Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 43: Giam giữ




Cúi đầu?

Câu này của Tần Đàm Công nói ra, xung quanh một mảng yên tĩnh, dường như đều nghe không hiểu.

“Ta cúi đầu nhưng ta không nhận tội.” Tần Đàm Công tiếp tục nói, giọng không cao không thấp, không biểu lộ chút tâm tư nhưng truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng. 

Mọi người cuối cùng cũng hiểu, cúi đầu đích thực là cúi đầu, Tần Đàm Công nhận thua không chút phản kháng.

Không ngờ lại nhận thua! Còn về câu nói không nhận tội của hắn thì không quan trọng, chẳng qua là để giữ thể diện, đến nước này có tội hay không do ngươi quyết định hay sao?

Vẻ mặt phức tạp của mọi người thả lỏng, cũng có chút thất vọng... Nếu như Tần Đàm Công bất chấp chống lại, một tiếng hạ xuống giết ngay tại chỗ cũng không quá, bây giờ không phản kháng, ngược lại không thể động thủ. 

Có điều giết cũng có cái hay của giết, không giết cũng có cái hay của không giết.

Thân phận của Tần Đàm Công không bình thường, xây dựng thế lực hơn mười năm, vây cánh vô số, mặc dù nhờ vào đánh bất ngờ mà tóm được hắn nhưng sau khi tin tức truyền ra chắc chắn sẽ gây rối loạn, khiến Tần Đàm Công sống mà bị kết tội so với chết lại càng yên ổn triều chính.

Tần Đàm Công nhờ mệnh lệnh thiên tử mới có thể điều động binh mã, một tên gian tặc bất trung bất hiếu giết vua, binh mã theo hắn há chẳng phải là mưu nghịch hay sao? Ngay cả Tần Đàm Công cũng không dám làm như vậy, lại còn dám lôi ra một hoàng tử giả để cưỡng chế thiên hạ. 

“Nhận tội hay không không phải do ngươi nói.” Trần Thịnh nói: “Cầm lấy.”

Không khí lại căng thẳng, không có y quan màu đỏ, chỉ còn lại một nam nhân mặc quần áo đơn giản nhưng khí thế uy nghiêm không chút giảm sút, thõng tay đứng tại chỗ bất động, cấm quân hai bên dường như khó mà tiến lên, cung tên xung quanh cũng bất giác căng dây cung... do dự lưỡng lự, căng thẳng phòng bị.

Nếu như hắn lại phản kháng thì sao? Nếu như hắn lại hối hận thì sao? Nếu như là hắn cố ý... 

Một người bước lên phá vỡ sự yên lặng, đứng trước mặt Tần Đàm Công, vươn tay ấn chắc cánh tay của hắn, Tần Đàm Công không vung tay phản kháng, Đốc cũng không bị đánh ra ngoài hoặc phải chiến đấu.

Tần Đàm Công nhìn Đốc, nói: “Lúc trước ta bắt ngươi, bây giờ ngươi bắt ta, có phải cảm thấy rất tốt hay không?”

Mặc dù chỉ ăn mặc đơn giản nhưng quần áo vẫn thẳng tắp không loạn, so với Đốc quần áo rách rưới, máu me bê bết rất thảm hại, vết thương hắn bị hiển nhiên không chỉ mỗi bên ngoài, lúc này cơ thể cảm thấy không tốt nhưng tâm tình có lẽ rất tốt... Có gì vui bằng chuyện tận tay bắt được người mà đã truy sát mình mười năm chứ? 

Đốc lắc lắc đầu, nói: “Bắt được quá muộn, sao có thể tốt được chứ?”

Nếu như mười năm trước có thể bắt được hắn, tiên hoàng cũng sẽ không bị sát hát, công chúa cũng không phải trốn như kẻ trộm, lúc này bắt được hắn, tất cả những chuyện xảy ra cũng không thể vãn hồi nữa rồi.

Tần Đàm Công cười, nói: “Lòng tham không đáy.” 

