Vết thương được bó thuốc khá nhanh. Vì để đế cơ điện hạ yên tâm và để bày tỏ sự thận trọng, một vị đại phu còn tự mình ra tay, quấn hẳn hai lớp theo yêu cầu của đế cơ điện hạ, để tránh việc đụng tới miệng vết thương, đau.
"Điện hạ cảm thấy thế nào rồi?" Tri phủ đại nhân thân thiết hỏi, lại quay sang nhìn các vị đại phu: "Thật sự không phải bốc ít thuốc uống à?"
"Đại nhân, điện hạ rất khỏe, không cần uống thuốc." Đại phu nhẫn nhịn mà nói.
Chỉ là cắt vào tay, một vết cắt mà thôi.
Tiết Thanh giơ cánh tay được bọc thành cục giơ lên trên, nhìn thật kỹ, nói: "Không cần, ta cũng không thích uống thuốc." Rồi vẫy vẫy tay áo: "Đi thăm Quách thiếu gia thôi."
Vị trong kia mới là người bị thương nặng, cần uống thuốc. Các đại phu vội vàng đi vào.
Chăn được xốc lên, để lộ khuôn ngực trần của một người trẻ tuổi. Vết thương quá nặng, không mặc y phục thì dễ đổi thuốc hơn. Vết quất roi quá nhiều, kèm theo cả các vết thương khác, tuy rằng nơi này không có Đoàn Sơn nhưng thủ đoạn tra tấn thì không khác đám lao ngục trong thiên hạ.
Các đại phu đều nghiêm túc làm việc, động tác bình tĩnh nhưng lại không chậm, bởi càng chậm càng dau, đau dài không bằng đau ngắn. Lớp vải quấn vết thương đã chuyển màu ố vàng bị lột ra không chút nể nang, dính theo cả thịt. Những miếng bông đã được tẩm thuốc được lau qua miệng vết thương, rửa đi lớp thịt thối.
Hai vị đại phu chia nhau trên dưới, bận bịu, trán toát mồ hôi lấm tấm. Nhưng người trên giường hầu như không nói lời nào, thậm chí cả rên rỉ cũng không.
"Nếu mà đau quá, có thể kêu lên." Một vị đại phu nhịn không được, chủ động nói.
"Đúng vậy, kêu lên là sẽ hết đau." Giọng Tiết Thanh vang lên từ bên ngoài.
Cái lời dỗ trẻ con này...
Thanh niên nằm trên giường vẫn nhắm mắt, không rên tiếng nào, dường như không hề nghe thấy.
Các đại phu không nói gì thêm, với kiểu hảo hán này, khuyên giải chính là sỉ nhục.
"Ta không hề lừa ngươi." Tiết Thanh nói, tiếng bước chân vang lên phía sau, rồi dừng lại, lại có tiếng áo giáp va chạm.
"Điện hạ." Hồ tướng quân cúi đầu, quỳ một gối xuống: "Thần có tội."
Tri phủ cũng cúi đầu nói: "Thần không ngăn cản việc tra tấn ép cung."
Tiết Thanh quay người nhìn bọn họ, nói: "Không phải đã nói rồi sao, các ngươi có tội gì, là bổn phận mà thôi."
Hồ tướng quân và tri phủ đều cảm ơn rồi đứng dậy.
"Quách tiểu thiếu gia thật anh dũng." Tri phủ đại nhân cảm thán.
Tiết Thanh kinh ngạc nói: "Hắn anh dũng à? Hồi bé không thích đọc sách, suốt ngày đi đánh nhau, giờ kiểu kẻ sỹ cách biệt ba ngày thì nhìn nhau bằng con mắt khác à?"
Ơ? Tri phủ và Hồ tướng quân liếc nhau. Tuy rằng Quách Tử An không hề thừa nhận việc lăng hoàng hậu sụp xuống có liên quan tới hắn, có liên quan tới Tiết Thanh nhưng bên này vừa định đưa Quách Tử An tới kinh thành để tra hỏi thì Tiết Thanh đã xuất binh xông vào Huỳnh Sa Đạo, không phải đồng đảng mới là lạ.
Đương nhiên giờ không thể nói hắn là đồng đảng của nghịch tặc mà là một vị trung thần nghĩa sĩ.
"Quách gia đương nhiên là anh dũng rồi." Tiết Thanh nói, vẻ mặt đầy cảm kích: "Lúc trước nhờ có Quách gia bao bọc, chỉ là sau đó..."
