Hiện tại Tiết Thanh bề bộn rất nhiều việc, trước khi chính thức nhận chức quan sau khi đỗ trạng nguyên, việc bận không phải đọc sách, mà là xã giao.
"Cái gì mà xã giao! Là ăn chơi đàng điếm thì có", Tứ Hạt tiên ngồi trên ghế, cười hờ hững nói.
Trong phòng, Tiết Thanh đang ngồi trên ghế, trong miệng Thiền Y ngậm một chiếc lược ngà, đang đứng chỉnh tóc cho nàng, nghe thấy vậy thì mơ hồ nói: "Âu Dương tiên sinh, không phải ăn chơi đàng điếm, mà là yến tiệc của triều đình".
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Yến tiệc triều đình thì sao? Cũng vậy cả".
Tiết Thanh hơi gật đầu, tiện thể để cho Thiền Y chỉnh cho phần tóc phía sau chặt hơn một chút, nói: "Huệ Cô, hôm nay ngươi ở lại đây ăn cơm đi, trưa nay sư phụ ngươi cũng sẽ qua đây, ta đã cho người đặt tiệc từ quán rượu rồi".
Tên sai vặt ló đầu từ ngoài vào, nói: "Thanh Tử thiếu gia, Liễu gia lại đến rồi! Có muốn đuổi đi không..."
Lời còn chưa dứt đã bị người khác đẩy ra, một quản gia hơn bốn mươi tuổi mang khuôn mặt tươi cười tiến vào, thi lễ với Tiết Thanh, nói: "Thanh Tử thiếu gia, bốn người tỳ nữ này, ý của lão thái gia là muốn ngài dùng tạm mấy ngày, bọn họ sẽ hầu hạ thiếu gia việc quần áo, mũ giày, đợi lão gia của Quách gia đến rồi, nếu như người của Thanh Tử thiếu gia ở đây đã đủ thì bọn họ sẽ đi".
Tên sai vặt bị đẩy sang một bên là người ở cửa tiệm của Trương gia được phân tới để hỗ trợ tiếp nhận quà lễ được mang đến. Dù sao thì ở đây Tiết Thanh chỉ có một cụ già giúp quét sân, một cụ già thì ăn không ngồi rồi và một thư đồng ngu dốt, cổng và sân của phủ trạng nguyên thật sự là không chống đỡ nổi.
Nhưng Liễu gia không cam lòng, lúc sau cũng phái người đến. Tuy là bị Tiết Thanh từ chối khéo nhưng vẫn không bỏ cuộc, nếu mang nam nhân đến bị từ chối thì sẽ phái những nữ nhân xinh đẹp tới, đúng là gian xảo, tên sai vặt của Trương gia tức giận đến mức thở phì phò.
Tiết Thanh thiếu gia đừng đồng ý nha.
Tiết Thanh ngoảnh đầu lại nhìn, theo sát phía sau vị quản gia của Liễu gia là bốn người tỳ nữ, đều ở lứa tuổi dậy thì xinh đẹp động lòng người, trong tay bọn họ đang cầm y phục và giày".
Tầm mắt của Tiết Thanh lướt qua tỳ nữ, dừng ở thứ trên tay bọn họ: "Đều là quần áo mới sao?"
Quản gia Liễu gia vội vàng cười nói: "Tất nhiên rồi, đây là quần áo mà Thiên Y phường mới may xong?".
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Vừa hay hôm nay ta ra ngoài cần dùng đến".
Quản gia Liễu gia mừng rỡ, vội nhắc đám tỳ nữ tiến lên trên, trong lòng có một chút thắc mắc, Thanh Tử thiếu gia không phải chỉ vì quần áo mới mà giữ người ở lại đấy chứ? Trước khi tới đây hắn đã đặc biệt đi xin ý kiến của Xuân Dương thiếu gia. Liễu lão thái gia đã hạ lệnh với mấy người quản gia trong nhà họ rằng bất kể là chuyện gì có liên quan đến Tiết Thanh thiếu gia thì đều phải nghe theo ý kiến của Xuân Dương thiếu gia.
Lúc hỏi việc phái người đến chỗ của Tiết Thanh thiếu gia, Xuân Dương thiếu gia đã im lặng trong chốc lát, vẫn may chưa có từ chối, chỉ dặn phải mang đến đấy những bộ quần áo tốt nhất.
