Nếu hai quân cờ tranh chấp, tất nhiên phải một sống một chết, nếu không làm sao có thể kết thúc được ván cờ.
"Đế cơ điện hạ bỏ mọi người lại, điều hai đạo quân An Lợi và Vĩnh Tĩnh bí mật đi tới Huỳnh Sa Đạo, rõ ràng là định tiêu diệt hết người ở Huỳnh Sa Đạo." Một người nhíu mày nói.
"Mà Tống Nguyên lại nắm quân Thuận An và Nghiễm Tín trong tay, việc san bằng Huỳnh Sa Đạo không thành vấn đề." Kẻ còn lại nói.
"Đương nhiên Tiết Thanh kia cũng thật can đảm, bắt giặc bắt vua mà chạy tới ám sát đế cơ điện hạ, cũng chưa hẳn là làm không được." Lại một người nói.
Tóm lại hai phe đã đến mức ngươi chết ta sống.
Chém giết trên bàn cờ, chưa bao giờ có chuyện cùng tồn tại.
"Ta coi trọng Tiết Thanh, loại nhân vật nhỏ ấy mà tức giận thì người nào cũng dám giết, chuyện gì cũng dám làm." Tần Đàm Công nói.
"Vậy Tứ đại sư bảo vệ đế cơ điện hạ à?" Có người hỏi.
Ý là gì, là không ổn mà. Mọi người nhìn Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công vẫn cười ôn hòa.
"Không có gì. Đại sư chung quy là từ bi, không đành lòng nhìn người trẻ tuổi tàn sát lẫn nhau mà thôi." Hắn đứng dậy: "Vậy thì để ta làm chuyện này đi."
Mọi người trong phòng vâng dạ, vừa định quay người rời đi, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa. Một người bước vào, thi lễ:
"Công gia, cửa cung bị bao vây rồi." Hắn nói, ngữ khí khá khẩn trương.
Người trong phòng nghe được thì ngẩn ra.
Cửa cung bị bao vây rồi?
"Bị ai vây?" Một người hỏi, vẻ mặt kinh ngạc, hoặc là hỏi ai dám vây cửa cung.
Đầu tiên là Vương Liệt Dương tới Huỳnh Sa Đạo để nghiệm chứng chuyện cửa địa cung, sau đó là Tống Anh đích thân đi Huỳnh Sa Đạo. Ngự sử trung thừa Lư Diêm đi cùng. Một mình Trần Thịnh ở lại tọa trấn triều đình, giữ nguyên triều hội và an ổn bách quan.
Nhưng Tống Anh rời kinh không lâu, Tần Đàm Công đã nhốt Trần Thịnh lại, lấy cớ bị bệnh mà ngừng triều hội.
Đám quan viên trong triều dù nghi ngờ việc Trần Thịnh cáo ốm nhưng thứ nhất là có đám người phe Tần Đàm Công trấn an, thứ hai là người của phe Vương Liệt Dương và Lư Diêm cũng nhân cơ hội tranh quyền khiến đám người phe Trần Thịnh một bàn tay không vỗ nên tiếng, nên không náo loạn.
Sao hôm nay đột nhiên lại im hơi lặng tiếng vây cửa cung?
......
"Thầy đã bị bệnh, sao bọn ta không được thăm hỏi?"
Khúc Bạch nói, nhìn thủ lĩnh Hoàng Thành ty đang chặn đường trước cửa cung.
"Khúc đại nhân, Trần tướng gia bệnh rất nặng, lại có khả năng lây cho người khác nên mới dặn dò là không gặp người." Tên thủ lĩnh kia nói: "Có thái y chăm sóc, mọi người hãy cứ yên tâm."
"Tướng gia bệnh quan trọng hơn. Bọn ta biết, chỉ là không thể chậm trễ triều sự nữa." Lại một giọng nói vang lên.
Thủ lĩnh nhìn sang, thấy bảy tám chục người tập trung trước cửa cung, tuổi khác biệt nhưng phần lớn là người trẻ tuổi. Ngoài mười người ít ỏi như Khúc Bạch ra, thì còn lại đều là các gương mặt mới lạ, hiển nhiên là đám quan nhỏ. Lúc này người nói là một người trẻ tuổi, mặc quan bào cấp thấp, có tướng mạo tuấn tú.
