Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 67: Muốn nói




Tiếng vó ngựa phi nhanh trên đường. Tiếng bước chân nặng nề của đám quan binh mặc giáp mang binh khí. Mặt đất và nhà cửa như rung theo.

Nhưng may là tiếng chém giết đã nhỏ đi rất nhiều.

Đám hộ vệ trong Túy Tiên lâu dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Còn đám nữ tử thì đứng hết trên lầu, hỏi liên tục. 

"Sao rồi?"

"Là binh loạn à?"

Tiếng oanh yến líu ríu như hòa đi sự khẩn trương. 

Tiếng cộc cộc vang lên bên ngoài cửa, làm đám đàn ông đang dán trên cửa hoảng sợ. Sau đó mọi người nhận ra âm thanh này vội mở cửa. Một gã sai vặt gầy gò, trông rất bình thường lăn vào.

Thở dốc không ngừng, không biết là do chạy hay sợ quá, ngã ngồi dưới đất.

"Sao rồi?" Mọi người không quan tâm điều đó, hỏi dồn dập. 

Gã sai vặt hổn hển thở mấy hơi, khoát tay nói: "Kinh thành không thất thủ. Cửa thành không bị sao. Không có đại quân nào vào thành. Chỉ là mấy chục tên Hắc Giáp vệ lẻn vào."

Tiểu tỳ chen trong đám người nghe được lời kể thì vội chen ra, chạy bịch bịch lên lầu, đẩy một cánh cửa ra, gọi tỷ tỷ.

Xuân Hiểu đang ngồi trước đài trang điểm bên cửa sổ biếng nhác quay đầu lại. 

"Tỷ tỷ, không phải binh loạn. Là Hắc Giáp vệ lẻn vào gây loạn, đã bị quan binh đánh tan, bắt khá nhiều. Giờ đang lùng bắt những tên đang lẩn trốn." Tiểu tỳ nói một hơi: "Kinh thành không loạn."

Thế này còn bảo là không loạn à. Xuân Hiểu bĩu môi, giơ tay đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy một đội quan binh nữa lại chạy tới nhưng không đi qua, mà gõ từng cửa hàng bên đường một.

Ơ, định điều tra à? Xuân Hiểu tò mò, thò người ra nhìn. Quan binh cũng nhanh chóng tới gõ cửa Túy Tiên lâu. Ồn ào một lát, sau đó cửa phòng nàng cũng bị mở ra. 

Mười mấy quan binh mặc áo giáp, mang vũ khí vọt vào.

"Ôi chao quan gia." Quản sự và Lý Hội Tiên vội vàng đi theo: "Sao lại..."

Đám quan binh không để ý bọn họ, vào phòng cái là bắt đầu lật mọi chỗ, kể cả tủ đựng y phục cũng không tha, đài trang điểm cũng bị mở ra... 

"Quan gia à, nơi đó không giấu được người đâu." Xuân Hiểu bật cười.

Lý Hội Tiên giơ tay đánh nàng một cái, rồi nói với đám quan binh: "Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên."

Quan binh nhìn son phấn bị lật ra trên đài trang điểm, mùi hương xộc vào mũi, nhịn không được vẫy vẫy tay. 

"Không có."

Căn phòng này rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. Cho nên mười mấy người nhanh chóng kết thúc việc điều tra.

"Quan gia, Hắc Giáp vệ sao có thể trốn ở nơi này được." Lý Hội Tiên cười nói: "Nơi đây là Túy Tiên lâu mà." Bà ta nhấn mạnh vào ba chữ Túy Tiên lâu, không phải nhấn mạnh rằng đó là thanh lâu, mà đang nhắc nhở rằng đây là sản nghiệp của Vương Liệt Dương. 

Đám kinh binh này được điều tới từ bên ngoài nên không biết các mối quan hệ trong kinh thành.

Nhưng câu nói này không khiến quan tướng có mặt ở đây kinh sợ, mà nhìn Lý Hội Tiên, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngoài Hắc Giáp vệ, bọn ta còn phải tra một người."

Một người? Còn ai nữa? 

"Là Tần Mai ấy hả?" Lý Hội Tiên hỏi lại, rồi xua tay lia lịa: "Không có không có, tên đó lại càng không bao giờ tới nơi này."

Quan tướng nhìn Xuân Hiểu, nói: "Tiết Thanh."

...... 

Khoảng trăm quan binh tản ra khắp Túy Tiên lâu, rồi tập hợp lại, khẽ báo lại với một quan tướng, lắc đầu. Quan tướng giơ tay, đám người tán đi như thủy triều. Đám nữ tử đứng chung một chỗ lập tức ùa ra như gà ra khỏi lồng.

"Bắt ai?"

"Là Tiết Thanh." 