Vị quản gia đang mải suy nghĩ miên man thì ở phía bên kia đã có người chạy vèo tới trước mặt đám tỳ nữ, tự ý lật đi lật lại mấy bộ quần áo trong tay bọn họ.
"Là của ta sao? Tại sao tất cả đều bé như vậy?", Tứ Hạt tiên sinh nói, hết sức tức giận: "Ta đã bao nhiêu lâu rồi chưa được mặc quần áo mới? Đôi giày này là ở Trường An phủ sao... Di vật mà Hồng Thất Công đệ đệ sau khi chết để lại?"
Di vật sao? Quản gia giương mắt nhìn lão già này, đúng thật là bái phục...
Tiết Thanh gật đầu với một tỳ nữ, nói: "Ngươi đưa Âu Dương tiên sinh đi thay y phục mới đi", sau đó nhìn mọi người: "Nhà ta hôm nay có việc mừng, ban thưởng y phục mới cho tất cả mọi người".
Tỳ nữ Liễu gia và tên sai vặt của Trương gia đều là người biết cách làm việc, nghe thấy thế thì lập tức vui mừng và nói cảm ơn, Tề Sưu ở phía bên ngoài cũng lớn tiếng đa tạ. Xung quanh là một khung cảnh huyên náo và hân hoan, nhưng mà trong vui sướng cũng có cả sự bất mãn.
"Ý gì vậy?" Tứ Hạt tiên sinh nhảy về bên cạnh Tiết Thanh, trừng mắt thấp giọng nói: "Ban thưởng? Cho ta cái ăn mặc mà gọi là ban thưởng? Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, trạng nguyên như ngươi chưa từng nghe qua câu nói này sao?"
Tiết Thanh đứng dậy, Thiền Y chủ động lui ra sau.
"Tiên sinh, hễ mở miệng là lại nói chuyện bội ước này nọ, nói về tình cảm không được sao?" Tiết Thanh thấp giọng nói, vỗ vỗ tay hắn: "Người yên tâm, người có ở chỗ của ta ăn chùa, uống chùa, ở chùa, mặc chùa cả đời cũng không cần ngại, con sẽ không keo kiệt như vậy đâu, chỉ là thêm một miệng ăn, mấy bộ quần áo và một cái giường thôi mà".
Sắc mặt của Tứ Hạt tiên sinh trầm xuống, nói: "Cáo từ".
Tiết Thanh giơ tay lên: "Thượng lộ bình an".
Tứ Hạt tiên sinh đứng không nhúc nhích, nói: "Con có muốn thi lại không hả?"
Tiết Thanh nói: "Về sau con sẽ không đọc sách nữa, không cần phải thi", nhìn đám tỳ nữ bên kia: "Tới thay y phục cho ta".
Đám tỳ nữ cùng nhau thi lễ đáp một tiếng rồi tiến lại vây quanh Tiết Thanh, đẩy Tứ Hạt tiên sinh ra.
"Không đọc sách thì còn chuyện khác cần làm nhé, ta chính là đệ nhất thiên hạ, cái gì cũng biết", Tứ Hạt tiên sinh nói.
Được mấy tỳ nữ xinh đẹp vây quanh, đang cởi lớp áo ngoài xuống, Tiết Thanh quay đầu lại cười.
"Đợi lúc nào cần hẵng nói".
......
Tiết Thanh đi ra ngoài dự tiệc, quản gia Liễu gia rời đi, còn tên sai vặt nhà Trương gia thì vì vị trí không bị ảnh hưởng nên vui vẻ ra ngoài đứng giữ cửa, Tề Sưu tiếp tục quét sân, thư đồng thì không biết đang ở đâu, tất cả đều khôi phục lại trạng thái như cũ. Nhưng ở trong phòng vẫn chưa yên tĩnh lại.
"Mọi người nói xem hắn có phải bị ngốc hay không?" Tứ Hạt tiên sinh nằm trên ghế xích đu, tức giận nói: "Bày đặt, thứ tốt thì không học, ta đích thân đến dạy thì không muốn? Ta là ai cơ chứ!"
Thiền Y thu dọn quần áo của Tiết Thanh lại, hé miệng cười: "Ngài là Âu Dương tiên sinh".
"Đừng gọi ta bằng cái tên khó nghe như vậy", Tứ Hạt tiên sinh càng tức giận hơn, nói: "Đặt cho ta cái tên này chính là kẻ quỷ quái lòng dạ hiểm ác".
