Địa lao thật sâu, tiếng xiềng xích vang lên, giọng nói truyền qua thông đạo thật dài ra đến bên ngoài chỉ còn tiếng vo ve.
Một quan viên đang tuần tra dừng chân lại, nhíu mày nhìn lại, không đợi hắn hỏi, hai người thủ vệ ở cửa liền kéo cửa sắt, nói: "Đại nhân muốn vào xem một chút sao?"
Tiến vào xem... coi như thôi đi.
Hắn không muốn đối mặt với Tần Đàm Công lắm.
Mặc dù phạm nhân lớn cỡ nào đến Hoàng Thành ty đều thấp hèn nhếch nhác chả ra sao thế nhưng khí chất của Tần Đàm Công thật sự khiến người ta căng thẳng. Người khác có thể là không có cảm giác gì nhưng hắn cả ngày coi chừng Hoàng Thành ty cho dù cửa sắt trùng trùng vẫn cảm nhận được uy lực đáng sợ.
Quan viên nhìn cửa sắt, đây là địa lao vững chắc nhất của Hoàng Thành ty. Trong phòng giam còn có xiềng xích giam giữ trùng trùng, Tần Đàm Công có mọc cánh cũng khó thoát, về phần bên trong đang tranh cãi ầm ĩ hay kêu to, kéo xiềng xích phát ra tiếng động hay gì đó, cứ tùy hắn đi.
"Đừng để hắn tự mình hại mình, đỡ có người cho rằng vu oan giá họa." Quan viên nói: "Đế cơ điện hạ có lệnh, để những ai có thắc mắc gì cứ đến phủ tướng soái của Tần Đàm Công rồi tận tai nghe phán tội. "
Hành vi phạm tội của Tần Đàm Công đã chiêu cáo thiên hạ, các lộ quan binh ồn ào, vô số tướng soái đều sôi nổi dâng thư hỏi. Tuy rằng tâm trạng bất ổn nhưng cũng không phát sinh nạn binh đao, chỉ là yêu cầu chứng cứ xác thực, Bảo Chương đế cơ liền cho phép bộ phận tướng soái vào kinh tự mình đến xem chứng cứ phạm tội, cũng là để ổn định lòng người.
Thủ vệ lên tiếng đáp.
Quan viên lại lần nữa liếc nhìn cửa sắt và một mảng thông đạo xanh đen rồi xoay người rời đi, đi ra một tầng lại một tầng phòng giam thì tới mặt đất, gió trung tuần tháng hai thổi qua làm rát da mặt nhưng lại làm cho người ta thở phào, gió lạnh ở bên ngoài so với sự ấm áp trong phòng giam khiến người ta thoải mái hơn nhiều.
Quan viên bước lên tường thành, chợt thấy trong hoàng thành có một đội người đang đi lại.
"Lúc này còn có người nào tiến cung?" Hắn híp mắt nhìn lại hỏi, thấy trong đó có không ít người ăn mặc khác hẳn với viên quan trong triều.
Thượng cấm vệ trước cửa thành đáp: "Là Tây Lương thái tử Tác Thịnh Huyền đến yết kiến đế cơ điện hạ."
Quan viên ồ một tiếng, thiếu chút nữa đã quên mất Tây Lương thái tử. Vì chuyện đại sự đế cơ về triều, đoàn người Tây Lương thái tử bị nhốt ở dịch quán không được ra ngoài, vừa nói giam liền giam qua năm, kinh thành đã bỏ lệnh cấm, Tây Lương thái tử còn bị nhốt thêm nữa Tây Lương vương sẽ đến đòi người mất.
Đây là lúc để hắn rời đi rồi.
"Đế cơ điện hạ, lần đầu gặp mặt."
Tống Anh ở thư phòng tiếp kiến Tác Thịnh Huyền, nhìn thiếu nữ trước mắt mặc lễ phục thái tử, Tác Thịnh Huyền thi lễ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc quan sát.
