Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 79: Ván cờ hiếm có




Trắc điện rối loạn. 

Lễ quan, giám khảo đều chạy tới, vừa khẩn trương vừa khó hiểu lại vừa bối rối nhìn Tác Thịnh Huyền, sao lại như thế này? 

Tác Thịnh Huyền giơ tay đè chặt ngực xuống, chống đỡ thân mình đang muốn đổ, ánh mắt hỗn loạn. Chuyện gì thế này? 

Thiếu niên phía đối diện để tay trước người, ngồi ngay ngắn, vạt áo dính một ít vết máu nhưng ánh mắt yên tĩnh, nói: "Tác thiếu gia, nhận thua đi, đừng cố quá." 

Tác Thịnh Huyền há mồm: "Không..." Không phải, hắn không cố nhưng cứ há miệng là máu lại phun ra, dìm hai chữ "không phải" xuống. 

Bốn phía, tiếng ồn ào lại càng lớn hơn. 

"Không thể đánh tiếp được!" 

"Đây là liều mạng mà!" 

"Mau gọi đại phu đi!" 

Trong điện, có giám khảo hô lên, có người đỡ hắn, có người muốn kéo hắn ra khỏi bàn cờ... Không được, không được, hắn vẫn chơi được. Tuy hộc máu nhưng hắn thật sự không bị sao cả, lòng không hoảng mắt không hoa... Tác Thịnh Huyền giãy giụa, bắt lấy bàn cờ... Bàn cờ bị kéo, quân cờ rơi xuống khắp nơi. Không... Không... 

Trương Song Đồng đứng ngoài điện nhìn vào, ôm cánh tay chậc chậc vài tiếng, lại lắc đầu: "Đáng thương... Đứa trẻ không dám đối mặt với sự thật." Rồi giơ tay bên miệng hô to: "Từ bỏ đi... Thua thì thua, khóc lóc lăn lộn hộc máu không được coi là quân tử đâu." 

Bốn phía vang lên tiếng cười nhưng vẫn có tiếng bất mãn. 

"Chơi cờ đến mức hết lòng hết dạ như thế, ta nên kính nể, há có thể cười nhạo." 

"Đám người trẻ tuổi thật là kỳ cục..." 

Bàng An cũng giơ tay kéo Trương Song Đồng, ý bảo hắn đừng nói nữa. Tuy chính hắn cũng nhếch miệng cười. Những người khác nào hiểu được sự đau khổ và vui vẻ trong lòng đám thí sinh phủ Trường An bọn họ. Đám người Tây Lương này hành xử không chính đáng, nay thua chật vật như vậy, bọn họ nhịn không được mà vui sướng khi người gặp họa. 

Tam Lang thật oai hùng! 

Những người này đang nói gì vậy, sao hắn có thể thua, mà rõ ràng là chưa thua. Tác Thịnh Huyền thét lên, đẩy đám người đang lôi kéo hắn ra... Vị thiếu niên trông rất phong thái nhẹ nhàng này thì ra rất khỏe, mấy vị giám khảo và lễ quan bị đẩy cho ngã lăn ra ngoài... 

"Oa! Thua rồi định ra tay đánh người kìa!" 

Ngoài cửa, một tiếng kêu vừa cao vừa to vang lên. Khiến bên ngoài càng thêm nhốn nháo. 

Đánh người gì cơ, sao hắn có thể đánh người được! Hắn phong thái nhẹ nhàng... Đây là vu oan! Tác Thịnh Huyền sốt ruột lại tức giận, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng lại từng trận ngai ngái... Hắn biết đó là máu... Không thể mở miệng ra... Nếu không... 

Phía đối diện, thiếu niên vẫn khoanh tay ngồi ngay ngắn. 

"Tác thiếu gia!" Tiết Thanh chân thành nói: "Nhận thua đi!" 

Không! Chưa tới lúc thua... Tác Thịnh Huyền giơ tay tới chỗ quân cờ... Có người đè vai hắn xuống. 

"Nhận thua!" 

Một giọng nói thanh thúy vang lên. 

Vẻ mặt kiên trì của Tác Thịnh Huyền không thay đổi nhưng bàn tay kia thì buông quân cờ ra. Cạch, quân cờ rơi xuống bàn, nhảy hai cái rồi nằm im. Bỏ cờ nhận thua. 

Đồng thời hắn được người phía sau nâng dậy. Đó là một tiểu lại, không biết đã chen tới đây từ khi nào. 