Sau đó nàng bị nói là kẻ thế thân cho đế cơ, chứ không phải đế cơ thật. Đám trung thần hộ vệ đều lảng tránh, lại càng không phải nói tới sau này trở thành nghịch tặc, phải chạy trốn...
Như vậy Quách gia không phải đồng đảng? Quách gia không biết ai là đế cơ thật, ai là đế cơ giả, cũng không hề khăng khăng cho rằng Tiết Thanh là thật, thế nên việc lăng hoàng hậu sụp vốn chẳng liên quan gì tới Quách Tử An.
"Nhưng Quách gia vẫn bị ta liên lụy." Tiết Thanh cười: "Không phải ngay từ đầu các ngươi đã đề phòng Quách tiểu thiếu gia và Quách gia rồi sao? Cho nên xảy ra chuyện liền bảo là do hắn làm, là đồng đảng của ta."
Sắc mặt tri phủ và Hồ tướng quân mang theo vài phần hổ thẹn.
"Ta tới nơi này là vì nó là Huỳnh Sa Đạo." Tiết Thanh nói, nhìn tri phủ và Hồ tướng quân: "Nơi này có quan tướng trung thành nhất vương triều Đại Chu. Ta biết chỉ cần ta chứng minh được ta là Bảo Chương đế cơ, các ngươi có thể phân biệt được chân tướng, bảo vệ ta bình an."
Tri phủ và Hồ tướng quân lập tức thẳng người lên.
Thì ra Bảo Chương đế cơ đến là vì bọn họ! Là tin tưởng! Là nể trọng!
"Thần! Không chối từ!" Bọn họ cùng kêu lên.
"Đồ lừa đảo!"
Nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, Quách Tử An thì thào.
Các đại phu băng bó xong vết thương cuối cùng thì đứng dậy, nghe Quách Tử An phát ra âm thanh, cho dù chỉ là tiếng rên rỉ nhưng vẫn là đau, chuyện kêu to lên thì sẽ không đau vốn là lừa người.
Bọn họ đi ra ngoài, cắt ngang cuộc nói chuyện của Tiết Thanh, tri phủ và Hồ tướng quân.
"Quách thiếu gia bị thương ngoài da, từ từ dưỡng là được rồi." Các đại phu báo cáo.
Tiết Thanh nói tiếng vất vả, lại nói: "Mong các đại phu cũng quan tâm những binh sĩ bị thương kia..."
Hồ tướng quân vội vàng nói: "Điện hạ yên tâm, đã được khám chữa hết rồi. Người chết cũng được khâm liệm nhập thổ. Bản quan cũng ứng số vàng an ủi ra trước rồi."
Những binh sĩ mà chết rồi thì sẽ được đăng báo lên triều đình, rồi triều đình chi tiền nhưng giờ triều đình đang bị gian tặc chiếm cứ nên hắn lấy tiền của mình thực hiện công việc của triều đình trước vậy.
Tiết Thanh khen Hồ tướng quân suy nghĩ rất chu toàn, lại nói: "Ta vốn không định đả thương ai cả."
"Điện hạ đừng tự trách mình, điện hạ bắn mũi tên trúc, trường thương đã bỏ đầu sắt nên tất cả mọi người đều biết điện hạ không có ý định đả thương ai." Tri phủ chỉnh trang lại dung nhan nói: "Nếu như có lời trách cứ thì phải trách gian tặc lừa gạt hại người."
Tiết Thanh nói: "Nay là thời kỳ vô cùng căng thẳng, đừng làm rối rắm chuyện này nữa. Phải lật đổ kẻ gian, trừ ác tặc thì mới an ủi vong linh người chết và những người bị thương."
Tri phủ và Hồ đại nhân đều đáp vâng.
"Lệnh binh giờ đã đến kinh thành. Thư binh đi các nơi khác ắt đã truyền tin tức ra rồi." Hồ tướng quân nói.
Tiết Thanh nói: "Như vậy tiếp theo số người tới Huỳnh Sa Đạo ta sẽ không ít, thiện ác khó phân, Hồ tướng quân phải vất vả rồi."
Hồ tướng quân nghiêm mặt lại: "Điện hạ yên tâm, mạt tướng thề sống chết bảo vệ vững chắc Huỳnh Sa Đạo."
Tri phủ định nói gì đó thì Hồ tướng quân đã mời điện hạ đi nghỉ. Tri phủ đành phải nuốt xuống lời định nói, cùng cáo lui.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Đổi thuốc khiến người ta rất mệt, rốt cuộc đã yên tĩnh, có thể ngủ được rồi. Quách Tử An từ từ nhắm hai mắt lại nhưng mãi không thể ngủ được.
