Đối với chuyện Diễm phi giả long thai, tổ tôn hai người biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Ngô thái y cơm nước xong thì được mời tới đại sảnh. Ông nhìn phản ứng của hai người, chỉ cảm thấy không phải người một nhà, không sống cùng mái nhà. Vẻ mặt lão Vương gia rất nghiêm túc, nghiêm túc đến Ngô thái y thiếu chút nữa cho rằng bệnh của ngài khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, nghe nói bệnh của lão Vương gia đã hơi chuyển biến tốt đẹp, nhưng Phó Vương phủ hiện đã có đại phu nên ông không tới nữa, bởi vậy không biết bệnh tình của lão Vương gia thế nào rồi.
“Ngô thái y, ngươi xác định hài tử trong bụng yêu phi kia không phải của Hoàng Thượng?” Lão Vương gia mở miệng hỏi, tuy ông không thích Sùng Minh Đế nhưng sẽ không để một hài tử không thuộc về hoàng thất nhiễu loạn hậu cung, nhiễu loạn Đại Á, Đại Á chỉ có thể của họ Phó.
Ngô thái y lấy lại bình tĩnh, “Lão phu xác định.” Không xác định thì ông dám chạy trốn sao, đây chính là tội lớn phải chém đầu, hoàng cung hiện giờ thế cục không rõ, ông chỉ có thể dựa vào Phó Vương phủ làm ‘người đứng xem’, đương nhiên phải biết gì nói hết, không nửa lời gian dối.
Lão Vương gia hừ lạnh một tiếng, “Vi Thuận Khánh này xem ra là mưu đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Á, hắn bàn tính thật hay, cũng nghĩ đến chuyện Hoàng Thượng không còn năng lực sinh dục.”
Mọi người không tỏ ý kiến, loại chuyện này đã không cần thảo luận. Diễm phi được Sùng Minh Đế sủng hạnh đã nửa năm. Nửa năm không ngắn, cơ hồ ngày nào Hoàng Thượng cũng đến Chiêu Tử cung, thường xuyên như vậy, nếu có thai khẳng định đã sớm nên có, đại khái là bởi vẫn luôn không có thai nên mới bí quá hoá liều.
Phó Vô Thiên cười một tiếng, “Vốn đang suy nghĩ phải làm gì mới có thể cởi bỏ mị thuật, hiện tại xem ra không cần suy nghĩ nữa.” Dù yêu một nữ nhân sâu đậm đến mấy cũng không có nam nhân nào muốn bị đội nón xanh, huống chi Sùng Minh Đế sủng ái Diễm phi cũng không phải thật.
“Chuyện này không nóng nảy.” Lão Vương gia biểu tình sâu không lường được mà nói.
Phó Vô Thiên giơ hai tay tán đồng, “Đương nhiên.”
Tổ tôn bằng hai ba câu đã quyết định an nguy của hoàng thất Đại Á, lại còn nói cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, làm Ngô thái y có ảo giác mọi chuyện kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, ông vẫn luôn không rõ đầu óc đôi tổ tôn này chứa cái gì, cảm giác khác hẳn với người thường, nhưng ông cũng không muốn tìm hiểu.
An Tử Nhiên ngoài bình luận lúc đầu thì không nói nữa, quốc gia đại sự không liên quan đến hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn buôn bán của hắn là được. Còn An Xảo Nga, hắn đã dự đoán được kết cục của nàng, cũng không quan tâm nữa.
Chuyện bãi công ở xưởng điêu khắc bị An Tử Nhiên xử lý lạnh nên không đạt được mục đích.
Hồ Bát cho rằng người đứng sau xưởng nhất định sẽ xuất hiện, dù không tăng tiền lương cho bọn họ thì cũng sẽ ra mặt, kết quả lại làm hắn ngoài ý muốn. Xưởng điêu khắc không chỉ không phái người ra mặt đàm phán, cũng không phái người sơ tán bọn họ, cửa hàng trực tiếp đóng cửa, xưởng vẫn làm việc như cũ.
