Có mấy tên thái giám cầm tấu chương tiến tới, đây là tấu chương Tư Lễ giám đưa tới, thấy thái giám ngoài cửa khoát tay gọi lại.
"Điện hạ còn chưa dùng bữa?" Thái giám cầm đầu họ Hồ, hiện là đại thái giám của Tư Lễ giám.
Trong một năm ngắn ngủn này, trong hoàng cung đã nhiều lần biến hóa, từ Tống Anh vào triều Trần Thịnh, Tống Nguyên chủ trì, đến Tống Anh rời đi Tiết Thanh trở về lại có Vương Liệt Dương chủ trì.
"Điện hạ dùng cơm xong rồi, mới vừa uống thuốc, đang đọc sách." Thái giám đứng hầu ở cửa nói: "Bảo không để người quấy rầy."
Hồ thái giám xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy nữ hài tử mặc thường phục vấn tóc đơn giản, nằm tựa trên giường La Hán, cầm một quyển sách đang đọc, chăm chú mà chuyên tâm, trên chiếc bàn bên cạnh bày biện mấy cuốn sách chồng chất, ngoài ra còn có giấy và bút mực đặt xung quanh.
"Điện hạ đúng là thích đọc sách." Thái giám ngoài cửa thấp giọng nói.
Hồ thái giám nói: "Điện hạ là người đọc sách, là một vị trạng nguyên có tài chân chính." Trong cung có rất nhiều sách, hơn nữa phần lớn đều là những cuốn sách cổ cực ít có thể tìm thấy ở dân gian. Người đọc sách nhìn đến không thích, trừ khi là cố làm ra vẻ giả làm người đọc sách.
Điện hạ sao có thể là loại người như vậy.
Hồ thái giám khẽ mỉm cười.
"Những thứ này trước hết không cần đưa vào." Hắn thu tầm mắt lại thấp giọng nói: "Không cần quấy rầy điện hạ học tập, giờ ngọ chúng ta lại đến."
Nhóm thái giám ngoài cửa nhìn Hồ thái giám dẫn người đi khỏi, một lão thái giám lớn tuổi lắc đầu than nhẹ.
"Đều là bắt nạt người cả." Hắn thấp giọng nói.
Tiểu thái giám bên cạnh không giải thích được: "Không quấy rầy điện hạ học tập là không tốt sao?"
Lão thái giám thấp giọng nói: "Không quấy rầy người đọc sách học tập là tốt, nhưng điện hạ không phải là người đọc sách." Thế rồi hắn quay đầu liếc nhìn vào bên trong: "Chuyện học tập há có thể quan trong hơn quốc sự?"
Tiểu thái giám gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Bọn họ như vậy là đang cố ý." Lão thái giám thấp giọng nói: "Thật ra thì thiên tử rất dễ bị ức hiếp."
Tiểu thái giám là người mới vừa vào cung, theo lão thái giám học tập, nghe nói như thế thì con mắt trợn tròn, thiên tử tôn quý như vậy còn có thể bị ức hiếp?
"Sinh trưởng ở trong hoàng thành, ngồi ở điện Kim Loan, cao cao tại thượng, miệng vàng lời ngọc, thật ra thì lại là người cô đơn nhất. Các thần tử kéo bè kết phái, ai cũng có mưu đồ, thiên tử có thể nhìn được nghe được, đều là thần tử khiến cho hắn nhìn được nghe được, qua từng tầng truyền lên, trải qua cắt giảm khắp nơi, chân tướng đã sớm vặn vẹo."
"Trừ cái đó ra, là người làm gương cho thiên hạ, thiên tử còn phải bị các loại thanh danh lễ tiết bó buộc."
Lão thái giám thấp giọng khẽ nói, tiểu thái giám nghe được cái hiểu cái không.
"Những chuyện này cứ ở trong cung lâu thì ngươi tự khắc hiểu." Lão thái giám cười khẽ, không nói thêm lời.
Tiểu thái giám là người mới nhưng cũng biết trong cung phải biết kín miệng, không phải chuyện nào cũng có thể hỏi, nhưng có chuyện không thể không hỏi.
"Sư phụ." Hắn thấp giọng gọi, nhìn về phía bóng lưng đoàn người Hồ thái giám: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Có nên nhắc nhở đế cơ điện hạ hay không?
Lão thái giám cười nói: "Chúng ta làm chuyện chúng ta nên làm là được, chính là hầu hạ người."
Như thế nghĩa là cái gì cũng không làm, cứ thế nhìn điện hạ bị người khác bắt nạt? Tiểu thái giám chớp mắt mấy cái, bọn họ là người hầu hạ nhưng không phải là hầu hạ điện hạ sao?