Tên này không phải là do cha mẹ ngài đặt cho sao? Tại sao lại chửi mắng cha mẹ mình như vậy? Bốn người tỳ nữ ở trong phòng kinh ngạc.
Thiền Y mặc dù đến đây chưa lâu lắm nhưng biết lão đầu thoạt nhìn trông có vẻ tầm thường này có quan hệ không bình thường với Tiết Thanh, cười nói: "Gia gia, chúng ta đừng nói cái này nữa, Tiết Thanh đã đi dự tiệc rồi, chúng ta cũng chuẩn bị ăn trưa thôi, sư phụ con cũng sẽ đến đây, ngài thích ăn gì ạ?"
Bốn tỳ nữ đều là những người nhanh nhạy, tuy là lúc trước nghe không hiểu gì nhưng nếu có thể đến nhà Tiết trạng nguyên ăn không ngồi rồi thì khẳng định không phải là người tầm thường. Vì vậy tất cả đều đi tới, đấm chân bóp vai, người này nói gia gia khi nào thì chúng ta đi may y phục mới, người kia nói gia gia gọi tiệc thì nhất định phải chọn cá hoa quế. Ở bên cạnh là oanh oanh yến yến, phấn hồng son đỏ, Tứ Hạt tiên sinh cười tươi như hoa. Cứ coi như bị tiểu tử kia làm tổn thương vài câu nhưng có thể ăn chùa ở chùa, còn có các tiểu cô nương tận tình phục vụ thì những ngày tháng sau này lão vẫn gắng gượng được.
Tiết Thanh lúc này đây mặc dù không có "son phấn" vây quanh, nhưng xung quanh cũng có người người xúm lại.
Ân Vinh yến là yến tiệc triều đình tổ chức cho các tiến sĩ kim khoa, tất cả các giám khảo kỳ thi hội, thi đình đều tham gia. Kỳ thi hội, thi đình năm nay đúng là lắm phong ba, đầu tiên là chủ khảo Thanh Hà tiên sinh ngã lầu chết trước khi kỳ thi diễn ra, sau đó thì thí sinh của kỳ thi hội bị nghi ngờ gian lận, hội nguyên phải xóa bỏ nghi vấn bằng chín bài văn chương chấn động thiên hạ, ngay sau khi hoàng thượng công bố bảng vàng của kỳ thi đình, trạng nguyên Tiết Thanh lại dùng công danh của mình hỏi tội Tần Đàm Công làm cả triều đình hoảng sợ, các sự kiện dồn dập xảy ra quả thực nói nửa năm không hết.
Vốn dĩ rất nhiều quan viên không cần tham gia yến tiệc này nhưng năm nay tất cả đều chạy đến, đến đây xem náo nhiệt, thăm dò ý tứ, đồng thời kết giao với các tiến sĩ mới, tiêu điểm của các ánh mắt đương nhiên là Tiết Thanh.
"Nghĩ kĩ lại một chút", một quan viên vuốt râu rồi thấp giọng nói: "Hàng loạt sự kiện này đều có liên quan ít nhiều đến Tiết Thanh".
"Nghe đồn Tiết Thanh này vừa làm thơ thì sẽ có chuyện chẳng lành, hiện tại xem ra chỗ ở của hắn cũng có chút điềm xấu", một quan viên khác cười mỉm nói.
Các quan viên bên cạnh lắc đầu, nói: "Cũng không thể nói như vậy được, trong quan trường mà bị gán cái danh hiệu này đúng là không hay chút nào".
Mặc dù người đọc sách không bao giờ nói đến mấy chuyện mê tín ma quỷ nhưng triều đình lại coi trọng chuyện này nhất. Trước đây có quan viên chỉ vì có cái tên may mắn mà được trọng dụng, chuyện hoang đường như thế vậy mà lại từng phát sinh.
Nhưng vẫn chưa có ai vừa bước chân vào quan trường đã bị nói là điềm xấu, con đường làm quan làm sao có thể chịu được lo lắng buồn phiền.
"Mọi người không cần lo lắng, Tiết trạng nguyên được hoan nghênh như thế, không có ai sợ hắn là điềm xấu cả", có quan viên hờ hững nói, nâng cằm lên hướng về một vị quan viên khác.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiết Thanh, lúc này nàng đang đi qua một cái bàn, giống như lúc trước, đều bị mọi người giữ lại nói cười một hồi, người từ nơi khác đến nơi kia đứng bắt chuyện với Tiết Thanh, tất cả đều là quan viên trong triều đình.
