Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 106: Chuyện phiếm




"Liễu lão thái gia, bản quan đã nói rất nhiều lần rồi, triều đình chưa bao giờ vô duyên vô cớ xét nhà ai cả." Viên tri phủ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn vị Liễu lão thái gia hiện đang ngồi trên xe bò.

Từ khi phủ Trường An điều tra bạn học của Tiết Thanh trên diện rộng, vì số lượng quá nhiều nên đường phố vắng vẻ, ai cũng cảm thấy bất an, đóng cửa không đi đâu cả. Liễu lão thái gia thì lại hay ra ngoài, còn ngồi trên chiếc xe trâu chậm chạp, đi dạo phố phường như rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.

Nói rằng chẳng mấy khi thấy phủ Trường An náo nhiệt như thế này, không thể bỏ qua. 

Viên tri phủ tất nhiên biết là lão làm cho quan phủ xem, nhưng nhiệm vụ chính của hắn là lùng bắt, giới nghiêm phủ Trường An, không được để xảy ra sai lầm nên đám hương thân quyền thế này thích làm gì thì tùy, chỉ cần không gây chuyện thì cứ mặc kệ.

Liễu lão thái gia ngồi trên xe bò, à một tiếng, nhìn Quách gia đang bị quan binh bao vây, kẻ ra kẻ vào này, nói: "Quách gia này đúng là hữu duyên vô phận thật."

Viên tri phủ lạnh lùng nói: "Quách Hoài Xuân đã bỏ trốn, nếu không phải đồng đảng thì sao lại làm thế." 

Liễu lão thái gia nói: "Có lẽ vì con trai bị bắt mà bị vu hãm?"

Tin Quách Tử An bị bắt ở Huỳnh Sa Đạo vốn được giữ bí mật từ đầu nhưng phủ Trường An điều tra với quy mô lớn như này, tất nhiên không thể giấu được.

Quách nhị lão gia đau đớn và tự trách bản thân khi nuôi ra một đứa con ngỗ nghịch như vậy, cứ nhao nhao đòi đi ngồi tù. Vì không tìm ra được cái gì nên Viên tri phủ đương nhiên không cho dân chúng phủ Trường An cơ hội nghi ngờ, chỉ bảo Quách nhị lão gia an tâm ở nhà, sau đó phái người tới giám sát nơi này. 

Không ngờ Quách nhị lão gia không chỉ nhận được tin mà còn đột nhiên bỏ chạy như Quách Hoài Xuân.

Sao lại trốn được?

Viên tri phủ nói: "Liễu lão thái gia, chớ có vọng ngôn! Việc Quách Tử An bị bắt là có nhân chứng vật chứng, giờ càng không có gì phải nghi ngờ, toàn bộ Huỳnh Sa Đạo đều đã..." 

Nói tới đây, hắn im bặt. Nhưng Liễu lão thái gia đã nói tiếp.

"Toàn bộ Huỳnh Sa Đạo đã thành đồng đảng, nên lại càng phải nghi ngờ?" Ông ta nói, nhảy xuống khỏi xe: "Viên đại nhân, Huỳnh Sa Đạo tôn Tiết Thanh làm đế cơ thật, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Lời này khiến dân chúng xung quanh ồ lên, ngay lập tức người người lao ra đường. 

"Tiết Thanh thật sự là đế cơ?"

"Huỳnh Sa Đạo đã tôn làm quân vương rồi?"

"Thật hay giả vậy?" 

Tiếng ồn ào hỏi han vang lên khắp nơi, đám đông trào ra, bao phủ lấy Viên tri phủ và những người khác. Đám quan binh bất chấp việc điều tra, chạy ra chặn dân chúng lại.

Viên tri phủ đã không còn phẫn nộ việc tại sao Liễu lão thái gia lại biết được thông tin này. Quách gia có nhiều người như vậy, lại có thể ngay dưới mí mắt người khác, mà còn lặng lẽ không chút tiếng động mà chạy trốn được, quả nhiên mỗi một kẻ ở phủ Trường An này đều là nghi phạm.

"Đó đều là tin vịt! Là Tiết Thanh kia tung ra để mê hoặc mọi người." Viên tri phủ nói lớn. 

