Lời này nghe dường như rất có lý nhưng lại chẳng có lý chút nào.
Phụ từ tử hiếu, nhưng giữa hai cha con này khi đối mặt với sự sống cái chết thì lại có thể nào kết bằng một chữ xem.
Hai cha con họ mỉm cười nhìn nhau, lại hờ hững vô tình.
Nhưng Tần Đàm Công gật đầu.
"Thế gian này vốn không có đạo lý. Tất cả đều là đạo lý của mình. Con nói đúng." Tần Đàm Công gật đầu: "Kết thúc này của chúng ta không tệ, rất viên mãn."
Tần Mai cười, không nói gì.
Tần Đàm Công nhìn hắn, dường như cũng không có gì để nói.
Mặc dù là cha con nhưng bọn họ ở chung mới được vài năm, sau đó lại mười mấy năm không gặp, ngoài cái gọi là huyết thống ra, với Tần Đàm Công, Tần Mai còn không quen thuộc bằng hộ vệ bên người.
Nói xa lạ thì cũng không xa lạ gì. Tần Đàm Công nhìn vị thanh niên đứng trước mặt, không hề bước tới lấy một bước nào, đuôi lông mày nhếch lên kia rất quen thuộc, trông khá giống mình thời còn trẻ.
Thật ra vẫn có thể nói được vài điều, ví dụ như trước đây nhấc hắn lên vai để hái quả, sau đó hắn sợ quá khóc, cũng tốt mà cũng chẳng tốt. Con gái vốn nhát gan, dù sao khi đó còn đang giả làm con gái.
Ví như vì sao lại phải giả làm con gái, các ca ca trước hắn đều chết non, tướng soái trong thiên hạ rất nhiều nhưng vì Tần Đàm Công giết chóc quá nhiều mà bị báo ứng, ý trời? Đời này làm gì có cái gọi là ý trời. Nhìn Khiêm Vương thì biết. Khiêm Vương ước đoán ý trời, một sợi dây thừng treo cổ bản thân mới giữ được mạng sống cho đứa con bệnh tật.
Ví dụ như ý trời là cái gì, ý trời chính là thứ Sở Nguyên Chúc cần. Lúc hắn cần, Tây Lương chính là yêu ma quỷ quái, dốc sức cả nước mà tiêu diệt, các tướng sĩ chính là anh hùng, dân chúng chết có ý nghĩa, vì nước quên thân. Lúc hắn không cần, Tây Lương chính là con chó con mèo ngoan ngoãn, tướng sĩ và dân chúng phải chịu nhục, chính là kẻ có tội vì đã phá hoại sự yên ổn của Đại Chu.
Mà các tướng sĩ, dân chúng kia đều phụng kẻ này làm trời, hoàn toàn không biết mình chỉ là quân cờ trên bàn cờ của người ta, cũng không thèm để ý.
Thiên hạ này chẳng qua chỉ là một bàn cờ, chúng sinh chỉ là quân cờ. Hắn không muốn làm quân cờ, hắn muốn làm người đánh cờ.
Vì đạt được điều này, hắn có thể bỏ em gái, bỏ con trai, không từ bất cứ việc xấu nào.
Những chuyện quá khứ lộn xộn đó, quá nhiều, hắn nhớ không rõ.
Ví dụ đôi khi nhìn tiểu hoàng đế, hắn như thấy được chính con hắn. Còn chưa kịp dạy đọc sách viết chữ, bày binh bày trận. Thân phận con gái thì vẫn có thể học được...
Nếu là quá khứ thì không cần phải nói nữa.
Dù sao có cơ hội trở lại quá khứ, hắn vẫn sẽ từ bỏ con mình, chẳng sợ khi đó chỉ cần một câu từ chức là có thể tránh được sự lựa chọn ấy. Còn sau khi từ chức thì đương nhiên cũng có phiền toái đi kèm. Nhưng lựa chọn cái gì đều có phiền toái cả. Sau đó đến chuyện giết hoàng đế, cũng rất phiền toái, còn không phải là vẫn làm.
Khác nhau chính là thời khắc này, ai quan trọng hơn.
Hắn lựa chọn bản thân hắn.
Đã đến lúc này rồi, dịu dàng hay vô tình thì đều giống nhau cả.
Người và người đều là kẻ xa lạ, cứ như thế thôi.
Tần Đàm Công cười với Tần Mai, nhắm mắt lại, đầu gục xuống.
......
Đỉnh núi yên tĩnh.
Gió núi thò đầu dò xét, phát giác không có nguy hiểm lại nghênh ngang xoáy lên, bốc theo bụi đất kèm cả cỏ vụn, đập lên thân mình của ba con người cúi đầu trông như đang ngủ kia.
Không ai quan tâm tới gió thu phiền não đó.
Mãi cho tới khi có tiếng bước chân vang lên.
