Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 81: Buổi tối trong miếu




Ngọn lửa ở trong ngôi miếu đổ nát không ngừng lay động, gió rét từ phía bên này của ngôi miếu thổi qua phía bên kia tạo ra những âm thanh kỳ quái, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm chạy qua, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến Tần Mai đang ngồi bên đống lửa.

Áo choàng lớn che hết cả người, mũ sụp xuống che hết khuôn mặt, ngồi ở phía trước tượng phật không hề nhúc nhích, tựa hồ như một bức tượng.

Gió lạnh lại một lần nữa gào thét mà thổi qua, bên cạnh đống lửa đang lay động có một bóng người ngồi xuống, sau đó phập phập hai tiếng, hai cành cây cắm xuống đất, một đoạn gậy sắt bắc ngang qua đống lửa, bên trên là hai nửa thân gà rừng đã được sơ chế sạch sẽ, không bao lâu trên đống lửa liền vang lên tiếng dầu xì xèo, mùi hương cũng từ từ tràn ngập khắp căn miếu hoang, khiến cho làn gió lạnh cũng trở nên mềm mại hơn. 

Bàn tay nhẹ nhàng chuyển động gậy sắt, mùi thơm càng lúc càng nồng, bóng người ngồi bên bếp lửa càng ngày càng thêm hài lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, y y nha nha hát lên...

“Ta có một con lừa, từ trước đến nay chưa cưỡi bao giờ...”

“Ta chỗ này có thể so sánh với Lưu Hải ca nha, Hồ đại tỷ, vợ của ta...” 

“Ta có phải là người chàng yêu thương nhất không, chàng vì sao không nói một lời...”

Khi mà một bài hát với giai điệu kỳ lạ khác chuẩn bị vang lên, bức tượng đất phía trước tượng phật vung áo choàng ra, làm cho ngọn lửa càng thêm mạnh, giọng nói thanh thúy vang đến:

“Tiết Thanh! Câm miệng!” 

Tiết Thanh giơ cao gậy sắt để tránh ngọn lửa bùng lên, tránh cho miếng thịt sắp nướng xong bị cháy hết, đồng thời tay kia làm động tác khóa miệng, tiếng ca biến mất.

Áo choàng của Tần Mai lại một lần nữa bao lấy cơ thể, luồng gió biến mất, ngọn lửa lại nhỏ đi, gậy sắt lại một lần nữa đặt trên giá đỡ làm bằng cành cây, một lát sau bị lấy xuống, sau đó đưa đến trước mặt Tần Mai, khẽ lay động trước mũ của hắn, một cái, hai cái, ba cái, từ đằng trước, từ bên trái, từ bên phải...

Một tiếng rầm vang lên, một lần nữa áo choàng lại bị vung ra, gậy sắt trước mặt cũng bị thu về nhưng không bị rơi xuống. 

“Tiết Thanh!” Tần Mai ngẩng đầu, mũ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú dưới ánh lửa chập chờn: “Ngươi đang làm gì!”

Tiết Thanh lại một lần nữa đung đưa cây sắt trước mặt hắn, một đôi mắt to nhìn về phía hắn chớp chớp, không nói gì.

Biểu hiện của Tần Mai càng thêm tức giận, giơ tay lên: “Muốn chết phải không? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” 

Tiết Thanh đưa tay chặn lại cánh tay đang đánh đến của hắn, nói: “Ngươi không phải là bảo ta câm miệng sao, ta chỉ có thể làm như thế để gọi ngươi ra ăn thịt được.” Nói xong lại đưa cây sắt qua, đung đưa trước mặt hắn: “Có ăn không? Có ăn không?”

Nói xong cũng thấy hành động của mình rất buồn cười, nàng cả hai đời cộng lại cũng chưa bao giờ ngây thơ như thế, liền cười ha ha.

Tần Mai lạnh lùng nhìn về phía nữ tử ngồi trước mặt, mặc một bộ quần áo mùa đông không biết trộm được ở đâu, chất vải cũng rất tốt, màu sắc và hoa văn cũng rất tao nhã, tóc tai cũng được chải gọn gàng, không giống một thôn nữ nơi núi rừng hoang dã mà là một tiểu thư khuê các. 

Hắn không nói gì, áo choàng vung lên đưa tay ra, cầm một nửa con gà rừng.

Tiết Thanh cười: “Đừng khách khí, ăn đi.” Thu lại gậy sắt, giơ nửa con gà rừng còn lại ra trước mặt.