Nhưng tiếng của Liễu lão thái gia còn to hơn: "Viên đại nhân, chi bằng ngươi kể xem Tiết Thanh mê hoặc bọn ta như thế nào, nói là ở trước mặt quan quân và dân chúng Huỳnh Sa Đạo, Tiết Thanh đã lấy máu mở ra cửa địa cung của lăng hoàng hậu vậy."

Hoàng đế Đại Chu là con trời, đã bình định loạn thế, khiến muôn dân được hưởng phúc, người mang dòng máu của thần. Ở hoàng lăng có hắc thạch mà trời giáng, đao chém, kiếm đâm, lửa đốt cũng không làm gì được nó, chỉ có dòng máu thiên tử mới khiến nó vỡ ra. Cho nên từ trước đến nay hoàng thất Đại Chu luôn lấy hắc thạch làm cửa niêm phong địa cung. Đây là truyền kỳ mà dân chúng biết.

Đương nhiên chưa từng ai cho rằng đây là biện pháp để nghiệm chứng thân phận thiên tử. Dù sao từ xưa tới nay đều không cần. 

Lúc này khi nghe được tin tức ấy, dân chúng càng thêm ồn ào.

Lão nói hết rồi, hắn còn nói được cái gì nữa! Liễu lão thái gia này tới đây chính là để kích động dân chúng, phủ Trường An các ngươi định làm gì! Viên tri phủ bước lên một bước, quát: "Đó đều là tin vịt, chưa được kết luận..."

Liễu lão thái gia lại cắt ngang lời hắn: "Nếu đã là tin vịt, Viên đại nha nên đi dò xét chứng minh đi, đừng vội xét nhà làm gì." Nói xong phất tay áo: "Mọi người cũng đừng sốt ruột, chúng ta chờ quan phủ triều đình tra rõ là được." 

Dân chúng đang ồn ào dần yên tĩnh lại.

Nhìn Liễu lão thái gia ngăn dân chúng lại, Viên tri phủ không hề thoải mái mà vẻ mặt hắn càng thêm nặng nề.

"Viên đại nhân chớ trách bọn ta sinh sự." Liễu lão thái gia nhìn hắn, nói: "Sớm kết luận đi, cũng dứt khoát cho người phủ Trường An bọn ta, chứ cứ ép buộc một cách không minh bạch như vậy quả thật không minh bạch chút nào." Nói xong ông ta tới gần Viên tri phủ, hạ giọng xuống: "Tri phủ đại nhân cũng nên nghiệm chứng cho rõ ràng ai là tặc, kẻo hôm nay ngươi tra người khác là đồng đảng, ngày sau mình cũng bị tra là đồng đảng." 

Hai cái đồng đảng này có nghĩa là gì, Viên tri phủ nghe là hiểu ngay, sắc mặt xanh mét. Không chờ hắn nói gì, Liễu lão thái gia quay người đi về phía xe trâu.

"Về hết đi, cứ ở yên trong nhà, đừng có sinh sự, chờ triều đình tra rõ Tiết Thanh kia rốt cuộc là nghịch tặc hay đế cơ thật, chúng ta cũng có định luận." Liễu lão thái gia nói, rồi ngồi lên xe trâu.

Lời này... Viên tri phủ lại cau mày. Nếu Tiết Thanh kia là nghịch tặc, cả phủ Trường An này đều là nghịch tặc à? Nếu Tiết Thanh là đế cơ thật, như vậy phủ Trường An chính là nơi ẩn náu của đế cơ, địa vị của dân chúng phủ Trường An... 

Kể cả kẻ ngu của phủ Trường An này cũng biết chờ cái nào!

Xe trâu của Liễu lão thái gia chậm rãi lái đi. Dân chúng trên đường không ồn ào nữa mà cúi đầu xì xào, mắt sáng ngời và vẻ mặt phức tạp, đi về. Đường phố lập tức yên tĩnh lại.

Yên tĩnh là chuyện không thể. Trước kia Tiết Thanh là nghịch tặc, mọi người không còn lựa chọn nào khác. Giờ đế cơ thật gặp nạn ở dân gian, đã không chỉ là một câu khẩu hiệu... 

Lòng người phủ Trường An đã muốn phản rồi! Sắc mặt Viên tri phủ xanh mét.

