Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 40: Phụng chủ




Ngày gì vậy! Lại còn nói mấy câu này!

Mẹ kiếp, không phải đã ba năm rồi sao? Vậy những chuyện trước đây là viết vô ích hay là xem uổng công?

Nghĩ đến lần trước nói lời này là nàng đang dương dương đắc ý vì vừa vượt qua cuộc thi huyện. Mục tiêu làm nhân vật chính tiểu phú an nhàn của thể loại điền văn rất nhanh đã có thể thực hiện rồi, kết quả là một trận sấm chớp xảy ra nàng liền biến thành nhân vật chính của thể loại cung đấu, còn là người gánh vác một mối huyết hải thâm cừu, tinh thần sa sút giống như loài chó chạy thoát khỏi kẻ truy sát. 

Còn chưa kể vở kịch nửa đường thay đổi tình tiết, thật không có đạo đức. Độ khó của tình tiết trong vở kịch này cũng tăng quá khó rồi, quá xui xẻo, thế gian còn có chuyện nào xui xẻo hơn chuyện này không? Bao nhiêu người xuyên không có ai thảm như nàng không?

Kết quả vẫn là có, kẻ cứng đầu cứng da hì hục muốn đi nhanh qua cửa, lại thêm một đạo sấm sét đến… Lão thiên gia nói ngại quá đánh nhầm rồi, ngươi không phải là nhân vật chính, ngươi chỉ là cây chổi, xin tránh sang một bên, nhân vật chính phải lên sàn rồi.

“Tay… tay của nàng…” Thái y chỉ cánh tay thiếu niên kia nâng lên và giơ tay ra, một ngón tay giơ lên chỉ vào không trung, kinh ngạc nói: “Đây là tỉnh…” 

Lời chưa nói xong, một cánh tay nắm chặt ngón tay giơ ra của thiếu niên, bàn tay rất to cầm tay thiếu niên đặt về trước người.

“Không có.” Liễu Xuân Dương trừng thái y, nói: “Chưa tỉnh, đây là vết thương đau co giật.”

Ôi chao, thái y nhìn hai vị thiếu niên, được thôi, cũng có thể, lúc đau toàn thân sẽ co giật, chỉ co giật một cánh tay, một bàn tay, một ngón tay cũng có thể… Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, bệnh nhân không gấp, hắn làm thái y đương nhiên cũng không gấp, hơn nữa bây giờ chuyện càng gấp là… hắn dựng lỗ tai lên nghe. 

“To gan!”

“Điện hạ cẩn thận!”

Trong chính điện truyền đến tiếng gào thét, tức khắc tiếng bước chân, tiếng thét kinh hoàng, tiếng va chạm hoảng loạn, tiếng sát khí thân thể đao kiếm va chạm cũng theo đó truyền đến. 

Đánh, bắt đầu đánh rồi!

......

“Bảo vệ đế cơ!” 

Giọng của Trần Thịnh, Tống Nguyên vang vọng, Kim Ngô vệ trước ngự tọa ở hai bên nội điện đều đã giơ binh khí vây quanh, động tác nhanh nhẹn đến nỗi mọi người đều không nhìn thấy rõ nhân ảnh.

Tên võ tướng bổ nhào lên kia bỗng chốc bị đá bay ra ngoài.

Tên võ tướng to lớn thô kệch kia như cột sắt, mặc dù tiến kinh làm quan không mặc áo giáp chinh chiến nhiều năm nhưng thói quen của võ tướng vẫn luôn duy trì, mỗi ngày luyện võ, người này đã từng nhiều lần biểu diễn võ lực trên yến hội, chúng quan viên trong triều đều tận mắt nhìn thấy. 

Nhưng lúc này tên võ tướng có thể nâng được hòn đá sắt to lại như hòn đá sắt lớn bị ném lăn trên đất, sau đó còn bị va vào cánh cửa, có ít quan viên bị đụng ngã vậy mà không thể ngồi dậy kêu đau. Còn tên võ tướng bị đá bay rơi xuống thảm cỏ không nhúc nhích, trong miệng có máu chảy ra, không biết sống hay chết…

Tầm mắt mọi người trong nội điện hoảng hốt kinh loạn hướng về trước ngự tọa, Tống Anh vẫn đoan chính đứng cầm ngọc tỷ trong tay, thần sắc không có chút biến hóa nào, còn nam nhân vốn dĩ đang quỳ một chân lại đứng lên trước nàng ta một bước, tầm mắt nhìn vào võ tướng bị đá bay ra ngoài kia.

Nam nhân trẻ tuổi như mới hai mấy tuổi gầy còm như cây trúc này là ai? Một cước a? Đây là lực khí gì, công phu gì? 

