Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 102: Đại điện tuyên bố




Không phải tất cả tấu chương đều sẽ được gửi đến trước mặt Tống Anh, chỉ có thư cấp báo và tin tức liên quan cần thiên tử khâm điển mới được tiếp nhận và thông báo cho thiên tử.

Thư báo đến trước cửa cung hôm nay có đầy đủ hai điều kiện, chiếu theo yêu cầu của Tống Anh loại cấp báo bất kể lúc nào cũng phải lập tức gửi đến trên bàn nên Hoàng Thành ty đã trực tiếp cử lệnh binh gửi vào.

Tống Anh vừa ổn định chỗ ngồi trong nội điện, hội nghị triều đường còn chưa bắt đầu đã dừng lại, lệnh binh đến trên đại điện, nhưng không quỳ xuống, cũng không nói ra thư báo mà mọi người nhận định. 

“Bảo Chương đế cơ đã ở Huỳnh Sa Đạo, ta phụng mệnh đến hỏi vị an tọa trong hoàng thành hôm nay là nghịch tặc phương nào?”

Một lời này khiến chư quan nội điện sửng sốt, một khắc sau hoảng sợ, Tống Nguyên liền tiến lên trước một bước cho lệnh binh này một tát quỳ xuống mặt đất.

“Đây là không thể!” 

Đây không có gì là không thể, điệu bộ tên lệnh binh này như vậy đã chứng minh rồi.

Huỳnh Sa Đạo đã thất thủ rồi.

Lệnh binh ngẩng đầu lên từ trên mặt đất, lau chùi vết máu trên khóe miệng, đáp: “Huỳnh Sa Đạo không phải thất thủ, là trở về với chính chủ.” 

“Hồ ngôn loạn ngữ, loạn thần tặc tử.” Tống Nguyên gào lên: “Hộ giá!”

Đám người Trần Thịnh lúc này cũng đứng lên vây quanh lệnh binh kia, mặc dù tiến cung không thể mang theo binh khí, nhưng cũng phải phòng bị bạo phát làm hại người, lệnh binh như vậy hiển nhiên đã không phải là lệnh binh trước kia, giọng điệu, thái độ này giống như là sứ giả.

Hoang đường a… 

Đám Kim Ngô vệ ở trung điện tiến lên xách giữ người này muốn đưa xuống, có người hét lên khoan đã.

“Huỳnh Sa Đạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vương Liệt Dương nói: “Hay là hỏi rõ ràng đi.”

Tống Nguyên lạnh lùng nói: “Đây chính là muốn đi hỏi rõ ràng.” 

Vương Liệt Dương không nhìn ông ta, mà là nhìn Tống Anh: “Điện hạ, hãy hỏi ngay giữa triều đường, tin tức này quá đột nhiên rồi, lòng người hoang mang.”

Chính vì muốn tránh khỏi lòng người hoang mang mới phải mang xuống dưới hỏi, Vương Liệt Dương ngươi thao túng triều đường nhiều năm như vậy lại không hiểu hiểu quy củ này sao? Tống Nguyên lạnh lùng nhìn hắn ta, tên tặc tử này gian xảo như chó ngửi thấy mùi thịt thiu mà chạy đến.

“Vương Tướng gia, kẻ này là đồng đảng của nghịch tặc, xâm nhập vào cung điện ý đồ làm loạn.” Trần Thịnh nói: “Điều này đã rất rõ ràng rồi.” 

Vương Liệt Dương nói: “Trần tướng gia, điều này là rất rõ ràng, có điều ta là nói chuyện Huỳnh Sa Đạo thất thủ.” Không chờ Trần Thịnh nói chuyện liền nhìn về phía bên trong điện: “Huỳnh Sa Đạo có quân đội đóng quân gần vạn, vả lại là nơi có lăng mộ hoàng hậu, xưa nay quan viên đều là trọng thần bậc trung thừa, chỗ khác thất thủ thì cũng thôi đi, Huỳnh Sa Đạo sao lại có thể!” Lại nhìn Trần Thịnh, Tống Nguyên: “Tiết Thanh nàng sao có thể biến Huỳnh Sa Đạo thành đồng đảng của nàng?”