"Lập tức báo cáo với triều đình."

Rảo bước tiến vào phủ nha, bất chấp việc nghỉ ngơi, Viên tri phủ lập tức dặn người hầu cận mài mực. 

"Bảo triều đình phái thêm nhiều binh mã tới đây."

Hắn đi tới đi lui, giơ tay lên quạt, chỉ cảm thấy căn phòng đầu mùa hạ này cực kỳ oi bức.

"Tuy những kẻ này trông có vẻ im lặng nghe lời đó, nhưng không biết đã lén lút móc nối nhau như thế nào. Nếu không thành Trường An lớn như vậy, nhiều dân chúng như vậy mà không ai thấy người của Quách gia bỏ trốn? Lừa quỷ à?" 

Người hầu cận nói: "Vợ của Quách Hoài Xuân đang dưỡng bệnh ở nhà mẹ đẻ và Quách tam lão gia đi cùng bà ta đều cùng biến mất."

Viên tri phủ dừng chân lại, ha một tiếng, nói: "Giỏi, giỏi lắm, giỏi lắm." Phất tay áo ngồi trước bàn, cầm bút viết thư: "Phủ Trường An này sắp trở thành cái nơi thứ hai nhận Tiết Thanh làm đế cơ thật sau Huỳnh Sa Đạo rồi. Dựa vào số nhân mã mà chúng ta có thì không thể áp chế dân loạn được."

Người hầu cận đột nhiên dừng mài mực, nói: "Đại nhân, cái đó..." 

Viên tri phủ hỏi: "Cái gì?"

Người hầu cận nhìn ra ngoài cửa, hạ thật thấp giọng xuống: "Tiểu nhân cảm thấy, đại nhân có cần gửi một phong thư cho bên Huỳnh Sa Đạo kia không..."

Đây là ý gì, Viên tri phủ nghe là hiểu, cảm thấy tức giận: "Hoang đường! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" 

Người hầu cận cúi đầu sợ hãi nhưng không dừng lại mà nói tiếp: "Nhưng nàng ta đã mở cửa địa cung ra..."

Viên tri phủ nghiến răng: "Chúng ta không tận mắt nhìn thấy, ai biết là thật hay giả, có phải là động tay động chân gì rồi không." Lại chắp tay về phía kinh thành: "Mà bên kinh thành thì ta tận mắt nhìn thấy từ đầu chí cuối, cũng có Trần tướng gia và Hồ học sĩ làm chứng."

Người hầu cận cúi đầu nói: "Vị Trần tướng gia và Hồ học sĩ kia chứng nhận đại nhân như thế nào, ngài cũng đâu có tận mắt nhìn thấy." 

Viên tri phủ vỗ bàn, nói: "Cẩu nô tài! To gan!"

Không to gan sao có thể làm kẻ hầu cận được. Người hầu cận ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân, ý của ta là vì chúng ta không tận mắt nhìn thấy nên viết thư hỏi bên phía Huỳnh Sa Đạo kia, đó cũng là bổn phận của kẻ làm quan mà? Chứ có bảo là đại nhân cũng tin đâu."

Viên tri phủ trợn mắt lên: "Lắm mồm! Đi ra ngoài!" 

Người hầu cận vâng dạ, lần này nghe lệnh lui ra ngoài, còn cố ý đóng cửa lại.

Cửa đóng lại khiến căn phòng càng thêm oi bức. Viên tri phủ uống một hơi cạn sạch bát cháo giải nhiệt trên bàn nhưng nhìn văn thư trên bàn lại mãi không viết được. Mãi cho tới khi tiếng ve sầu kêu bên ngoài cửa sổ khiến hắn hoàn hồn.

Viên tri phủ hít sâu một hơi, giơ tay lấy một trang giấy tới. 

"Lên tiếng hỏi thật sự là bổn phận của kẻ làm quan." Hắn lẩm bẩm nhưng nói xong thì lại thất thần, sao chuyện lại thành như vậy? Không trông được phủ Trường An, ngay cả chính bản thân cũng không trông được.

Một nghịch tặc rõ ràng có thể giải quyết rất dễ, nhưng cuối cùng nghịch tặc không bị giải quyết mà còn đứng lên chỉ triều đình là tặc, cũng hoàn toàn chứng minh đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được...