Sau sự việc bãi công một ngày, bọn họ phát hiện xưởng điêu khắc lần nữa chiêu công nhân mới, các công nhân đó đa phần đều không phải thợ thủ công, nhưng nghe nói tiền công không thấp, một đám chạy tới báo danh, nhờ cuộc bãi công của họ, rất nhiều người đều biết xưởng điêu khắc chiêu tân công, không đến nửa ngày đã đủ người.
Các thợ thủ công đã bãi công tức khắc hoảng sợ. Xưởng không chỉ không làm dựa theo yêu cầu của họ, lại còn chiêu tân công, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Các thợ thủ công đó kỳ thật không muốn bỏ công việc này, bọn họ chỉ là bị tương lại tốt đẹp mà Hồ Bát miêu tả mê hoặc mà thôi, tất cả đều cho rằng sẽ giống những gì Hồ Bát nói, xưởng điêu khắc sợ không kịp giao hàng nên không thể không tăng tiền công.
Nhưng kết quả lại đi ngược với tưởng tượng. Xưởng điêu khắc không thỏa hiệp, lại còn chiêu tân công thay thế vị trí của họ, cứ như vậy, chẳng phải họ không thể trở về được?
Các thợ thủ công lập tức tìm Hồ Bát, muốn hắn giải thích, không nói cho rõ thì sẽ không buông tha, bởi vì nếu không phải hắn xúi giục bọn họ, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này. Hồ Bát là đầu sỏ gây tội, nhưng cũng do bọn họ quá mức tham lam.
Hồ Bát trong lòng cũng thực nôn nóng, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nếu bọn họ biết hắn có mục đích khác nên mới xúi giục bọn họ, hắn khẳng định sẽ chết rất thảm.
“Các ngươi đừng để bị xưởng điêu khắc lừa rồi tự rối loạn trận tuyến, đây là mưu kế của bọn họ, họ muốn bức chúng ta thỏa hiệp trước.”
Một người thợ thủ công phẫn nộ nói: “Xưởng đã chiêu công nhân mới, chúng ta đều mất việc rồi, bọn họ cần gì phải ép chúng ta thỏa hiệp.” Những người khác cũng phẫn nộ như hắn, hơn hai mươi người đem vây quanh ở Hồ Bát, làm hắn muốn chạy trốn cũng không thể, hắn mà dám lộ ra ý định chạy trốn thì lập tức sẽ có người động thủ.
Hồ Bát bị bọn họ bức cho thập phần chật vật, thấy có người muốn động thủ, vội vàng giải thích: “Cho nên ta nói các ngươi bị lừa, chúng ta nội chiến thì sẽ rơi vào bẫy của xưởng điêu khắc.”
“Vậy ngươi thử giải thích xem, chúng ta như thế nào bị lừa!” Thợ thủ công đã không tin hắn, họ cũng có mắt, chẳng lẽ những công nhân mới đó là giả.
“Xưởng điêu khắc chiêu tân công, nhưng các ngươi chẳng lẽ không phát hiện những công nhân đó cơ hồ đều không biết điêu khắc. Quy trình chế tác bài mạt chược phức tạp nên cần thợ thủ công có kỹ thuật thành thạo, những người đó không biết điêu khắc, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đảm nhiệm tô màu và nghiền xương tương đối dễ dàng, ta dám nói, dù xưởng có tìm người đào tạo thì không mất một hai tháng là không học được, đến lúc đó nguyên liệu bị lãng phí, chất lượng cũng sẽ không khả quan, giao ra thì thanh danh của xưởng sẽ bị ảnh hưởng, chủ xưởng sẽ không ngốc như vậy nên chúng ta vẫn có cơ hội.” Hồ Bát một hơi nói hết.
Vài thợ thủ công bắt đầu tự hỏi, khi xưởng điêu khắc chiêu tân công, bọn họ nhờ người đi xem, những người đó xác thật đều không biết điêu khắc, nghĩ vậy, tức khắc cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Hồ Bát biết có tác dụng, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: “Các ngươi không cần lo lắng, xưởng điêu khắc làm vậy chỉ có thể cứu nguy nhất thời, không phải kế lâu dài, nhanh thôi bọn họ sẽ cầu chúng ta trở về.”