"Người của Vương tướng gia lấy lòng Tiết Thanh thì thôi đi, tại sao đến người của Tần Đàm Công cũng đến uống rượu nói cười với hắn vậy? Hắn rốt cục là người của ai?"
"Vì hắn không phải là người của ai cả, đã là nhân tài thì người người đều muốn kết giao, ai còn quan tâm hắn có phải là điềm xấu hay không chứ? Chỉ mong sao tai ương của hắn đừng ám lên người khác là được".
"Hàn Tuần thì khỏi phải nói, lần này đã xem Tiết Thanh là đệ tử ưu tú nhất rồi".
"Đừng nhắc đến Hàn Tuần nữa, lại nhớ lúc Tiết Thanh kia một thân một mình đáp lại sự khiêu chiến của trăm người ngay tại Túy Tiên lâu, chứng minh học vấn của bản thân, hoàn toàn không có chuyện gian lận, ta lúc đó kích động đến mức hận không thể xưng huynh gọi đệ với hắn".
Nói đến đây, viên quan kia bỗng “a” một tiếng, có một chút kích động và khẩn trương.
"Tiết Thanh tới đây rồi kìa".
Mặc dù lúc nãy còn có người cười nhạo xem thường, nhưng đến khi trông thấy người thiếu niên đi tới, mấy người này đồng loạt đứng dạy giơ tay lên.
"Kìa, Tiết trạng nguyên".
"Các đại nhân, vãn sinh xin thi lễ".
Lễ qua lễ lại nói chuyện vui vẻ, không khí trên bàn tiệc vô cùng náo nhiệt, sau đó Tiết Thanh dưới sự hướng dẫn của nhóm tiến sĩ đến chào hỏi chủ khảo và phòng sư, mãi cho đến khi hoàng hôn phủ xuống thì Ân Vinh yến mới kết thúc, các vị tiến sĩ cả già cả trẻ đều say đến mắt lờ đờ, đầu cài hoa, vừa đi vừa nhảy trên phố, khiến cho dân chúng lại được dịp quây lại xem.
Mà từ sau khi yến tiệc chính thức của triều đình kết thúc, tần suất tổ chức các yến tiệc ngày càng nhiều, có các tiến sĩ cùng khoa gặp nhau, có các quan viên, những yến tiệc tụ tập kiểu này đương nhiên không thể thiếu Tiết Thanh, mọi người đều xem việc Tiết Thanh tham gia là chuyện vẻ vang, thỉnh thoảng lại truyền ra văn chương Tiết Thanh mới làm ở một yến hội nào đó, một vị quan viên nào đó còn trộm đôi câu đối Tiết Thanh viết trên bàn tiệc về, rất hay nha.
Chỉ là không làm thơ nữa.
Từ tháng năm thi đến tháng sáu nêm yết bảng vàng, nháy mắt đã đến tháng bảy, cơn mưa này nối tiếp cơn mưa kia, cái oi bức đã tản đi rất nhiều, tiếng ve kêu cũng biến thành tiếng khàn khàn tận lực.
Mùa hè sắp qua rồi, Phúc Bá đứng ở trong nhà nghĩ, khoảng sân đằng sau đang phát ra tiếng cuời nói và tiếng di chuyển vật nặng, hỗn tạp vào nhau, đó là tiếng con cháu Lâm gia đang thu dọn hành lý.
Mặc dù các thí sinh vì cái chết của Thanh Hà tiên sinh trước cuộc thi mà nháo nhào một trận, dân chúng phẫn nộ, cả hình bộ và Tề Tu đều bị Đại Lý tự điều tra nghiêm ngặt, ngay sau đó Tiết Thanh còn lấy công danh trạng nguyên của mình để chỉ tội Tần Đàm Công hãm hại Thanh Hà tiên sinh ngay trên triều đình, nhưng tiến triển của vụ án Thanh Hà tiên sinh vẫn chậm chạp như cũ.
Con cháu của Lâm gia không thể tiếp tục đợi ở kinh thành được nữa nên chỉ định để hai người ở lại quan sát tình hình, còn những người khác thì mang linh cữu của Thanh Hà tiên sinh về quê.
