Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 107: Vào thành




Dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, trời đất khói bụi mịt mù.

Khói, do thành lũy làng mạc đang bốc cháy.

Bụi, do binh mã đang hùng hổ đi tới. 

Binh phục của đoàn binh mã đó khác với thiết giáp áo đen đai đỏ của Đại Chu, chiến bào của bọn họ có màu trắng. Khi ánh nắng chiếu rọi vào, dù cho vừa mới bước ra từ làn khói bụi nhưng cả đoàn binh tựa hồ như vẫn sạch sẽ, gọn gàng, không nhiễm một hạt bụi nào.

Thống lĩnh đứng tại ải Đạt Hề liền thu tầm mắt lại, quay người nhìn về phía sau, nơi có khèn trống, cờ hiệu dày đặc, tráng sĩ mang áo giáo tay cầm binh khí, lấp kín cả một ải Đạt Hề.

Thế nhưng kì thực chỉ có hai ngàn quân. 

Đối với một ải quan thì số binh lực như vậy không tính là ít. Dù sao bốn phía đều có quân lính đóng giữ, cho dù có địch tấn công cũng không rơi vào cảnh phải đơn độc chiến đấu vì luôn có quân viện binh hỗ trợ. Nhưng mà lần này, phía trước không có cảnh báo, hai bên không có quân chi viện, còn phía sau cách doanh trại chính của đại quân những bốn mươi dặm.

Cách bốn mươi dặm thật ra cũng không xa lắm, thúc ngựa đi nhanh chỉ mất nửa ngày là tới. Tuy nhiên việc mà bọn họ phải làm lúc này không phải là ngồi đợi quân chi viện mà là phải ngăn chặn đại quân Tây Lương qua ải.

Bởi vì phía sau bốn mươi dặm ấy không chỉ có quân đội đóng giữ mà còn có cả thành trì san sát cùng dân chúng bách tính sinh sống. 

Nếu để đại quân Tây Lương vượt qua được ải quan thì chẳng khác gì trận đại hồng thủy tràn vỡ đê hay mãnh thú sổng chuồng, chúng sẽ tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Vị thống lĩnh gần bốn mươi tuổi vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng nét rung rung trên đôi lông mày rậm đã để lộ ra tâm trạng lo lắng của ông. Đây không phải là lần đầu tiên ông nghênh chiến với người Tây Lương bởi vì hai mươi năm trước, khi còn là một binh lính ông đã tham gia rất nhiều trận chiến. Tất nhiên, cũng không thể nói vì bây giờ có tuổi rồi nên đâm ra sợ sệt.

Lần này là hơn vạn quân Tây Lương đó, phía trước là quân kị binh tiên phong, theo sát ngay phía sau còn có bộ binh. Quân của bọn chúng đã không còn là đội quân lẻ tẻ du tướng như lúc trước nữa mà đây là đại quân của triều đình. 

Trận đánh này chính là lấy trứng chọi đá.

Vị thống lĩnh rút chiếc đao ra, giơ lên phía trước.

“Nghênh chiến.” Ông hét lên, sau đó thúc ngựa tiến về phía trước. 

Phía sau, hai ngàn binh sĩ nắm chặt binh khí trong tay, đồng lòng hô lên, mặc dù có người khóe miệng run run, có người thì toàn thân run rẩy. Thế nhưng bọn họ tuyệt nhiên không chút lo sợ, chần chừ, cương quyết thúc ngựa về phía trước.

Dưới chân cuộn lên khói bụi, kèm theo cả tiếng đội quân màu trắng gầm thét tiến đánh.

“Giữ lấy thành Đạt Hề!” 

Nói cho cùng thì đây là một ước vọng tốt đẹp, thế nhưng ước vọng không thể chỉ cần có lòng dũng cảm là có thể thực hiện được. Đây chính là sự tàn khốc của hiện thực.

.......

Trong thành, khắp nơi đều là những tiếng la hét, tiếng kêu gào, tiếng khóc thê lương, khói lửa không ngừng bốc lên. Trên đường phố hết sức hỗn loạn, những xác chết nằm ngổn ngang, giỏ đồ vứt lăn lóc, những quả dưa bị giẫm nát bét cũng với dòng máu chảy trên đất. 

Tai họa ập đến quá bất ngờ khiến cho cả một thành thị đông đúc không kịp sơ tán.