Tần Mai cầm gà quay, Tiết Thanh giơ gà quay. 

Bọn họ ai cũng không có thêm động tác gì, đồng thời mở miệng.

“Ăn đi.”

Tần Mai cười hờ hững, Tiết Thanh mỉm cười. 

“Tiểu nhân, thuốc của ta sẽ không chết người.” Tần Mai nói, bàn tay cầm gà rừng hơi mở ra, lộ ra lòng bàn tay trần dính bột phấn màu đỏ.

Tiết Thanh ngửi ống tay áo của mình, nói: “Đại nhân, tôi cũng không mà.”

Lời vừa nói ra liền vẩy thuốc bột lên nửa con gà nướng gần Tần Mai, Tần Mai cũng vẩy thuốc bột lên nửa con gà ở gần Tiết Thanh. 

Nhưng mà đối với hai người họ, ai có thể lừa được ai chứ?

Đại nhân là cái quỷ gì?

“Đại nhân thật thẳng thắn vô tư.” Tiết Thanh cười với hắn: “Tần thiếu gia thừa nhận việc kê đơn thật là thản nhiên.” 

Tiết Thanh từ sau khi bị lột mặt nạ của người đọc sách xuống thì ngày càng tiểu nhân, không có kiêng nể gì cả.

Tiết thanh không hề để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Tần Mai, ngửi miếng gà nướng trong tay, nói: “Nếu không ăn thì quá lãng phí.” Nhìn về phía Tần Mai: “Nếu không, ai hạ độc phần nào thì ăn phần đấy, chính mình chắc sẽ không tự hại bản thân đâu nhỉ!”

Khích tướng sao? Ai sợ ai? Tần Mai giơ tay lên, phía Tiết Thanh cũng ném gậy sắt lên, nửa con gà bay ra ngoài, lại có một nửa con gà khác được xuyên vào. 

“Ăn thôi, thuần thiên nhiên không ô nhiễm.” Tiết Thanh nâng gậy sắt ra trước miệng, cắn một miếng thật to.

Tần Mai cũng cùng lúc cắn miếng thịt trong tay, ngay sau đó liền nhổ ra.

“Tay nghề kiểu gì vậy, chín chưa? Có thể ăn sao?” Hắn giận dữ nói. 

Tiết Thanh nuốt miếng thịt trong miệng xuống, xích lại gần đống lửa, nói: “Tần thiếu gia, đừng quá nũng nịu, chúng ta đều từng ăn qua những thứ còn khó ăn hơn.”

Những thứ còn khó ăn hơn sao? Tần Mai nhìn về phía đống lửa đang cháy, bò cạp trong sa mạc, rắn, cỏ dại mà chỉ cắn một miếng liền rách miệng, còn có cơm nguội trộn lẫn với đất cát không có bất kỳ mùi vị nào đặt trước cửa lều...

Thì ra tất cả mọi người đều có những quá khứ bi thảm sao? 

Tần mai cười hờ hững: “Đồng cảm loại chuyện này, đừng ngây thơ thế.”

Tiết thanh quay đầu lại nhìn hắn cười: “Bị nhìn thấu rồi, người thông minh mà lớn lên trong âm u, lại từng chịu khổ thực sự là rất khó lừa.”

Tần Mai cười hờ hững: “Xem như là ngươi tự biết bản thân mình.” 

Thân là thế thân của Bảo Chương đế cơ, sao mà có thể không chịu khổ qua, không lớn lên trong âm u chứ? Tiết Thanh cười ha ha, cắn một miếng thịt to tiếp tục ăn mà không nói gì.

Tần Mai cũng không nói thêm, nhặt một cành cây xuyên qua nửa con gà, một lần nữa đặt lên lửa nướng lại, bên trong ngôi miếu đổ nát trở nên im ắng, gió rét giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đứng ở bên ngoài thăm dò, phát hiện bầu không khí khẩn trương trong phòng đã biến mất liền bước bỉnh chạy qua.

Nhưng tiếng gió ào ào nhanh chóng bị cắt đứt, ở bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng nói chuyện. 

“Đại nhân, gió càng lúc càng mạnh, ở nơi này nghỉ tạm một đêm chứ.”

“Vào nghỉ một lát lại tiếp tục lên đường, thời gian không có nhiều.”

Một đám người khoác lấy gió rét bước tới, đống lửa đang cháy khiến cho bóng người trở nên dài ra. 