"Đổi chủ nhân ba lần." Lão thái giám vươn tay ra khoa tay múa chân một chút: "Tại sao ta vẫn còn ở nơi này?” Hắn nhìn tiểu thái giám: "Tại sao ngươi có thể tới nơi này?" Rồi lại khẽ mỉm cười sâu xa thụt tay lại vào trong áo: "Người chúng ta hầu hạ chính là chủ nhân của hoàng thành."
Lúc trước tiểu hoàng đế cũng được, Tống Anh nửa đường cũng được, hiện tại Tiết Thanh vẫn chưa được tính là vị chủ nhân chân chính nắm trong tay cái hoàng thành này.
Bọn họ vì nàng làm việc, không được bảo đảm, hơn nữa cho dù làm việc với nàng cũng vô dụng.
Tiểu thái giám cái hiểu cái không, yên lặng thầm lĩnh hội trong lòng.
"Nhưng..." Hắn không nhịn được lại lên tiếng.
Lão thái giám lắc đầu thở dài với hắn, lui trở về cạnh cửa chụm tay mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không nói thêm gì nữa.
Tiểu thái giám chỉ đành học theo dáng vẻ của hắn trở lại cạnh cửa đứng sững, nhìn mảnh sân trước điện chớp chớp mắt.
Nhưng Bảo Chương đế cơ điện hạ hiện ở nơi này không sinh trưởng ở trong hoàng thành, còn có thể bị các thần tử bắt nạt sao?
Tiểu thái giám không nhịn được lặng lẽ quay đầu nhìn lại, nữ hài tử nằm trên giường La Hán bên trong chợt nhìn sang.
Đôi mắt phát sáng giống như ngôi sao.
Tiểu thái giám sợ hết hồn.
"Người đâu."
Giọng đế cơ điện hạ vang lên.
Tiểu thái giám lên tiếng dạ, đợi lão thái giám vào cửa trước mới đi vào theo, những người đứng hầu trong điện đều tiến lên quỳ xuống đất đi giày cho đế cơ điện hạ.
"Vừa lúc qua thu, bãi giá ngự hoa viên." Đế Cơ điện hạ nói, tay cầm cuốn sách, ống tay áo chắp sau lưng, thảnh thơi cất bước.
Học tập, ngắm cảnh, lại ngâm một bài thơ, đây cũng là phong lưu của người đọc sách.
......
Phong lưu của người đọc sách không chỉ có ngâm thơ đối ẩm, gặp lúc màn đêm buông xuống còn có xa hoa truỵ lạc.
Trong Túy Tiên lâu tiếng người ồn ào, trên hành lang hình vòm treo cao đèn màu, mấy trăm nữ kỹ đi đi lại lại váy lụa màu bồng bềnh tung bay nhìn tựa như là chốn tiên cảnh.
Nhưng những người nói chuyện với nhau ở cửa không phải là khách quen của thanh lâu.
"Hôm nay có thể lên tầng cao nhất không?"
"Không được a, hôm nay đã kín khách rồi."
Nghe câu trả lời nhóm khách vừa tới vang lên những tiếng than thở tiếc nuối, sau đó mới hỏi thăm về rượu, về thức ăn và về kỹ nữ.
Trên tầng cao nhất có gì? Một tên nhà quê lần đầu tới kinh thành học hỏi kiến thức đều rất là tò mò, chẳng lẽ là hoa khôi xinh đẹp nhất?
"Chớ có nói bậy, không thể khinh nhờn."
Bốn phía vang lên tiếng quát lớn.
Tên nhà quê bị quát lớn ngượng ngùng khó hiểu, vào trong thanh lâu nói một câu hoa khôi làm sao lại thành khinh nhờn? Đây là thanh lâu sao?
"Túy Tiên lâu không phải thanh lâu bình thường."
"Túy Tiên lâu nơi có văn chương của đế cơ điện hạ tự tay viết lúc vẫn còn là trạng nguyên."
"Đang ở trên tầng cao nhất."
"A, ta nhớ ra rồi, ta nghe nói trạng nguyên vào Túy Tiên lâu đấu văn chương."
"Đúng vậy, đế cơ điện hạ đã thi đỗ trạng nguyên."
"Đây cũng là thanh lâu mà đế cơ điện hạ từng dạo, dĩ nhiên là không tầm thường."
Tiếng giải thích giới thiệu vang lên ở trong đại sảnh, đưa tới tiếng than sợ hãi hoặc là chợt hiểu, đây là chuyện gần như mỗi một ngày đều phát sinh, Trương Liên Đường thu tầm mắt, xuyên qua đám người đi ra ngoài.
“Trương tiểu đại nhân, sao lại về sớm như vậy a." Có người đón khách nhiệt tình nói.