Trên đường phố đã không còn ai hay con vật nào còn sống sót, đến gà vịt trong lồng tre cũng bị vó ngựa đi qua giẫm đến mức không còn gì.

Mỗi lần có bước chân đạp xuống mặt đất đều phát ra những tiếng bì bõm tựa hồ như đi trong bùn lầy, máu ở dưới đất bắn tung tóe lên chân cùng với tiếng đi lại là  tà áo đen phấp phới trong gió. 

Trên đường chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn.

Nhưng mà người trong thành này vẫn chưa bị giết hết thế nên vẫn chưa rơi vào trạng thái im ắng chết chóc.

Rất nhanh sau đó trong một con ngõ nhỉ vang lên tiếng khóc đè nén cùng tiếng bước chân hỗn loạn. Có một nhóm người chạy vọt ra, đột nhiên nhìn thấy có người đang đi trên đường, sợ tới mức hai chân nhũn ra. 

Bọn họ có tất thảy mười tám người cả nam nữ già trẻ, sắc mặt hết sức hoảng sợ. Không biết lúc nãy đã trốn ở đâu, lúc này lại hoảng hốt định trốn đến chỗ nào. Cả cái thành rộng lớn như vậy nhưng đến bây giờ không có chỗ cho họ trốn chạy.

“Ngươi, ngươi.” Ông lão dẫn đầu run rẩy nhìn kẻ đang bước tới.

Ngươi này khoác một chiếc áo choàng lớn màu đen, đội một chiếc mũ che hết khuôn mặt, chỉ chỉ để lộ ra chiếc cằm thon nhọn, trắng nõn. 

Là nam nhân hay nữ nhân? Quan trọng nhất hắn là người Đại Chu hay Tây Lương?

Người này không trả lời bọn họ, chỉ chậm rãi tiến lại gần, sau đó đi qua.

Không đợi ông lão tiếng tục hỏi thì trong con ngõ nhỏ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, cả đám người lập tức kinh hãi, không cần quay đầu lại bọn họ cũng biết đám người Tây Lương đến rồi và tiếng vó ngựa này đã biến thành ác mộng của họ. 

Đám người gào thét, lảo đảo chạy trốn, vượt qua cả người kia, thế nhưng người đó không hề bỏ chạy như bọn họ mà dường như không có chút phản ứng gì, hay hắn cũng là quân Tây Lương?

Ông lão quay đầu lại, trong đầu vụt qua một ý nghĩ thì liền nhìn thấy lưỡi đao của một tên kỵ binh Tây Lương đang phóng tới phía những người dân đang bỏ chạy kia...

Ông lão theo ý thức nhắm chặt mắt lại, vô tri vô thức phát ra một tiếng hét. 

Đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe, ông đã nhìn thấy quá nhiều lần chỉ trong một ngày ngắn ngủi rồi. Cả đời ông cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ phải chứng kiến những cảnh tượng như vậy.

Bọn họ vốn dĩ không có cách nào chạy thoát khỏi móng ngựa và lưỡi đao của binh lính Tây Lương cả.

Mũi máu tanh bắn lên trên mặt, thân người đổ xuống bụp, những tiếng hét chói tai rơi thẳng vào tai. 

Ông lão không dám mở mắt, dưới ổ mai phục như vậy ai cũng khó giữ được mạng sống, chỉ là chết trước hay chết sau thôi. Người vừa rồi đã bị chém chết rồi, người tiếp theo chắc chắn là ông ta rồi.

Tiếng đao thịt va vào nhau liên tục vang lên, người ngã xuống, ngựa hí vang. Thế nhưng ông lão vẫn không cảm thấy đau đớn, chuyện gì thế này? Lẽ nào lại chọn người để giết? Trước tiên giết người khác sau đó mới giết mình? Mấy tên Tây Lương này giết người trước nay không có chọn lựa, cũng như là đi cắt cỏ, nhìn thấy người là lập tức giết luôn.

Ông lão mở trừng trừng mắt, nhìn thấy tà áo đen bay bay trước mặt, trong tay người đó cầm một thanh đao, nghênh chiến với một tên Tây Lương đang chém tới... 

“Xoẹt.”

Máu chảy xuống như suối. Tên kỵ binh Tây Lương cùng ngựa đều không kịp kêu một tiếng đã bị chém thành hai mảnh, ngã phịch xuống đất, máu thịt cùng nội tạng rơi ra trên đất.