Không phải người bình thường mà. Viên tri phủ cúi đầu, viết. 

Trên đường phố, binh mã không ngừng qua lại. Ánh nắng thiêu đốt mùa hè không thể ngăn cản bọn họ. Bụi đất lại dấy lên.

Một bà lão đứng ven đường bị sặc bụi, ho liên tục.

"Uống cốc trà ăn bữa cơm dừng chân nghỉ ngơi chút nào." Bà ta khụ khụ, cố nói nốt những lời còn lại nhưng người trên ngựa đã đi xa, chỉ để lại bụi đất mịt mù. 

Bà lão đành kéo thân người đã còng xuống kia đi về dưới gốc cây đại thụ bên đường.

Dưới gốc cây, một quán trà được dựng ở đó, bên ngoài có đắp một nồi nước trà, phía sau là một chảo thịt hầm. Bếp trong quán trà xào rau nấu cơm, có tiếng cắt thái cộc cộc. Khách trong quán không nhiều, chỉ ba người, trong đó hai người là đồng hành nên ngồi cùng nhau. Một người đàn ông khác thì ngồi ở một góc.

"Người qua đường thì nhiều nhưng ăn cơm lại chẳng nhiều." Bà lão than thở với khách: "Thật là khó làm ăn." 

"Vẫn là do ít người." Một vị khách cười nói.

Nói xong, lại có tiếng vó ngựa vang lên. Thậm chí mặt đất còn rung rung.

"Ôi, lần này có không ít người đâu." Một người khác ló đầu ra nhìn. 

Trên đường lớn, một đội người ngựa phi nước đại. Trọng giáp, đao thương, kiếm kích khiến bụi đất sợ hãi không dám bay lên. Bọn họ không hề ngừng lại mà giục ngựa lao qua. Bà lão kia thậm chí còn không thèm mời chào.

Loại khách này thật không dám đi mời!

Những khách ngồi ngoài quán cũng nín thở không dám lên tiếng. Vị khách một mình một bàn kia dường như không để ý, cũng như không phát hiện mà bưng khay lên, cả khuôn mặt đều hướng vào trong mâm cơm, vừa ăn vừa phát ra tiếng rột rột. Hắn mặc áo ngắn, thân mình khôi ngô rắn chắc, dưới chân có đặt đòn gánh, thoạt trông như cu li, chắc là đói lắm rồi. 

Chờ đội quân này đi qua, mấy người ngồi trước quán trà mới thở phào một hơi.

"Dạo này lắm binh lính thật." Một người nói.

Bà lão gật đầu, nói: "Đúng vậy, hôm kia có một đám vừa qua xong, không biết là có chuyện gì nữa." 

Một người khách khác nói: "Nghe nói là bên phía Huỳnh Sa Đạo lại có một vị đế cơ, chắc là những binh mã này đi..."

"Là vị đế cơ thật gặp nạn trong dân gian mà người ta kể đó à?" Bà lão tò mò hỏi: "Rốt cuộc là thật hay giả?"

"Nghe nói là..." Vị khách kia định trả lời, kẻ đi cùng đã cắt ngang lời hắn. 

"Ngươi thì biết cái gì, ngươi quyết định được thật hay giả à? Đừng có nói mò." Hắn giục, lại cảnh giác nhìn xung quanh: "Cẩn thận bị bắt, giờ nơi nào cũng có binh lính, đừng có tự rước phiền toái."

Hai người không tiếp tục đề tài này mà cúi đầu ăn xong chỗ cơm trước mặt, trả tiền rồi đeo sọt đi ra ngoài.

Bà lão dựa vào bàn, không vội vã dọn dẹp mà đếm tiền, lại thuận miệng nói với vị khách còn lại: "Vị huynh đệ nói xem có phải đã đánh nhau rồi không? Đám binh mã này ngày nào cũng chạy qua, thật khiến người ta sợ hãi." 

Vị khách bên kia thò mặt ra khỏi mâm nhưng giọng nói vẫn mơ hồ: "Ai biết, dân chúng như chúng ta quản sao được." Nói xong thò vào bên hông: "Bao nhiêu tiền thế?"

Bà lão nói: "Ba đồng tiền."

