Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 130: Nhân từ




Câu chuyện này thật đáng sợ nhưng không vì thế mà đỉnh núi này lặng ngắt.

Bởi vì câu chuyện xưa đáng sợ ấy mang đến càng nhiều nghi vấn.

"Tại sao tiên đế muốn giết ông?" 

"Đương nhiên ta không nghi ngờ ông tội ác tày trời, là kẻ đáng chết, ta chỉ hỏi thôi."

"Trên đời này không có chuyện yêu hận một cách vô duyên vô cớ, bất kể đúng sai."

"Còn ông với Tần công gia nữa... có quan hệ gì? Trông rất quen thuộc." 

"Còn nữa..."

Tiết Thanh không ngừng hỏi.

Tần Đàm Công đứng dậy, quay đầu nở nụ cười. 

"Không phải ngươi không muốn nghe chuyện xưa sao?" Hắn hỏi: "Sao lại hỏi nhiều như vậy?"

Bên kia, Tống Anh ngồi dưới đất, tay che mặt, không khóc cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, dường như đã bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Tiết Thanh mắt sáng lên, nói: "Giờ ta có thể đi rồi?" 

Tần Đàm Công nói: "Không được."

......

Tiết Thanh thu chân lại. 

"Vậy chỉ có thể nghe kể chuyện thôi." Nàng nhún vai, nói: "Bằng không tập trung ở chỗ này ngồi không chẳng có nghĩa lý gì."

Tần Đàm Công ôn hòa nói: "Ngươi muốn biết gì thì có thể hỏi, ta sẽ nói cho người biết. Hôm nay là để cho ngươi đến và nghe cho rõ."

Tiết Thanh à một tiếng, không nói gì. 

"Ta và Tứ đại sư không có quan hệ gì." Tần Đàm Công nói tiếp: "Tứ đại sư là đế sư, ta không có tư cách gọi ông ấy một tiếng tiên sinh, cho dù may mắn được chỉ điểm, mới có ta ngày hôm nay."

Hắn quay sang nhìn Tứ đại sư, vẻ mặt cung kính.

"Chuyện ta làm, Tứ đại sư không biết. Ta giết tiên đế rồi mới vào núi nói cho ông, lúc đó ông mới biết được." 

Tiết Thanh à một tiếng, giơ tay xoa mũi, tầm mắt dời khỏi Tần Đàm Công, nhìn về phía Tứ đại sư.

"Vậy ngay từ đầu Tứ đại sư đã biết đến sự tồn tại của ta rồi à?"

Nếu Tứ đại sư không thuộc phe Tống Nguyên, Trần Thịnh và Tống Anh, mà thuộc phe Tần Đàm Công, vậy thì ngay từ đầu không biết tới sự tồn tại của Tống Anh, chỉ biết nàng. 

Cho nên nhiều lần thấy chết mà không cứu như vậy, không phải vì nàng là kẻ thay thế mà là con gái kẻ thù.

Hoặc có thể nói, giống Tần Đàm Công, cũng đang đuổi giết nàng, chẳng qua phương thức khác nhau. Một kẻ dùng tàn bạo, một người dùng sự dịu dàng.

Đây mới là điểm đáng sợ nhất của câu chuyện xưa này. 

Từ đầu đến cuối, nàng đều sống trong câu chuyện đầy giả dối ấy.

Đây cũng là vấn đề nàng muốn biết, còn ân oán khi xưa, ngươi chết ta sống thì liên quan gì tới nàng.

...... 

"Vấn đề này ngươi hỏi không đúng lắm."

Tần Đàm Công lại mở miệng nói.

"Trước vấn đề này, ta muốn nói cho ngươi về một vấn đề khác." 

Hỏi không đúng? Tiết Thanh nhìn hắn, vấn đề khác?

Tần Đàm Công nói: "Lúc ra khỏi kinh thành ta đã nói cho Trần Thịnh rồi, nghĩ rằng các ngươi còn chưa nhận được tin tức, ta biết sự tồn tại của hai người các ngươi."

Hai người... Ồ... Tiết Thanh giương mắt lên, tuy khiếp sợ nhưng lại cảm thấy hiểu rõ. 

"Ý của ngươi là biết sự tồn tại của Tống Anh." Nàng nói: "Cả suy tính và những việc đám người Tống Nguyên, Trần Thịnh đã làm."

Tần Đàm Công gật đầu: "Đều biết hết."

Tiết Thanh cười ha ha, quả nhiên là như vậy. Khi nàng cho rằng mình đã đủ xui xẻo, chuyện sẽ lại vượt qua sức tưởng tượng của nàng. 