"Triều sự trình nội các, có phân công định đoạt là được." Thủ lĩnh nói, nhìn người trẻ tuổi kia: "Các ty có chức trách riêng, đều có các vị đại nhân phụ trách."
Uyển chuyển nhắc nhở rằng loại quan cấp thấp như ngươi không cần quan tâm chuyện này.
Trương Liên Đường nói: "Đúng là các vị đại nhân chậm chạp không quyết định nên chính sự không thể tiến hành, thế nên vẫn để tướng gia quyết định thì tốt hơn."
Thủ lĩnh cười khẩy.
"Vị đại nhân nào quyết định không được?" Hắn nói: "Để chúng ta quyết định..."
Hắn còn chưa nói xong, Trương Liên Đường dựng mày lên.
"To gan!" Hắn quát: "Các ngươi lại muốn định đoạt triều sự, khi nào thì hoạn quan cầm quyền ở Đại Chu ta rồi?"
Cấm vệ của Hoàng Thành ty, còn có tên là Chỉ Huy Sứ ty của thân quân, lệ thuộc Tư Lễ giám, thủ lĩnh do nội thị đảm nhiệm. Đây là một trong những quan võ mà nội thị trong cung có thể làm được.
Vị thủ lĩnh kia không ngờ chỉ nói sai một câu đã bị tiểu quan này quát, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
"Ý ta là ta có thể truyền lời cho Trần tướng gia, để ông ấy quyết định." Hắn cũng cất cao giọng.
Trương Liên Đường không hề lùi bước, nói: "Ta không tin ngươi, ta muốn đích thân gặp tướng gia."
Hơn mười quan viên phía sau đều kêu lên phụ hoạ.
"Bọn ta không tin các ngươi, bọn ta tự mình gặp tướng gia."
Mắt thấy mọi người ùa vào, thủ lĩnh không khỏi lùi về sau một bước, rồi đứng lại quát to: "Các ngươi có chuyện lớn lao gì mà cần tướng gia quyết định, đăng báo thượng cấp là được."
Luận cấp bậc, cách cái cấp có thể gặp được tướng gia còn xa.
Có người thản nhiên nói: "Quốc sự không chia lớn nhỏ, thần tử không chia cao thấp, đều là thần tử của thiên tử, đệ tử thánh nhân, có cần gặp hay không không phải ngươi nói là được, ngay cả thiên tử cũng không được."
Nói xong câu này, người cũng đứng ra.
"Ngươi muốn ngăn cản ta?"
Lại là một người trẻ tuổi. Thủ lĩnh vẫn nhận ra vị thanh niên này, là thân thích của Tưởng Hiển, Bùi Cầm, chính là kẻ đã chất vấn Tứ đại sư ngay trước mặt Bảo Chương đế cơ và văn võ bá quan.
Lần trước vì lỗ mãng mà bị nhốt ở nhà mấy ngày, nay được thả ra lại cho mình là gian thần!
Hắn bước lên từng bước, đám quan viên sau lưng đồng loạt bước theo.
"Các ngươi dám ngăn cản bọn ta!" Bọn họ cũng quát.
Cái lũ... này! Thủ lĩnh cầm bội đao, sắc mặt biến đổi.
"Các ngươi dám to gan xông vào trong cung!" Hắn quát.
Khúc Bạch đứng ở đầu, nói: "Thiên tử bị bệnh trong cung, thần tử còn có thể tới thăm, huống chi là Trần tướng gia."
Soạt, thủ lĩnh rút bội đao. Đám cấm vệ sau lưng hắn cũng rút yêu đao ra.
"Các ngươi định vi phạm lệnh cấm à?" Thủ lĩnh quát.
Trương Liên Đường không phẫn nộ, không sợ hãi, bình thản nói: "Sai rồi, đây là bổn phận của kẻ làm thần tử." Nói xong gỡ mũ quan trên đầu xuống, tay nắm hốt bản: "Nếu đây là vi phạm lệnh cấm, thần nguyện ý chết."
Hắn làm vậy, các quan viên khác cũng tháo mũ quan xuống, tay cầm hốt bản, tiến lên từng bước một.
Mười mấy quan chức đứng trước đám cấm vệ hoàng thành, không chút thu hút nhưng không biết là do quan bào hay vẻ mặt trang trọng của bọn họ mà đám cấm vệ không khỏi lùi ra sau.
