Đây là máu.
Tiết Thanh lại ngẩng đầu muốn nhìn rõ vết thương như thế nào, thân mình đã lơ lửng, người bị vứt lên.
Rơi xuống đất, bên dưới là đá vụng, khí huyết trào lên, lảo đảo nửa quỳ dưới đất, phun ra một ngụm máu mới thấy thoải mái hơn.
"A di đà phật."
Tứ đại sư nói, đứng bên vách núi, giọng nói mênh mang và trĩu nặng:
"Thật không ngờ thứ này lợi hại như vậy, vượt qua hẳn sức người."
Ông ta nghiêng đầu nhìn cánh tay. Một ống tay áo đã bị thiêu cháy mà rụng xuống, để lộ ra vết thương đã bị lột đi da thịt. Máu đang trào ra từ nơi đó. Ông giơ tay kia lên khẽ vỗ vào miệng vết thương. Khi tay rời ra, máu cũng ngừng trào ra.
Ông không nhìn Tần Đàm Công, mà đứng bên vách núi nhìn ngọn núi vừa mới bị mây mù che lại. Khói lửa đã sớm tan, dường như không có gì xảy ra cả.
Thương Sơn cao và hiểm trở, một bên thì có đường còn có thể lên núi được, bên kia lại là vách núi trông như bị chẻ ra. Vách núi cao, bên dưới sâu không lường được. Không thấy bóng dáng chim muông.
Ngã xuống dưới thì chỉ có chết, huống chi còn kèm theo vụ nổ của Lôi Hỏa hoàn nữa.
Tần Đàm Công thì bước từng bước tới chỗ ông ta.
"Thì ra vết thương của đại sư vẫn chưa khỏi hẳn." Hắn nói: "Cho nên không thể ném Lôi Hỏa hoàn ra, còn giết chết Bảo Chương điện hạ."
Đỉnh núi rơi vào im lặng. Tứ đại sư nhìn mây mù quanh quẩn bên núi, thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy đau thương.
Người chết, luôn là chuyện đầy bi thương.
"Đừng giả vờ! Bị nhìn thấu rồi!" Tiết Thanh hô lên: "Mau thịt hắn đi!"
......
Vừa bị thương đương nhiên không thể lập tức khỏi luôn.
Cái gọi là thì ra kia là chỉ vết thương khi trước.
Từ lúc bị tiên đế chém bị thương, Tứ đại sư tránh đời mười năm, không bị thương nữa. Đây là chỉ hai miệng vết thương từ mười năm trước, ban nãy có bày ra cho người ta xem.
Tiếng Tiết Thanh không hề xé rách sự im lặng. Sau khi nàng hô xong, đỉnh núi vẫn tiếp tục yên tĩnh.
Tứ đại sư thu hồi tầm mắt khỏi núi non, quay người nhìn Tần Đàm Công. Khuôn mặt già nua đầy từ bi, đôi mắt như trống rỗng, không biết là vì cái chết đột ngột kia hay vì cái khác...
Tần Đàm Công vẫn ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh như trước.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Tứ đại sư không trả lời, dường như không thể trả lời được vấn đề này. Tần Đàm Công cũng không hỏi lại, dường như không thể hỏi lại vấn đề này.
Im lặng, đình trệ, sương mù quanh quẩn trên đỉnh núi bắt đầu bốc lên...
"Còn không phải vì cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi!"
Giọng nói già nua đột nhiên cất cao, mang theo tức giận.
"Bảo ngươi nhanh chóng cút xuống núi, lại còn không đi!"
......
Sự im lặng trên đỉnh núi bị phá vỡ.
"Ha, trách ta à? Nếu không phải tại ông, ta có lên núi không?"
"Các ngươi không đến, hắn có thể lên núi không? Hắn không lên đây, ngươi ở dưới chân núi thì có sống được không? Người thông minh như ta nghĩ ra ván này, đều bị cái tên ăn hại nhà ngươi phá hỏng."
"Ta ăn hại, trách ta được à? Nếu không phải ông ăn hại, sao ta có thể ăn hại như vậy được? Không xuống núi được, sao có thể trách ta!"
"Ôi, đứng còn không vững, mà nói thì có vẻ khỏe đấy nhỉ!"
"Ông có sức mà đứng thì có còn sức mà giải quyết cái rắc rối kia trước đi đã? Không có gì thì nói trước một tiếng, ông yểm trợ ta rút trước."
Tứ đại sư hứ một tiếng, phất tay áo. Sau đó phát hiện tay áo không còn, vẻ mặt càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Tần Đàm Công.
Lúc này bờ vai ông ta sụp xuống, khuôn mặt già nua nhíu mày bĩu môi trừng mắt, trông không có chút vẻ từ bi nào, có xấu hổ, có bực bội, có không kiên nhẫn và tức giận đan xen. Lại thêm cái ống tay áo bị đốt cháy bay phấp phới. Tuy vẫn là tăng bào và đầu trọc, nhưng chẳng còn chút vẻ phật tổ gì, trông vừa nhếch nhác lại vừa dầu mỡ.