Đúng a, đây thực sự là quá khó hiểu rồi, nội điện vang lên tiếng nghị luận xôn xao.

“Đó là bởi vì Tiết Thanh là Bảo Chương đế cơ.” Giọng của lệnh binh cất cao: “Bảo Chương đế cơ ở Huỳnh Sa Đạo mở được địa cung.” 

Nội điện lập tức yên tĩnh, rất nhanh lại xôn xao.

Mở được địa cung là có ý gì, bá quan văn võ cả triều đều biết, chỉ có máu của thiên tử mới có thể làm được. Nếu như Tiết Thanh có thể mở được hắc thạch của địa cung chẳng trách cả thành Huỳnh Sa Đạo đã bị chiếm đóng, chẳng trách sẽ phái lệnh binh đến chất vấn triều đường.

Chẳng lẽ thật sự… 

Nội điện ồn ào náo động cùng lúc đó tầm mắt đều nhìn về phía Tống Anh ngồi trên long ỷ.

Đám thần tử rất ít khi cùng thiên tử đối mặt, ở triều đường ứng đối cũng đa phần là cúi mặt, ngoại trừ lần đầu tiên Tống Anh xuất hiện ở triều đường, đây là lần thứ hai tầm mắt mọi người dừng lại trên người nàng ta.

Tống Anh thần sắc vẫn luôn bình tĩnh lúc này có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi. 

“Địa cung sao?” Nàng ta hỏi, nhìn về phía lệnh binh kia: “Nàng lại tiến vào rồi.”

.....

Một chữ “lại” khiến sự ồn ào trong nội điện dừng lại. 

Lại sao? Cho nên lúc trước cũng đã tiến vào, không được xem là hiếm lạ?

“Vì để tìm kiếm truyền quốc ngọc tỷ Tần Đàm Công tạo ra một kỳ thi quân tử, mục đích mượn cơ hội đào lăng mộ hoàng hậu, chúng ta tương kế tựu kế cũng đi theo.” Tống Nguyên nói.

“Lúc đầu không biết ngọc tỷ truyền quốc ở hoàng cung nên cũng là muốn nhân cơ hội này cướp lại ngọc tỷ.” Trần Thịnh nói. 

Chuyện này Tống Anh đã nói rồi, là hoàng hậu trước lúc chết đã nói cho nàng ta biết, bởi vì sự việc quan trọng ngay cả Tống Nguyên cũng giữ bí mật, đến kỳ thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo mới nói cho Tống Nguyên biết, mục đích là không muốn làm chuyện mạo hiểm không cần thiết.

Nhưng đó không phải là chuyện không cần thiết.

Trần Thịnh nhìn về chư quan trong nội điện, tiếp lời nói: “Làm như vậy cũng vì khiến mọi người không còn nghi ngờ thân phận của Bảo Chương đế cơ nữa.” 

Từ trước đến nay ngoại trừ đám người Trần Thịnh, Tống Nguyên lác đác mấy người biết được sự thật, đại đa số đám quan viên đều chỉ biết chứ chưa thấy qua, vì vậy không ít người chưa gặp qua trong lòng vẫn còn tồn tại nghi ngờ.

Từ kỳ thi quân tử tại Huỳnh Sa Đạo, lăng mộ hoàng hậu sụp xuống, sau khi Đoàn Sơn chính miệng nói có người tiến vào địa cung, mọi người đã không còn nghi ngờ.

Trên thế gian này người có thể trước mặt Tần Đàm Công nhẹ nhàng mở địa cung chỉ có Bảo Chương đế cơ mà thôi. 

“Là điện hạ đêm đó đã cứa rách cánh tay dùng máu để mở địa cung.” Tống Nguyên nói: “Tiết Thanh mới được vào cửa, tránh khỏi bại lộ thân phận.”

