, cho nên ông biết rõ ràng nhất.
“Phó Nguyên Võ thất thế, có người tố giác những chuyện hắn đã làm trong quá khứ, đều là sự thật bất lợi với hắn. Trùng hợp là Trường Tôn Thành Đức ngày đó bởi vì sinh bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi, lão đông tây này trước lấy cớ xin nghỉ không vào triều sớm, kết quả thật sự ứng nghiệm. Trường Tôn Thành Đức tuy đã dặn dò Phó Nguyên Võ không nên cứng đối cứng với Nhị hoàng tử, nhưng tiểu tử kia tính cách táo bạo, bị người của Nhị hoàng tử kích vài câu liền mất lý trí, nhục mạ triều thần, nhục mạ Sùng Minh.”
“Đại hoàng tử hẳn không phải không có đầu óc như vậy?” An Tử Nhiên nghi hoặc hỏi. Đại hoàng tử tính tình không tốt, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, nhưng hẳn không ngu đến mắng Sùng Minh Đế, mắng một lời tương đương với tự mình chặt đứt cơ hội bước lên ngôi vị hoàng đế, một hoàng tử lớn lên trong hậu cung hoàng thất lục đục, sao có thể không có đầu óc?
Lão Vương gia hừ hừ: “Chuyện này phỏng chừng có huyền cơ, Phó Nguyên Võ khả năng bị phe Nhị hoàng tử tính kế, hơn nữa chính hắn cũng không phát hiện.”
An Tử Nhiên cân nhắc, nói: “Tổ phụ, Đại hoàng tử ngày đó ở trên triều cụ thể có phản ứng gì?”
Nghe nói như thế, lão Vương gia hồi ức lại: “Cụ thể phải không? Nghe nói hắn lúc đó trông rất phấn khởi, lỗ tai, cổ đều đỏ lên, vẻ mặt hung dữ, tròng mắt không ngừng chuyển động, tay cũng run rẩy, cả người thoạt nhìn tựa như điên khùng, đại khái là vậy, có vấn đề gì?”
An Tử Nhiên thấy ba người đều đang nhìn hắn, liền nói ra phán đoán của bản thân, “Con cảm thấy Đại hoàng tử rất có thể đã trúng dược vật. Dược vật này kích thích hệ thần kinh, khiến thần kinh của hắn trở nên mẫn cảm dễ hưng phấn. Bản tính của Đại hoàng tử đã đủ táo bạo nên càng dễ dàng bị kích thích, khi đối phương kích hắn, hệ thần kinh vận hành nhanh hơn bình thường, hắn chưa kịp phán đoán tứ chi đã làm ra phản ứng, cho nên mới làm ra những hành động ngày thường sẽ không làm.”
Phó Vô Thiên, Phó Dịch cùng lão Vương gia không chớp mắt nhìn hắn.
“Nhìn con làm gì?” An Tử Nhiên nói xong, rốt cuộc nhận ra mình đã nói lỡ.
“Hệ thần kinh là cái gì?” Phó Vô Thiên nhìn hắn, danh từ chưa bao giờ nghe nói tới.
Phó Dịch cùng lão Vương gia cũng chờ hắn giải thích.
An Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng, “Hệ thần kinh… Chính là đầu óc của mỗi người…” Thứ này đặc biệt phức tạp, giải thích rõ ràng sẽ chỉ sinh ra càng nhiều vấn đề, hắn không ngốc đến tất cả đều nói ra, cho nên nói đại khái.
Phó Vô Thiên ôm hai tay, “Có ý gì?”
An Tử Nhiên không lập tức trả lời, hắn nhìn Phó Dịch cùng lão Vương gia vẻ mặt bình tĩnh đạm định, bị ba đôi mắt nhìn chăm chú, xác thật có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ liền châm chước giải thích: “Cái kia… Chính là thứ trong đầu, con gọi nó là hệ thần kinh, cảm thấy thính giác khứu giác thị giác đều dựa vào nó mà phản ứng.”
Phó Dịch khẽ cười, nói: “Hệ thần kinh phải không? Từ này thật thú vị.”
An Tử Nhiên khô cằn cười một tiếng, “…Tùy tiện suy nghĩ vớ vẩn, không cần để ý.”
“Bổn vương lại cảm thấy, Vương phi tùy tiện suy nghĩ vớ vẩn cũng rất có lý.” Phó Vô Thiên cười cười nhìn hắn, thấy thế nào cũng cảm thấy đặc biệt có thâm ý.
Lão Vương gia không để ý tới họ, nói thẳng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này cũng cần điều tra. Phó Vương phủ tuy không tham dự tranh đoạt ngôi báu nhưng khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy, cần phải nhanh chóng làm chuẩn bị.”
“Vâng, tổ phụ.” Phó Vô Thiên đáp.