"Phải đi thì mang người đi theo."
Tiết Thanh cúi đầu ngồi thản nhiên nói.
Tần Mai mới bước được nửa bước quay người lại, nghiêng đầu nói: "Cái gì?"
Nữ tử phía sau ngồi khoanh chân, đầu và vai đều rũ xuống, nói: "Đây là núi của Tứ đại sư, không để kẻ khác ở chỗ này."
Tần Mai nói: "Ngươi hô một tiếng núi của Tứ đại sư xem nó có đáp lại không."
......
Tiết Thanh ngẩng đầu nhưng không nhìn Tần Mai: "Mang thi thể cha ngươi, không thì ta ném hắn xuống núi, tan xương nát thịt."
Tần Mai xùy một tiếng: "Ai quan tâm? Ta quan tâm hay người chết quan tâm?"
Tạm dừng một lát, rồi quay người lại, nhảy xuống núi đá, hai ba bước là đi tới bên này. Hắn nhìn thi thể Tần Đàm Công ngồi tựa vào chiếc trường kích đã gãy, giơ tay ôm lên, đi tới bên vách đá, không chút chần chờ ném xuống.
Thi thể rơi xuống núi non đã không còn sương mù, ngay từ đầu nhìn rất rõ, rồi dần dần hóa thành một chấm đen, sau đó biến mất.
Như một tảng đá.
Người giống như tảng đá, cuối cùng đều là một nắm đất.
Tần Mai quay người đi, không nói gì thêm, cũng không liếc Tiết Thanh một cái, biến mất khỏi đỉnh núi.
Đỉnh núi càng thêm yên tĩnh.
Tiết Thanh nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tứ đại sư, giơ tay xoa xoa mặt.
"Tiên sinh ơi là tiên sinh, thật sự là chịu thua người. Đến mức nói câu cuối cùng rồi mà người còn không quên thổi phồng bản thân." Nàng nói, cười, lại gật đầu: "Thần tiên, được rồi, người giống ta, đều là thần tiên. Lần này ta không thể phản bác ngài được."
Khẽ chống người đứng dậy, lung lay đứng, nàng thở dài, nhìn xung quanh.
"Được rồi, để vị thần tiên còn lại trên đời là ta đây chôn cất người."
Nàng lùi ra sau, nghiêm túc nhìn, thì thầm bên này bên kia nơi nào là nơi phong thủy tốt, không bị gió thổi, không bị dầm mưa dãi nắng, lại có thể ngắm được cảnh đẹp. Một lúc lâu nàng mới chọn được một khu đất, rồi nhặt binh khí rơi khắp nơi kia đào ra một chỗ dung thân, ôm Tứ đại sư dậy rồi bỏ vào.
"Quá gấp, không có rượu ngon hay món ngon nào bỏ vào cho người."
"Thôi cũng được, nếu người muốn ăn thì đi trộm chỗ khác. Lúc trước người khác không nhìn thấy người, giờ lại càng không nhìn thấy."
"Ha ha ha, nói như vậy kỳ thật là giống nhau, chẳng có gì khác nhau cả."
Nàng vừa lẩm bẩm nói đùa, vừa lấp đất vào huyệt. Dần vùi lấp Tứ đại sư lại, mãi cho tới cuối cùng xếp lên một nấm mồ bọc đá nho nhỏ.
Vậy là kết thúc.
Cuộc đời con người...
Tiết Thanh ngẩn ra nhưng lại cười.
"Tốt hơn ta lúc trước rồi, kiếp trước ta thậm chí mộ đất còn không có." Nàng nói, như đã dùng hết sức mình mà ngã ngồi xuống, tựa vào ngôi mộ, cúi đầu ho khan vài miếng, máu lại chảy ra từ miệng từ mũi. Nàng giơ tay lau đi, cảm nhận sự đau đớn trên toàn cơ thể.
Sau đó ta nên làm gì?
Ngủ ở chỗ này một giấc?
Nếu ngủ thì có lẽ sẽ chẳng tỉnh lại được nữa.
Mẹ nó, đây là người, thật phiền. Đau như vậy mà không thể chết, bởi vì chưa đến lúc.
Gió thu trên đỉnh núi lại càng không kiêng nể gì mà xoáy qua xoáy lại, không biết là tìm được thứ gì hay ho mà vang lên tiếng rào rào.
Tiết Thanh nhìn sang, thấy một góc của quyển trục màu vàng lộ ra từ trong đá vụn, phất phơ trong gió.
Tiết Thanh nhìn, chống gậy sắt đã nhặt lại rồi đứng dậy đi sang bên đó. Nàng cúi người, đẩy đá vụn ra, nhặt quyển trục lên, cũng không thèm nhìn, rung cho rơi bụi đất rồi cắm vào sau người, sau đó quay người đi xuống chân núi.