Nhóm người vừa đi vào không ngờ được bên trong lại có người nên có chút hoảng sợ, dừng bước, vài người hộ vệ áo đen che phía trước người đàn ông trung niên đội mũ trùm, nhìn chằm chằm về đôi nam nữ đang ngồi trước đống lửa...

Nam nhân không nhìn về phía bọn họ, nữ nhân thì nhìn lại, trong tay đang cầm thịt nướng để ăn, đôi mắt to trợn tròn, ánh mắt như con nai con, sau đó cơ thể khẽ động, núp vào bên người người nam nhân.

“Tướng công.” Nàng nhỏ giọng nói, có chút sợ hãi, úp mặt vào sau cánh tay người nam nhân. 

......

Thì ra là hai vợ chồng son đang gấp rút lên đường, cơ thể của những người đứng ở cửa nhất thời thả lỏng.

“Bên ngoài gió lớn, nghỉ chân một chút.” Người nam nhân mặc áo choàng chủ động nói chuyện, không nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi mà đi về một phía khác. 

Mười mấy người hộ vệ tùy tùng cũng đi theo đến đó, rất nhanh liền nhóm lửa, tụ lại lấy ra lương khô, vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn như là thả lỏng nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía đôi vợ chồng son ở bên kia.

“Đại nhân ngài có cần tra hỏi bọn họ.” Có hộ vệ nhỏ giọng nói: “Gần đây không thái bình... hành tung của bọn nghịch tặc cũng không ngừng xuất hiện...”

Người đàn ông trung niên nhìn về phía bên này, hắn mặc áo bào màu xanh, để râu ngắn, nhìn quanh miếu lộ ra sự uy nghiêm. 

Một buổi tối trong ngôi miếu đổ nát gặp phải người lạ, đôi nam nữ trẻ kia cũng rất căng thẳng, người vợ trẻ vẫn luôn nép vào bên người người đàn ông, người nam nhân vốn đang yên lặng ăn thịt nướng, đưa tay ra ôm lấy bờ vai vợ, kéo chặt về phía mình, tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an.

Người đàn ông đội mũ trùm quá đầu, nữ nhân cũng giấu khuôn mặt của mình ở phía sau người đàn ông, nhưng khí chất mảnh mai lại không thể nào giấu được, vốn là một đôi vợ chồng son rất bình thường...

Hai vợ chồng ở cạnh nhau thì cho dù là đường đông lạnh giá thì cũng sẽ trở nên ấp áp, khuôn mặt có phần nghiêm túc, nặng nề của người đàn ông trung niên hiện lên một ý cười, ý bảo hộ vệ đừng làm quá. 

“Gần đây không thái bình, đừng hù dọa bá tánh bình dân.” Hắn nhỏ giọng nói, không còn để ý đến đôi vợ chồng son kia nữa.

Bọn hộ vệ nhỏ giọng đáp vâng, bình tĩnh ăn uống, những lời trước đây cũng không nói lại, chỉ nói vài câu như là hình như sắp có tuyết rơi, trận tuyết đợt đầu năm có thể giảm bớt tình hình hạn hán, là phúc của bách tính,...

Bọn họ cũng không dừng lại quá lâu, ăn uống xong, thân thể ấm áp liền dập tắt lửa tiếp tục lên đường, đến rồi đi như một trận gió, tiếng vó ngựa xa dần rồi biến mất trong gió rét, ngôi miếu đổ nát cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. 

Đôi vợ chồng son trong ngôi miếu đổ nát vẫn còn đang ân ái tựa sát vào nhau.

“Ta nói với những người bình thường này về thân phận của ngươi thì có lợi gì.” Tần Mai cười hờ hững.

Tiết Thanh nói: “Những người này đều quan tâm đến việc tuyết rơi, dân sinh, là các vị đại nhân, ngươi không phải cũng sợ ta nói ra thân phận của ngươi sao?” 

Tần Mai nói: “Người đã đi rồi, buông ra.”

Tiết Thanh nói: “Được.”

Lời vừa dứt, hai người vẫn như trước dựa sát vào nhau, Tiết Thanh ôm lấy eo của Tần Mai, tay của Tần Mai vẫn đè lên bờ vai của Tiết Thanh, ai cũng không động đậy, trong ngôi miếu đổ nát bỗng trở nên yên tĩnh. 

Tiết Thanh nói: “Sự tín nhiệm đâu,” lắc đầu: “Cách cũ, một, hai, ba.”

