Đại Đế Cơ

Quyển 5 - Chương 121: Khó dò




Cửa thành Huỳnh Sa Đạo đóng kín. Binh mã bày ra quân trận bên ngoài thành. Từng tầng, rậm rạp, hệt như một bức tường thành mới được xây.

Nhưng điều này cũng không thể khiến người ta cảm thấy an toàn. Đứng trên tường thành nhìn về phương xa, nơi mà binh mã trải khắp đất, như mây đen, như dãy núi.

"Mây đen đè thành, thành muốn đổ." Tiết Thanh đứng trên tường thành, nhìn đằng xa, cảm thán: "Thì ra chính là chỉ cảnh tượng này." 

Tống Nguyên cũng mang binh mã bao vây thành Huỳnh Sa Đạo nhưng so với số binh mã này thì còn ít, mà khí thế cũng khác biệt.

Lúc trước Tống Nguyên tuyên bố là quan viên triều đình vì bảo vệ mà tới nghiệm chứng thật giả nên không có sát khí. Chỉ chờ Đốc dẫn binh tiên phong công thành, sau đó nhân cơ hội phóng hỏa gây rối rồi giết người, tiếc là bị ngăn cản.

Mà đại quân vây thành lần này lại đằng đằng sát khí. 

"Bọn họ không nói gì, cũng không cho ai tới gần." Tri phủ Huỳnh Sa Đạo trầm giọng nói: "Đám người Vương tướng gia cũng không ngoại lệ, bị vây trong xóm trại kia."

Đây là từ chối nói chuyện, chỉ muốn truy sát.

"Lý do là Tống Nguyên..." Hồ tướng quân nói: "Tống Nguyên bị hại." 

Tiết Thanh cười: "Xem ra trước khi đến đây, Tống Nguyên đã báo tin cho Tống Anh trước."

"Vậy người kia tới là để xác nhận xem Tống Nguyên chết hay không à?" Tri phủ hỏi, lại vội vàng nói: "Điện hạ yên tâm, Tống Nguyên đã được chữa trị, tính mạng không lo."

Quý Trọng đã đi. 

Với võ công như vậy, hắn có thể ra vào Huỳnh Sa Đạo rất tự nhiên. Nếu muốn giết hắn trong thời gian ngắn thì không được. Mà giết hắn cũng chẳng có tác dụng gì với cục diện hiện giờ của Huỳnh Sa Đạo.

"Hiện giờ Tống Nguyên chết hay không không quan trọng." Tiết Thanh nói, nhìn phương xa: "Quý Trọng không cần xác nhận điều này..."

"Vậy hắn tới ngăn cản à?" Tri phủ hỏi. 

Dù sao Tống Nguyên là cha nuôi của Tống Anh mà...

Tiết Thanh lắc đầu.

Không ngăn cản? Vậy tới làm gì? 

"Đại khái là tới xem một cái." Tiết Thanh nói.

Xem một cái? Là ý gì? Tri phủ cảm thấy khó hiểu.

...... 

"Rốt cuộc nàng ta có ý gì?"

"Nàng ta thật sự định giết luôn cả chúng ta à?"

"Nàng ta lại lừa chúng ta, rời đội nghi thức, dẫn quân tới, rõ ràng đã có mưu tính từ trước!" 

"Tướng gia, lần này ta tự mình tới trước trận. Ta Hoàng Trọng Thần làm quan đã ba mươi năm, tiên đế từng chính miệng khen ta. Ta không tin nàng có cái gan giết ta trước mặt bao nhiêu người!"

"Ta tin." Vương Liệt Dương nói.

Tiếng ồn ào ngưng lại. Mọi người nhìn Vương Liệt Dương. 

"Ý của nàng ta rất đơn giản." Vương Liệt Dương nói: "Tống Nguyên tự sát trong thành Huỳnh Sa Đạo, quy tội cho Tiết Thanh. Ác danh đã định, Tống Anh phải giết nàng ta, thế mới không uổng công Tống Nguyên kiên quyết hiến thân."