Tống Anh cũng không vì thân phận nữ tử hoặc trên mặt có vết sẹo mà tỏ vẻ muộn phiền, né tránh người trẻ tuổi này, vẻ mặt không có chút nào kiêng kỵ, nàng là đế cơ không phải nữ tử, về phần vết sẹo đó thì xem là vinh quang, không cho là nhục.
Đại thần bên cạnh Trần Thịnh cũng tỏ vẻ thản nhiên.
"Tác Thịnh Huyền điện hạ, thật ra cũng không phải." Tống Anh mỉm cười nói.
Tác Thịnh Huyền có chút không hiểu nhìn nàng.
"Quả nhân cũng đã đến Huỳnh Sa Đạo." Tống Anh nói.
Tác Thịnh Huyền đã hiểu, ý nàng chỉ là kỳ thi quân tử. Trong kỳ thi quân tử kia, người Tây Lương vẫn là rất nở mày nở mặt, hắn thường ra ngoài, nhìn thấy người của hắn rất nhiều, trên đường cái, khách điếm, tửu lâu, trà tứ khắp nơi đều có nhìn qua, hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, lúc đó nàng ta cũng là một thành viên trong đó sao? Liền cười vui vẻ: "Đáng tiếc lúc đó không biết điện hạ, không có duyên kết giao."
Tống Anh khẽ cười nói: "Cũng chưa chắc."
Chưa chắc? Đó chính là đã từng gặp? Quen biết? Tác Thịnh Huyền lại càng thấy khó hiểu, muốn lại hỏi, Tống Anh đưa tay ra mời, hai bên các quan viên cũng chào hỏi nhún nhường nhau, kết thúc đề tài này.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, những người cùng đi cũng tự nhập tọa.
"Thái tử điện hạ là người đầu tiên bước vào hoàng thành Đại Chu của ta sau hai mươi năm." Tống Anh nói.
Hai nước trở mặt, chinh chiến mười năm, lại đề phòng lẫn nhau mười năm, tuy rằng khai thông mậu thương nhưng trong hoàng thất không hề qua lại, càng không cần phải nói việc thái tử của một quốc gia đến đây.
"Đây là việc trọng đại giữa hai nước, quả nhân vốn nên tổ chức yến tiệc thết đãi, chỉ là vừa trừ gian diệt ác lập lại trật tự nên không thể làm vậy được, xin điện hạ thứ lỗi." Tống Anh bưng ly rượu lên nói, dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Tác Thịnh Huyền cũng bưng ly rượu lên, cười nói: "Có thể được tận mắt thấy việc truy bắt tội phạm Tần Đàm Công hành thích vua, Bảo Chương đế cơ về triều, chuyện khó gặp như vậy, thật là quá vinh hạnh cho ta."
Lời như vậy nghe ra... đám người Trần Thịnh chau mày.
"Thật ra đây là bản án cũ của Đại Chu ta mười năm trước, khi đó thái tử điện hạ còn nhỏ vốn sống ở Tây Lương, không tính là kinh nghiệm bản thân." Trần Thịnh nói: Ngược lại bảy năm trước ở Tây Lương, Hãn Lộc thân vương nhân ngày sinh thần của Tây Lương vương vào cung ám sát, đêm đó tình cảnh hoàng thành mạo hiểm chém giết mấy trăm phản quân, thái tử điện hạ chắc là đã tận mắt nhìn thấy rồi."
Tác Thịnh Huyền cười ha ha, nhấc chén rượu hướng về Trần Thịnh, mặt mày hớn hở, nói: "Đúng vậy... đúng vậy, ta tận mắt thấy rồi, máu bắn đầy mặt ta, ta lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy, thật là vinh hạnh."
Thái tử này... đám người Trần Thịnh ngạc nhiên.
Tống Anh nở nụ cười, lại lần nữa giơ chén rượu lên, nói: "Thái tử điện hạ rất dũng cảm."
Tác Thịnh Huyền uống một hơi cạn sạch rượu, cười hì hì nói: "Cũng được, cũng được, ta không bằng Thất Nương, Thất Nương lúc đó còn đích thân chém vài người cơ."