"Ta đi đây, sau này sẽ không tới thăm người nữa. Nếu người muốn thăm ta thì tự đi, nếu không muốn thì cũng không sao."
Nàng vẫy vẫy tay, không hề quay đầu.
......
Sáng sớm, trên núi lui lui tới tới cùng với sự náo nhiệt liên quan tới sự sống cái chết. Núi cao bị mây mù bao phủ, khiến người dưới chân núi không biết.
Người dưới chân núi cũng ầm ĩ náo nhiệt chém giết.
Vó ngựa rầm rập, tiếng chém giết không ngừng truyền tới.
Không chỉ là binh mã và Hắc Giáp vệ dưới chân núi, còn truyền tới từ phương xa.
Các đại thần được từng tầng binh mã bao quanh tập trung một chỗ. Lúc này không phân biệt phe nào, chỉ cần không phải Tần Đàm Công thì ai cũng được.
"Giờ quan trọng nhất là trên núi." Tống Nguyên giãy giụa đứng dậy, tức giận hô to: "Đừng quan tâm sự vây công bên ngoài, phải lên núi, điện hạ ở trên núi."
"Tống đại nhân, Tứ đại sư ở trên núi, an toàn hơn chỗ chúng ta nhiều." Vương Liệt Dương nói.
"Nhưng Tứ đại sư kia không đáng tin!" Tống Nguyên quát.
Vương Liệt Dương nhìn hắn, không trào phúng, không phản bác, chỉ gượng cười: "Tống đại nhân, nếu thật như vậy thì không cần lên núi."
Một Tần Đàm Công đã lợi hại như thế nào, mọi người đều biết, giờ thêm một Tứ đại sư, cho dù binh mã của Tần Đàm Công quay giáo cùng mọi người đánh lên núi thì cũng không làm gì được bọn họ.
Người ở đây đều biết điều đó, lòng lại than thở đầy bi ai.
"Trời muốn diệt Đại Chu sao?" Mấy quan viên lớn tuổi bi thương, thì thầm.
Tống Nguyên đương nhiên không tin lời này, càng ồn ào đòi lên núi. Nhưng giờ không phải là lúc hắn muốn là được. May là Hắc Giáp vệ không đánh tới đây, bằng không với thế gọng kìm cả trước cả sau, giờ phút này làm sao có thể ngồi yên ở đây được.
Tiếng náo động và tiếng vó ngựa từ xa tới gần. Đám quan viên lập tức đứng dậy.
"Sao vậy? Đánh tới đây rồi?"
"Phải làm thế nào bây giờ."
Vương Liệt Dương vẫn ngồi yên, quát to: "Ngồi xuống hết đi, loạn thần tặc tử thì có gì phải e ngại."
Đám quan viên lại ngồi xuống. Hồ tướng quân bước nhanh tới, vẻ mặt vui mừng.
"Tướng gia, là binh mã của Đốc đại nhân tới đây." Hắn nói to: "Binh mã của Tần tặc bị đánh tan tác rồi."
Đám quan viên vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên. Lúc này Vương Liệt Dương không quát nữa mà vui mừng gật đầu.
"Tốt lắm, làm không sai." Ông ta vui mừng nói.
"Mau bảo hắn dẫn người lên núi." Tống Nguyên quát.
Lại có người xông tới: "Quách tiểu tướng quân xông lên Thương Sơn."
Đúng là chuyện tốt liên tục kéo đến, Đại Chu sao có thể mất được! Đám quan viên càng thêm vui mừng. Nhưng Hồ tướng quân nhíu mày.
"Cận chiến, Hắc Giáp vệ rất mạnh." Hắn nói: "Chỉ sợ không ổn."
Lúc trước Hắc Giáp vệ bao vây Thương Sơn, không cho ai tới gần. Hai bên đối chiến bằng cung tên, bằng đánh lén, từng bước tới gần, nay rốt cuộc đã phá được hàng phòng thủ của Hắc Giáp vệ mà xông lên núi.
Trên núi không bằng phẳng, dễ thủ khó công, nhất là khi đối phương là Hắc Giáp vệ. So với tác chiến bằng quân trận, bọn họ đối chiến cá nhân rất là mạnh mẽ, đó mới là chiến trường thật sự của bọn họ.
......
Mặt trời dần nghiêng, trận chém giết ở Thương Sơn hãy còn duy trì.
Tiếng bắn tên đã ngừng lại, binh mã xông tới gần. Nay không biết đã là lần tấn công thứ mấy, rốt cuộc có thể bước lên Thương Sơn.
Có thể thấy rõ khuôn mặt đám Hắc Giáp vệ trong rừng núi.
Đã đến lúc cận chiến.