Người thợ thủ công kia nghĩ nghĩ, hiện tại xác thật chỉ có thể như vậy.
“Hảo, chúng ta tin ngươi một lần, nhưng nếu lần này kết quả vẫn như vậy, ngươi cứ liệu hồn.” Nói xong, các thợ thủ công liền rời đi.
Hồ Bát cười làm lành nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng mới trầm mặt, nhổ một ngụm nước bọt, coi mình là ai vậy, nếu không phải còn muốn lợi dụng những người này, hắn còn khuya mới ăn nói khép nép như vậy, sòng bạc Thiên Long làm sao so được với người sai sử hắn làm những việc này.
Hắn nhanh chóng cười không nổi nữa. Lời hắn nói đúng một nửa, công nhân mới đúng là không biết điêu khắc, nhưng An Tử Nhiên đã nghĩ ra đối sách bù đắp vào lỗ hổng.
Tô Tử sắp xếp công nhân mới ở hai bộ phận nghiền ngưu cốt và tô màu, hơn nữa điều những công nhân không bãi công sang bộ phận điêu khắc, tiền công dĩ nhiên tăng lên, những thợ thủ công đó không ngờ họ có được cơ hội này, một đám đều thực hưng phấn, càng ra sức làm việc.
Tô Tử lưu lại gần hai mươi thợ thủ công để dạy nhóm công nhân mới cách nghiền xương và tô màu, vì thế cũng tăng tiền công, ngay từ đầu khẳng định không thuần thục, nhưng quen tay rồi rất thì sẽ ít làm lỗi.
Tuy rằng tiến độ vẫn chậm lại, nhưng theo biện pháp của An Tử Nhiên, cơ hồ tất cả mọi người đều nguyện ý buổi tối tới tăng ca, vì kiếm thêm một hai trăm văn tiền.
Tăng ca đến ngày thứ ba, Hồ Bát cùng những thợ thủ công đó mới phát hiện. Bọn họ chưa từng nghĩ tới tăng ca, vừa đến hoàng hôn là sẽ về nhà, nếu không nhờ một thợ thủ công ra đường vào buổi tối rồi phát hiện, họ chỉ sợ đến chết cũng không biết. Bọn họ thật sự nóng nảy, hoàng hôn xuống, hơn hai mươi cá nhân lôi Hồ Bát đang định chuồn êm vào ngõ nhỏ.
“Đều do ngươi, hại chúng ta mất việc.” Một người thợ thủ công đỏ ngầu đôi mắt nhìn chằm chằm Hồ Bát, cơ hồ hận không thể ngay lập tức xông lên. Những người khác cũng không khác là bao, họ biết đã hoàn toàn mất việc, hôm qua thê tử còn hỏi hắn vì sao mấy ngày nay không đi làm, hắn căn bản không dám nói cho nàng.
Hồ Bát sợ tới mức sắc mặt kịch biến, “Bình tĩnh, các ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này vẫn có thể cứu vãn, các ngươi ngàn vạn đừng đấu tranh nội bộ.”
“Lần trước ngươi cũng nói như vậy, lần này còn tưởng gạt chúng ta sao? Chúng ta sẽ không tin ngươi!”
“Đúng, các huynh đệ, chúng ta tấu chết hắn!”
Hơn hai mươi cá nhân nhào lên, tiếng kêu thảm thiết của Hồ Bát lập tức bị lấn át. Vận khí hắn thật không tốt, hoàng hôn, mọi người đều đã kết thúc công việc về nhà chuẩn bị ăn cơm chiều nên trên đường có rất ít người, ngõ nhỏ lại càng khó có người đi qua.
Mỗi người đánh một quả, Hồ Bát rớt mất nửa cái mạng.
Một thợ thủ công tương đối lớn tuổi thấy mọi người còn chưa nguôi giận, lo lắng nếu đánh tiếp thì hắn sẽ mất mạng thật, lập tức ngăn lại. Mọi người cũng không dám làm lớn chuyện, lập tức giải tán.