Thất Nương... đám người Trần Thịnh vẻ mặt hơi tái đi.
Tống Anh vẫn như trước mỉm cười gật đầu, nói: "Khi đó Tần Mai vẫn chưa lớn, có thể làm được như vậy đúng là rất lợi hại. Nói đến Tần Mai, khi đó tiên đế đưa hắn đi Tây Lương là để cho thấy thành ý đình chiến của Đại Chu ta, hôm nay Tần Đàm Công hành thích vua tội lớn đã bị bắt giam nên xin điện hạ chuyển lời tới Tây Lương vương, cả tộc Tần thị bị định tội, Tần Mai đã là khâm phạm của Đại Chu ta."
Tác Thịnh Huyền gật đầu nói: "Được, ta sẽ chuyển lời tới phụ hoàng." Nhoẻn miệng cười: "Điện hạ yên tâm."
Nhưng không có nói nhất định sẽ trao trả người.
Giả vờ ngây ngốc sao, Trần Thịnh liền mở miệng mời đem khâm phạm Tần Mai trao trả cho Đại Chu.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không phải ta không giao, là binh mã của các ngươi không bắt được, ta cũng đâu thể bắt được hắn." Lại nói với vẻ mặt trịnh trọng: "Các ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể bắt được hắn, các ngươi muốn như thế thì sẽ như thế ấy."
Trần Thịnh còn muốn nói gì đó, Tống Anh mở miệng trước nói: "Thái tử điện hạ nhất ngôn ký xuất."
Tác Thịnh Huyền liền cao hứng giơ chén rượu lên nói: "Tứ mã nan truy."
Hai người đều tự uống một hơi cạn sạch.
Tống Anh nói: Sau lần từ biệt này, gặp lại chỉ sợ khó rồi."
Tác Thịnh Huyền cười nói: "Vậy cũng chưa chắc."
Vương Liệt Dương cũng cười, nói: "Vậy chúng ta sẽ chờ đợi lần kế tiếp để mở tiệc chiêu đãi điện hạ."
Quan viên Tây Lương cũng cười, nói: "Gọi là có qua có lại mà, lần sau có lẽ là thái tử điện hạ của chúng ta mở tiệc chiêu đãi đế cơ điện hạ."
Trong thư phòng nói cười, bầu không khí lại có chút quái dị.
Tống Anh kêu người đến, cắt ngang việc nói cười của hai bên.
Một cung nữ bưng ra một hộp quà thật dài tiến lên.
"Đây là chút tâm ý của quả nhân." Tống Anh nói.
Tác Thịnh Huyền đứng lên nói lời tạ ơn, tự có quan viên Tây Lương đón lấy từ tay cung nữ, hai người lại hàn huyên vài câu rồi cáo từ.
Nhìn đoàn người Tác Thịnh Huyền rời đi, Trần Thịnh nói: "Tác Thịnh Huyền này là ngốc thật hay là giả ngốc đây, phản loạn cung đình lại xem như chuyện cười nhưng lại nói sẽ gặp lại điện hạ, tương lai các người đều là quốc quân hai nước, gặp lại như thế nào? Hắn chiến bại bị bắt làm tù binh hay là công phá hoàng thành Đại Chu ta? Thực sự là lời nói khiêu khích. "
Tống Anh cười cười, nhìn về phía cửa điện bên ngoài, nói: "Đều không phải, hắn chỉ là không có tâm mà thôi, bởi vì không có tâm, mọi người cho rằng ngốc cũng được khiêu khích cũng tốt, hắn không thèm để ý. Hắn là thật sự lấy chính biến cung đình làm vui, với hắn mà nói hắn là người thắng, đó cũng không phải là chuyện cảm thấy thẹn, ngược lại còn cho rằng quang vinh."
Phải như vậy không?
Tống Nguyên nói: "Man di." Đây chỉ là chuyện nhỏ, hiện nay chuyện quan trọng khẩn cấp nhất là...
