Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 44: Thần bái




Tần Đàm Công bị áp giải đi, không khí căng thẳng trong cung giảm đi rất nhiều. Binh mã ngoài hoàng thành trong kinh thành mặc dù không ngừng di chuyển nhưng cũng không náo động tứ phía. Tiếng hò hét xung quanh dần dần dừng lại, trước mặt binh mã triều đình cung nỏ hùng mạnh, cao quan quyền thần là cái gì, hôm nay quyền hành ngươi dưới một người trên vạn người, ngày mai lầu đổ cột xiêu không ai có thể ngăn cản.

“Ít nhất mấy ngày nay sẽ không có chuyện, trong thành ngoài thành đều được triều đình khống chế.” Trong Tri Tri đường ở kinh thành, Sở Minh Huy vịn ke hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói.

“Phí lời.” Trương Song Đồng ngồi trên ghế lười biếng nói:  “Tam Lang không phải đã nói không đánh nếu không chuẩn bị sao, mấy người đó của triều đình lại không ngốc, không bố trí ổn thỏa sao có thể động thủ.” 

“Nói đến Tam Lang...” Một thiếu niên sắc mặt lo lắng nói: “Hôm nay bọn họ thượng triều mọi chuyện đều tốt chứ?”

“Có gì không tốt, bọn họ đến gần xem náo nhiệt, sẽ biết xảy ra chuyện gì, còn kích động hơn cả chúng ta.” Sở Minh Huy không quay đầu lại nói: “Cho nên chúng ta nhất định phải chăm chỉ đọc sách, ba năm sau đỗ khoa cử lên làm quan.”

Làm quan chỉ vì muốn xem náo nhiệt? Đây là đạo lý gì, tức chết ta, những kẻ trẻ tuổi trong Tri Tri đường đều cười phá lên, không khí căng thẳng bất an lo lắng dịu đi. 

Không khí trong Túy Tiên lâu vẫn không chút ảnh hưởng, ban ngày vốn dĩ không phải là lúc náo nhiệt, lúc này cũng chỉ là yên tĩnh hơn, cửa sổ đóng chặt, các bảo vệ của Túy Tiên lầu đứng ngoài cửa sổ, khách đến uống rượu lúc trước cũng không đến nhìm trộm, mà cũng không nhìn được gì, chi bằng đợi mọi chuyện xong xuôi rồi hỏi.

“Rất hiển nhiên, tội danh của Tần Đàm Công không thoát được…”

“Giết vua thật sao?” 

“Lúc đầu chuyện của hoàng đế hoàng hậu và đế cơ vốn dĩ đã có nhiều điểm đáng nghi…”

Bọn họ nhỏ giọng bàn luận, các kỹ nữ dừng đàn hát yên tĩnh rót rượu hầu cơm, trước cao đài văn chương thậm chí có khách đang xem văn chương nhưng chuyển từ đọc to thành đọc thầm…

Người khác quan tâm hay không Xuân Hiểu không để ý, lúc này nàng ngồi trong phòng bên cạnh cửa sổ, vẫn từ khe hở nhìn ra bên ngoài. Đây chính là cái lợi của việc sống sát đường, nhìn binh mã lao nhanh trên đường, còn to gan đẩy khe hở mở lớn để nhìn hoàng cung. 

Sau khi Tiết Thanh bị tập kích, nàng cũng rất nhanh nhận được tin tức bình an vô sự, lần này thì sao?

Xuân Hiểu để tay trước người chắp lại cầu thần khấn phật.

“Thanh Tử thiếu gia người không được xảy ra chuyện, sẽ liên lụy đến ta đó.” 

……

Binh khí vết máu của trận đánh nhau lúc trước trong đại điện đã được thu dọn sạch sẽ, thi thể của Hồ Minh cũng được sắp xếp ổn thỏa, giống như chưa có gì xảy ra, ngoài vết đao kiếm trên chiếc cột cạnh cửa sổ tạm thời không thể sửa chữa ra thì mọi thứ đều ổn. Nhưng điều này đủ để thấy cả nội đình phải ở dưới sự khống chế của đám người Trần Thịnh mới làm được như vậy.

