Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 70: Đạo lý




Tiết Thanh chết rồi cũng tốt?

Các nam nhân ở đây liếc mắt nhìn nhau.

Nếu Tiết Thanh chết rồi cũng tốt, lúc đó tại sao Vương tướng gia còn muốn đứng ra ngăn cản, ở trước cung thành vạn mũi tên bắn cùng lúc bắn chết là được rồi. 

"Chết như vậy không thể được." Vương Liệt Dương nói: "Trơ mắt nhìn một nữ tử chết đi như thế, còn có thể xem như là người sao?"

Tống Nguyên, Trần Thịnh không phải người, Vương Liệt Dương hắn cũng không phải người, đều không phải người thì ai cũng đừng nghĩ chỉ trích người khác.

Hắn mở miệng ngăn cản, liền được tiếng nhân nghĩa, từ đó liền có được sức mạnh, đây chính là đạo lý. 

"Ý của ta là, nàng còn sống đương nhiên cũng tốt, chết rồi thì sao, lời mà nàng nói ở trước cửa cung liền sẽ thành chết không có đối chứng rồi." Vương Liệt Dương nói.

Đúng vậy, chuyện mà không có đối chứng thì sẽ không có sức thuyết phục, chuyện trước cửa cung sẽ thành một trò cười, mọi người nhìn Vương Liệt Dương.

Vương Liệt Dương nói: "Nhưng chết không có đối chứng đây không chỉ liên quan đến người nói, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến người bị nói nữa." Bàn tay nhăn nheo vuốt ve cốc uống trà, mỉm cười nhìn mọi người: "Nếu Tiết Thanh chết rồi, trước khi chết nói Bảo Chương đế cơ bây giờ là giả, vậy thì Bảo Chương đế cơ cả đời cũng không có biện pháp nào chứng minh sự trong sạch của mình rồi." 

Chính là như vậy, mọi người vỗ tay.

Làm người nhất định phải có lý, hoàng đế cũng là như vậy. Hoàng đế mà không có lý, vậy thì sẽ không có nhiều lực ảnh hưởng trước mặt triều thần với người trong thiên hạ.

"Ngoài việc Tiết Thanh kêu gào ra, Bảo Chương đế cơ còn có một việc lớn hơn mà người không thể làm gì." Vương Liệt Dương nói, nhìn mọi người nhưng lại không có mở miệng nói tiếp. 

Mọi người ở đây đều cười.

"Tống Nguyên." Trong đó một người cười nói: "Tần Đàm Công nâng đỡ một thiên tử giả, còn tay sai của Tần Đàm Công lại nâng đỡ một thiên tử thật sự, việc này nghe qua thật kì lạ."

Mọi người bèn cười lên, còn có người cười gằn xem thường. 

"Tống Nguyên nghĩ muốn đem những việc ác mà hắn đã làm cùng với tiếng xấu trong vòng mười năm này đều trở thành trung thần chịu nhục, sức lực này hắn lấy từ đâu đến vậy?"

"Càng buồn cười chính là, Tiết Thanh là con gái của hắn, kết quả con gái của hắn bị hắn nói thành nghịch tặc phải tru diệt."

"Trước có Tần Đàm Công sau lại có con gái của chính mình đều là nghịch tặc, một tổ rồi lại một tổ, hắn làm sao lại thành được công thần trong sạch nhỉ?" 

Vương Liệt Dương nói: "Cũng không phải không thể." Cười: "Lấy cái chết tạ tội có lẽ là một biện pháp tự chứng minh."

Người chết như đèn tắt, một công thần hay tướng tài chết rồi cũng không có tác dụng gì nữa, bên trong triều đình này một đế cơ không rõ ràng, một công thần Trần Thịnh không rõ ràng, chỉ có Vương Liệt Dương hắn từ đầu đến cuối là người rất rõ ràng trung nghĩa, có tiếng tốt. Trong mắt thiên hạ bách tính hay các quan trong triều đình đều là người đáng tin nhất.

"Để xem Tống Nguyên hắn có nỡ chết hay không." Vương Liệt Dương nói tiếp, đôi mắt vẩn đục nheo lại: "Lại xem đế cơ điện hạ không nỡ để hắn chết." 

