Đại Đế Cơ

Quyển 5 - Chương 117: Tướng tới




Đuốc trên thành đã tắt nhưng không gây trở ngại cho việc chém giết.

Dưới bầu trời đen, cuộc chiến kịch liệt diễn ra khắp nơi. Những chiếc thang dài được bắc lên tường thành. Vô số lính Tây Lương không ngừng leo lên, cuồn cuộn không ngớt như đàn kiến, như muốn bao phủ hết cả bờ tường.

Một quan tướng tay xách trường đao không ngừng chém những tên địch leo lên trên tường. 

Cạch, lính Tây Lương nhảy lên tường, vung ngang trường đao đụng vào đao của quan tướng. Tên lính Tây Lương này cường tráng và hung hãn, chiêu bổ đao xuống này khiến quan tướng không khỏi lui ra sau hai bước. Thừa cơ hội này, tên lính kia lại vung đao chém xuống tiếp.

Phụp, một thanh trường thương đâm qua người tên lính Tây Lương này từ phía sau. Hắn thét lên rồi ngã xuống, vẫn giữ nguyên tư thế chém đao xuống.

Quan tướng oán hận giơ chân đá văng thanh đao kia đi, nhìn đám thân binh đứng trước sau bảo vệ mình. 

"Không cần quan tâm ta." Hắn quát lên: "Chết hết thì ta cũng không sống được." Nói xong lại xách đao lên chém. Đám thân binh đi theo sau. Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập khắp tường thành.

Trận đánh này đã kéo dài khá lâu. Các tướng sĩ đều như không biết mệt mỏi. Vài lần người Tây Lương leo lên được trên tường thành đều bị chém giết.

Nhưng thắng lợi thì còn xa mới chạm tới được... Đã tới cái mức lấy mạng ra mà liều thế này, cũng là phòng tuyến cuối cùng đã sắp sụp đổ. 

Tiếng kèn tấn công của người Tây Lương vẫn đang được thổi lên. Ngoài tường thành, cửa thành bắt đầu bị đụng, vang lên tiếng rầm rầm...

"Cung nỏ thủ, bắn chết bọn chúng." Quan tướng bên kia hô lên.

Cung nỏ thủ đang kịch chiến trên tường thành không thể không chạy tới phía cổng thành... 

Đột nhiên rút đi một đội khiến tường thành bên này bị hổng một chỗ. Lập tức mười mấy lính Tây Lương leo lên trên...

Thân vệ bên người không ngừng giảm đi. Tướng kỳ sau lưng lung lay sắp đổ. Quan tướng vung trường đao chém ngã một tên lính Tây Lương nhưng trường đao lại không được rút ra đúng lúc... Suy cho cùng là không còn đủ sức nữa. Từ nơi khóe mắt thấy có hai tên lính Tây Lương leo lên, nhe răng cười mà giơ lưỡi hái trong tay...

Lần này chắc là xong rồi, quan tướng thầm nghĩ. Hẳn là nghĩ tới điều gì đó, nhưng đầu hắn lại như ngây ra, gì mà hồi tưởng cuộc đời, gì mà luyến tiếc, đau đớn hay sợ hãi. Chẳng có gì cả. 

Nhưng đúng lúc này tiếng kèn ù ù dưới thành bỗng thay đổi, âm điệu kéo dài, dồn dập...

Đám lính Tây Lương vừa leo được lên tường thành ngẩn ra. Thừa lúc bọn họ ngẩn ra, thân binh xông tới, chém bay hai người này, rồi che trước vị tướng tay không tấc sắt.

Quan tướng dường như còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Kèn lui binh?" 

Đám binh lính Tây Lương đã leo được lên tường thành cũng kinh ngạc, thấy đám linh Đại Chu đã tập trung lại, cuối cùng đành phải leo xuống khỏi tường thành. Leo lên không dễ, leo xuống cũng không dễ nhưng còn hi vọng sống sót. Nếu cứ ở lại đây mà sau lưng đã không còn viện binh thì chỉ có đường chết mà thôi.

Trong lúc nhất thời, đám lính Tây Lương rậm rạp rút lui khỏi tường thành, gỗ, đá và cung nỏ rơi xuống một mảng.