Phía sau trận hỗn loạn, Tống Anh dưới sự bảo hộ của Trần Thịnh, Tống Nguyên và cấm quân đi đến, vẻ mặt mọi người căng thẳng. Mặc dù Tần Đàm Công không phản kháng nhưng với uy lực mà lúc trước hắn bày ra sẽ rất dễ đả thương người, xung quanh chuẩn bị cung tên nhưng nếu như Tống Anh bị bắt được, giương cung cũng vô hiệu...

Tống Anh không chút sợ hãi, đến gần đứng vững, nhìn Tần Đàm Công nói: “Nhiều năm như vậy quả nhân vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại sát hại phụ hoàng mẫu hậu? Mẫu hậu cũng không hiểu, trước lúc chết bảo ta ngày nào đó phải hỏi rõ ngươi.”

Tần Đàm Công nói: “Bổn công cũng không hiểu, vì sao các ngươi lại vu tội bổn công?” 

Quả nhiên không nhận tội, Trần Thịnh ngăn Tống Anh tiếp tục hỏi, nói: “Có phải vu tội hay không người trong thiên hạ tự nhiên rõ.” Không để vấn đề tiếp tục: “Lôi xuống.”

Đốc không đẩy tay, Tần Đàm Công cũng không thúc giục chủ động tiến lên, bọn cấm vệ lúc trước vây quanh Tần Đàm Công không đi về phía ngoại thành mà đi vào nội thành, Tần Đàm Công thân phận này, lại là vụ án lớn thế này, vây cánh trong triều lại một phen hỗn loạn, thần sắc có chút thất vọng đứng sừng sững bất động.

“Điện hạ, xin hãy tiếp tục thiết triều.” Trần Thịnh nói. 

Lúc này tiếng bàn tàn ồn ào to nhỏ của bách quan đứng xung quanh vang lên, việc hôm nay còn có rất nhiều nghi vấn phải giải thích, phải dẹp yên.

Ngoài Tần Đàm Công, những quan viên lúc nãy còn phản kháng ở triều đường cũng bị áp tải xuống. Thế nhưng những quan lại không phản kháng trên triều cũng không nhất định không phải phe cánh của Tần Đàm Công, lùng bắt Tần Đàm Công hung hiểm khó khăn, việc phải làm tiếp theo cũng không đơn giản.

Có điều may mà đã phân rõ quân thần, tất cả moi việc ắt sẽ rõ ràng. 

Tống Anh gật đầu quay người bước đi, Trần Thịnh cao giọng mời các quan tiếp tục hội triều, đám người lần lượt quay người, đúng lúc này giọng của Tống Nguyên vang lên.

“Đứng lại, muốn đi đâu.”

Lại muốn bắt ai? Mọi người dừng lại nhìn về phía giọng nói phát ra, nhìn thấy một viên quan trẻ tuổi ôm một người đang chạy về phía cửa, còn theo tiếng hét của Tống Nguyên, cấm quân Kim Ngô vệ phòng bị tứ phía rầm rầm chặn hắn lại, viên quan trẻ tuổi nhanh chóng dừng chân, quần áo phấp phới người ôm trong lòng tóc dài rũ xuống cũng gợn sóng theo. 

Kia là Tiết trạng nguyên à, các quan viên trên triều đều nhớ ra, lập tức im lặng.

“Vết thương của nàng ấy rất nặng.” Liễu Xuân Dương quay người, nhìn Tống Nguyên nói: “Ta phải đưa nàng ấy đi tìm đại phu.”

Tống Nguyên lạnh lùng nói: “Trong cung có đại phu.” 

Liễu Xuân Dương nói: “Đại phu trong cung không xem được cho nàng ấy.”

Vẻ mặt thiếu niên tràn đầy sự quật cường, không đối mặt với cao quan và sự sợ hãi vô hình xung quanh.