Nếu như Tống Nguyên thật là trung thần chịu nhục, vì đế cơ thủ tín với dân, vì tự mình chứng minh thuần khiết, làm nhiều chuyện ác như vậy nên tự sát để tạ tội, để xem hắn có phải là tham luyến quyền thế không nỡ chết hay không.

Bảo Chương đế cơ vì bao che cho Tống Nguyên loại tay sai chuyên làm ác này của Tần Đàm Công, có phải sẽ không sợ thanh danh lưu lại công thần trong mắt nàng là kẻ ác trong mắt bách tính, hay là mọi chuyện xong hết sẽ vong ân phụ nghĩa bỏ rơi hắn, để cho hắn chết.

Nói chung, Tống Nguyên chết, hay là không chết, đều là làm khó dễ hắn cùng Bảo Chương đế cơ, mà việc này lại là chuyện tốt đối với Vương Liệt Dương. 

Đây thực sự là cơ hội tốt để thay đổi.

Có một câu nói này của Tiết Thanh, tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi.

Trong phòng vui mừng, nhưng có người "ơ" một tiếng, câu nói của Tiết Thanh… 

"Có điều, tướng gia, vậy lời của Tiết Thanh là thật hay giả vậy?" Người kia hỏi.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Đúng vậy, giống như cho đến bây giờ tất cả mọi người đều chưa nghiêm túc suy nghĩ câu nói kia của Tiết Thanh, ý nghĩa trên mặt chữ. 

Nàng nói, nàng mới là đế cơ, Bảo Chương đế cơ.

……

"Ta không biết lời của nàng là thật hay là giả." 

Vương Liệt Dương nói, nâng trà nóng lại được rót đầy ở trong tay.

"Ta nghĩ bản thân nàng cũng không biết."

Tiết Thanh mất trí nhớ, nhớ không rõ chuyện trước khi bị cứu ra, đây là chuyện Trần Thịnh, Tống Nguyên cùng với Đốc của Ngũ Đố quân đều đã nói qua ở trên đại điện, Tiết Thanh cũng đã thừa nhận. 

Ngay cả mình cũng không biết bản thân là ai, xác thực không có cách nào đi thuyết phục người khác.

Đặc biệt là những người lúc đầu nói nàng là ai kia, cũng đã sửa miệng nói nàng không phải rồi.

"Tống Nguyên có thư tay ủy thác của hoàng hậu Thích Bối." Vương Liệt Dương nói: "Tống Anh có truyền quốc ngọc tỷ, có Hồ Minh lấy cái chết để cho các triều thần thấy, có sự giúp đỡ gần mười năm của Trần Thịnh, nàng có cái gì?" 

Nàng cái gì cũng không có.

"Nàng có tới gặp ta hay không kỳ thực không quan trọng, quan trọng là nàng có thể thuyết phục ta, thuyết phục người trong thiên hạ." Vương Liệt Dương nói, nhấp một hớp trà nóng trong tay: "Hiện tại bản thân nàng cũng biết không có cách nào có thể thuyết phục ta, vì vậy mới không tới gặp ta."

Mọi người gật đầu. 

"Lúc nàng ở cửa thành cũng không phải là tin tưởng ta, mà là yêu cầu một con đường sống." Vương Liệt Dương nói.

Lúc này một người đàn ông mở miệng nói: "Nhưng nàng mở miệng nói loại lời đó, rõ ràng là chặt đứt đường sống của chính mình."

Đúng vậy, nàng rõ ràng có thể sống rất tốt, tuy rằng không biết tại sao lại xảy ra tranh chấp cùng với Tống Nguyên, nhưng Trần Thịnh cùng Bảo Chương đế cơ đều là bảo vệ nàng, tin tưởng nàng, muốn nàng vào cung, phong nàng thành công chúa, vinh hoa phú quý đều có… Lời đó nói ra, cái gì cũng không còn nữa, lại trở thành nghịch tặc rồi. 

"Có lẽ nàng tin tưởng mình là đế cơ chân chính." Có người nói: "Không để nàng làm đế cơ mới là chặt đứt đường sống của nàng."

Trong phòng vang lên tiếng bàn luận, Vương Liệt Dương khoát tay một cái nói: "Đây là chuyện của nàng, không liên quan gì đến chúng ta, mà mặc kệ nàng tại sao lại làm vậy, lúc đó nàng nắm lấy ta nói lời này với ta, chẳng qua là làm một cái giao dịch cùng ta. Nàng cho ta một lý do chính thống để nghi vấn thân phận của Bảo Chương đế cơ cùng với bảo vệ thiên tử của Đại Chu, mà ta thì làm cho nàng không bị bắn chết tại chỗ cùng chạy thoát, còn về tiếp theo…"

Hắn nhìn chén trà đặc trong tay. 