Quan tướng không quan tâm việc đuổi theo tiêu diệt đám binh lính Tây Lương đang rút lui mà nhìn về phía xa xa. 

"Tại sao lại lui binh?" Hắn nói, nhìn binh mã Tây Lương ở đằng xa vốn không ngừng tập hợp lại cũng rút đi như thủy triều: "Là viện binh tới à? Công phá đường lui của người Tây Lương?"

"Đại nhân, viện binh tới rồi!" Một thân binh hô lên, giơ tay chỉ về nơi còn xa hơn.

Người trên tường thành đều dõi theo. Trong ánh sáng mờ mờ mênh mông, có một nơi như bị chém một đao xuống. Có binh mã tiến công, có tinh kỳ phấp phới, khói bụi cuồn cuộn. Thế như chẻ trẻ. 

"Là quân Tuy Đức."

"Còn cả quân Tấn An."

Binh lính có thị lực vô cùng tốt nhìn thấy quân kỳ, cất giọng hô to. 

Là viện binh, nhưng có vẻ quân số không nhiều. Nhưng có thể khiến quân Tây Lương lui binh thì đã rất lợi hại rồi. Mà mặc kệ sau này, chí ít hiện giờ mọi người giữ được tính mạng và thành trì. Tiếng reo hò hoan hô trước việc sống sót vang lên khắp tường thành.

Quan tướng cũng thở phào một hơi nhưng sau đó lại hơi kinh ngạc: "Nhưng tướng kỳ này..."

"Đố." Một binh sĩ nói: "Là tướng soái của quân Tuy Tấn à?" 

Đại khái là chức vụ không cao. Đám binh lính đều biết rõ những vị tướng soái nổi tiếng Đại Chu. Nhưng họ này thì chưa từng gặp qua.

Hắn vừa nói xong, một tiếng thì thào vang ngay lên sau lưng.

"Không." 

Binh lính quay đầu nhìn thì thấy đó là một binh sĩ đã lớn tuổi. Hắn cũng đang nhìn về phía trước.

"Đó là cờ Ngũ Đố." Hắn nói: "Là cờ Ngũ Đố!"

Nói xong những câu này, hắn bỗng òa khóc. 

Một lão binh cả người toàn những vết thương, trận huyết chiến ban nãy không rơi lấy một giọt nước mắt, vậy mà giờ lại ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc như một đứa trẻ.

Đám người xung quanh ngạc nhiên.

"Chúng ta được cứu rồi. Chúng ta bình an rồi." 

Binh lính kia ngồi chồm hỗm trên đất, vừa khóc vừa nói.

"Năm đó chúng ta đều biết, cờ Ngũ Đố giương lên, đường sống có."

...... 

"Ta chưa từng gặp tướng kỳ này bao giờ."

Một vị đại tướng trong doanh trướng chủ tướng của quân Tây Lương kích động hô to.

"Bởi vì kẻ thấy lá cờ này đều đã chết hết." 

Cái gì thế? Bị điên rồi à?"

"Nói như vậy, Dã Lợi Chủ ngươi bị một lá cờ dọa cho sợ mà không dám đánh tiếp, phải bỏ chạy?" Một đại tướng nhảy dựng lên, hét to: "Ngươi thật là nỗi sỉ nhục của người Tây Lương chúng ta!"

"Điện hạ, mau chém hắn trước trận đi!" Một quan tướng khác tỏ ra phẫn nộ. 

"Không hề. Ta có chiến nhưng bọn họ phá đường lui của ta, ta mới phát hiện ra đó là hắn, ta mới lui binh!" Dã Lợi Chủ giơ tay, hô to: "Hai mươi năm trước, chỉ cần cờ này xuất hiện chỗ nào, dũng sĩ của ta ở chỗ đó chỉ còn đường chết."

"Dã Lợi Chủ, ngươi nói mê sảng cái gì thế!"

"Ta chưa từng nghe nói về chuyện này bao giờ!" 

"Có thể khiến dũng sĩ của chúng ta chỉ còn đường chết chỉ có soái kỳ của Tần Đàm Công!"