Mặc kệ Phó Nguyên Võ có bị người thiết kế hãm hại hay không, từ khoảnh khắc hắn nói ra những lời đại nghịch bất đạo, trừ phi mưu triều soán vị nếu không thì đừng mơ đến ngôi vị hoàng đế. Nghe nói Trường Tôn Thành Đức bởi vậy tức giận đến bệnh tình tăng thêm, nhưng vẫn là cố gắng tiến cung muốn gặp Hoàng Thượng, chỉ là không thể, bởi vì Sùng Minh Đế không muốn thấy ông.
Còn Tam hoàng tử, bởi vì chiến bại ở biên quan mà mất đi mấy vạn binh lính, sau khi trở về đã bị Sùng Minh Đế cấm túc, bước lên vết xe đổ của Đại hoàng tử.
Buổi sáng, An Tử Nhiên đi ra ngoài thị sát sản nghiệp của hắn, ở trở về trên đường trùng hợp gặp Phó Vô Thiên từ hoàng cung trở về. Sùng Minh Đế bệnh nặng, hắn nên đi thăm.
“Vương gia, Hoàng Thượng bệnh thế nào?” An Tử Nhiên thuận miệng hỏi.
Phó Vô Thiên nắm tay hắn, hai người bước chậm trên đường phố. Mặt trời nghiêng bóng phía Tây, ánh chiều tà chiếu vào hai người kéo ra chiếc bóng thật dài, “Từ đêm qua hôn mê đến bây giờ, thái y cũng bó tay, vẫn tận lực cứu giúp, nhưng khi ta rời đi thì gặp một người.”
An Tử Nhiên quay đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của Vương gia nhà hắn, “Nhị hoàng tử?”
Phó Vô Thiên cười ra tiếng, “Vương phi thật thông minh.”
“Cái này rất dễ đoán, quan hệ của Triệu gia cùng Nhị hoàng tử đã có cái khe, tuy rằng tin này chưa được chứng thực, nhưng hiện tại người sẽ tìm Vương gia cũng chỉ có hắn, hai người nói chuyện gì?”
“Vẫn là đề nghị lần trước, hắn đã không chờ được nên hỏi ta muốn đáp án.” Phó Vô Thiên nắm thật chặt tay hắn, trên mặt lại không có một tia khẩn trương.
An Tử Nhiên dừng bước. Phó Vô Thiên cũng dừng lại, xoay người nhìn Vương phi của hắn càng thêm tuấn tú, thiếu niên năm nay mười tám đã khác so với lần đầu tiên gặp nhau, hiện giờ càng thêm giống thanh niên thành thục cơ trí.
An Tử Nhiên hơi dời tầm mắt, “Vương gia, đáp án đâu?”
Phó Vô Thiên đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt trán lên trán hắn, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: “Bổn vương nghĩ giống Vương phi.”
An Tử Nhiên đột nhiên cười một tiếng, “Vương gia như thế nào biết ta suy nghĩ cái gì?”
“Bởi vì…… Bổn vương là nam nhân của Vương phi.”
An Tử Nhiên đẩy hắn ra, “Tìm chết a!”
Phó Vô Thiên cười cầm tay hắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
An Tử Nhiên đột nhiên nói: “Đã từng có ai nói Vương gia là một đại nam nhân rất buồn nôn chưa?”
Phó Vô Thiên cười, “Chưa từng có.”
An Tử Nhiên nói: “Hiện tại đã có, động tác ngẫu nhiên của Vương gia làm ta buồn nôn đến nổi da gà, sao trước kia ta không nhìn ra ngài là dạng người này nhỉ?”
Phó Vô Thiên nghe ra lời hắn nói chứa chút buồn bực, thất thanh cười nói: “Bởi vì bổn vương cưới Vương phi rồi học được.”
“Thật hay giả? Học ai?” An Tử Nhiên không tin tưởng nhìn hắn.
“Học trong sách.”
“… Sách gì?”
“Tên sách là ‘Truy thê một trăm lẻ tám chiêu’.” (Himeko: aww)
“……” An Tử Nhiên câm nín.
Phó Vô Thiên không hiểu phản ứng của hắn, “Có vấn đề gì?”
An Tử Nhiên yên lặng nhìn hắn, “…… Ngài giấu sách chỗ nào?” Hắn chưa từng thấy Vương gia xem loại sách này, thư phòng cùng phòng ngủ đều không có.
“Khụ, thư phòng, giấu ở sau kệ sách.”
Hoá ra là ngăn tủ ngầm, hắn chưa bao giờ biết có thứ này. An Tử Nhiên ném xuống một câu rồi quay ngoắt đầu đi luôn, “Ấu trĩ quỷ.”
Phó Vô Thiên cười trừ, vội vàng đuổi theo.