"Vậy liên quan gì tới chúng ta?" Một quan viên hỏi.

Vương Liệt Dương nhìn hắn, nói: "Làm vậy khó khiến chúng ta phục, sau này tất sẽ quản thúc nàng. Cho nên nếu đã không hàng phục được thì cứ giết luôn chúng ta đi cho xong chuyện." 

Đáng sợ!

"Nàng ta làm như vậy khó mà khiến thiên hạ phục được." Không ít người hô lên.

Vương Liệt Dương vỗ tay ghế, nói: "Chỉ cần ngồi trên thiên hạ, phục hay không thì có là gì. Nàng ta không sợ." 

Không khí trong phòng như ngưng lại.

"Ta thật không ngờ nàng ta dám làm như vậy." Vương Liệt Dương nói, trong đôi mắt đục ngầu kia ánh lên vẻ mờ mịt: "Năm đó tiên đế chỉ tước quyền của Tần Đàm Công chứ không muốn giết hắn. Mà nữ tử này thì còn ác hơn cả tiên đế. Trong mắt nàng ta không có mạng người, ai cũng có thể chết được."

Cũng giống tác phong của Tần Đàm Công. 

Cha mẹ nàng chết trong tay Tần Đàm Công, còn chính nàng bị Tần Đàm Công đuổi giết nhiều năm như vậy, nương nhờ sự che chở của Tống Nguyên. Mà Tống Nguyên lại dùng chiêu nối giáo cho giặc để che giấu. Đứa trẻ này hận Tần Đàm Công nhưng lại học được thủ đoạn của Tần Đàm Công.

Mười năm bàng quan, thay đổi một cách vô tri vô giác, cuối cùng lấy thủ đoạn của Tần Đàm Công và của chính mình dùng vào người khác.

"Phần thắng của chúng ta như thế nào?" Vương Liệt Dương ngẩng đầu hỏi. 

Một quan viên gượng cười, nói: "Tướng gia, chúng ta chỉ có từng này binh mã, không hề có phần thắng nào."

Vương Liệt Dương nói: "Ý ta là phần thắng nếu chúng ta lùi vào thành Huỳnh Sa Đạo."

"Binh mã Huỳnh Sa Đạo cũng không được coi là nhiều." Một quan viên giận dữ nói: "Vả lại chưa chắc đã tin chúng ta." 

Lúc thật sự đánh nhau sẽ là sinh tử tồn vong. Bọn họ ở ngoài thành đã lâu, mặc kệ Tống Nguyên và Tiết Thanh tranh đấu, giờ muốn vào cầu xin che chở, đối phương có tin tưởng không?

"Bên kia canh gác nghiêm ngặt, không cho ai tới gần các trạm gác phía trước." Một quan viên khẽ nói.

Vương Liệt Dương nói: "Bọn họ không còn lựa chọn nào khác." Vỗ tay ghế: "Dù sao Tống Anh chính là Bảo Chương đế cơ đã chiêu cáo thiên hạ, có quyền điều động binh mã trong tay. Thành Huỳnh Sa Đạo chỉ có tầm vạn binh mã, không chịu nổi một kích. Hy vọng duy nhất của chúng ta là chứng minh thân phận, vào thành rồi thủ thành chờ binh mã Tây Bắc tới cứu trợ. Mà chúng ta chính là trợ thủ đắc lực chứng minh thân phận nàng ta. Nàng ta cần chúng ta..." 

Còn chưa nói xong, một lệnh binh sốt ruột chạy tới.

"Tướng gia, có binh mã lao ra khỏi thành Huỳnh Sa Đạo."

Cái gì? 

Vương Liệt Dương kinh ngạc đứng bật dậy.

Đứng trên bức tường xây cao bao quanh làng có thể nhìn rõ phương xa, một đội binh mã từ thành Huỳnh Sa Đạo đi tới quân trận dày đặc như mây ở đường chân trời. Như một mũi tên đi lạc. Cũng chỉ là một mũi.