"Chính là một cái giao dịch khác."

"Nếu là giao dịch, nàng phải để cho chúng ta nhìn thấy giá trị của nàng."

"Ta già rồi, yêu cầu rất nhỏ, ăn no mặc ấm mà thôi." 

Trước mắt cái gì cũng không cần làm, hắn cũng có thể sống khá tốt, nếu nhất định phải đi làm việc nguy hiểm có thể dẫn đến bỏ nhà bỏ cửa, diệt gia diệt tộc thì đương nhiên phải thận trọng, chỉ dựa vào hô một tiếng ta là đế cơ, liền máu nóng xông lên não chết mà không tiếc, đó là việc người trẻ tuổi mới có thể làm.

Lúc đầu khi Trần Thịnh chấp nhận Bảo Chương đế cơ, cũng tất nhiên đã xác minh thận trọng nhiều phương diện mới đưa ra quyết định.

"Có điều Tiết Thanh này vẫn rất thú vị." 

Vương Liệt Dương lại nói, nhìn mọi người.

"Không nghĩ tới đi vòng một vòng, ta cùng với nàng lại gặp lại như vậy, có điều lần trước là vì chèn ép Tần Đàm Công."

Người ở đây cũng đều nghĩ tới, khi đó Tiết Thanh mới vào kinh thành, dưới sự tranh đấu của Quốc Tử Giám cùng Tần Mai, một thiếu niên mới mẻ nhiệt huyết rất có tác dụng, chỉ là không ngờ hóa ra lại có thân phận khác. 

Vậy bây giờ nàng lại có thân phận khác, mà thân phận này Vương tướng gia lại rất cần.

Vương Liệt Dương uống một hơi cạn sạch chén trà trong tay.

"Người trẻ tuổi, chúc ngươi may mắn, có thể sống sót." 

……

"Ta nhất định giết nàng!"

Trong cung điện lúc đêm, Tống Nguyên nói, hai bên đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng khuôn mặt tức giận của hắn, sau đó lại bi phẫn cúi người. 

"Điện hạ, đều là lỗi của thần."

Sau thư án Tống Anh an tọa, đưa tay vuốt ve bàn, thất thần không biết đang suy nghĩ gì, một tiếng lỗi của thần của Tống Nguyên mới làm nàng lấy lại tinh thần.

"Cha, tại sao ngươi lại nói cái này rồi." Nàng có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi có làm gì sai? Sai vì không giết nàng sớm hơn sao? Nhưng nếu như nàng chết từ sớm rồi, vậy làm sao có thể chịu đựng mưa gió thay quả nhân nhiều năm như vậy." Nói tới chỗ này lại thở dài: "Nàng sống sót không phải tội lỗi, càng không phải sai, như vậy chỉ trích nàng, là làm cho quả nhân không có chỗ dung thân."  

Tống Nguyên cúi đầu giống như nghẹn ngào, không tiếp tục nói lời đó nữa, chỉ nói: "Điện hạ không cần gọi thần như vậy."

Tống Anh nói: "Gọi mười năm, quen rồi, rất khó sửa." Lại cười cười: "Cho nên nàng thực ra cũng chỉ là quen rồi mà thôi, có thể hiểu được."

Mười năm nàng quen coi chính mình là nữ nhi của Tống Nguyên, còn Tiết Thanh thì lại cũng quen mình là đế cơ rồi,  bây giờ đột nhiên đến, vì vậy khó có thể sửa lại cũng khó có thể tiếp thu.  

Trần Thịnh ở một bên im lặng, nói: "Điện hạ thánh minh."

Tống Nguyên tức giận quay đầu nói: "Điện hạ thánh minh là việc của điện hạ, không phải cho thấy nghịch tử này không sai."

Trần Thịnh nhìn về phía hắn, cũng có mấy phần tức giận, nói: "Ta cũng không nói là nàng không sai, Tống đại nhân, lỗi của nàng ngày hôm nay cũng là do ngươi ép." 

Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu như trong lòng không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, không ai có thể ép nàng."