Ông lão chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, vội vàng che miệng lại nôn khan, đột ngột như vậy, mặc dù đã từng nhìn thấy cảnh tượng giết người nhưng kiểu này thì là lần đầu tiên... 

Sau khi nôn khan, ông lão cũng bắt đầu cử động cơ thể, ông cùng những người khác đều lùi lại phía sau, tiếng la hét thảm thiết cũng dần dần ngừng hẳn. Tất cả mọi người đều ngước nhìn người kia, nhìn hắn ta vụt kiếm xuống, binh lính Tây Lương ào ào ngã xuống.

Chiếc mũ cũng đã rơi xuống đất, để lộ ra khuôn mặt của người đó, dưới cảnh tượng đoàn binh mã áo trắng Tây Lương máu văng tung tóe thì càng trở nên chói mắt.

Đó là một nam tử vô cùng tuấn tú. 

Nam tử trẻ tuổi của Đại Chu.

Là người của mình! Ông lão vui mừng mà rơi lệ, là người quân ta hết sức lợi hại!

...... 

Một hàng tám tên kỵ mã Tây Lương, bao gồm cả ngựa, đều ngã xuống đường.

Vị nam tử trẻ tuổi ném thanh đao trong tay xuống, giơ tay nhặt chiếc mũ lên, tiếp tục đi, tựa hồ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Vị hảo hán này.” Ông lão vội vàng đuổi theo, những người phía sau ông cũng nhanh chóng đi theo, thận trọng nhìn người thanh niên trước mặt. 

“Ngài, ngài là cao thủ do triều đình phái đến phải không?” Ông lão lên tiếng hỏi, bước tới bên cạnh chàng.

Người thanh niên không để tâm đến, chỉ chú tâm đi về phía trước.

Mặc dù không nhận được câu trả lời thế nhưng mọi người đều nhìn chằm chằm hắn ta. Vào thời khắc này, người thanh niên đó chính là thần tiên hạ phàm, mang lại sự an toàn cho họ còn hơn cả nhà cao, tường dày nơi đây. 

Tiếng vó ngựa lại gấp rút truyền đến, phía trước mặt nhanh chóng xuất hiện một tốp binh lính Tây Lương, đông hơn cả đám lúc nãy. Ông lão cùng mọi người kinh hãi hét lên, hoảng sợ túm tụm lại, núp hết phía  sau chàng thanh niên.

Đám quân Tây Lương nhìn thấy thi thể quân mình chất đống trên đường. Bộ mặt lạnh tanh lúc đầu nhanh chóng hiện lên tia kinh ngạc cũng giận dữ, điên cuồng gào thét, thúc ngựa vọt lên.

Người thanh niên kia vẫn như cũ bước đi, không nhanh không chậm đạp lên vũng máu, khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất cũng đồng thời che đi ánh mắt của hắn ta, tựa hồ như không nghe, không nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài kia. 

Đám người ông lão không có cách nào làm được như vậy, nỗi sợ hãi khiến họ không thể nhấc chân lên nổi, chỉ dám đứng đó, mắt không chớp nhìn người thanh niên bước lại gần mấy chục tên binh mã Tây Lương, sau đó... chém giết.

Người đó chém giết lũ binh mã Tây Lương.

Ông lão không nhìn rõ là đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đã nhìn thấy nhưng không thể tin nổi. Trong tay chàng thanh niên đó rõ ràng không có binh khí gì, thế mà những tên binh lính Tây Lương đang lao tới kia lại bị chẻ ra, ngã xuống một bên, từng tên một... 

Người thanh niên mặc áo choàng đen, mũ che kín mặt chính là một thanh đao, chém xuống binh lính Tây Lương.

Không phải là chém bừa bãi, mà là từng nhát, từng nhát đều trí mạng.

Động tác của hắn ta rất nhanh, nhanh tới mức không nhìn rõ. Động tác của hắn ta lại cũng rất chậm, trong đám Tây Lương lộn xộn kia, cứ thế trước sau chỉ nhìn thấy một động tác. Hắn ta bước lên, giơ tay phất một cái, đám quân lính Tây Lương đang lao tới liền như đám ruồi bọ, bị đánh rơi xuống mặt đất. 