"Ngươi nhìn cái gì thế?" Hắn bực mình nói, mở mắt nhìn nữ nhân đang đứng ở cửa theo dõi hắn.
Tuy không phải cái dáng vẻ quen thuộc của Tiết Thanh nhưng bộ dạng này cũng không lạ lẫm gì, từng gặp một lần rồi.
Nghĩ tới điều đó, Quách Tử An lại nhắm mắt lại.
Tiết Thanh đi tới bên giường, nói: "Xem ngươi cũng to gan lắm."
Quách Tử An buồn bực nói: "Không dám nhận, không to bằng ngươi."
Tiết Thanh cười ha ha, dùng nắm tay đã được quấn dầy chọc bờ vai hắn, nói: "Ý của ai? Làm sụp lăng hoàng hậu?"
Quách Tử An nói: "Không phải ý của ai, ngươi làm được, sao ta không thể."
Lần trước khi lăng hoàng hậu sụp là do nàng làm. Tiết Thanh nói: "Đừng có tùy tiện mà học theo ta. Ta có bị người ta đánh thành như vậy đâu?"
Quách Tử An lại mở mắt ra liếc nàng một cái, nói: "Có."
Khi đó nàng còn thảm hơn hắn, nếu không nhờ ba chén thuốc của Tề Sưu có lẽ đã chết ở Huỳnh Sa Đạo.
Tiết Thanh khẽ ho một tiếng, nói: "Ta nói là ta không bị lộ. Ngươi xem đi, ngươi làm chẳng chu toàn gì, bị cho là đồng đảng, còn bị quật cho một trận, lại còn suýt bị đưa đi kinh thành quật thêm một trận nữa, sống không bằng chết."
Cãi nhau với nàng là một chuyện không hề có ý nghĩa. Quách Tử An nhắm mắt lại, không nói nữa. Nhưng có một số người không phải ngươi nhắm mắt là sẽ ngừng nói chuyện.
"Những lính đưa thư kia là có chuyện gì? Tin không quan trọng thì giữ lại, tin quan trọng thì xóa đi, giống thật mà giả sẽ khiến người ta hoài nghi, ngươi định đi kinh thành à?"
"Ngươi đi kinh thành làm gì? Học Hoàng Y à? Định đến kinh thành rồi vung tay lên hô à?"
"Cho dù học Hoàng Y, ngươi cũng đừng để bị đánh đến mức thế này chứ. Cái gì mà phải thà chết chứ không chịu khuất phục?"
"Ngươi có ngốc không? Ngươi cứ thừa nhận mình là đồng đảng không phải là xong sao?"
Giọng nữ nhân ồn ào vang lên bên tai, Quách Tử An lại cảm thấy buồn ngủ, tính ra hắn với nàng không nói chuyện với nhau nhiều.
Trước kia khi Tiết Thanh là nam nhi, hắn vốn nhìn không thuận mắt, sau đó luận võ thua nên hắn lảng tránh. Rồi sau này biết Tiết Thanh là nữ, lại càng lảng tránh.
Tuy cùng tới Huỳnh Sa Đạo nhưng bọn họ gần như không trao đổi gì. Sau đó nàng tới kinh thành đọc sách, còn hắn thì tòng quân, lại không liên hệ nữa. Những tin tức mà hắn biết về nàng thì đều từ trong thư sách mà Tri Tri đường gửi.
Thật là phiền toái. Một việc mà thôi, thích làm thế nào thì làm, sao phải dạng này dạng kia như vậy!
Quách Tử An từ từ nhắm mắt lại, trong tiếng lải nhải bên tai, dần chìm vào giấc ngủ.
Tri phủ và Hồ tướng quân trong phủ nha lại không thể ngủ. Gần đây bọn họ chẳng thể ngon giấc, quá nhiều chuyện phải làm, bị ràng buộc bởi quá nhiều nguy hiểm. Hai người tuy mỏi mệt nhưng tinh thần lại phấn chấn. Gánh nặng ngàn cân trên vai, thân là thần tử không hề luyến tiếc.
"Vừa rồi vì sao ngươi lại ngăn ta nói?" Tri phủ hỏi.
Hồ tướng quân nói: "Không phải ngươi định nói về Tiểu Dung?"
Tri phủ gật đầu: "Đúng vậy, người đã ở trong phủ nha rồi, để điện hạ gặp." Tuy Tiểu Dung kia không thừa nhận nhưng không thể phủ nhận việc hoàng hậu hiển linh chính là do con bé dẫn lối, mới khiến Tiết Thanh giáng xuống từ trên tường, mới khiến dân chúng điên cuồng tưởng là người trời.