"Người đâu, người đâu, đại phu..." Tiểu lại kia hô như những người khác nhưng ánh mắt thì nhìn Tiết Thanh. 

Người tới người lui trong trắc điện. Đám thí sinh Tây Lương cũng bước vào nâng Tác Thịnh Huyền lên. Tiểu lại kia thả tay, lui đến sau người, tầm mắt vẫn cứ bám theo Tiết Thanh. Tiết Thanh cũng nhìn hắn, mỉm cười, giơ chén trà lên. Nước trong chén đã lạnh. Nàng ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, rồi lại cười với tiểu lại kia. 

Tiểu lại cũng cười, khóe miệng cong cong, con mắt cong cong. Khuôn mặt tầm thường này chợt như tỏa sáng với nụ cười này. Chỉ trong chớp mắt. Hắn chắp tay, xoay người đi ra, mọi người đang đi lại lập tức che đi bóng dáng hắn. 

"Cuộc thi kết thúc rồi, ta có thể ra được chưa?" Tiết Thanh hỏi giám khảo bên cạnh. 

Giám khảo nhìn nàng với vẻ mặt rất phức tạp. Đối thủ hộc máu bị nâng đi, đương nhiên là kết thúc. Ông ta gật đầu. Tiết Thanh đứng dậy, thi lễ rồi ra ngoài. Đám người thấy nàng thì đều né ra, ai nấy đều tò mò và kính nể... Ép cho đối thủ phải hộc máu... Cao thủ đây mà. 

Tiết Thanh bước từng bước ra ngoài, chợt sắc mặt biến đổi, giơ tay đè chặt ngực. Phụp, nàng phun ra một búng máu, như một đóa hoa nở rộ trên đá lát xanh. 

Người xung quanh ồ lên. Thiếu niên lung lay sắp đổ, gần như giơ tay theo bản năng. Nhưng có người chạy tới đỡ lấy Tiết Thanh. Liễu Xuân Dương nghênh đỡ Tiết Thanh. Mà Bàng An đang đứng im tại chỗ thế mới lấy lại tinh thần. 

"Thanh Tử thiếu gia!" Hắn hô, cũng chạy tới. 

Tiết Thanh nhìn Liễu Xuân Dương đang đỡ mình, thở dài: "Xuân Dương à!" 

Nói xong câu đó, Liễu Xuân Dương cảm thấy người mình đỡ trong tay vốn thẳng như cây gậy trúc, đột nhiên bị rút đi gân cốt, mềm nhũn đổ vào trong lòng mình, vai tựa vai. 

"Giống với trước kia... Giao cho ngươi đó." 

Bên tai là tiếng thì thào khe khẽ, hơi thở ấm áp chợt như không tiếng động, dường như cả hơi thở cũng không còn. 

Giống như trước kia... Quả nhiên là giống với lúc trước... Biết ngay mà! Liễu Xuân Dương cứng ngắc cả người, hốc mắt nóng lên, lại là thế này... Biết là yêu quái sẽ không an phận mà! 

"Sao rồi?" Bàng An xông tới. Thêm nhiều người vây lại, ngay cả Lâm tú tài cũng chen tới, hô lên: "Đại phu..." 

Tiếng hô vừa mới lên, Liễu Xuân Dương đã ôm Tiết Thanh dậy. 

"Nhường đường, nhường đường." Hắn hô to, xoay người chạy ra ngoài, xô đám người phía trước cùng đám thí sinh đang ùa tới, bỏ qua đại phu vốn đang định đi qua bên này... Nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Chạy nhanh lên, nhanh nữa lên... 

...

Tiếng ồn ào huyên áo bên trong quan nha khiến người bên ngoài cũng phát hiện ra. 

"Xảy ra chuyện gì thế?" 

"Sao nhiều người chạy đi như vậy?" 

Nghe được câu này, Quách Tử An cũng lao vào trong, bị bọn quan binh vội vàng ngăn cản. 

"Làm cái gì thế!" 

"Lùi lại!" 

Quách Tử An bắt lấy trường thương ngăn cản mình, cố gắng nhìn vào bên trong. Trong tầm mắt hắn, một bóng người chạy ra, còn ôm một người. Hắn cảm thấy da đầu giật giật... 

"Nhường đường, nhường đường, chúng ta muốn đi gặp đại phu..." Liễu Xuân Dương hô to, đối mặt với đám quan binh tay cầm đao mà tốc độ không hề giảm. 

"Là thí sinh! Thí sinh bị bệnh!" 