"Điện hạ, vậy Tiết..." Hắn nói.
Tống Anh giơ tay lên nói: "Quả nhân muốn đi gặp Tứ đại sư, tất cả những chuyện khác để sau hãy nói."
.....
"Cái này cho ta."
Vẫn còn đi lại trong cung, Tác Thịnh Huyền chợt lấy hộp quà từ trên tay quan viên.
"Ta xem thử đó là gì."
Quan đưa lễ và thái giám không khỏi ngạc nhiên, quan viên Tây Lương cũng có chút ngượng ngùng, khuyên nhủ: "Hay là về rồi hẵng nhìn."
Tác Thịnh Huyền đâu chịu nghe lời bọn họ, đã lấy qua rồi mở ra, thì ra là một bức họa.
"Là trân tàng chi quốc sao?" Hắn vui vẻ nói: "Ta rất thích thi họa."
Lễ quan và bọn thái giám cũng không trả lời được, vì lộ trình ban đầu không có bước này, chắc là Tống Anh tự chuẩn bị, bên này Tác Thịnh Huyền đã bày bức tranh ra.
"Vẽ đẹp thật, chưa từng thấy qua... a!" Hắn vừa nhìn vừa đi vừa nói, đột nhiên bước chân của hắn dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Ta gặp rồi! Là nàng!"
Ai cơ? Tác Thịnh Huyền uyên bác, kiến thức rộng đã gặp qua rất nhiều danh họa, người hai bên đều tò mò nhìn qua.
"Sấu Ông, đứng thứ ba thư nghệ trong kỳ thi quân tử, vẽ đẹp hơn so với ta." Tác Thịnh Huyền nói, mặt mày hớn hở kích động không thôi: "Thời gian ta ở Tây Lương đã nhìn thấy bức vẽ của nàng, vẫn luôn tìm kiếm dò hỏi muốn tận mắt gặp một lần nhưng chưa một lần tìm được tung tích của nàng, điện hạ vậy mà lại tìm được, điện hạ vậy mà lại biết ta... Ui, không đúng."
Mọi người bên cạnh nhìn Tác Thịnh Huyền như có điều suy nghĩ, sau đó chợt xoay người nhìn về phía hoàng cung.
"Không phải lần đầu gặp mặt, nàng đã đến Huỳnh Sa Đạo..." Hắn lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt lóe lên, tựa hồ nhanh chóng đuổi theo suy tư nào đó: "Lúc đó chẳng biết điện hạ không có duyên quen biết... cũng chưa chắc... đã quen, gặp rồi... chưa thấy người, gặp rồi..." Ánh mắt của hắn lại thu hồi rơi vào bức tranh: "Họa..." vẻ mặt chợt bừng tỉnh rồi lại kinh sợ: "Thì ra nàng chính là Sấu Ông sao?"
Bọn thái giám nghe không hiểu, có mấy người quan viên nghe hiểu được, Sấu Ông mấy năm nay chỉ có một người, bức vẽ không tồi, đáng truy tìm, chỉ là huyền bí chưa từng xuất đầu lộ diện.
Nàng là ai? Tác Thịnh Huyền nhận ra? Lễ quan Đại Chu hiếu kỳ, quan viên Tây Lương lại có chút bất an, Tác Thịnh Huyền đặc biệt thích kết giao với những người mình sùng bái, Sấu Ông này muốn gặp mà chưa gặp, chỉ sợ muốn ngay lập tức trở về tìm Bảo Chương đế cơ...
Rốt cuộc là thân phận thái tử của hai nước, không phải nói muốn gặp là gặp nhưng bọn họ cũng không khuyên được Tác Thịnh Huyền, qua một lúc lại ầm ĩ lên, rất phiền phức.
"Đứng trước thứ ba ta có quen rồi." Tác Thịnh Huyền nói, vẻ mặt vui mừng: "Không tồi không tồi, lại có thể so một lần rồi."
Nhìn xem, quả nhiên lại muốn so rồi.