Vị Tứ đại sư trước mặt như biến thành một người khác, Tần Đàm Công lại không hề tỏ ra kinh ngạc.
"Đại sư rất quen thuộc với Tiết Thanh." Hắn nói.
Tiết Thanh một tay chống đầu gối, tay kia giơ lên vẫy vẫy: "Không quen, không quen, công gia đừng hiểu lầm."
"Lúc đầu khi ở phòng giam ngươi nói là ngươi giết Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực, ta tuy bảo là tin nhưng lòng vẫn còn nghi ngờ." Tần Đàm Công nhìn nàng, lại nhìn Tứ đại sư, cười đầy ôn hòa: "Thì ra thầy là đây, ta không còn nghi ngờ gì nữa."
Tiết Thanh lại khoát tay: "Không, không, không liên quan đến thầy gì, chủ yếu là ta rất lợi hại."
Tứ đại sư hừ hừ: "Ta có thể dạy dỗ ra học sinh vụng về thế này à? Ngươi khinh thường tiên đế hay khinh thường chính ngươi."
Tần Đàm Công đảo mắt nhìn hai người bọn họ.
"Đại sư, ta chưa từng thấy ngài như thế này bao giờ." Hắn nói: "Có lẽ tiên đế cũng vậy."
Tứ đại sư nhìn hắn, nói: "Ai có thể hiểu được ai?"
Tần Đàm Công im lặng một lát, gật đầu: "Đại sư nói đúng." Vẻ mặt ôn hòa hiện lên vẻ tò mò: "Nhưng tại sao ngài và Tiết Thanh lại biết nhau?"
Nghe được câu này, Tứ đại sư đột nhiên xấu hổ: "Còn không phải vì ngươi!" Không phất ống tay áo nữa mà ngồi xuống một tảng đá bên cạnh: "Ta tưởng nó thật là Bảo Chương đế cơ."
Thì ra là vậy.
Tần Đàm Công nói: "Ta quả thực cố ý lừa ngài, không ngờ lại tạo nên hiểu nhầm như vậy." Lại nhìn Tiết Thanh: "Sau đó mới có nàng ngày hôm nay, thì ra không phải ý trời khiến nàng làm được như vậy, mà là Tứ đại sư ngài." Ánh mắt hắn khá phức tạp: "Đại sư, ngài vẫn là trời."
Tứ đại sư nói: "Ta đã bảo ta không phải là trời rồi."
Tiết Thanh nói: "Ta đã nói là được như hôm nay đều do bản thân ta, không liên quan gì tới ý trời cả."
Tần Đàm Công nhìn hai người bọn họ, cười.
"Nhưng ta vẫn không rõ, vì sao ngài muốn đi gặp nàng, vì nàng là nữ nhi của Nguyên Chúc à?" Hắn nói, lại cười tự giễu: "Cho nên ngài thật sự không trách tội Nguyên Chúc, kể cả việc hắn muốn giết ngài."
Tứ đại sư nhìn hắn, nói: "Ta nói ra không biết ngươi có tin không, thật ra ta chỉ tò mò đi xem, ai ngờ bị nó quấn lấy."
Tần Đàm Công ngẩn ra, rồi cười ha ha.
Tiết Thanh nhíu mày: "Nói cho rõ nhé, ai quấn ai."
Tứ đại sư tức giận: "Đã đến lúc nào rồi, ngươi có thể bớt mồm bớt miệng đi được không."
Tiết Thanh nói: "Ông cũng nói đâu ít."
Hai người lại cãi cọ. Tần Đàm Công cười ha ha một bên dường như không hề tồn tại, hắn lập tức ngừng cười.
"Ngoài chuyện này." Hắn nói: "Lúc trước ta giết Nguyên Chúc rồi lên núi gặp ngài, ngài nói với ta là ngài cũng đang bị thương nhưng có Hồi Sinh đan nên không sao, là lừa ta phải không?"
Tứ đại sư nhìn hắn, gật đầu: "Đúng vậy."
Tần Đàm Công nói: "Thật ra ngài còn bị thương nặng hơn Nguyên Chúc? Hơn nữa tới giờ còn chưa khỏi hẳn?"
Tứ đại sư lại bảo đúng vậy.
"Ông có bị đần hay không? Sao phải nói thật chứ?" Tiết Thanh tức giận nói: "Giả vờ tiếp đi."
Tứ đại sư cũng tức giận: "Ngươi thì biết cái gì. Những kẻ thần tiên như chúng ta, đã tới mức này còn có gì có thể giả, ai có thể lừa được ai. Chỉ có cái loại vô dụng như ngươi mới cần giả ngu ngốc."
Nhắc tới các loại thất thố trước đây, là biểu hiện chật vật nhất từ lúc nàng xuyên không tới nơi này, Tiết Thanh có phần xấu hổ: "Không phải vì ông sao. Không thì ông dạy ta lợi hại hơn nữa, hoặc ông giết hắn từ trước có phải tốt không."