Người chết cũng giống như đèn tắt, Phúc Bá đứng ở trong sân ngẩn ngơ, theo lẽ thường thì phận tôi tớ như hắn phải bề bộn nhiều việc, nhưng mấy ngày nay hắn không hề làm gì, mỗi ngày chỉ ngây ngẩn ra đấy.
Bên trong sân, tiếng ầm ĩ náo nhiệt vẫn chưa dứt, ngoài cửa cũng vang lên tiếng náo nhiệt, có tiếng xe ngựa hỗn loạn.
Lâm gia đã rất lâu không huyên náo như vậy, là ai tới đây? Phúc Bá không đi ra ngoài cửa nhưng nhìn thấy tôi tớ nhà hàn lâm học sĩ ở phía đối diện đang đi đi lại lại, vẩy nước quét nhà, dọn đường cho xe ngựa đi tới, có thể nhìn ra được là đang muốn tiếp đãi khách.
Một quản gia khi nhìn thấy Phúc Bá liền chạy đến thi lễ, nói: "Đang muốn làm phiền người của Lâm gia một chút, trưa hôm nay lão gia nhà ta tiếp khách, xe ngựa tới quá nhiều, chỉ sợ phải đỗ tạm trước cửa nhà các ngươi, nhưng mà sẽ có người trông coi, sẽ không gây cản trở cho việc của Lâm gia".
Quan hệ giữa hai nhà trước nay vẫn tốt, Phúc Bá gật đầu đồng ý, nhìn thấy đầu bếp của tửu lâu phía bên kia đang đi đi lại lại, nói: "Mời ai vậy, Lô đại nhân rất ít khi mở tiệc đãi khách".
Quản gia cười nói: "Không phải người lạ, là Tiết Thanh".
Tiết Thanh sao, Phúc Bá ừm một tiếng, quản gia nói: "Đến lúc đó mời người của Lâm gia qua đó ngồi một chút".
Phúc Bá cảm ơn, nhìn vị quản gia kia rời đi, đứng yên ở cửa một lúc rồi xoay người đi vào, bắt gặp đám người Trương Liên Đường đã đến đứng ở cửa từ lúc nào không hay.
"Liên Đường thiếu gia, mọi người chuẩn bị đi rồi sao?" Phúc Bá hỏi.
Trương Liên Đường nói: "Đúng vậy, việc thu dọn cũng kha khá rồi".
Nghe nói việc muốn về quê, đám người Trương Liên Đường đều đến giúp đỡ thu dọn, Tiết Thanh chưa tới, nhưng hiện tại cũng không có ai dám oán trách nàng nữa, chỉ bằng cái quỳ kia của nàng ở trên triều đã đủ báo ơn cho thầy rồi.
"Thanh Tử thiếu gia tí nữa sẽ đến nhà của Lô hàn lâm dự tiệc, các người có muốn đi cùng không?" Phúc Bá hỏi.
Trương Liên Đường cười, lắc đầu: "Không, Lô đại nhân mời riêngTiết Thanh, hắn và Tiết Thanh nói chuyện về nhạc cổ rất hợp nhau, có điều buổi tối bọn ta sẽ đến phủ của Vương tướng gia, có lẽ hắn cũng sẽ tới".
Các thiếu niên cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh nhau, mọi người đều có công việc xã giao riêng, Phúc Bá gật đầu, tiễn đám người Trương Liên Đường ra khỏi cửa.
"Hắn nên uống ít một chút, hiện tại đã không còn đọc sách nữa đâm ra quá mức liều lĩnh, uống rượu càng ngày càng nhiều, trước đây rõ ràng là không uống, quả nhiên vừa bước vào con đường làm quan liền học điều xấu".
"Song Đồng thiếu gia trước đây đã biết uống rượu rồi, chẳng phải là học điều xấu ngay từ khi chưa bước vào con đường quan lại sao?"
Đám thiếu niên cười nói rồi rời đi, Phúc Bá cũng cười theo, các thiếu niên đúng là có con đường làm quan rộng mở, nhất là Tiết Thanh, viết văn ở Túy Tiên lâu, lấy công danh để xin được trị tội quan trong triều, nổi danh khắp thiên hạ, trung hiếu tiết nghĩa đều đủ cả, thực sự là tấm gương của người đọc sách.
Thật tốt, đây cũng chính là nguyện vọng của Thanh Hà tiên sinh, đến nay đã thực hiện được rồi, thật tốt. Phúc Bá đóng cửa lại, ngăn cách náo nhiệt lại phía sau.