Tống Nguyên cười hờ hững muốn nói tiếp, Trần Thịnh tiến lên một bước mở miệng, nói: “Lúc này có việc lớn tạm thời cửa cung không mở được, mọi người đều không thể rời đi.” 

Lời mặc dù là nói cho Liễu Xuân Dương nghe nhưng ánh mắt thì lại nhìn nữ nhân bất động tóc che một nửa khuôn mặt ở trong lòng Liễu Xuân Dương, thần sắc phức tạp.

Liễu Xuân Dương nói: “Nàng ấy bị thương rất nặng!”

Ở đâu lại chạy đến một tên mất não như thế này, Tống Nguyên tức giận, lỡ thời gian mất! Đang định gọi ai đó… 

“Như thế này đi, nếu ngươi không yên tâm, hãy nói cho quả nhân biết ai là đại phu giỏi, quả nhân mời người đó đến.” Tống Anh nói.

Như vậy thì tóm lại hiện tại không được phép ra khỏi cửa cung, Liễu Xuân Dương ôm chặt người trong lòng…

“Tiểu tử ngươi to gan, còn không mau đưa người cho thái y.” Tống Nguyên phẫn nộ hét lớn: “Lúc nào rồi mà ngươi còn ngang ngược! Ngươi…” 

Hắn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Liễu Xuân Dương tiến lên một bước nói: “Vâng.”

Bế người ở trong lòng bước đi.

Đúng là đầu óc có vấn đề! Rốt cuộc là gan lớn hay nhỏ? Tống Nguyên thu hồi lại lời nói phẫn nộ, bây giờ còn nhiều việc lớn phải làm, tranh chấp cùng tên tiểu quan non nớt này chỉ lãng phí thời gian. 

Trần Thịnh đã ra lệnh cho cấm quân tiếp lấy Tiết Thanh, một tên thái y ở trong đám quan cũng do dự đứng dậy, nữ tử trong lòng bị một cấm quân ôm đi, cánh tay của Liễu Xuân Dương dường như chưa kịp thích ứng vẫn duy trì trạng thái như cũ, cứng nhắc sau đó tay chầm chậm nắm chặt.

“Muốn mời vị đại phu nào?” Tống Anh hỏi, cứ như vậy mà nói, biểu thị lời bản thân nói là nghiêm túc.

Lúc này ai vào trong cung cũng là tìm phiền phức, Liễu Xuân Dương cụp mắt nói: 

“Ta không biết, ta chỉ muốn ra ngoài tìm.”

Muốn đi sao, các quan có ai không hiểu điều này, hiểu rõ nhưng không nói ra, trầm mặc im lặng.

Tống Anh nói: 

“Như vậy đi, gọi Huệ Cô đến.” Nhìn Tống Nguyên: “Muội ấy là nữ y, xem vết thương tiện hơn.”

Tống Nguyên không chút do dự cúi đầu đáp vâng, Trần Thịnh liền đi phân phó Kim Ngộ vệ, đợi bố trí thỏa đáng Tống Anh mới lại đi về phía đại điện, các quan đi theo sau. Một đám cấm vệ khác bắt đầu thu dọn cung tên rải rác ở phía bên này, lôi người bị thương và người chết đi, rửa sạch vết máu. Liễu Xuân Dương đứng đó còn chưa động đậy, theo bách quan dần dần đi phía sau cùng, ánh mắt vẫn nhìn Tiết Thanh bị cấm quân và thái y đưa đi.

Thân hình cấm quân cao lớn, Tiết Thanh bị ôm trong lòng dường như nhìn không thấy, càng ngày càng xa rồi không nhìn thấy nữa... 

Bàn tay nắm chặt của Liễu Xuân Dương buông lỏng, dường như vẫn có thể cảm nhận được nữ tử đó vừa mới ở trong lòng khẽ cào mình…

Không sao, đừng sợ, nàng ấy nói như vậy.

Không sao? Lần này còn nói không sao? Liễu Xuân Dương lại nắm chặt tay, giống như đang nắm chặt tay của nữ tử đó.