Không có lợi ích thì chẳng ai làm. Tiểu Dung này chắc chắn có quan hệ với Tiết Thanh nên châm chước mãi rồi mới gọi Tiểu Dung tới. Cho dù Tiết Thanh không chủ động nhắc tới, hắn cũng có thể đề cử để bọn họ gặp nhau.
Hồ tướng quân nói: "Gặp cái gì mà gặp, ngay cả Quách Tử An mà điện hạ cũng không nhận là đồng đảng cơ mà. Việc này điện hạ không biết, là do Quách Tử An và Tiểu Dung kia nhận ra con đường đúng đắn, từ tấm chân tình mà làm ra, cũng như chúng ta, không phải hôm nay chúng ta lựa chọn như vậy là vì đồng đảng của điện hạ sao? Đó là vì chúng ta tin tưởng điện hạ mới thật sự mang huyết thống thiên tử."
Tri phủ nhìn hắn, nói: "Đám võ tướng các ngươi đều biết ăn nói như vậy à?"
Hồ tướng quân hứ một tiếng, nói: "Tiếp theo không phải chuyện chỉ nói là giải quyết được!"
Bọn họ không tin việc gửi lệnh binh tới quát một câu trong triều đình rồi truyền tin đế cơ ở Huỳnh Sa Đạo ra khắp nơi là bốn phương sẽ tới quỳ lạy, kẻ tới chắc chắn chỉ có đại quân của triều đình.
Chuyện bình định trước nay vốn không đơn giản, cứ nhìn Tần Đàm Công và tiểu hoàng đế là biết, ngoài việc dựa vào ăn nói, còn phải có vũ lực.
Một người bước vào đình viện, dáng vẻ gầy yếu, bờ vai khẽ nghiêng, dường như đã quen dùng sức một bên vai.
"Khang đại nhân." Hồ tướng quân vội vàng nghênh đón: "Ngài có gì dặn bảo?"
Khang Niên đi tới, thi lễ với tri phủ và Hồ tướng quân. Hai người vội đáp lễ.
"Ta theo sự an bài dẫn người đi tiêu thám phía trước." Khang Niên nói.
Hồ tướng quân nói: "Chuyện này hãy để bọn ta làm, Khang đại nhân và các vị Ngũ Đố quân hãy bảo vệ đế cơ điện hạ đi."
Khang Niên cười nói: "Có đế cơ điện hạ, còn hàng vạn binh mã của Hồ tướng quân rồi, bọn ta làm chuyện khác thì phù hợp hơn."
Đế cơ điện hạ thật sự rất lợi hại, còn về Ngũ Đố quân thì Hồ tướng quân không lạ lẫm gì, biết thừa bản lĩnh của bọn họ, do thám đoạn hậu, xuất quỷ nhập thần, nghe vậy thì không khuyên can nữa, chỉ nói: "Khang đại nhân yên tâm, bọn ta ắt sẽ bảo vệ điện hạ bình an."
Khang Niên quay người, Hồ tướng quân tự mình đưa ra ngoài, muốn nói lại thôi.
"Hồ tướng quân có chuyện gì thì xin cứ nói ra." Khang Niên cười nói.
Ngoài thủ lĩnh Đốc là được mọi người biết ra, thì những người khác trong Ngũ Đố quân đều là giọt nước trong biển, không tên không họ, người đời không hay biết. Hồ tướng quân biết Đốc có tính cách trầm lặng, ít cười ít nói, còn người đàn ông trước mặt này thì thân thiện hơn rất nhiều, còn mang theo vài phần phố phường nữa.
"Đốc đại nhân không tới à?" Hồ tướng quân hỏi.
Khang Niên à một tiếng, nói: "Đốc đại nhân không còn thuộc Ngũ Đố quân nữa rồi."
Không thuộc Ngũ Đố quân nữa, nói cách khác... Hồ tướng quân kinh ngạc. Khang Niên giơ tay vỗ vai hắn, cười nói: "Nhưng Hồ tướng quân không phải nuối tiếc, sắp có thể gặp được Đốc đại nhân rồi, có khi hắn sẽ nhanh chóng dẫn binh tới đây."
Dẫn binh tới có lẽ không phải để ôn chuyện hay bái kiến đế cơ điện hạ gì. Hồ tướng quân cười gượng, nhìn Khang Niên bước đi.