Người đàn ông cu li kia nói: "Đắt vậy. Bớt bớt chút đi, hai đồng tiền thôi." 

Bà lão kia nói: "Đắt đâu mà đắt, quá rẻ rồi. Bọn ta bán ở đây suốt, luôn từng ấy tiền."

Người đàn ông cu li không tình nguyện lấy ra ba đồng tiền, đặt lên bàn: "Quán trà phía trước kia còn rẻ hơn nhà các người."

Bà lão than thở: "Rẻ hơn chỗ nào, bọn họ cân ít đi đó." 

Người đàn ông cu li thì thào rồi khom người cầm đòn gánh đi ra, mới đi được hai bước thì kêu: "Ối chao." Rồi ngã bịch xuống đất, bất động.

Bà lão dường như không nhìn thấy, cũng không vội không gấp cất ba đồng tiền trên bàn đi rồi mới khom người giơ tay xách người đàn ông dưới đất lên.

Lúc đứng lên, thân hình vốn còng lưng của bà ta thẳng hẳn, thân hình mập mạp trông khá uyển chuyển. Nếu giờ có người ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Đương nhiên điều đáng kinh ngạc hơn là bà ta không cao, nhưng lại thoải mái xách người đàn ông này vào bên trong. 

Tiếng cắt thái cộp cộp bên trong dừng lại, một người phụ nữ đi ra, trông tuổi khá trẻ.

"Con dâu à, mau hầm con dê béo này đi." Bà lão nói: "Ngày mai có bánh bao để bán rồi."

Người phụ nữ bị gọi là con dâu cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Đừng nghịch nữa, cẩn thận Quách đại lão gia sợ." 

Khi Quách đại lão gia tỉnh lại, thấy người phụ nữ dựa vào bàn mà cắn hạt dưa, sợ tới mức kêu ối một tiếng, ngồi thẳng người lên.

"Quách Hoài Xuân, ngươi nói ngươi đang chạy trốn nhé, ăn một bữa cơm còn cò kè mặc cả, keo kiệt sẽ bị người ta đánh chết đó, biết chưa." Diệu Diệu nói, phun vỏ hạt ra.

Quách Hoài Xuân nhìn khuôn mặt bà lão xa lạ này, vỗ ngực một cái, thở ra một hơi rồi gượng cười nói: "Ta suy nghĩ chu toàn, một cu li thì phải ăn mặc rách rưới, keo kiệt chứ sao." 

Diệu Diệu xùy một tiếng. Một người phụ nữ khác mở miệng nói: "Quách đại lão gia có tin mới nhất về nàng không?"

Quách Hoài Xuân quay người sang bên kia, nói: "Ta cũng không có. Ta cũng bị đuổi bắt nên đâu dám đi nghe ngóng gì."

Qua Xuyên ngồi bên đó, thở dài, vẻ mặt buồn bã. 

"Quách đại tướng quân định đi đâu vậy?" Diệu Diệu hỏi.

Quách Hoài Xuân chỉnh trang lại y phục, nói: "Đương nhiên là đi Huỳnh Sa Đạo..."

Diệu Diệu hứ một tiếng: "Ngươi lừa quỷ à. Hướng ngươi đi hoàn toàn trái ngược." 

Quách Hoài Xuân ngượng ngùng: "Đi vòng vèo ấy mà." Lại thấp giọng nói: "Chẳng phải các người cũng không đi."

Diệu Diệu nhíu mày, nói: "Bọn ta... không phải là sợ gây thêm phiền toái cho nàng sao."

Quách Hoài Xuân vội vã gật đầu: "Đúng là như vậy. Qua đại nhân, Diệu Diệu tỷ, các ngươi còn nhớ lúc ấy Tiết Thanh có nói, nếu xảy ra chuyện thì bảo chúng ta nhất định phải trốn, đừng gây thêm phiền toái cho nàng." 

Diệu Diệu lại hứ một tiếng. Thợ rèn đẩy cửa bước vào, nói: "Giờ toàn bộ quân bốn phía đều được điều động tới bao vây Huỳnh Sa Đạo." Ngừng một cái: "Đốc đại nhân cũng ở trong số đó."

Diệu Diệu nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có đi hay không?"

Qua Xuyên thì thào: "Nhiều quân như vậy, sao nàng đánh thắng được, hay là đi đi." 