Cứa rách cánh tay a, nội điện có không ít người ở Huỳnh Sa Đạo lúc đó, còn nhớ Tống Nguyên mượn cớ gặp thích khách đưa Tống Anh ra khỏi thành, nấp trong lăng mộ hoàng hậu, về sau lăng mộ hoàng hậu sập xuống, Tống Anh đích xác bị thương, nói là bị đả thương.

“Quả nhân tiến vào địa cung, mở quan tài của mẫu hậu ra.” Tống Anh nói: “Quan tài của mẫu hậu và cửa địa cung giống nhau, đều có cơ quan.” 

Đúng rồi, điều này rất nhiều người đều biết, trong quá trình thẩm vấn Tần Đàm Công tội giết vua và các đồng đảng, cũng đã nhắc đến sự kiện kỳ thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo, cũng miêu tả tường tận những hành vi của chúng lúc đó.

Trước khi đám người Trần Thịnh biết được tin tức, đám người Đoàn Sơn đã tiến vào địa cung hơn nữa còn tra xét quan tài của hoàng hậu. Quan tài vô cùng khó mở, vận dụng mười mấy người mới cạy được ra, hơn nữa phát hiện đã có người mở ra trước một bước, thi thể của hoàng hậu nương nương bị người xem qua.

Sau đó lúc di chuyển quan tài của hoàng hậu nương nương ra khỏi địa cung tiến cung hạ táng lần nữa, càng có nhiều triều thần tận mắt nhìn thấy xác minh điều này. 

Đây cũng là một lần nữa xác minh Bảo Chương đế cơ tại thế, chỉ có nàng mới có thể làm được.

“Trong địa cung nơi nơi đều có cơ quan, không được cử động lung tung, nếu không cả địa cung sẽ bị sập xuống.” Tống Anh nói tiếp: “Chỉ là lúc đó không có cách nào nói cho nàng biết, cho nên…”

“Cho nên Tiết Thanh cử động lung tung trong địa cung, dẫn đến sụp lún, suýt nữa hại chết điện hạ.” Tống Nguyên lạnh lùng nói: “Kiểu sụp lún đó không phải là từ bên ngoài có thể làm được.” 

Âm thanh nghị luận trong nội điện dần dần hạ thấp xuống, nhưng…

“Điện hạ, thì ra lúc đầu là như vậy a.” Vương Liệt Dương gật đầu nói: “Điện hạ quả thật chịu khổ rồi.” Hắn cúi xuống thi lễ: “Chỉ là bây giờ là chuyện gì? Điện hạ không ở Huỳnh Sa Đạo, lăng mộ hoàng hậu cũng không có Tần Đàm Công hung ác đào phá hoại, vậy Tiết Thanh sao lại vẫn mở ra được?”

Nội điện trong nháy mắt một mảng yên tĩnh, tất cả tầm mắt đều lần nữa nhìn lên người Tống Anh. 

Sự kinh ngạc trên mặt Tống Anh đã tiêu tán, lại hồi phục lại sự bình tĩnh lúc trước.

“Việc này...” Nàng ta nói: “Quả nhân không biết.”

..... 

Nội điện lại lần nữa là một mảng ồn ào.

“Đây là Tiết Thanh giở tà thuật mê hoặc dân chúng!” Có quan viên đứng ra hét lên.

“Không, Bảo Chương đế cơ điện hạ là ở trước mặt mọi người ở Huỳnh Sa Đạo mở cửa địa cung!” Lệnh binh bị Kim Ngô vệ bắt giữ lớn tiếng hét lên: “Nàng cái gì cũng không nói, tất cả chúng ta, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người, Hồ tướng quân, tri phủ đại nhân, tất cả mọi người đều có mặt ở đó.” 

“Đây không phải ngươi nói phải thì chính là phải.” Tống Nguyên nói.

Vương Liệt Dương bước lên trước một bước cũng nói: “Đúng vậy, chuyện này chúng ta phải kiểm tra, phải đích thân kiểm tra.” Không chờ Tống Nguyên mở miệng liền nói tiếp: “Mang hắn ra ngoài!”