"Đừng cho là bọn ta không dám ra tay!" Thủ lĩnh hô, sắc mặt xanh mét, nhắm thẳng thanh đao vào ngực Trương Liên Đường: "Tự tiện xông vào hoàng thành, tội đáng chém."
Trương Liên Đường nói: "Gian tặc chặn cửa, giả mạo chỉ dụ vua, kẻ làm thần phải cứu xã tắc." Nhẹ nhàng bước lên một bước.
Roạt, mũi đao đâm rách quan bào.
Thủ lĩnh lại sợ tới mức lui ra sao. Vừa phẫn nộ lại vừa thẹn mà giơ đao lên.
"Bắt bọn họ lại!" Hắn hô.
Không giết bọn họ, bắt lại chắc được.
Đám cấm về trước cửa cung đồng loạt hô tuân lệnh. Đằng xa, tiếng bước chân ồn ào vang lên.
"Muốn bắt thì bắt hết bọn ta đi!"
Kèm theo tiếng kêu, một đám người chừng hai ba trăm rầm rập vọt tới, cũng người trẻ tuổi chiếm phần đông, không phải quan lại, mặc áo bào của giám sinh Quốc Tử Giám.
Còn phía sau bọn họ, những tiếng kêu không ngừng vang lên.
"Tần Đàm Công cấu kết gian tặc Tây Lương gây loạn."
"Đế cơ rời kinh, tướng gia bị nhốt."
"Tần Đàm Công cấu kết gian tặc Tây Lương gây loạn."
Không chỉ phía sau, các nơi trong thành đều ồn ào. Vô số người chạy tới.
"Thật hay giả vậy?"
"Là thật đó, Trần tướng gia đã bị bắt, cửa cung bị đóng rồi."
"Tần Đàm Công đã nắm giữ triều đình rồi!"
"Người Tây Lương sắp đánh tới!"
"Mau đi giải cứu Trần tướng gia!"
"Bảo vệ triều đình chính là bảo vệ kinh thành, bảo vệ Đại Chu."
Đứng trên tường thành cao của hoàng thành có thể nhìn thấy đám đông từ bốn phương tám hướng trong kinh thành chạy tới hoàng thành. Chiến sự chưa ngừng, Bảo Chương đế cơ không ở kinh thành, Trần tướng gia bị khống chế, những điều ấy khiến tất cả người trong kinh thành đều hoảng sợ.
Những dòng suối nhỏ tụ tập lại như biển ở trước hoàng thành. Bức tường người của đám cấm vệ trước cửa cung bị chèn cho ngã trái ngã phải.
Nếu mà giết, sợ là giết không hết, thậm chí còn dẫn tới sự hỗn loạn lớn hơn. Như vậy kinh thành sẽ máu chảy thành sông.
"Sao lại lộ phong thanh được." Đám quan viên khẩn trương.
Tần Đàm Công nói, ánh mắt yên tĩnh: "Chuyện đã làm, có lộ tiếng gió thì cũng chẳng có gì lạ. Người của chúng ta ở trong triều, tất sẽ có kẻ để ý mà phát hiện."
"Chỉ là không phát hiện ra kích động gây sự này!" Một người khác nói, vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ: "Kẻ nào cầm đầu? Tưởng Hiển à? Còn cả Khúc Bạch nữa. Thật to gan."
Tần Đàm Công nhìn đám người dưới cửa thành, có quan lại, có sĩ tử, có dân chúng bình dân, thậm chí có cả đám kỹ nữ ăn mặc đẹp đẽ...
"Bất tri bất giác mà triều đường đã khác hẳn lúc trước." Hắn nói, lại cười: "Ngoài phe phái họ Vương, họ Trần và đám phe cánh giữ mình trong sạch thì có phe mới."
Đó là phe phái gì? Kẻ nào cầm đầu?
"Đại khái là phe phái của những kẻ trẻ tuổi. Dạo này người trẻ tuổi nhiều, mà bọn họ làm việc thì thường ít khi suy nghĩ." Tần Đàm Công cười đùa, nhìn phía trước: "Một khi đã như vậy, ta không ra mặt nữa."