Mặc dù nhìn thì rất chậm nhưng bước chân của hắn ta chưa từng dừng lại, đi một đường thẳng giữa đám lính Tây Lương liền tạo ra một đường chất đầy thi thể.

Hắn ta nhấc chân lên, đạp nát những thi thể dưới đất rồi bước qua.

Binh lính Tây Lương vẫn chưa bị giết hết, còn lại bảy, tám tên. Thế nhưng bọn chúng không dám xông lên nữa, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, tàn nhẫn lúc này tràn ngập sự sợ hãi. Nhìn người thanh niên đang bước từng bước tới. Bọn chúng đáng lẽ phải không chút sợ hãi gì, đáng lẽ phải tiến lên. Đó là tín niệm phụng mệnh của bọn họ, vậy nhưng bản năng lại khiến bọn chúng lùi lại từng bước. 

“Ác quỷ.”

Cái tên đang đạp lên thi thể để bước tới, đến mặt còn không nhìn thấy được kia, chính là ác quỷ, là một tên ác quỷ đến từ địa ngục.

Bọn chúng phát ra những tiếng kêu kì quái, vội vàng quay ngựa lùi lại. 

“Là thần đó.”

Ông lão lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng, nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang đạp lên những xác chết để bước đi, người đó chính là thần.

Ông lão lảo đảo đi theo, những người kia vừa khóc vừa chạy theo. Những tiếng khóc này thay cho niềm vui mừng khi đã thoát khỏi cái chết cận kề. 

Cổng thành mơ hồ hiện ra trong tầm mắt, tiếng vó ngựa của quân Đại Chu càng lúc càng gần. chuyện vừa xảy ra ở bên này đã thu hút sự chú ý của quân Tây Lương ở trong thành. Chúng dừng cướp bóc, phóng hỏa lại, toàn bộ đều xông đến phía này.

Phía trước cổng thành xuất hiện một đội quân Tây Lương hùng mạnh.

Ông lão cùng những người khác đi theo sau chàng thanh niên, nhỏ giọng thông báo: “Phía sau cũng tới rồi.” 

Binh mã Tây Lương ở cả đằng trước và đằng sau vẫn hung hăng như trước, thế nhưng ông lão không còn vẻ thất thần hoảng sợ như trước nữa mà chỉ cảm thấy tuy rằng phía họ chỉ có mỗi một người thanh niên này nhưng có thêm bao nhiêu quân lính Tây Lương nữa cũng không thể ngăn nổi hắn ta.

Hắn ta vẫn không để tâm đến, từ đầu đến cuối không nhìn đến đám người ông lão, càng không nói rằng sẽ bảo vệ bọn họ, cũng không có đuổi họ đi. Căn bản dường như không nhìn thấy bọn họ đứng bên cạnh.

Người thanh niên vẫn bước lên, đám binh mã không còn cứ thấy người là lao tới chém giết như trước nữa. Bọn chúng chỉ dừng ngựa tại do, chần chừ lo lắng không biết phải làm thế nào. 

Những thi thể của những binh lính bên mình bị giết trong thành lúc nãy, bọn chúng cũng đã nhìn thấy rồi, cũng đã nghe lời kể lại của những người may mắn sống sót.

Ác quỷ chính là tên này.

Người thanh niên càng lúc càng bước tới gần ngày càng tới gần, đám binh mã trước cửa thành lại càng nhốn nháo, cho đến khi có một người rời khỏi hàng, bước ra. 

“Là Thất Nương sao?” Người đó dùng giọng Đại Chu, lớn tiếng hỏi.

Thất Nương? Ông lão nhìn người thanh niên, hắn ta vẫn không có phản ứng gì.

“Thất Nương, thái tử điện hạ đợi ngươi ở phía trước.” Người đó nói tiếp: “Ngươi có muốn qua đó không?” 

……

Tần Mai dừng bước, nói: “Được.”

Giọng nói thanh thúy, êm tai. Đây là lần đầu tiên hắn ta lên tiếng, ông lão nghe thấy thì có chút hoảng hốt, đợi đến khi đã hiểu những gì mà người đó nói, nhất thời trở nên kinh sợ. 

Thái tử?

Đợi ngươi?

Được? 

Hắn ta, hắn ta…

Tần Mai tiếp tục bước về phía trước.

“A, ngài.” Ông lão lắp ba lắp bắp: “Ngài, ngài muốn đến chỗ những kẻ Tây Lương kia?” 