"Tiết Thanh cấu kết với Hắc Giáp vệ?"

"Nói là tối hôm qua ám sát Tống Nguyên."

"Không phải là cha nàng ta sao? Trời ạ, có chuyện gì vậy?" 

Líu ríu bàn tán, lại chẳng có đầu mối gì. Đám quan binh đương nhiên không tiết lộ nhiều. Mà giờ lại cấm ra ngoài đường phố nên chỉ có thể đoán mò.

Nhưng có thể xác định là Tiết Thanh thật sự xảy ra chuyện, thậm chí dùng cả kinh binh để lùng bắt khắp thành.

Những tiếng rầm vang lên, xen lẫn tiếng bàn tán. Lý Hội Tiên đang cho người thu hồi những bài văn trên đài của Tiết Thanh. 

"Chi bằng đốt luôn đi." Mấy người đàn ông cầm các tờ giấy trong tay, đề nghị.

Lý Hội Tiên ngẫm nghĩ một lát, nói: "Cất đi đã rồi tính." Lại bổ sung thêm một câu: "Văn quá hay, thật đáng tiếc."

Đám đàn ông liếc nhau, cảm thấy treo văn của trạng nguyên đã lâu nên Lý Hội Tiên cũng dính được ít hơi thở văn nhân, không ngờ lại chẳng tính toán lợi ích thiệt hơn mà thương tiếc với thi từ văn chương không thể mang ra ăn uống này... 

Bên kia, Xuân Hiểu không bàn tán với người khác, mà chụp tay lẩm nhẩm gì đó, vẻ mặt rất thành kính.

"Xuân Hiểu, ngươi đang làm gì thế?" Đám nữ tử bên cạnh nhìn thấy, giơ tay đẩy nàng: "Cầu phật phù hộ Tiết Thanh kia bình an à?"

Xuân Hiểu trợn mắt: "Ta có bị điên đâu! Vì sao phải khấn phật vì một nữ nhân khác?" 

Nhắc tới nữ nhân, mọi người nhịn không được mà cười ầm lên. Tìm một nữ nhân làm ân khách, cái chuyện lý thú này có thể bị cười cả đời.

Xuân Hiểu hừ một tiếng, nói: "Ta ấy à, đang cầu khẩn cho nàng ta tìm tới ta, sau đó ta báo quan, lập công lớn." Sóng mắt tỏa sáng, nắm chặt hai tay lại: "Lần này đế cơ điện hạ sẽ ban gì cho ta đây?"

Mọi người lại cười to. 

"Ngươi đừng có nằm mơ nữa. Nếu Tiết Thanh kia là nữ nhi, sao lại tới tìm ngươi."

"Cho nên ta mới cầu khẩn chứ. Chuyện không thể xảy ra thì phải nhờ thần phật giúp đỡ chứ."

Tiếng cười vang lên khắp nơi trong Túy Tiên lâu, rồi lại bị quản sự quát mắng. Rất là ồn ào. 

Mà lúc này, một căn phòng ở trên một con phố khác ở kinh thành cũng bị quan binh điều tra. Nơi này không lớn bằng Túy Tiên lâu nhưng số quan binh tới còn nhiều hơn cả số quan binh đến Túy Tiên lâu. Điều tra càng cẩn thận hơn. Thậm chí cả bếp lò cũng không bỏ qua...

Đám người trẻ tuổi bị tập trung lại ở phòng khách, vẻ mặt phức tạp nhưng không ai bối rối. Bọn họ nhìn đám quan binh ra ra vào vào, nghe tiếng lục lọi rầm rầm bên trong.

"Quan gia, bọn ta có thể hỏi một câu được không. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Sở Minh Huy nói. 

Quan tướng liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày. Đây chỉ là câu hỏi, không phải lời chất vấn, mà cũng chỉ là tò mò. Không giống đám người đọc sách khác, tỏ ra phẫn nộ, khinh thường và vênh váo tự đắc khi quan binh xông tới, những người này là những kẻ rất hòa nhã. Không ai giơ tay đánh người đang cười cả...

"Bọn ta không rõ lắm." Quan tướng hờ hững, nói: "Chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi."

Sở Minh Huy thở dài một tiếng, quay trở lại chỗ các thiếu niên, nói: "Cho nên mới phải nỗ lực đọc sách tham gia khoa cử mà." 

Không rõ điều này thì liên quan gì tới đọc sách? Quan tướng đứng im tại chỗ, cảm thấy khó hiểu. Nhưng người đọc sách vốn là những kẻ khó hiểu rồi.

"Các ngươi không phải lục soát nơi này." Trương Song Đồng ngồi bên bàn, phất tay áo, nói: "Nàng có chạy trốn thì sẽ không tìm bọn ta. Kẻ ngốc cũng biết nàng ta có mối quan hệ thân thiết với bọn ta, nếu muốn chạy thì tất nhiên phải chạy tới chỗ bình thường ít khi đến chứ."