......
Lúc hoàng hôn phủ xuống, Khang Đại ngồi xe đi đến Quốc Tử Giám, nhìn thấy trong một con hẻm nhỏ có chuyện náo nhiệt, phía bên đó là nơi ở của Tiết Thanh, hắn không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút. Người gác cửa của Quốc Tử Giám nhìn thấy thì cười to hơn: "Đại nhân, là nhà của trạng nguyên Tiết Thanh".
Khang Đại giật mình trong lòng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì mà náo nhiệt thế, những người đó đang ầm ĩ cái gì?"
Người gác cửa rõ ràng là vừa mới đi xem náo nhiệt trở về, thích thú nói: "Không có gì, tôi tớ của nhà Lô hàn lâm nói trưa nay Tiết trạng nguyên và Lô hàn lâm bàn về nhạc cổ, hai người vừa hát vừa nhảy, vừa học theo người xưa uống rượu, kết quả là uống quá chén, Lô hàn lâm thì gục xuống tại chỗ, còn Tiết thiếu gia thì được xe ngựa đưa về, tôi tớ Tiết gia còn oán trách Lô hàn lâm đã chuốc say Tiết Thanh".
"Tửu lượng cỡ Lô hàn lâm kia mà đã say đến mức ngã ra rồi?" Khang Đại cau mày, tửu lượng của Lô hàn lâm lợi hại cỡ nào cả triều đình đều biết: "Vậy là đã uống bao nhiêu rượu chứ, đúng là kỳ quái", lắc đầu thở dài.
"Đại nhân, Tiết trạng nguyên đã là trạng nguyên rồi", người gác cửa cười nhắc nhở, đừng xem người ta như trẻ con vậy chứ, huống gì vui mừng như hiện tại thì phóng đãng một chút cũng có thể hiểu được.
Phóng đãng thì phóng đãng, ăn nhậu chơi bời so với khi ở trên triều chính đúng là còn dọa người hơn, Khang Đại lắc đầu hạ màn xe xuống, sắc mặt có chút mệt mỏi.
"Đại nhân, chuyện không dễ giải quyết sao?" Người tùy tùng ở trong xe thấp giọng hỏi: "Không phải là đã chỉ tội Tần Đàm Công rồi sao?".
Khang Đại nói: "Tề Tu mạnh miệng, một mực chắc chắn về vụ gian lận, hình bộ bên kia cũng không điều tra ra cái gì, Tiết Thanh lại là học trò của Thanh Hà tiên sinh, chỉ tội tuy là có thể đem ánh mắt của mọi người đặt trên người Tần Đàm Công, nhưng đến cuối lại không có chứng cứ, thân phận cũng không phù hợp".
Tùy tùng gật đầu, nói: "Hiệu quả còn không bằng vụ gian lận trong kỳ thì hội đã được lên kế hoạch ngày trước".
Khang Đại nói: "Đúng vậy, dù sao cũng là chuyện của tất cả người đọc sách trong thiên hạ, hiện tại đã đè xuống vụ gian lận và chỉ tra vụ của Thanh Hà tiên sinh, khí thế quả nhiên đã ít đi rất nhiều".
Tùy tùng nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, đại nhân không cần nôn nóng".
Khang Đại cười, nói: "Không vội, Tướng gia nói, cứ đi từ từ, nhất định sẽ có cách." Không nhắc đến đề tài này nữa: "Yến tiệc của Vương tướng gia tối nay ta cũng muốn đến đó uống vài chén".
Tùy tùng cười nói: "Đại nhân ở trước mặt Vương tướng gia cũng có tư cách uống vài chén rồi nhưng mà Thanh Tử thiếu gia tối nay không đến được".
Khang Đại nói: "Uống rượu với Lô hàn lâm mà không ngủ một ngày một đêm thì làm sao tỉnh được?"
......
Bóng đêm buông xuống, đèn đuốc được thắp sáng lên, người vốn dĩ đang phải nằm say ngủ trên giường là Tiết Thanh lại mở cửa sổ nhỏ ra rồi lăn một vòng vào bên trong phòng của Xuân Hiểu.
Xuân Hiểu đang ngồi trang điểm không có chút ngạc nhiên nào, mở hộp son, lấy từ đó ra một chồng giấy mỏng.
"Chuyện thiếu gia muốn ta nghe ngóng đã có kết quả rồi", nàng thấp giọng nói.