Trong điện lại vang lên tiếng hai người tranh chấp, thái giám cung nữ đứng trang nghiêm ở hai bên cụp mắt không nghe thấy, Tống Anh nói: "Hai vị đại nhân, không cần tranh chấp, chuyện này rất đơn giản, hỏi nàng một chút là biết."

Trần Thịnh cùng Tống Nguyên đều nhìn về phía nàng. 

"Vì vậy hãy đưa nàng sống sót trở về." Tống Anh nói, nhìn ánh nến bập bùng: "Quả nhân muốn biết, tại sao nàng phải làm như vậy."

Tống Nguyên nói: "Điện hạ, cái này không có gì hay để hỏi, Tần Đàm Công cũng như vậy, lòng muông dạ thú." Lại nói: "Hơn nữa hiện tại Vương Liệt Dương bọn họ rục rà rục rịch, cực kỳ không tôn trọng điện hạ, đêm dài lắm mộng, phải giải quyết nhanh chóng."

Tống Anh nở nụ cười, nói: "Sao quả nhân lại sợ bọn họ." Lại khẽ mỉm cười: "Quả nhân cũng sẽ không sợ nàng, quả nhân để cho nàng sống sót, quả nhân để nàng nói chuyện, giết người là hành vi của kẻ nhu nhược, quả nhân chẳng lẽ lại là kẻ nhu nhược sao?" 

Trần Thịnh cúi đầu lại gọi một tiếng điện hạ.

Tống Nguyên có chút bất đắc dĩ, nói: "Điện hạ quang minh lỗi lạc, không hiểu được sự ác độc của những tiểu nhân gian tặc này."

Tống Anh nói: "Những thứ này đều là việc nhỏ, hiện tại chuyện quan trọng nhất của quả nhân là đi gặp Tứ đại sư." 

Đúng rồi, tuy rằng đăng cơ lùi lại nhưng việc gặp mặt Tứ đại sư của Hoàng Tự cũng không thể lùi lại, chính là mấy ngày sau.

"Chờ gặp được Tứ đại sư, lấy được Thủ Thư, cũng không khác gì đăng cơ nữa." Tống Nguyên vui mừng hân hoan, lại cười gằn: "Cũng làm cho bọn lòng muông dạ thú gì đó kia hết hy vọng."

……. 

Trần Thịnh, Tống Nguyên bước chân đã đi xa, thái giám cung nữ cũng đều lui ra, trong điện khôi phục yên tĩnh, đèn lồng cũng không  tắt, Tống Anh vẫn ngồi ở trước thư án.

"Tiểu thư, thật sự không cần đi giết Tiết Thanh sao?" Quý Trọng xuất hiện, nói: "Những người kia có lẽ không phải đối thủ của nàng."

Tống Anh nói: "Đương nhiên không cần, những người kia không phải đối thủ của nàng, lẽ nào nàng chính là đối thủ của quả nhân sao?" Nói tới chỗ này đột nhiên tràn ra ý cười, lông mày vung lên, âm thanh vui thích: "Tìm được rồi." 

Quý Trọng nhìn Tống Anh vui mừng giống như trẻ nhỏ, không hiểu nói: "Tìm được gì?"

Tống Anh nở nụ cười với hắn, mang theo vài phần đẹp đẽ, một tay ở dưới thư án, một tay ở trên gõ gõ một vị trí: "Ngươi tới sờ một chút."

Tống Anh đưa tay thu hồi, dựa theo vị trí mà nàng nói Quý Trọng sờ lên, "à" lên một tiếng, nói: "Là… chữ?" 

Tống Anh nói: "Là chữ Bảo." Vẻ mặt đắc ý: " Lúc đó ta lén lút khắc lên." Nhìn lại bàn học, tay từ từ vỗ về, lại mang theo mấy phần thất vọng: "Nhiều năm như vậy, cái bàn học này vẫn còn ở đây."

Chỉ là có rất nhiều người không ở đây nữa rồi.

Quý Trọng nói: "Tiểu thư vẫn ở đây." 

Tống Anh cười ha ha, thất vọng tản đi, vẻ mặt lại khôi phục yên lặng, dưới ánh đèn lại thêm mấy phần kiêu căng.

"Đúng vậy, quả nhân vẫn ở đây, vẫn luôn ở đây, quả nhân có gì phải sợ."