"Đây đúng là diễn trong diễn, đĩa trong đĩa." Nàng nói, quay đầu nhìn Tống Anh: "Ngươi nghe được không, vừa rồi ta nói không sai, ta và ngươi còn xui xẻo hơn cả ta tưởng. Còn ngây ngốc tự cho rằng giết nhau xong là có thể vô địch thiên hạ, mọi thứ kết thúc. Chẳng qua là đang diễn trò trên đài cho người ta xem mà thôi."

Tống Anh ngồi dưới đất, tay che mặt, vẫn không hề phản ứng, tựa như vô tri vô giác.

Tần Đàm Công ôn hòa nói: "Không phải là biết ngay từ lúc đầu. Lúc ngươi được Đốc cứu đi, ta không biết. Qua vài năm mới điều tra rõ âm mưu của đám người Tống Nguyên. Thật ra bọn họ làm không tệ." 

Tiết Thanh nói: "Công gia thật quá khiêm nhường, rõ ràng là công gia lợi hại."

Tần Đàm Công nói: "Không phải ta lợi hại, mà là ngươi lợi hại. Nếu không có ngươi, không có bây giờ. Cho nên vấn đề ban nãy ngươi hẳn nên hỏi là có phải Tứ đại sư đã biết ngươi là ai từ đầu rồi không."

Tiết Thanh à một tiếng, vô cùng thành khẩn nói: "Ngay từ đầu Tứ đại sư đã biết ta là ai?" 

Tần Đàm Công nói: "Không phải."

......

Khẽ than một tiếng, Tiết Thanh giơ tay xoa xoa mặt. 

"Thật là một câu chuyện xưa vừa phức tạp lại thay đổi liên tục." Nàng nói, thả tay xuống, gượng cười với Tần Đàm Công: "Ta không có gì để hỏi. Công gia, các người kiểu nhân vật như ông trời này, làm thế nào cũng được, các người vui là tốt rồi."

Tần Đàm Công cười ha ha, nói: "Ngươi đừng tức giận, chính vì không ai muốn làm thế nào là có thể làm như thế đó nên ta mới làm chuyện này. Ta nói cho Tứ đại sư rằng ta giết tiên đế, giết hoàng hậu, Bảo Chương đế cơ còn đang lẩn trốn. Ta cũng nói cho Tứ đại sư rằng ta sẽ tiếp tục truy sát Bảo Chương đế cơ. Ta làm vậy không phải là để mình thay thế, giang sơn của Đại Chu thì vẫn là của Đại Chu, chẳng qua Nguyên Chúc và con cháu của hắn không xứng."

"Cho nên ngươi mới giả vờ nói quý phi có thai, rồi đỡ một vị hoàng đế giả lên kế thừa giang sơn Đại Chu." Tiết Thanh hỏi. 

Nàng là một người rất biết lắng nghe. Nếu đã nghe thì phải nghe chăm chú và biểu đạt rằng mình có hiểu đúng lúc.

Tần Đàm Công lại cười nói phải: "Ta muốn chứng minh Sở Nguyên Chúc không xứng đáng. Ta làm không sai. Ta kể chuyện ta làm cho Tứ đại sư." Nói tới đây hắn quay sang nhìn Tứ đại sư: "Tứ đại sư nói là không còn bước vào hồng trần, không quan tâm việc đời nữa."

Tiết Thanh nói: "Nói cách khác, Tứ đại sư cũng đồng ý với cách làm của ngươi." 

Tần Đàm Công không trả lời trực tiếp, mà chỉ nói: "Trong mắt tiên đế, ta chỉ là một thần tử của hắn, là một con chó được sủng ái nên hắn có vô tình với ta như thế nào ta cũng hiểu. Nhưng Tứ đại sư thì khác, không nói tới ý nghĩa địa vị của Hoàng Tự và các vị đại sự, chỉ nói tới tình thầy trò." Khẽ than một tiếng, nhìn sương mù bao phủ ngọn núi đằng xa: "Ngươi không biết Tứ đại sư đối xử với tiên đế tốt như thế nào đâu."

Hắn nói tới đây thì ngừng lại. Đỉnh núi im lặng.

Có đôi khi không nói từ nào, im lặng lại là cách biểu đạt tốt nhất. 

Tiết Thanh rũ mắt nhìn dưới chân, nơi vốn chẳng có gì, dường như đã hiểu. Mãi cho tới khi giọng Tần Đàm Công lại vang lên.