Tần Đàm Công lại cười ha ha, nhìn bọn họ với ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ.
"Đại sư đối xử với nàng còn tốt hơn cả với Nguyên Chúc." Hắn cảm thán.
"Ngươi bị mù à!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tần Đàm Công mỉm cười, không tranh cãi với bọn họ.
"Lúc ấy nếu đại sư không bị thương nặng, có phải đã giết ta rồi không?" Hắn nói.
Tứ đại sư gật đầu, nói: "Đúng vậy."
......
Tần Đàm Công mỉm cười.
Như lời Tứ đại sư đã nói, đối với bọn họ, lừa gạt là chuyện không cần thiết. Cũng tương tự như vậy, phẫn nộ hay ưu thương vì sự thực tàn khốc lại càng không cần thiết.
Tứ đại sư nhìn hắn, nói: "Khi đó ngươi lên núi thăm ta, có phải định tới giết ta?"
Tần Đàm Công gật đầu: "Vâng." Vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Khi đó ta chẳng nhìn ra sơ hở nào."
Tứ đại sư cười khà khà, đắc chí: "Đó là đương nhiên. Sao ta có thể bị ngươi nhìn ra sơ hở được." Lại nói: "Qua nhiều năm như vậy, ngươi bày ra mấy trò đó, muốn chứng nhận ý trời, muốn duy trì sự an ổn cho triều đình, muốn tranh đấu với đám người Vương Liệt Dương, kỳ thật người mà ngươi đề phòng chỉ là ta?"
Tần Đàm Công gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì đại sư là người bảo vệ Đại Chu, ta nghi ngờ thương thế của ngài nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nên vẫn đợi nhiều năm như vậy, đợi cái hẹn Thương Sơn này. Đại sư hẹn ở Thương Sơn, thật ra là vì ta hả?"
Tứ đại sư nói: "Đúng vậy, vì ta là người bảo vệ Đại Chu nên ta phải giết ngươi."
......
Vì giết đối phương, hai người bọn họ đã chờ mười năm.
Mười năm rất dài nhưng với bọn họ thì chỉ cần làm được chuyện cần làm, thời gian lâu như thế nào cũng không sao.
Tần Đàm Công cười, nói: "Vâng, ta biết, nhưng đây cũng là ván cờ mà ta đưa cho ngài." Hắn chỉ xuống chân núi, chỉ vào Tiết Thanh còn đang nửa quỳ mà thở, lại chỉ vào cánh tay trần của Tứ đại sư: "Tuy đã chậm mười năm nhưng ta đã biết đại sư và tiên đế giống nhau."
Hắn đứng thẳng người dậy.
"Cho nên ta cũng muốn giết ngài."
"Hoàng Cư!"
Tiết Thanh hô to.
Theo tiếng hô của nàng, hàn quang lại bay tới từ dưới chân núi, bay về phía Tiết Thanh giống những binh khí lúc trước. Chỉ là bộp một tiếng, lần này binh khí không rơi vào tay Tiết Thanh, mà đập vào đầu nàng
"Móa!" Tiết Thanh vốn chỉ nửa quỳ nay đã hoàn toàn quỳ xuống đất, giơ tay ôm đầu.
Tần Đàm Công cười cười. Có lẽ là không còn sức để bắt lấy binh khí, cũng có thể là giả vờ. Nhưng không sao, với hắn mà nói, Tiết Thanh cho dù có thêm nhiều binh khí hơn nữa, cũng chỉ là con kiến giơ cành lá mà thôi.
"Hoàng Cư, rốt cuộc ngươi mang theo bao nhiêu!" Tiết Thanh ngẩng đầu hô, vẻ mặt tức giận: "Đừng có ném nữa, ta bảo ngươi mau chạy thôi!"
Dưới chân núi là một sự im lặng, nhưng không có binh khí nào được ném lên nữa.
Tần Đàm Công nói: "Đừng lo, chỉ cần hắn không lao vào chỗ chết, ta sẽ không giết hắn.
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Ta tin công gia." Nói tới đây thì mắt sáng lên, ha một tiếng rồi chỉ vào bên núi: "Thủ Thư."
Tần Đàm Công nhìn theo, thấy một góc của quyển trục màu vàng lộ ra dưới đá vụn. Lúc trước Tống Anh và Quý Trọng bị vụ nổ đánh cho rơi xuống vực, Thủ Thư lập tức bị vụ nổ hất lên trên núi.
Tiết Thanh bò bằng cả chân cả tay, móc Thủ Thư ra, nhìn Tần Đàm Công.
"Công gia." Nàng tỏ ra vô cùng thành khẩn: "Lúc trước ngươi nói ta giết Tống Anh rồi sẽ để ta lấy Thủ Thư rồi xuống núi, có còn tính không?"
Tần Đàm Công ngẩn ra, đột nhiên cười ha ha.
"Đương nhiên là không." Hắn lắc đầu, nói: "Ta cũng muốn giết ngươi."