“Quý thị?” Giọng của Tần Đàm Công trong nội điện hoảng loạn vang lên, tầm mắt nhìn vào người nam nhân kia: “Quý Thành là gì của ngươi?”

Quý Trọng trả lời: “Thúc phụ.”

Tần Đàm Công cười cười nói: “Thì ra ảnh vệ chưa chết hết.” 

Thần sắc Quý Trọng điềm nhiên, đối với những từ không thân thiện như “chết hết” không phẫn không nộ, vẻ mặt không mảy may chấn động.

“Tần Đàm Công, ngươi muốn làm gì!” Trần Thịnh quát, giơ tay chỉ hắn: “Người đâu, bắt nghịch tặc xuống.”

Kim Ngô vệ cùng xông lên, bách quan nội điện hoang mang hỗn loạn lui tránh, có tiếng quát tháo, có tiếng mắng chửi, tiếng binh khí bén nhọn đánh nhau hỗn loạn… 

“Trần Thịnh, Tống Nguyên mưu nghịch!”

“Trần Thịnh, Tống Nguyên phát điên rồi!”

“Cứu thiên tử, thái hậu!” 

Có quan viên hô to về phía cửa điện.

Cửa điện mở ra nhưng nghênh tiếp bọn họ lại là binh khí của cấm quân.

“Chân long thiên tử hồi triều, chém kẻ nịnh thần, các ngươi còn đợi gì mà không bó tay chịu hàng!” Tiếng quát của Trần Thịnh vang vọng khắp đại điện. 

Bọn người Khang Đại cũng theo tiếng hét của Trần Thịnh mà bắt đầu gào lên.

“Chân long thiên tử hồi triều!”

“Chém kẻ nịnh thần!” 

“Bảo vệ chủ nhân, trung thần lui ra hai bên!”

Trong nội điện ồn ào hỗn loạn nhưng chúng quan viên rất nhanh như thủy triều rút lui sang hai bên, đám người Tần Đàm Công lộ ra bên ngoài.

“Người của Trần Thịnh mưu triều soán vị! Hãm hại trung thần!” 

“Lôi Trần Thịnh, Tống Nguyên xuống!”

Tần Đàm Công bên này có nhiều võ tướng, mặc dù người mặc bào quan, giơ tay nhấc chân vậy mà lại giữ được binh khí trong vòng vây của Kim Ngô vệ.

Tiếng chập cheng vang lên, trong nội điện máu bắn tung tóe. 

Kim Ngô vệ bên trong, cấm quân bên ngoài tràn ra, binh khí va chạm, gào thét thê thảm, trong chốc lát đây dường như không phải là đại nội hoàng cung mà là chiến trường chém giết lẫn nhau.

“Bảo vệ đế cơ!”

“Bảo vệ các đại nhân!” 

“Nịnh thần mưu nghịch, chém ngay tại chỗ!”

Tiếng gào thét, tiếng mắng chửi, tiếng binh khí, tiếng nhào lộn như sóng vỗ.

“Đinh” một tiếng, một con dao bị đánh bay va vào trên cánh cửa rơi xuống đất, rơi trúng đầu của một quan viên, may mắn được quan viên kế bên kịp thời kéo ra, chỉ va vào mũ quan rơi xuống một bên đó. 

Sắc mặt vị quan viên kia trắng bệch nhặt mũ quan rơi trên mắt đất, chen chúc vào trong góc nội điện, lúc này mới để ý đến vị quan viên bên cạnh là một người trẻ tuổi.

“Cảm ơn a.” Hắn run run nói.

Tầm mắt Trương Liên Đường nhìn con dao dưới dất, thấp giọng nói: “Đổ máu rồi a, trên đại điện triều đình này đây là lần đầu tiên nhìn thấy máu?” 

Quan viên kia mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng thần sắc vẫn trấn định, nói: “Cũng không hẳn vậy, trên sách sử có ghi lại có hoàng đế lên triều mang theo binh khí, ăn nhiều đan dược nổi điên, một đại thần khuyên gián liền bị chém chết.”

Trương Liên Đường nói: “Nhưng trước đây chưa nghe thấy loạn đấu…”

Quan viên kia nói: “Lúc đó triều đường chưa có thiên tử mà.” Không sợ hãi quá mức, vỗ vỗ Trương Liên Đường: “Đừng sợ, trốn xa chút, rốt cuộc trên triều đường cũng sẽ không lạm sát.” Nói xong liền chen chúc vào trong. 

Trương Liên Đường nói: “Ta bây giờ cảm thấy lời nói của đồng hương ta là đúng, kinh thành này thật sự là kích thích.” Trước là thanh lâu sau là nhà Vương tướng gia, giờ đến cả triều đường cũng là một mảng người chết đánh giết.