"Nỗi đau này không chỉ là hai vết sẹo để lại trên thân thể. Đại sư nản lòng thoái chí, không hỏi việc đời nữa." Hắn nói: "Ta hiểu sự lựa chọn của Tứ đại sư, cáo từ rồi rời khỏi Thương Sơn. Sau đó ta phát hiện ra âm mưu của Tống Nguyên, thân phận của Tống Anh, mưu đồ của Trần Thịnh. Những thứ ấy tuy ngoài ý muốn nhưng không ảnh hưởng quá lớn tới chuyện ta cần làm. Ta không tới quấy nhiễu Tứ đại sư nữa."

Tiết Thanh nói: "Sau đó thì sao?" 

"Sau đó Hủy Tử lớn lên, ta muốn Tứ đại sư có thể dạy dỗ nó, cũng đúng lúc phải dựa theo quy định mà bái kiến Hoàng Tự nên dựa theo nghi thức theo thông lệ kia." Tần Đàm Công nói: "Tứ đại sư xuất hiện đúng hẹn, có thể thấy đại sư đồng ý với cách làm của ta."

"Nhưng mà..." Tiết Thanh nói, giơ tay gãi má, vẻ mặt nghi ngờ: "Tứ đại sư cũng gặp Tống Anh, như vậy nghĩa là gì?"

Tần Đàm Công nói: "Đây có nghĩa là đại sư nhân từ. Tuy tiên đế thương tổn Tứ đại sư nhưng ân oán ấy không liên quan tới nàng ta." Nhìn Tống Anh hãy còn bụm mặt ngồi dưới đất. 

Cô gái ngồi dưới đất, rụt vai lại, trông nhỏ bé đáng thương.

"Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi." Tần Đàm Công nói, vẻ mặt đầy thương hại.

...... 

"Các ngươi nhân từ thật."

Tiết Thanh nói, vẻ mặt thành khẩn nhưng lại nhíu mày.

"Nhưng ta vẫn không rõ, các ngươi làm vậy là có ý gì? Nếu ngươi muốn nâng đỡ tiểu hoàng đế, luôn muốn tiêu diệt dòng máu của tiên đế, lại biết Bảo Chương đế cơ thật là Tống Anh, sao không giết nàng ta đi, mà còn chờ tới bây giờ, để nàng ta xuất hiện trước mặt mọi người? Ngươi ăn no quá rỗi hơi à?" 

Tần Đàm Công không hề tỏ ra không vui, nói: "Ta nói rồi. Sở dĩ ta muốn giết cả nhà tiên đế không phải ta muốn thay thế hắn, chỉ là không phục hành vi của hắn. Ta muốn chứng minh hắn không xứng làm thiên tử, hắn gặp phải kết quả như vậy là do ý trời, là trời không tha cho hắn. Nên với đạo lý tương tự, nếu Bảo Chương đế cơ chạy trốn, đó cũng là ý trời."

Tiết Thanh giật mình, nói: "Công gia là một người luôn tuân theo đạo lý và quy tắc."

Tần Đàm Công nói: "Cho nên khi ta truy sát Bảo Chương đế cơ mãi mà không đắc thủ thì ta bắt đầu nản lòng, có lẽ ông trời vẫn thừa nhận tiên đế và con cháu hắn. Mãi cho tới khi ta phát hiện ngươi là giả, phát hiện ra tất cả những gì Tống Nguyên đã làm." 

"Đây chính là ý trời." Tiết Thanh vỗ tay một cái, nói: "Làm cho công gia phát hiện, công gia có thể ra tay giải quyết bọn họ, tất cả đều kết thúc."

Tần Đàm Công lắc đầu, nói: "Không, khi đó ta mới giật mình hiểu được. Ý trời không phải để ta ra tay giải quyết bọn họ, mà là ngươi."

Tiết Thanh lùi sau một bước, trợn mắt lên: "Sao lại nói tới ta rồi? Trong chuyện xưa này, ta chỉ là nhân vật phụ.." 

Lại nghe thấy những câu chữ kỳ quái, nhìn cử chỉ không hợp với bầu không khí ở đây của Tiết Thanh, Tần Đàm Công nở nụ cười. Kẻ có thể nhẹ nhàng như thường trong giờ phút này thì chỉ Tiết Thanh mới làm được.

Mặc dù là những từ kỳ quái, hắn chỉ nghĩ là hiểu được ý tứ.

"Ngươi quả thật là nhân vật phụ, là một con kiến dùng để chết." Tần Đàm Công nói: "Ngươi là hàng thay thế, là một kẻ không nên tồn tại." 

Hắn ngừng cười, vẻ mặt trịnh trọng mà ngạo nghễ.

"Nhưng ngươi trải qua kiếp nạn sinh tử mà lại không chết, còn đứng trước mắt người đời."