Quan tướng không để ý đến hắn, hờ hững đứng đợi. Cuộc điều tra nhanh chóng chấm dứt. Quả nhiên là không có. Đám quan binh lui ra ngoài, nhưng không có đi khỏi nơi này giống các nơi khác, mà để lại một bộ phận rải ra canh phòng. 

Lúc này không cho phép đi lại trên đường, cũng không được ra ngoài. Cửa tuy đóng, đám người Sở Minh Huy lập tức chạy tới chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tuy không có gì để nhìn nhưng có lẽ hành động này có thể giảm bớt sự lo lắng trong lòng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại bị đám quan binh lùng bắt rồi? Rõ ràng ngày hôm qua còn là công thần."

"Nàng lại gây ra chuyện gì à." 

"Xem ra chuyện lần này rất là lớn đây."

"Có lần nào nàng không gây ra chuyện lớn đâu?"

"Cũng phải. Tam Lang cơ mà." 

"Sai rồi, giờ là Tam Nương."

"Suỵt... Lại có quan binh đến đây. Đừng cãi nhau, bọn họ đang nói chuyện..."

Người trong phòng ngừng nói, vểnh tai lên cố gắng nghe... 

"Đại nhân có lệnh, chỉ lùng bắt, không được giết."

"Đại nhân? Đây là mệnh lệnh của vị đại nhân nào? Bọn ta nhận được lệnh là tru sát nghịch tặc."

"Mệnh lệnh của Vương tướng gia." 

Người khác có lẽ quên nhưng bọn họ không quên, bọn họ phụng lệnh Vương Liệt Dương vào kinh, sau đó nghe theo sự sai khiến của triều đình. Giờ nếu triều đình có mệnh lệnh khác nhau, bọn họ tất nhiên phải nghe Vương Liệt Dương, sau đó lựa chọn.

Bên ngoài yên tĩnh một lát, rồi tiếng trả lời chợt vang lên.

"Mạt tướng tuân lệnh." 

......

"Vương tướng gia, ngươi có ý gì? Ngươi tin lời của nghịch tặc kia à?"

Trên đại điện, giọng Tống Nguyên vang lên trong những tiếng bước chân loạn xạ. 

Hắc Giáp vệ không tới gần ngự phố, nhanh chóng bị quan binh đánh tan và lùng bắt. Đám quan viên đều trở lại đại điện. Dù sao không thể tiến hành triều hội ở cửa cung được.

Tiếng bước chân vẫn còn đang vang lên, vẫn còn quan viên chưa vào đại điện. Nghe thấy Tống Nguyên nói, vội vàng đứng theo thứ tự. Kẻ chưa vào thì bước vội qua cửa. Bắt đầu, bắt đầu rồi.

Vương Liệt Dương không lập tức đáp lại, đứng ở vị trí xưa nay của mình rồi mới quay đầu nhìn Tống Nguyên. 

"Ngươi cho rằng Bảo Chương đế cơ là giả à?" Tống Nguyên tức giận nói.

Vương Liệt Dương còn chưa nói, Tống Anh vừa ngồi xuống bên dưới long ỷ đã mở miệng:

"Tống đại nhân, chớ có vô lễ. Ngươi sai rồi." Nàng ta nói: "Chính vì không tin nên Vương tướng gia mới làm như vậy." 

Vương Liệt Dương nhìn Tống Anh, cúi đầu thi lễ: "Điện hạ minh giám." Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất vui mừng: "Tiết Thanh kia nói lời hoang đường trước mặt mọi người, nếu giết chết, trái lại sẽ làm bẩn danh tiếng của điện hạ cho nên nhất định phải hỏi cho rõ mới được."

Tống Nguyên cười khẩy: "Vương tướng gia cho rằng chuyện nào vẫn chưa rõ ràng ư?"

Vương Liệt Dương nhìn hắn, nói: "Ví dụ như trong vòng một đêm, công thần trở thành nghịch tặc." 

Đúng vậy, đám quan viên trong điện thầm gật đầu. Chuyện xảy ra quá đột ngột, rõ ràng hôm qua còn nói là công lao quá nhiều, phải phong thưởng làm công chúa...

"Đương nhiên, điều này không phải là không có khả năng."

Không chờ Tống Nguyên nói, Vương Liệt Dương đã nói tiếp, nhìn Tống Nguyên, vẻ mặt ôn hòa. 

"Ví dụ như Tần Đàm Công chỉ một hơi liền từ nghịch tặc mà trở thành công thần."

Đại điện yên tĩnh.

Đây không phải lời giải đáp, mà là nghi vấn