Mà sở dĩ nội đình này bị khống chế như vậy đều là vì công lao của mình, Vương Liệt Dương đứng trong điện giơ tay… khẽ chạm vào hai má, sau đó cọ xát mặt, dường như muốn làm giảm chút cứng nhắc, căng thẳng. 

“Vương tướng gia.”

Phía trước truyền đến giọng của Trần Thịnh.

Vương Liệt Dương nhìn về phía trước, nhìn thấy Trần Thịnh đứng nghiêm vươn tay mời hắn, thân làm thừa tướng đương nhiên vị trí đứng đầu tiên, hắn bất tri bất giác tụt lại phía sau, nghe thấy giọng Trần Thịnh, các quan viên phía trước lần lượt nhường đường, điều này lúc trước là lẽ đương nhiên nhưng hiện giờ Vương Liệt Dương lại cảm thấy ánh mắt xung quanh thực chói mắt. 

Việc đã đến nước này, còn quan tâm gì thể diện nữa, Vương Liệt Dương nhấc chân bước đến hàng ngũ đầu tiên, quan viên trong điện theo thứ tứ đứng yên ổn, mặc dù thiếu vài người nhưng suy cho cùng số lượng quan viên nhiều, nhìn qua cũng chẳng có gì thay đổi.

Tống Anh không bước lên ngự tọa mà đứng trước bậc thềm phía dưới ngự tọa, quay người đối mặt với đám quan lại.

“Đã bắt được Tần Đàm Công nhưng quả nhân biết trong lòng các ngươi có nhiều nghi vấn.” Nàng nói. 

Mục tiêu đầu tiên là nhanh chóng bắt được Tần Đàm Công, chỉ cần tóm được Tần Đàm Công, việc tiếp theo có thể chậm rãi, tỉ mỉ nói và làm.

“Còn về chuyện của quả nhân, cũng không phải bất ngờ hôm nay, mà là trong mười năm nay các hạ thần luôn lo lắng chu toàn.” Tống Anh nói: “Vì an toàn, người biết quả nhân tồn tại không nhiều, mà người gặp được quả nhân lại càng ít, hôm nay mời các ngươi đứng đây, là để quả nhân đích thân nhìn và nhận biết các ngươi.”

Nội điện yên tĩnh, lập tức có người run rẩy lên tiếng. 

“Thần, tham kiến điện hạ.”

Một viên quan bước ra, cúi đầu nghẹn giọng.

Khi hắn bước ra khỏi hàng, trong đám quan liên tiếp có người bước ta, đám người Khang Đại, Thạch Khánh Đường nằm trong số đó. 

“Thần, tham kiến điện hạ.”

Từng người một bước ra, các quan viên xung quanh thần sắc kinh ngạc, những người này chức quan cao thấp chức vị tuổi tác đều không giống nhau, hơn nữ thường ngày dường như không có qua lại, không chỉ có tay sai của Vương Liệt Dương có người biết đến mà còn có Tống Nguyên, Tần Đàm Công, còn người của Trần Thịnh lại ít nhất… Giọng nói cuối cùng dừng lại, hơn 30 người đang đứng.

Những người này chính là trong thời gian ngắn nói lôi kéo liền lôi kéo, huống hồ cho dù lôi kéo được bọn họ dường như cũng không có tác dụng, rất nhiều chức vị đều không được coi trọng. 

“Không được coi trọng chính là hữu dụng nhất, an toàn nhất, sự tồn tại của quả nhân chắc chắn không được coi trọng, cũng chính bởi vì không được coi trọng mới khiến quả nhân sống sót.” Giọng của Tống Anh lại vang lên:

“Các ngươi vì quả nhân làm rất nhiều việc, có điều quả nhân biết, có điều quả nhân không biết, hôm nay quả nhân muốn nghe các ngươi nói.”