"Không phải ai muốn là có thể làm được như vậy. Tiên đế cũng thế, hoàng hậu cũng thế, Trần Thịnh, Bảo Chương đế cơ và Tống Nguyên cũng là như vậy. Ta muốn xem, liệu ông trời có theo mong muốn của bọn họ không." 

"Quả nhiên Bảo Chương đế cơ thì thế nào, Tống Nguyên và Trần Thịnh bảo vệ thì làm sao, ngươi sống thành cái dáng vẻ không thuộc về ngươi, mãi cho tới ngày nay, thành đế cơ trong mắt người đời."

"Đây mới thực sự là ý trời. Ý trời đã chứng minh tiên đế và con cháu của hắn không xứng làm thiên tử."

"Tiết Thanh, ngươi mới là người ông trời đã lựa chọn." 

Tiếng nói của Tần Đàm Công vang khắp đỉnh núi, giọng ôn hòa mà ù ù như sấm, giã vào trong lòng. Tống Anh đang bụm mặt như bị đánh thức, ngẩng đầu lên.

Tiết Thanh không lùi lại, mà giật mình đứng im tại chỗ, dường như không biết làm sao.

"Thì ra ta vẫn là nhân vật chính." Nàng lẩm bẩm. 

Tần Đàm Công nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa: "Đương nhiên. Ngươi làm bao nhiêu việc, trải qua bao nhiêu gian khổ. Ngươi đứng ở chỗ này là hoàn toàn xứng đáng, chính là ông trời thừa nhận ngươi. Ngươi là người mà ông trời đã chọn."

Nói tới đây thì cười to, vẻ mặt cảm khái và ngạo nghễ.

"Trời cũng cho là ta làm đúng! Ta rốt cuộc an tâm." 

Theo như lời hắn nói, giết hoàng đế không phải là để thay thế, chẳng qua là không phục. Cho nên tiên đế chết, hoàng hậu chết, nay Bảo Chương đế cơ cũng không thể đi lên ngôi vị hoàng đế Đại Chu, đây là ý trời, đây là sự công bằng mà ông trời ban cho.

Tần Đàm Công giơ tay, đưa quyển trục màu vàng kia qua.

"Tiết Thanh, giết nàng ta, ngươi lấy Thủ Thư." 

Tiết Thanh nói: "Được!"

Một tiếng keng vang lên. Gậy sắt đâm ra, hàn quang chặt ngang ánh nắng vàng rực rỡ.

Đinh. Dưới ánh mặt trời, không có máu tươi văng lên, mà là đá vụn. 

Tống Anh vẫn ngồi tại chỗ, không bị cắt thành hai nửa. Trong đôi mắt mờ mịt của nàng ta không hề có bóng dáng Tiết Thanh.

Đinh, lại một tiếng nữa vang lên. Gậy sắt cắt xuống, núi đá như cánh sen kia vỡ vụn. Tần Đàm Công đứng ở núi đá này, lập tức rời đi khi nó vỡ vụn, hạ xuống núi đá bên cạnh.

Không chờ hắn đứng vững, gậy sắt lại đánh úp tới. Núi đá lại vỡ vụn. Tiết Thanh tung bay, tựa như một đôi tay nghịch ngợm xé cánh hoa của bông hoa đang nở. 

Nhưng gậy sắt luôn cách bộ quan bào đỏ thẫm của Tần Đàm Công một khoảng cách.

Lại một tiếng keng. Bóng người vừa đánh nát một tảng đá như bị đá vụn bắn lại, bay ra bên ngoài, giống tên lạc, lại giống diều...

Chỉ trong chớp mắt đã ra ngoài đỉnh núi, theo sơn đạo mà lăn xuống, người cũng rơi xuống theo đá vụn... 

Nhưng Tần Đàm Công lại vung tay. Chiếc diều vốn đứt dây lại như bị dây thừng quấn lấy, bị lôi mạnh trở lại, ngã bịch xuống đất. Núi đá cứng rắn bị nện cho lõm xuống. Tiết Thanh trở thành hình chữ đại, bụi đất và vụn đá rơi xuống người nàng.

......

Tần Đàm Công đứng ở bên núi đá hình hoa sen, phất ống tay áo, vẻ mặt ôn hòa, lắc đầu. 

"Tiết Thanh." Hắn nói: "Không phải ngươi vừa nói rằng muốn giết nàng ta sao?"

Tiết Thanh nằm úp sấp dưới đất, không hề động đậy, chỉ có giọng nói đầy rầu rĩ vang lên.

"Ta muốn giết nàng ta là vì ta muốn thế, chứ không phải vì người khác muốn ta giết."