Có điều đánh giết trong nội điện không giống với chém giết ngoài chiến trường, quan viên lên triều không có binh khí, Kim Ngô vệ cấm quân cũng nhiều, rất nhanh trong trong ngoài ngoài đổ xô ra như rừng vây quanh đám quan viên tranh đấu này.

Nhóm người Tống Anh, Trần Thịnh có Kim Ngô vệ bảo hộ, Tống Anh không tránh lui rời đi, Quý Trọng từ đầu đến cuối đứng bên cạnh nàng ta, tần mắt vượt qua lớp lớp người chỉ nhìn chằm chằm một người, Tần Đàm Công. 

Tần Đàm Công không tránh lui, cũng không cầm binh khí chiến đấu, thậm chí cũng không kêu to hét lớn, thần sắc bình tĩnh, tay nâng đai ngọc an nhiên đứng đó, được một vòng quan viên vây xung quanh bảo vệ.

Quan viên vây quanh bảo vệ bên người càng ngày càng ít nhưng Kim Ngô vệ không mảy may đắc thắng thả lỏng, nhìn nam nhân nho nhã mặc áo bào đỏ đeo đai ngọc vốn dĩ đứng đó, vậy mà tay của không ít Kim Ngô vệ run rẩy, rõ ràng vòng vây chặn phía trước đã giảm nhưng không gian bốn phía nam nhân này lại càng lớn, dường như có một tầng rào cản khiến người khác không cách nào tiến gần.

Tần Đàm Công đột nhiên nhấc chân bước một bước. 

Một Kim Ngô vệ đứng ở phía trước giơ đao xông lên chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, phốc một tiếng lại ngã quỳ xuống đất, dao giắt lưng trong tay loảng xoảng trên đất bắn ra tia lửa.

Động tác đột ngột của hắn khiến Kim Ngô vệ xung quanh lập tức chấn động, đội ngũ xúm lại lui về sau…

Đó là Tần Đàm Công a. 

Danh tiếng của người nam nhân này bất kể tốt xấu nhưng ở Đại Chu hơn hai mươi năm nay không ai có thể bằng, trong quân ngũ đều là người người kính phục.

Mặc dù Kim Ngô vệ hay cấm quân của ngày nay không được hắn đích thân dẫn dắt nhưng thanh danh của Tần Đàm Công làm gì có binh lính nào không biết.

“Tần Đàm Công! Ngươi còn muốn thế nào? Hôm nay chân tướng sáng tỏ, còn không bó tay chịu trói.” Tiếng hét của Trần Thịnh từ phía trước truyền đến. 

Tần Đàm Công quay đầu nhìn hắn nói: “Thái hậu ở đâu? Thiên tử ở đâu?”

Tống Nguyện lạnh lùng nói: “Thái hậu đã qua đời rồi, thiên tử đang ở đây.” Đương nhiên là chỉ hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ: “Bọn soán nghịch đã bó tay chịu trói.” Chỉ Tần thái hậu và tiểu hoàng đế ở trong hậu cung.

Đó là đương nhiên, cả hoàng thành đã ở dưới sự khống chế của bon họ, nếu không lại há dám tiến hành chuyện hôm nay. 

“Tần Đàm Công, ngươi võ công cao cường nhưng mà ngươi thoát không nổi hoàng cung này.”

“Tần Đàm Công ba mươi vạn kinh doanh binh mã đã bao vây kinh thành.”

“Bây giờ đã bắt giữ đồng đảng của ngươi ở trong thành.” 

“Còn có đại doanh binh mã ở Đông Bắc chờ nghe điều lệnh.”

“Còn binh mã ngươi muốn điều động và vây cánh đều đã bị Tống Nguyên cắt đứt thông tin.”

Trần Thịnh trầm giọng nói, bước lên trước một bước. 

“Tặc tử mưu nghịch còn không bó tay chịu trói!”

Binh mã đã bị khống chế, Tần Đàm Công dù là một người lợi hại cũng rất khó địch lại, tiếng quát của Trần Thịnh khiến khí thế Kim Ngô vệ ào ạt xông lên, lại có số ít quan viên kháng cự bị khống chế, mũ quan bị đánh rơi xuống nền nhà.

Áp sát nền nhà có thể cảm thấy âm thanh ầm ầm, dường như ngoài trời có tiếng sấm sét cuồn cuộn… 

“Binh mã trong thành đã tụ tập, Tần Đàm Công, ngươi nhận tội đi.”

Tần Đàm Công nói: “Bản công có tội gì?”