Vì sao?

Lần này Tần Mai không còn làm như không nghe thấy nữa. Hắn ta dừng bước quay đầu lại, hơi nhấc chiếc mũ lên để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

“Các ngươi nghĩ rằng ta có thể cứu được các ngươi?” 

Đúng vậy… đám người ông lão nhìn hắn ta, vẻ mặt sợ hãi.

Tần Mai nói: “Sai rồi, không có ai có thể cứu được các ngươi. Mỗi người chúng ta đều chỉ có thể tự mình cứu mình.” Hắn ta dùng ngón tay cọ cọ cằm, lau đi vết máu bắn vào lúc nãy, nói tiếp: “Ta cũng là tự mình cứu mình thôi. Nếu như ta không giết được bọn chúng thì bọn chúng đã giết ta rồi.”

Hả?... Đám người ông lão run rẩy, tựa như nghe hiểu lại tựa như không hiểu gì. 

Tần Mai không nói thêm gì nữa, quay đầu đi đến chỗ đám binh mã Tây Lương. Lần này không có đao kiếm chém tới nữa, binh mã Tây Lương nhanh chóng dạt sang hai bên, ngồi trên lưng ngựa cúi người hành lễ, vừa cung kính vừa sợ sệt.

Hắn nhận lấy một con ngựa mà binh lính Tây Lương dâng tới, nhảy lên.

Hắn ta thực sự sắp sửa đi theo đám người Tây Lương rồi, ở bên phe của Tây Lương… 

“Nhưng mà, nhưng mà.” Ông lão loạng choạng bước lên, hét lên: “Ngài là người Đại Chu mà.”

Tần Mai ngồi trên lưng ngựa, một lần nữa quay đầu lại.

“Tại sao ta lại là người Đại Chu?” Hắn nói, giơ tay ra rồi chỉ vào mặt mình: “Là vì khuôn mặt này sao?” Sau đó lại chỉ lên người mình: “Hay là vì hình dáng này?” 

Hả? Đây là ý gì?

“Ngươi, không phải là người Đại Chu sao?” Ông lão thì thào hỏi, chẳng lẽ hắn ta là người Tây Lương. Là một đứa trẻ lai giữa Tây Lương và Đại Chu… nhưng vì sao người Tây Lương lại đi giết người Tây Lương?

Tần Mai nhìn ông? Vậy… là người phương nào? Ông lão ngơ ngác. 

Tần Mai nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Ngươi chỉ cần xem ta không phải là người.”

Không phải người… Ông lão đứng bất động, nhìn người thanh niên cất bước rời đi, chốc lát đã biến mất khỏi mắt. Không phải nhanh như vậy mà hắn ta đã đi mất, chỉ vì những binh mã Tây Lương ban nãy nhường đường cho hắn lúc này đều tập hợp lại, từng tốp, từng tầng kín mít như tường lúy, che mất đi tầm nhìn của người khác.

Binh linh Tây Lương một lần nữa quay lại vẻ mặt lạnh lẽo, hung ác. Bọn chúng nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói, từ trên cao nhìn xuống như thể nhìn đám giun kiến vậy. 

Vì vậy, không hề có thần tiên.

Ông lão run rẩy nhắm chặt mắt, không trốn nữa, không trốn được. Đợi chết thôi.

…… 

“Thất Nương!”

Cách bên ngoài cửa thành không xa, phía trước tòa doanh trại đẹp đẽ tựa như được dát châu báu, Tác Thịnh Huyền nhìn thấy Tần Mai đang đi tới thì vui mừng giơ tay ra nghênh đón.

“Ta còn tưởng ngươi bị Thanh Tử giết rồi chứ.” 

Tần Mai “xùy” một tiếng đầy giễu cợt, bước qua hắn đi về phía doanh trại.

Tác Thịnh Huyền cười hihi, đuổi theo: “Tại sao lâu vậy rồi ngươi mới quay lại? Ngươi đi đâu thế?”

Tần Mai không trả lời hắn, đi đến cửa doanh trại thì dừng lại, nghĩ đến cái gì đó liền quay đầu lại, nói: “Chỉ là công thành chiếm đất thôi. Thành cũng đã chiếm được rồi còn giết người làm cái gì?” 

Tác Thịnh Huyền hiểu ra, cười cười gật đầu: “Được thôi, vậy thì không giết nữa.”