Tiếng bước chân vang xa trên đường. Người nhảy xuống từ trên xe ngựa khiến dân chúng vui mừng mà tụ tập lại.
"Tiểu Dung cô nương!"
"Tiểu Dung cô nương đã về rồi!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lăng hoàng hậu sụp, Tiểu Dung dẫn dân chúng khóc lóc, vốn là bị Hồ tướng quân dẫn binh bắt đi nhưng bị dân chúng ngăn cản. Để trấn an dân chúng, tri phủ lệnh nhốt Tiểu Dung ở Từ Ấu cục không cho ra ngoài, không cho thăm hỏi. Ngay vừa rồi được quan phủ dùng xe đưa ra nên dân chúng trên đường phỏng đoán khá nhiều.
Đại đa số đều cho rằng đế cơ điện hạ đã gặp được Tiểu Dung, dù sao cũng là người mà hoàng hậu nương nương đã phó thác khi hiển linh.
"Ngươi gặp được đế cơ điện hạ chưa?"
Nghe mọi người hỏi, Tiểu Dung lắc đầu, nói: "Không, không cho ta gặp đế cơ điện hạ."
Không phải à? Dân chúng kinh ngạc.
"Phủ nha nói ta tới giúp làm công, Cổ bà bà mất rồi, để chuyện của Từ Ấu cục cho ta làm." Tiểu Dung sợ hãi nói.
Vậy đế cơ điện hạ thì sao? Chuyện hoàng hậu nương nương hiển linh lớn như vậy...
Tiểu Dung hoảng sợ xua tay, lắc đầu: "Ta không biết, ta không biết, ta không nói gì cả." Trước sau như một, vội vàng chạy vào Từ Ấu cục rồi đóng cửa lại.
Dân chúng không hề bất ngờ.
"Tiểu Dung cô nương là linh thể, chính nàng ấy cũng không biết."
"Phải rồi, chính nàng cũng không biết, không cách nào kiểm soát được."
"Nhưng vẫn có thể để chúng ta giúp mà. Có chuyện lớn thì thánh linh thần linh sẽ thông qua nàng mà chỉ dẫn chúng ta."
"Quan phủ không tin thì không tin, dù sao lần nào cũng ứng nghiệm cả."
"Mọi người đừng ồn, kẻo khiến Tiểu Dung cô nương sợ."
"Lần này thực sự khiến nàng ấy sợ hãi rồi."
Nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, rồi tiếng bước chân đi xa dần. Tiểu Dung dán tai lên cửa, cười hì hì, lại hất bím tóc. Bây giờ quá tốt.
Nếu thật sự gặp được đế cơ điện hạ, sẽ bị cho là yêu ma quỷ quái, hoặc được tôn sùng làm khách quý, cả hai kết quả ấy đều không ổn. Nàng sẽ bị tôn sùng, sẽ bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió. Xảy ra chuyện gì sẽ mang nàng ra khai đao đầu tiên.
Đừng tưởng nàng còn bé, nhìn ánh mắt đám quan viên kia là nàng đã biết rồi.
Giấu mình trong dân chúng thì mới có ngày lành.
Lần này danh tiếng vang cao, lại thoát thân được, quả nhiên giúp vị ca ca kia mới có lợi. Tiểu Dung lắc bím tóc, đắc chí nhảy nhót trong sân. Ngày lành, ngày lành.
Không phải ai cũng có thể hưởng thụ được ngày lành.
Binh mã lộn xộn phi qua đường phố trong phủ Trường An khiến nhiều cánh cửa đóng kín được mở hé, người người ló đầu nhìn.
"Chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Là ngõ cửa tây."
"A, nơi đó là nhà Quách gia."
Loảng xoảng, cánh cổng đóng chặt của Quách gia bị đá văng. Một đám quan binh cầm vũ khí xông vào, không hề bị ngăn trở.
"Đại nhân." Quan binh điều tra chạy tới trước mặt vị tri phủ, vội vàng chạy tới theo sau bọn họ, thi lễ rồi nói: "Người Quách gia đã trốn hết, không để lại tôi tớ nào."
Viên tri phủ mặt xanh mét, phẫn nộ, trốn khi nào? Trốn như thế nào? Người nhà Quách gia thì không nói, ngay cả hạ nhân cũng đi hết. Phủ Trường An nghiêm tra cả thành như vậy mà không phát hiện.
"Ngô đại nhân, lại xét nhà à?" Có tiếng hô to bên đường.
Không cần quay lại nhìn, Viên tri phủ cũng biết là ai.