Trần Thịnh muốn nói chuyện, Hồ Minh được nâng đỡ nửa ngồi trên nền nhà bỗng vùng người đứng dậy. 

“Tần Đàm Công, đến lúc này ngươi còn giảo biện!” Hắn cao giọng phẫn nộ quát, lại nhìn Vương Liệt Dương, Trần Thịnh, Lư Diêm: “Còn các ngươi nữa, lúc đầu mọi người đối với cái chết của bệ hạ trong bụng đều biết rõ, lại vì ổn định quốc gia mà không tra xét, tiên đế hoàng hậu chết thảm a, Bảo Chương đế cơ lưu lạc nhân gian chịu khổ mười năm…”

Nói đến đây liền ho khan dữ dội, cả người lảo đảo, quan viên hai bên vội vàng kêu “lão sư” nhanh chóng nâng dậy, Tống Anh cũng bước nhanh tới, tự tay dìu đỡ.

“Hồ đại học sĩ, bệnh của ngươi quan trọng hơn.” Nàng nói. 

Hồ Minh nói: “Bệnh của ta chính là vì thiên oán bất bình mà có, ta không thể cùng bọn họ…” Hắn giơ tay chỉ bọn người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương.

Vương Liệt Dương nhắm mắt, Lư Diêm trầm mặc, Trần Thịnh than nhẹ quay đầu, ba người đều không nói chuyện, nghe Hồ Minh há to miệng thở gấp.

“Ta cùng bọn họ ở triều đường này cùng hít thở một ngày đều cảm thấy không chịu nổi, đau không muốn sống, bây giờ…” Hồ Minh dìu cánh tay Tống Anh, nhìn vào mặt của nàng, khuôn mặt vốn dĩ vàng như nến giờ đây hồng hào trở lại: “Điện hạ, người quay về đi, lão thần ta, trước lúc chết đợi được ngày này, có chết cũng nhắm mắt.” 

Nói xong cười lớn, sau đó cả người liền đổ về phía sau…

Mọi người xung quanh thất kinh.

“Hồ đại học sĩ.” 

“Lão sư!”

Chúng nhân xông lên đỡ Hồ Minh, lại phát hiện người đã tắt thở, trên mặt vẫn giữ nụ cười, mọi người tức khắc quỳ xuống, tiếng khóc nổi lên bốn phía.

Tống Anh quỳ một chân xuống, giơ tay xoa lên đôi mắt hàm chứa nụ cười của Hồ Minh, đứng dậy quay đầu nhìn nội điện. 

“Hôm nay người nào làm chủ ở triều đường này?” Nàng ta nói: “Là người có xương máu tiên đế, ngọc tỷ truyền quốc của quả nhân hay là kẻ nổi loạn giết vua, kẻ soán nghịch lai lịch bất minh kia?

Trần Thịnh, Tống Nguyên đều quỳ xuống, nói: “Chúng thần nhận di mệnh của tiên đế, phụng Bảo Chương đế cơ làm chủ.”

Vương Liệt Dương chậm chạp quỳ xuống, cúi người nói: “Chúng thần nhận di mệnh của tiên đế.” 

Lư Diêm theo sau quỳ xuống, chốc lát cả nội điện đều quỳ xuống, ngoại trừ Kim Ngô vệ đang vây quanh bọn người Tần Đàm Công.

“Phụng Bảo Chương đế cơ làm chủ.”

Âm thanh ầm ầm vang lên chấn động. 

“Đốc đại nhân.”

Giọng của Tống Anh vang lên.

..... 

“Nàng động đậy rồi.”

Thái y chen chúc trong góc trắc điện nhìn Tiết Thanh được Liễu Xuân Dương ôm trong người, lần nữa thất thanh nói.

Liễu Xuân Dương dìu Tiết Thanh ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Không sao.” Lần này ngay cả giải thích cũng không giải thích, xê dịch về phía cánh cửa bên kia, áp chặt vào cánh cửa. 

Như vậy càng nghe rõ hơn sao? Thái y vội vàng làm theo xê dịch qua, đè giữ trái tim đang nhảy bừng bừng, dựng lỗ tai nghe.

Trong giây phút đại điện yên tĩnh, có người bước một bước, cước bộ nặng nề ổn định, là Đốc đại nhân, Tiết Thanh dựa trong lòng Liễu Xuân Dương nghe bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc rõ ràng…

“Đốc, có mặt.” 

Bàn tay nắm trong tay cuộn chặt lại, Liễu Xuân Dương liền lập tức cũng cuộn chặt tay, đem bàn tay cầm trong tay nắm càng chặt.

“Đốc đại nhân, bắt lấy Tần Đàm Công.”

“Thần, tuân mệnh.”