Đó là một đội binh mã với khoảng một trăm người, thậm chí còn không được coi là quân tiên phong. Mà kẻ dẫn đầu chính là Tiết Thanh. 

"Nàng định làm gì?"

"Điên rồi à?"

"Lao đầu vào chỗ chết." 

"Nói là đưa Tống Nguyên về, cho Tống Anh thấy rõ Tống Nguyên không chết."

"Có ích lợi gì chứ. Tống Anh đâu có thật sự vì Tống Nguyên chết nên mới tới công thành."

"Tiết Thanh này sợ quá nên ngu ngốc luôn rồi à?" 

"Có lẽ là đi đầu hàng?"

"Giờ đã muộn rồi!"

"Tướng gia, ngài thấy thế nào?" 

Đám quan viên cảm thấy khó hiểu, căng thẳng bàn tán. Vương Liệt Dương đứng bên cạnh bọn họ, vẻ mặt nặng nề, nghe hỏi thế thì chợt nở nụ cười, đầy tự giễu.

"Người trẻ tuổi này." Ông ta nói, nhìn đám người ngựa đang lao đi xa: "Ta cũng không hiểu."

Các nàng dường như chẳng sợ gì, chuyện gì cũng dám làm, khó mà đoán được. 

......

Tiếng kèn từ quân trận đối diện càng lúc càng dồn dập. Khoảng cách cũng đang được rút ngắn lại.

Hơn trăm binh tướng được tuyển chọn cẩn thận qua giết đám trạm gác ngầm nay chỉ còn hơn tám mươi người. 

Theo tiếng kèn, một đội kỵ binh lao ra từ trong quân trận kia, có chừng vài trăm người, hệt như một tấm khiên nghênh đón đội người ngựa đang lao tới.

Một đội binh mã chỉ chừng mấy chục người này hệt như những con bươm bướm, hoặc nước rơi từ trên mái ngói xuống hồ nước. Nhưng bọn họ không hề ngừng lại. Bụi đất bay lên, hai phe lao vào nhau.

Hỗn chiến bụi đất mù mịt, không ai thấy rõ ai. Quách Tử An chỉ thấy một thanh đao lớn vung tới trước mặt, hàn quang đâm vào đôi mắt hắn. Nhưng hắn không hề né tránh thanh đao đó, mà vung cánh tay phải lên. 

Phụp. Trường mâu trong tay hắn đâm xuyên vào khuôn mặt không được lớp áo giáo bảo vệ của binh lính này. Không kịp kêu tiếng nào, binh lính kia ngửa mặt đổ xuống. Bị vó ngựa đạp qua, lăn đi.

Tiếng gào thét chưa hề ngừng lại. Trận đối chiến đã kết thúc. Mấy trăm binh mã bị bổ dọc, mà số người ngựa lao ra từ trong thì đã giảm đi một nửa.

Tiết Thanh đi ở đầu tiên. Cách quân trận kia càng lúc càng gần. 

"Tránh ra, ta muốn gặp Tống Anh." Nàng hô, đồng thời khẽ xoay người, để lộ người đã được trói lại phía sau: "Tống Nguyên không chết, ta đưa về cho các ngươi đây."

......

"Nàng ta điên rồi à? Nghĩ như vậy thì không làm gì được nàng ta ư?" Quý Trọng nói: "Thứ chúng ta muốn không phải là Tống Nguyên. 

Trong doanh trướng, Tống Anh nói: "Nàng ta đến đây cũng không phải vì đưa Tống Nguyên về."

"Vậy là vì cái gì?" Quý Trọng nói.

Tống Anh nói: "Đại khái là bắt giặc phải bắt vua trước." 

Quý Trọng nói: "Ai bắt ai?"

Tống Anh cười ha ha, nói: "Để nàng vào. Nếu nàng dám đứng ra vì không muốn tổn thương người vô tội, bảo vệ quân dân thành Huỳnh Sa Đạo, quả nhân sẽ giúp nàng."