Diệu Diệu nói: "Qua tỷ, tới lúc đó mà đánh nhau, ngươi giúp Đốc đại nhân hay Tiết Thanh?"

Đây là một sự lựa chọn khó có thể chọn lựa được. Qua Xuyên khóc hu hu.

Quách Hoài Xuân tỏ ra đồng cảm, nói: "Cho nên chúng ta đừng đi." 

Diệu Diệu vỗ bàn: "Khó lựa chọn còn hơn là không lựa chọn đúng. Không phải là chết cùng Đốc đại nhân thì cũng là chết cùng Tiết Thanh, chẳng qua chỉ là chết mà thôi!"

"Cũng có thể chọn sống..." Quách Hoài Xuân đề nghị.

Nói chưa xong đã bị Diệu Diệu xách lên. 

"Dỡ nồi phá bếp, chúng ta đi Huỳnh Sa Đạo."

Vô số người ngựa từ bốn phương tám hướng tập hợp đi tới Huỳnh Sa Đạo, người trên các thành trấn gần biên cảnh lại càng ít.

Trời vừa sáng, các quan chức trạm dịch và đi theo từ kinh thành đứng ở cửa, nhìn Tác Thịnh Huyền áo trắng tung bay đi tới, xung quanh là các thiếu niên và đám mỹ tỳ. 

"Tác thái tử cuối cùng đã sắp tới biên giới Tây Lương." Một quan viên nói: "Người của quý quốc tới đón tiếp rồi." Đây là nơi xa nhất mà binh mã Tây Lương có thể nhập cảnh.

Tác Thịnh Huyền đứng ở cửa, nhìn binh mã đứng nghiêm trang trên đường. Cách ăn mặc, tướng mạo, thậm chí là ngựa của bọn họ đều khác hoàn toàn đám binh mã Đại Chu đang đứng nghiêm trang bên kia. Hắn không hỏi hít hà thật sâu.

"Ta ngửi thấy mùi sa mạc." Hắn tỏ ra say mê, nói, rồi cười với đám quan viên kia: "Thật kỳ quái, lâu như vậy mà không nhớ quê nhà, cho tới khi gặp được người cùng quê thì lại thấy rất nhớ." 

Đám quan viên nở nụ cười, nói: "Thái tử điện hạ nhớ ở trong lòng."

Tác Thịnh Huyền cười ha ha, nói: "Chuyến đi Đại Chu này, ta vô cùng hài lòng, những gì nhìn thấy nghe được đều khiến người ta vui mừng."

Đám quan viên nói: "Điện hạ vui là tốt rồi." 

Tác Thịnh Huyền gật đầu với bọn họ, nói: "Ta rất vui, làm phiền các ngươi vất vả săn sóc cả quãng đường này, giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi." Nói xong giơ tay thi lễ với vị quan chức trước người.

Quan viên kia cười, đáp lễ nói: "Thái tử điện hạ đa lễ rồi, có thể..." Còn chưa nói xong đã thấy cổ mình lạnh toát, khuôn mặt quay tròn. Sau đó hắn thấy cơ thể mình không có đầu, máu tươi đang phun ra, đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.

Bịch. Một cái đầu lăn xuống dưới chân một vị quan viên. Người này mặt còn mỉm cười nhưng vẻ hoảng sợ đã lan ra. Cái cảm xúc đan xen ấy khiến khuôn mặt hắn trở nên méo mó. Hắn kêu a một tiếng thật to, bốc lên từ tận đáy lòng... 

Nhưng bịch, âm thanh ấy bị cắt ngang ngay ở yết hầu. Đầu của hắn cũng bay lên, xoay tròn, rơi xuống.

Máu văng khắp nơi, chảy như nước suối. Áo bào trắng của Tác Thịnh Huyền lập tức nhiễm đỏ. Hắn vẫy vẫy chiếc đao đầy máu trước mặt, máu trên đao lập tức chảy xuống, để lộ ra thân đao sáng loáng, soi rõ nụ cười trẻ trung của hắn.

Tiếng thét, tiếng gào, tiếng kêu thảm thiết và tiếng vó ngựa lập tức hỗn loạn, đan xen trước cửa rồi tràn ra con đường, sau đó là cả tòa thành.