"Điện hạ, lúc này là thời kỳ đặc biệt..." Một quan viên Tây Lương kiên trì khuyên bảo muốn ngăn cản, lời mới vừa nói ra miệng đã thấy Tác Thịnh Huyền cuộn bức tranh vào, người cũng xoay lại.
"Đi, đi..." Tác Thịnh Huyền nói, kín đáo đưa hộp cho quan viên, tiếp tục bước nhanh hướng ra ngoài.
Quan viên Tây Lương vẫn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi bị lễ quan thái giám Đại Chu giục. Tác Thịnh Huyền thật không có nháo đòi trở lại gặp Bảo Chương đế cơ, không khỏi thở phào, thái tử điện hạ cũng không phải là người tùy ý hành sự, xem ra đến Đại Chu một thời gian dài vô tình đã thay đổi, hiểu biết lễ nghĩa rồi.
Thế này cũng không tốt, quan viên Tây Lương lại có chút buồn rầu, thái tử của bọn họ vốn nên giống như mãnh hổ, không cần phải ngoan ngoãn như cừu non.
Cũng may, phải lập tức trở về rồi, bọn họ tăng nhanh bước chân đuổi theo.
Cấm vệ hai bên hoàng thành uy nghiêm túc hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn theo.
.....
Xa giá của Bảo Chương đế cơ cũng rất nhanh đi qua cửa thành hướng ra bên ngoài kinh thành. So với việc lần trước đủ quan lại đi theo nghi thức trang trọng, lần này chỉ có hơn mười vị trọng thần đi theo, lại đi theo hướng ngược lại so với lần trước, đây là phương hướng trước khi xuất hành biểu thị sự kỳ quái.
Giống như trước vẫn không đi bao xa, bốn mặt kinh thành đều có các chùa chiền khác nhau, khi nhìn một tòa miếu không có tấm biển xuất hiện ở trước mắt, ai nấy đều có chút vui mừng.
Vận khí thật tốt quá, sắc mặt Tống Nguyên vui vẻ và thích thú nhìn Tống Anh tiến lên gõ cửa, tiếng cửa mở vang lên, Tứ đại sư trang nghiêm, ánh mắt hiền từ lại đứng đó mỉm cười.
"Tứ đại sư là cố ý ở nơi này chờ ta sao?"
Cửa miếu đóng lại, trong ngôi miếu nhỏ bé chỉ có hai người bọn họ, Tống Anh bước nhanh đi theo Tứ đại sư hỏi.
Tứ đại sư quay đầu lại nhìn nàng.
Tống Anh nói: "Ta biết quy củ, đại sư rất khó gặp, Tần Đàm Công khi đó rất khó gặp người, thời của phụ hoàng cũng không dễ dàng, luôn phải tìm vài tòa miếu, đi ra thật là xa, còn ta hai lần vừa xuất kinh là có thể gặp được đại sư."
Tứ đại sư mỉm cười.
Tống Anh nói: "Bây giờ thế cục bất ổn, dư đảng của Tần Đàm Công quá nhiều, đại sư không muốn ta rời kinh quá xa, là sợ ta gặp nguy hiểm?"
Tứ đại sư hiền hòa gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tống Anh nở nụ cười, mắt tựa hồ ngấn lệ, nói: "Đại sư, người vì sao đối với ta tốt như vậy?"
Tứ đại sư cười lắc đầu: "Thật ra không phải là ta đối với ngươi tốt như vậy, mà là ta không nên không đối tốt với ngươi."
Lời này nghe ra kỳ lạ, Tống Anh hơi nghiêng đầu, giống như Tần Đàm Công vậy đi rất xa mới gặp được đích thực là không tốt, nàng lại nở nụ cười, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ lại dí dỏm hỏi tiếp: "Vì sao ạ?"
Tứ đại sư nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu, tựa hồ nhìn nàng lại tựa hồ xuyên thấu qua nàng nhìn về hướng khác, giơ tay lên vuốt ve đầu của nàng nói: "Bởi vì ngươi chỉ là một đứa trẻ."