Đương nhiên không phải Tống Anh muốn nghe bọn họ nói, mà là để bọn họ nói cho người khác nghe, đây cũng là một loại bằng chứng. 

Trong điện lần lượt vang lên tiếng tự thuật của quan viên, bản thân là người nào làm quan ở đâu, biết chuyện này lúc nào, đã từng làm gì, theo lời kể của bọn họ thần sắc của các quan trong điện người thì kinh ngạc, người thì hoảng hốt, biến hóa phức tạp.

“Ngoài các quan trong triều, còn một số quan viên ở bên ngoài, rất nhiều người cố ý rời cung, hạ chức, làm quan địa phương.” Đợi những người này nói xong, Trần Thịnh nói: “Ví dụ như Thanh Hà tiên sinh, Lý Quang Viễn, chính là đi đến phủ Trường An giúp đỡ Tiết Thanh giả mạo đế cơ.”

Ồ đúng rồi, còn có chuyện này, giả mạo đế cơ, tên Tiết Thanh đó… Ánh mắt của quan viên trong điện chớp sáng. 

“Lúc đầu ta thuyết phục hoàng hậu nương nương để tiểu nữ giả làm Bảo Chương đế cơ, con gái của ta bị hoàng hậu nương nương đưa đi thành Huỳnh Sa Đạo lại được Ngũ Đố quân không biết làm cách nào đã cứu ra, chúng ta phóng lao liền theo lao, để đế cơ giả mạo lánh nạn bên ngoài để thu hút sự truy sát của Tần Đàm Công.” Tống Nguyên nói: “Trên đời chỉ có một đế cơ, như vậy Tần Đàm Công sẽ không chú ý đến đế cơ thực sự.”

Hóa ra là như vậy, trong điện vang lên tiếng bàn tán xì xào.

“Ta biết những lời này không có chứng cứ.” Tống Nguyên bước ra, nhìn mọi người, đặt tay lên phía trước: “Lúc đầu hoàng hậu nương nương cố ý để lại đề từ tự tay viết làm bằng chứng.” 

Đề từ tự tay viết? Trong đầu các quan viên ý nghĩ lướt qua còn chưa bàn tán liền nhìn thấy Tống Nguyên vươn tay bỏ áo bào xuống, quay người, để trần phía sau lưng, trên đó có một vết thương ngoằn ngoèo kỳ quái.

“Là chữ!”

Quan viên đứng gần mở miệng hét lớn. 

Đám người trong điện không nhịn được chen lên trên, dưới ánh sáng rõ ràng buổi trưa, vết thương bằng chữ năm xưa trên người Tống Nguyên hiện ra rõ ràng.

Đại sự phó phác trên người Tống Nguyên.

……. 

Sống lưng trần trụi đầu đông ớn lạnh u mịch, phía sau vô số ánh mắt nóng như lửa, Tống Nguyên đứng tại chỗ đối diện chiếc lưng, chỉ thấy sau lưng cực đau, giống như quay lại mười năm trước, lúc đó hắn không đứng, mà quỳ xuống đất, phía sau người có phụ nữ đứng, hắn cúi đầu nhìn thấy hình ảnh châu báu phượng thoa đong đưa dưới đất…

“Nương nương, xin mời, trên đời này không có chỗ nào an toàn, duy chỉ có thân xác này của Tống Nguyên.” Hắn thúc giục nói: “Người nghe đi, binh mã của Tần Đàm Công đang đến gần.”

Hắn nghiêng đầu nhìn, bên cạnh cái bàn sơ sài có một bé gái đang đứng, dưới ánh nến lờ mờ nước mắt giàn giụa, hoảng sợ nhưng ngoan ngoãn không nói một tiếng, nào chỉ nghiêm túc dùng lực nhìn về phía bên này. 

“Bảo Chương, con phải nhớ kỹ, nhớ kỹ tất cả, không được sợ.”