Tiếng tranh cãi vang lên liên tục trong doanh trướng. Tác Thịnh Huyền khoát tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Thế mà có chuyện như vậy ư?" Hắn nói, vẻ mặt rất tò mò: "Sao ta chưa từng nghe tới bao giờ?" 

Dã Lợi Chủ nói: "Điện hạ, hai mươi năm trước bọn họ làm tiên phong, đi qua nơi nào nơi đó thất thủ. Bọn họ đoạn hậu, kẻ truy kích đều chết. Cho nên không bao nhiêu người biết. Bởi vì lúc ấy Tần Đàm Công tọa trấn trong quân nên mọi người chỉ cho rằng đó là thuộc hạ của Tần Đàm Công."

"Lúc ấy tổ phụ của ta làm tiên phong, từng giao chiến với bọn họ. Từ những người sống sót ít ỏi mà biết tới đội quân mã này. Hình như bọn họ nghe lệnh Tần Đàm Công nhưng chưa bao giờ xuất hiện chính diện. Cho nên mọi người mới không để ý."

Nói tới đây, Dã Lợi Chủ quỳ xuống thi lễ. 

"Điện hạ, tổ phụ ta từng định tìm kiếm đội quân này nhưng mãi không tìm được. Có dặn dò ta rằng nếu gặp phải bọn họ thì không được khinh thường mà nhất định phải cẩn thận."

"Điện hạ, ngài hãy hỏi đại vương đi, có lẽ ngài ấy cũng biết."

Nghe hắn nói xong, các quan tướng trong trướng chẳng có cảm giác gì, mà lại càng thêm tức giận. 

"Nên Dã Lợi Chủ ngươi nghe ông nội ngươi kể chuyện xong sợ gần chết chứ gì!"

"Dã Lợi Chủ, ngươi là một đứa trẻ còn bú sữa mẹ à?"

"Cho dù đứa trẻ bú sữa thì cũng gan to hơn hắn rồi." 

Tiếng tranh cãi lại ầm ỹ khắp trướng. Tác Thịnh Huyền quát bọn họ ngừng lại, rồi quay đầu nhìn Tần Mai.

"Thất Nương, ngươi có biết tướng soái của Đố quân này không?" Hắn hỏi.

Tần Mai từ từ nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một con đường, đám người giết nhau, nam nữ dần dần tụ tập, đi tới chỗ tên tiểu nhân kia, cuối cùng một bóng người cao lớn xuất hiện ở cuối tầm mắt. 

"Gặp qua một lần." Hắn thản nhiên nói: "Không ra gì lắm, còn không xứng giao đấu với ta."

Tác Thịnh Huyền cười hì hì: "Người trong thiên hạ mà có thể giao đấu với Thất Nương thì có mấy đâu."

Tần Mai mở mắt ra, nói: "Không có ai!" 

Tác Thịnh Huyền vội gật đầu đồng ý, lại quay đầu nhìn mọi người trong trướng, mắt tỏa sáng: "Không ngờ ngoài Tần Đàm Công ra còn có người lợi hại vậy." Hắn đứng dậy: "Vậy lần này chúng ta phải nhìn cho biết thế nào mới được."

......

Cửa thành bị đâm cho nứt được mở ra, nhiều đội binh mã tuôn ra từ trong thành, truy kích binh mã Tây Lương đang rút lui, đồng thời nghênh đón viện binh. 

Bị tấn công cả trước cả sau, binh mã Tây Lương biến mất khỏi cửa thành. Mà hai quân cũng đối mặt với nhau.

Nhìn tinh kỳ chi chít, các tướng quân thành Bình Diệu đều đồng loạt xuống ngựa.

"Xin hỏi vị đại nhân nào đã tới cứu viện?" Bọn họ nói, tuy hỏi vậy nhưng tầm mắt đã nhìn vào tướng kỳ cao cao trong quân kia. 

Lúc này tướng kỳ không rời đi mà binh mã đều tránh ra. Một người giục ngựa chậm rãi tiến tới, đứng trước mặt đám quan binh.

"Ta là Đốc."