Trương Liên Đường nói đùa mấy câu với bọn họ rồi đi ra ngoài.
Chợ đêm kinh thành đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, Trương Liên Đường không cưỡi ngựa hay ngồi xe mà chỉ dẫn theo một thư đồng ghé vào trong đó, lướt qua trà lâu tửu quán, mua một bọc trái cây từ người bán hàng rong, cùng thư đồng vừa đi vừa ăn, lúc đi ngang qua một cửa hàng sách thì dừng lại.
"Trương tiểu đại nhân, hôm nay có sách mới vừa đưa tới." Tiểu nhị đứng ở cửa thân thuộc mà chào hỏi.
Trương Liên Đường đưa trái cây cầm trong tay cho thư đồng, bảo hắn ở ngoài cửa nhìn hoa đăng, tự mình tiến vào.
Đi vào trong sảnh, đóng cửa phòng, đẩy giá sách ra, xuyên qua đường hẻm, gõ nhẹ ba tiếng lên một mặt tường, đi tới bên trong một gian phòng.
Bên trong phòng đã ngồi không ít người trẻ tuổi.
"Liên Đường ca, hôm nay muốn mở họp cái gì?" Sở Minh Huy hỏi, quay đầu nhìn một bên: "Ngay cả Yên Tử cũng tới, đây là đại hội a."
Trong góc Bùi Yên Tử đang cùng Trương Song Đồng giải liên hoàn, rất là chuyên tâm chăm chú, không để ý đến Sở Minh Huy trêu chọc.
Trương Liên Đường ngồi xuống một cái ghế, nói: "Ta cũng không biết."
Hả?
Lục soát nhằm vào Tri Tri đường đã sớm kết thúc, triều đình cũng đã tuyên cáo rằng đây là Tần tặc muốn gán tội cho người khác, tấm biển Tri Tri đường trên đường cái đã được treo lên một lần nữa. Theo sắp xếp của Trương Liên Đường, lập ra một cái trường tư thục nhỏ, chuyên dành để các thương nhân thành Trường An đưa tiểu hài tử nhà mình tới học vỡ lòng, nhóm dân chúng láng giềng vẫn có thể ban ngày mượn nghe buổi tối mượn đèn giống như trước.
Tri Tri đường chỉ là một chỗ để đi học, không ai còn chú ý thêm nữa.
Nhưng sau khi chuyện kết thúc, với người của Tri Tri đường ở kinh thành đây vẫn là lần đầu tiên tập hợp đầy đủ như vậy. Hôm nay mọi người nhận được thông báo hội nghị cấp bậc cao nhất nên đều khẩn trương chạy tới đây, Trương Liên Đường thân là người triệu tập lại nói không biết muốn mở họp vì cái gì.
"Cũng không xem như là có mặt đầy đủ." Trương Liên Đường nói.
"Xuân Hiểu không tới được." Có người trẻ tuổi nói: "Sau khi kết thúc nói cho nàng biết nội dung là được."
Trương Liên Đường cười cười không nói gì.
Một tiếng đinh đang khẽ vang lên, Bùi Yên Tử thả cửu liên hoàn xuống, nói: "Vậy mà lại có thể tới sao? Thật là kích thích."
Người nào?
Kích thích?
Các thiếu niên trong phòng nhìn về phía hắn, vẻ mặt Liễu Xuân Dương đã thay đổi, kinh ngạc không thể tin.
"Không thể nào." Hắn bật thốt lên nói.
Lúc này ở bên ngoài cửa hàng sách, một thiếu niên đang thu lại tầm mắt đang nhìn về phía tấm biển, dưới đèn mặt mày thanh lệ, vẻ mặt mấy phần ngượng ngùng, nói với tiểu nhị đón khách: "Thiên vương cái địa hổ."
……
Ba tiếng cốc cốc cốc vang lên, tiếng hỏi han thúc giục Bùi Yên Tử của các thiếu niên trong phòng lập tức dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên có phần kỳ lạ.
Bọn họ đều ngồi ở bên phòng, còn ai có thể gõ ra ám hiệu như vậy?
"Chẳng lẽ Xuân Hiểu tới thật?" Sở Minh Huy lên tiếng.
Trương Liên Đường đã đứng dậy mở cửa, có bóng người cúi đầu rảo bước tiến tới, ánh đèn như nước hất xuống trên người nàng.
"Cái ám hiệu này, thật sự là quá xấu hổ mà." Nàng ngẩng đầu nói: "Ta cũng chỉ thuận miệng nói ra, làm sao Liên Đường ca ngươi lại dùng thật?"
Bên trong phòng im lặng như tờ, tất cả tầm mắt đều ngưng tụ.
Là nàng!