Cùng với giọng nói trong trẻo của người phụ nữ, sau lưng Tống Nguyên đau đớn, hắn nhét một thanh gỗ vào miệng và cắn, hai tay bám chặt sàn nhà, tĩnh mạch phồng lên, từ khe hở trên nền gạch cào ra bùn đất, máu từ trên lưng rơi xuống, thấm vào khe hở gạch đá…

Dường như qua rất lâu lại như rất nhanh, leng keng một tiếng, thanh chủy thủ mang theo máu rơi trên mặt đất. 

“Thư pháp của bổn cung không tồi, mặc dù lần đầu tiên dùng đao thay bút nhưng viết cũng rất đẹp đó.”

Bên tai vang lên tiếng người phụ nữ vừa khóc vừa cười, như gần như xa, mãi đến khi tràn ngập tiếng ồn ào…

“Đó là chữ của nương nương.” 

“Ta nhận ra! Ta nhận ra!”

Hoàng hậu nương nương có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bác học đa tài, đặc biệt là giỏi thư pháp, rất nhiều các quan trong triều đã nhìn ra, muốn nhận biết không phải chuyện khó, thanh âm rất nhanh truyền ra, không khí trong điện lại huyên náo.

“Còn nữa, phụ hoàng chưa bao giờ lâm hạnh Tần thị.” Giọng của Tống Anh vang lên giữa những tiếng ồn ào: “Năm đó việc phụ hoàng lâm hạnh bị hủy bỏ và sửa đổi để đánh lừa thiên hạ là có thai, nhưng Tần thị đến nay vẫn là xử nữ, điều này các ngươi hãy mau chóng cho người xác nhận.” 

Lúc đầu Tần thị làm quý phi, lại có Tần Đàm Công nắm giữ đại quyền trong tay, giả tạo việc mang thai không phải chuyện khó nhưng giả làm xử nữ lại không dễ, Tống Anh còn cho phép nhanh chóng xác nhận, có thể thấy điều này xác thực không sai.

Nếu Tần thị đã là xử nữ, vậy thì có thể nói, thiên tử bây giờ là giả!

Trong điện xôn xao, chấn động. 

“Đế cơ Bảo Chương hồi triều, còn có nghi vấn gì không?” Giọng của Trần Thịnh cất cao, lặp lại trong điện: “Đế cơ Bảo Chương hồi triều, còn có nghi vấn gì không?”

Tiếng ồn ào trong điện dần dần yên lặng, tất cả ánh mắt đều hướng về Tống Anh, Tống Anh đứng dưới bậc thềm, vẻ mặt từ đầu đến cuối bình tĩnh.

“Hiện tại, quả nhân có phải đã tự chứng minh rồi hay không?” Nàng nói. 

Trong điện yên tĩnh, Trần Thịnh, Tống Nguyên lần này không cúi đầu mở miệng trước, mãi cho đến khi trong đám quan vang lên giọng nói.

“Thần cung nghênh đế cơ điện hạ!”

Theo sau tiếng hô này, càng nhiều giọng nói khác vang lên. 

“Thần cung nghênh đế cơ điện hạ hồi triều!”

“Thần cung nghênh đế cơ điện hạ!”

Liên tục không ngừng, càng ngày càng nhiều, hội tụ vang lên trong điện, bách quan cúi đầu giống như gió thổi ruộng lúa. 

Tống Anh quay người, từng bước bước lên bậc thềm, đến trước ngự tọa, quay người ngồi xuống.

Lúc này Trần Thịnh, Tống Nguyên mới bước lên, cúi đầu quỳ xuống, theo động tác của bọn họ, các quan trong điện đều lần lượt quỳ xuống.

“Đế cơ điện hạ thiên tuế!” 

......

Liễu Xuân Dương không cần Trương Liên Đường nhắc nhở, không chút do dự quỳ xuống, cúi đầu, dập đầu, hô lớn, áp vào mặt đất lạnh băng.

Hắn không để ý điều này, hắn chỉ muốn biết bao giờ Tiết Thanh có thể xuất cung.