Ban đầu thì dựa theo kế hoạch, Tần Đàm Công sẽ đi ra, tuyên bố là mình bị nói xấu, phủ định tội danh trước đó. Đương nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng khống chế triều đình thì không phải việc gì khó khăn với Tần Đàm Công.
Nhưng giờ có người đi trước hắn một bước, kích động dân chúng, tản ra lời đồn là Tần Đàm Công cấu kết với giặc Tây Lương, khiến lòng người lo sợ, biến mọi chuyện trở nên phức tạp.
"Không phải ta không dám để kinh thành máu chảy thành sông." Tần Đàm Công nói: "Chỉ là những kẻ này chết hay sống đều không sao cả. Bọn chúng chỉ là quân cờ mặc cho người ta định đoạt mà thôi. Hôm nay bị người ta thao túng, ngày sau sẽ mặc ta sử dụng. Chờ Hoàng Tự Tứ đại sư chiêu cáo thiên hạ đã."
Phất tay áo rồi quay người đi.
"Ta đi Thương Sơn trước."
......
Kẹt, cánh cửa đóng kín của trị phòng được mở ra. Đám quan viên bên ngoài chạy vọt vào trong.
"Thầy!"
Khúc Bạch quỳ rạp trước giường, nhìn Trần Thịnh giờ đã mặt vàng như nến.
Chỉ thời gian ngắn ngủi, từ một ông lão gầy gò nhưng rắn chắc mê lao động dường như đã đổi thành người khác.
"Trần tướng gia!"
Những người khác cũng kêu lên, kèm theo đám thái y bị đẩy tới.
Trần Thịnh tỉnh lại, thấy rõ trước mặt. Ông ta không cho thái y tới gần mà giơ tay bắt lấy Khúc Bạch, ống tay áo loang lổ vết máu.
"Tần Đàm Công thế lớn, tất cả đều là âm mưu của hắn." Ông giọng khàn khàn, vội vàng nói: "Mau đi cứu đế cơ điện hạ."
Nói xong lại ho dữ dội, phun ra bọt máu.
Khúc Bạch mắt rưng rưng, gọi thái y.
Trương Liên Đường bước lên, nói: "Tướng gia đừng lo, Hoàng Tự Tứ đại sư đã tuyên cáo sẽ giao Thủ Thư cho đế cơ lúc ở Huỳnh Sa Đạo, việc đã định rồi."
Đám quan viên bốn phía đều gật đầu trấn an.
"Tướng gia yên tâm, có Hoàng Tự Tứ đại sư rồi."
"Không phải lo gì nữa."
"Thiên hạ đều biết tội danh của Tần tặc, ai cũng muốn giết hắn."
Trần Thịnh không hề tỏ ra vui mừng, mà khóe miệng còn vết máu kia hiện lên nụ cười gượng.
"Các ngươi có nghĩ rằng Hoàng Tự Tứ đại sư thuộc phe Tần tặc không?" Ông ta hỏi.
Hoàng Tự, Tứ đại sư, thuộc phe Tần tặc?
Điều này, quả thật chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Nếu quả thật như vậy... Trị phòng trở nên yên lặng.
Trương Liên Đường nắm chặt bàn tay rũ bên người, sắc mặt trĩu nặng.
Nếu quả thật như vậy, chắc sẽ không có việc gì chứ.
Với Tiết Thanh mà nói, trước nay chưa có Hoàng Tự hay Tứ đại sư gì. Không liên quan tới nàng, không đáng để dựa vào.
Chỉ là lại thêm một kẻ địch mà thôi.
Phải không?
......
"Đây là Thương Sơn à."
Tiết Thanh giơ tay che mắt khỏi nắng nóng mùa thu, nhìn phía trước.
"Quả là một ngọn núi lớn!"
Sau đó thả tay xuống.
"Cái chỗ như thế này mà đi săn được thì mới là gặp quỷ."
Ngọn núi này không có cây cối xanh um tươi tốt, không có chim thú thành đàn, mà đầy những tảng đá lớn kèm theo các vách núi hiểm trở sừng sững, hệt như một chiếc búa lớn rơi xuống từ trên trời, đột ngột xuất hiện trên vùng đất núi đá lởm chởm và dữ tợn này.
"Đáng sợ thật." Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa, quay sang nhìn mọi người bên cạnh: "Hay là nói với vị Tứ đại sư kia là đổi nơi khác đi."