Nên hỏi nên nói đều đã nói xong rồi, người này có thể rời sân khấu rồi, tiếp theo chính là chuyện của những triều thần bọn họ. 

Cái gọi là kiểm tra, đương nhiên nếu là đình chỉ truy bắt, đình chỉ tội danh nghịch tặc, quan viên triều đình đích thân đi, phải gặp Tiết Thanh, cùng Tiết Thanh tiếp xúc, phải cùng nàng nói chuyện, phải biện chứng thật giả.

Biện chứng thật giả.

Nếu muốn biện chứng thật giả thì chính là đã thừa nhận có thật có giả, tính chất của chuyện này đã hoàn toàn biến đổi. 

Không được! Tuyệt đối không được!

“Vương tướng gia, chuyện này vốn dĩ không cần thiết phải kiểm tra.” Tống Nguyện lạnh lùng nói: “Huỳnh Sa Đạo vốn có đồng đảng của Tiết Thanh, lăng mộ hoàng hậu sụp xuống chính là do đồng đảng của nàng làm, vậy cái gọi là mở được cửa địa cung có gì kỳ lạ đâu.”

“Vì đó là cửa địa cung lăng mộ hoàng hậu!” Vương Liệt Dương lớn tiếng hét lên. 

Giọng nói già nua ong ong đinh tai, nháy mắt phủ lên nội điện huyên náo, ồn ào lập tức biến mất rơi vào yên tĩnh.

Vương Liệt Dương chấp chưởng triều đình hơn mười năm từ trước đến nay không dựa vào giọng nói to nhỏ, trong chốc lát mọi người đều có chút ngây ngốc.

Giọng nói của Vương Liệt Dương tiếp tục vang lên bên tai. 

“Chuyện này nói ra không phải là nàng có đồng đảng hay không, cũng không phải là nàng có giở tà thuật mê hoặc dân chúng hay không mà là địa cung, đó là địa cung!”

“Đó không phải là chỗ lung tung không quan trọng, đó là nơi thiên tử thánh linh độc nhất vô nhị của triều Đại Chu ta!”

“Vì là độc nhất vô nhị của triều Đại Chu ta nên sẽ không thể để một con chó con mèo nào nói mở thì sẽ mở!” 

“Chuyện này nhất thiết phải tra! Tra rõ ràng, tra để khiến người trong thiên hạ đều rõ ràng.”

“Đây không phải là đồng đảng hay không đồng đảng, tà thuật mê hoặc quần chúng hay không tà thuật mê hoặc quần chúng, đây là thánh linh của thiên tử Đại Chu ta, không dễ khinh nhờn!”

..... 

Nội điện một mảng yên tĩnh, duy chỉ có giọng nói của Vương Liệt Dương vang vọng.

“Tống Nguyên.” Vương Liệt Dương quay đầu nhìn Tống Nguyên, giọng hạ thấp trầm trầm: “Ngươi muốn ngăn cản tra rõ chuyện này là xem thường thánh linh thiên tử, hay là trong lòng có điều không thể nói?”

Cái gọi là trong lòng có điều không thể nói, chỉ ra cũng chính là câu nói lưu truyền đến giờ, Tống Nguyên đoạt quyền. 

Cướp sẽ là trộm, sẽ là giả, vậy vị đó có được nước, là giả rồi.

Tống Nguyên tái mặt: “Ngươi!”

Vương Liệt Dương lại không nhìn hắn nữa, cũng không còn cho hắn cơ hội nói chuyện, thu hồi tầm mắt đối diện với nữ hài tử ngồi đoan chính trước long ỷ, cúi người đại lễ một bái. 

“Thần, xin điện hạ minh xét chuyện này!”

Tống Anh nói: “Chuẩn.”

..... 

Cho nên, ngươi xem, chuyện này và lúc trước không có gì khác biệt, chỉ cần ngươi có lý.

Vương Liệt Dương bái lễ: “Điện hạ thánh minh.”