Keng, trường đao chém ra, đổi lấy một tiếng hét thảm. Duy trì chém giết từ nãy tới giờ khiến cánh tay Quách Tử An run lên nhưng bước chân tiến công, vung vẫy trường đao thì không hề lệch.
Người bên cạnh ngã xuống rất nhiều, lại có không ít người rải tới núi non. Tiếng hét không ngừng truyền tới, không biết là người cùng phe hay là Hắc Giáp vệ.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn thật sự đối chiến. Quách Tử An tập trung và không sợ hãi. Một tên Hắc Giáp vệ nhanh chóng xuất hiện sau núi đá.
Quách Tử An vung đao định tiến lên, bên tai chợt vang lên tiếng rít.
Ồ, là trường mâu, dẫu rằng thân thể cứng ngắc, run rẩy, từ khóe mắt không kịp nhìn rõ nhưng một suy nghĩ vẫn hiện lên trong đầu Quách Tử An.
Có mai phục. Hắc Giáp vệ quăng trường mâu, từ góc độ đó là nhắm tới đầu hắn, từ lỗ tai xuyên qua đầu.
Thi thể chết kiểu đó rất khó nhìn, không biết có khiến nàng sợ không?
Lại nghĩ, thứ gì có thể khiến nàng sợ nữa.
Keng, một tiếng nổ vang lên bên tai, còn cả tia lửa văng khắp nơi. Trường mâu bị đánh bay. Lại bịch bịch, người bị lật rơi xuống đất.
Quách Tử An nắm trường đao cũng bổ xuống. Hắc Giáp vệ phía trước nghênh chiến. Keng, hai người va chạm vào nhau.
Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát.
Trường đao lại được vung lên, Hắc Giáp vệ trước người đã ngã bịch xuống, lưng hắn có cắm một... cành cây.
Cành cây?
Quách Tử An ngẩng đầu nhìn phía trước. Trong núi đá lởm chởm, một người đi tới, bước rất chậm, lảo đảo.
......
"Trước tiên lùi lại hội họp với Đốc đại nhân đã."
"Không phải cứu người lên núi, không cứu được."
"Giờ phải đề phòng đám Hắc Giáp vệ xông vào, bên chỗ chúng ta quá nguy hiểm."
Đám người Vương Liệt Dương được đám quan binh vây quanh, đang định lên ngựa thì Tống Nguyên thét lên ra lệnh nhưng lúc này không ai nghe theo.
"Trên núi truyền lệnh là Hắc Giáp vệ đã đền tội rồi."
Ngay khi mọi người đang định lên núi, lại có tin tức truyền tới.
Sao có thể được? Chỉ dựa vào đám người mà Quách Tử An dẫn lên núi mà đánh tan được Hắc Giáp vệ? Binh lính nhận được truyền lệnh dường như còn không tin.
Tiếng bước chân bịch bịch từ Thương Sơn mà đến, tuy dáng vẻ thảm hại nhưng quả thực là người phe mình.
Đám người Vương Liệt Dương tới đón. Đang định hỏi có chuyện gì thì đám binh tướng đi ở đầu dừng lại, tách ra hai bên, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, một người lảo đảo đi tới.
Dưới ánh chiều tà, trông người này còn nhếch nhác, thảm hại hơn cả đám binh lính. Có lẽ nàng cũng biết điều đó nên đi ra rồi thì dừng chân lại, giơ tay sửa sang quần áo, tóc tai, lại dùng tay áo lau mặt như để cho mọi người có thể nhìn rõ nàng là ai.
Sau đó nàng lấy một quyển trục màu vàng từ sau lưng ra, giơ lên rồi mở ra.
Màu vàng chói mắt, không thấy rõ chữ bên trên, nhưng giờ mà còn muốn đi xem chữ nữa thì đó chính là kẻ ngu.
Vương Liệt Dương bước lên trước một bước, quỳ xuống đầu tiên, hai tay đặt trên đất, cất giọng run rẩy, bao hàm cả kích động, vui mừng, và đau đớn.
"Đế cơ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Ông ta quỳ rồi, phía sau quỳ theo rầm rầm. Đầu tiên là người bên Vương Liệt Dương, ngay sau đó các đại thần vốn đang do dự khác cũng quỳ xuống. Rồi tới Hồ tướng quân và đám binh lính. Dưới chân Thương Sơn, một mảng người quỳ, chỉ có một người đứng.
Còn có Tống Nguyên nhưng hắn nằm trên cáng, lại bị đặt trên mặt đất nên so với quỳ thì không có gì khác nhau.
Tiết Thanh ừ một tiếng, thu quyển trục lại.
"Các ái khanh bình thân." Nàng nói.
......
"Ngươi!"
Tống Nguyên bị che tầm mắt, nghe tiếng thì khiếp sợ, phẫn nộ giãy giụa ngồi dậy.
"Tại sao lại là ngươi!"