Chữ ba vừa nói ra, hai người cùng lúc tách ra, tạo ra một cơn gió khiến cho ngọn lửa càng thêm cháy mạnh, sau đó trở lại bình thường, dường như không có chuyện gì xảy ra, Tiết Thanh về lại chỗ cũ, tiếp tục cầm lấy thịt nướng, từng miếng từng miếng cắn, Tần Mai thì tiếp tục quay miếng thịt trên ngọn lửa, sau đó cầm lên từ từ ăn.

Hai người ai ăn thịt của người đó, ngọn lửa dập dờn, cái bóng dưới đất cũng theo đó mà chập chờn. 

Tiết Thanh chợt mỉm cười: “Trời ạ, không thể tưởng tượng được chúng ta lại làm bạn cùng nhau chạy trốn.”

Tần Mai giễu cợt: “Làm bạn cái rắm, ngươi không phải là vì ta có Biên Bức lệnh.” Cười hờ hững: “Đi theo ta, ngươi thật sự trở thành nghịch tặc rồi.”

Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn: “Ta biết Tần thiếu gia là người tin tưởng ta nhất trên đời này.” Lại tiếp tục cười: “Ngươi đây là quan tâm ta sao?” 

Tần Mai ngẩng đầu, khóe mắt nhếch lên, lạnh lùng nói: “Ta không thích ngươi.”

Cái này đương nhiên không phải là một thiếu gia tuấn tú từ chối lời tỏ tình của một thiếu nữ si mê hắn, ta không thích ngươi, cho dù ngươi sống hay chết, xấu hay tốt ta đều không thèm quan tâm để ý.

Tiết Thanh mỉm cười gật đầu: “Ta cũng không thích ngươi.” 

Tần Mai nói: “Ta không thích thế giới này cũng là vì có sự tồn tại của những con người đáng ghét.”

Tiết Thanh ném cây sắt đi, nói: “Thế giới này cũng không thích ngươi nhưng ngươi có thể làm gì nó?” Thịt nướng theo đà ném rơi vào trong tay, cây sắt rơi xuống mặt đất, người cũng đứng dậy theo, quay đầu nhìn Tần Mai: “Ta cũng không thích thế giới này, ta cũng biết nó không thích ta, hơn nữa ta cũng không làm gì được nó, thế nên ta cũng không để nó làm gì được ta.” Nói xong liền cắm thanh sắt xuống dưới đất, chớp mắt liền đi ra khỏi ngôi miếu hoang, biết mất trong làn gió rét, chỉ để lại một khoảng đất đầy xương gà.

Tần Mai nhìn về phía đống xương bên cạnh đống lửa, cả khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường. 

“Những lời này thật sự buồn nôn!” Hắn nói, một khắc sau chợt nhảy lên, như tia sét lao ra bên ngoài, tức giận mắng: “Mẹ nó! Người càng ghê tởm! Trả Biên Bức lệnh lại cho ta!”

.....

Những cơn gió của những ngày gần cuối năm càng thêm rét buốt, trong tiếng gió thổi ào ào, thảo đường dưới chân núi Lục Đạo Tuyền bỗng ầm một tiếng rồi đổ xuống, phân tro bay theo làn gió làm những quan binh đang đứng xung quanh đó trở thành tượng đất. 

Dân chúng đang đứng vây xem từ xa cũng nhao nhao che mũi, che miệng, ghé mắt nhìn.

“Nhà của tôi...” Vang lên tiếng hét chói tai của một nữ hài tử nhưng ngay sau đó liền biến mất.

Nhưng cũng có một ánh mắt sắc bén nghe thấy tiếng kêu mà nhìn lại. 

Đây là người nam nhân trung niên mặc quan phục, nếu như Tiết Thanh ở đây thì sẽ nhận ra đây chính là vị đại nhân đã gặp ở trong ngôi miếu đổ nát kia.

Ánh mắt của hắn lúc này càng thêm uy nghiêm, ánh mắt dừng ở trên người một nữ hài tử cùng một người nam nhân trung niên đang dùng tay che miệng cô bé lại.

“Quách nhị lão gia.” Hắn nói: “Tri Tri đường là nhà của ngươi?” 

Đầu của Quách Nhị lão gia lắc như trống bỏi.

“Không phải, không phải là nhà của chúng ta, không có liên quan gì đến nhà của chúng ta.” Hắn lớn tiếng nói, giơ tay kia lên: “Tri phủ đại nhân, nếu tôi nói dối sẽ bị ngũ lôi đánh chết!”