Phía sau vang lên tiếng kêu, vừa vang dội, vừa sắc bén. Là vậy à? Quan binh cất trường đao đi. Thiếu niên như gió chạy vụt qua, đụng phải Quách Tử An. 

"Hắn... Hắn..." Quách Tử An nhìn Tiết Thanh mà Liễu Xuân Dương đang ôm nhau. 

"Đi mau!" Liễu Xuân Dương nói, tiếp tục chạy đi. 

"Ta đi tìm xe." Quách Tử An hô lên rồi chạy vượt qua Liễu Xuân Dương... Bên ngoài quan nha, không ít người đang đứng xem, hẳn là có thể dễ dàng mượn xe... Dân chúng cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, rất nhiều người đều hỏi han kêu gọi. Lúc này, vô số tầm mắt bên ngoài quan nha đều đổ dồn tới nơi này. Trong đó, một đám cấm quân đi tới, thấy đám thiếu niên ôm người chạy đi như điên, mặt nghiêm nghị hẳn. 

"Xảy ra chuyện gì vậy? Có người bị thương à?" Cấm quân dẫn đầu hỏi, nheo mắt định giục ngựa tiến lên, sau đó thấy cửa quan nha vang lên tiếng huyên náo. 

"Nhường đường, nhường đường..." 

"Xe ngựa... Xe ngựa tới rồi." 

Một đám người ôm một người chạy đến. Từ trên ngựa có thể thấy trước ngực người nọ máu me be bét... Máu! Khuôn mặt cấm vệ càng thêm nghiêm túc. 

"Là thái tử Tây Lương!" 

"Thế mà là thái tử Tây Lương ư?" 

"Hộc máu! Chơi cờ hộc máu! Cả vị thí sinh cùng chơi, cả hai đều hộc máu!" 

Người chạy ra từ trong quan nha lập tức hô lên, truyền đi khắp bên ngoài quan nha. Tiếng ồn ào lại nổi lên. Nhưng cái không khí khẩn trương kinh hãi đã tan đi. 

"Lại có người hộc máu à? Lúc đánh đàn ban nãy chẳng phải có một kẻ cũng hộc máu đó thôi... Hôm nay thế nào ấy!" 

"Đám thí sinh này liều mạng quá... Không phải là đánh đàn, chơi cờ sao? Có phải ra chiến trường đâu, mà lại còn ngất rồi máu me nữa..." 

"Các ngươi biết cái gì! Quân tử so tài cũng như lên chiến trường." 

"Thôi đi, chẳng qua đám thư sinh yếu ớt thôi..." 

Tiếng ồn ào bàn tán vang lên khắp nơi. Mọi người còn quên cả lảng tránh cấm vệ. Nhìn đám người ôm người chạy đi hai phương hướng, thủ lĩnh cấm quân nắm đao, ghìm ngựa, ở nguyên tại chỗ. 

"Đại nhân, có cần đi tra xét không?" Thân binh bên cạnh tới hỏi. 

Thủ lĩnh cấm quân lắc đầu, thứ nhất là liên quan tới thái tử Tây Lương, thứ hai.. Chơi cờ hộc máu... Thật sự là... Thư sinh yếu ớt. Thật buồn cười... Hắn khoát tay, nói: "Đi thôi!" Giục ngựa chạy trước, đám binh mã theo sát phía sau. 

Dân chúng thế mới nhìn thấy cấm quân đến đây, hoảng loạn né tránh. Đám cấm quân nhanh chóng đi qua quan nha, vào con phố đằng trước. 

...

Bên ngoài quan nha thì ồn ào huyên áo, bên trong thì toàn tiếng xì xào bàn tán. Thế cho nên không thể không lùi thời gian tổ chức trận kỳ nghệ thứ ba lại. 

"Rốt cuộc là ván cờ cao siêu cỡ nào, mà khiến hai người giằng có đến mức ấy?" 

"Nghe nói là tàn cục thời cổ..." 

Bên ngoài, giữa tiếng bàn tán ào ào, một giọng nam vang dội xen vào. 

"Đó là ai chứ! Đó là Tiết Thanh của phủ Trường An chúng ta, không gì không làm được. Đánh cờ không đối thủ... Người Tây Lương đấu với hắn, hộc máu vẫn còn nhẹ." 

Tiết Thanh phủ Trường An à? Vì thế lại ồn ào. Thần đồng làm thơ, đạt điểm tối đa lễ khoa, xem ra cũng sẽ được điểm tối đa ở nhạc khoa này... 

Trương Song Đồng nghe được mà đắc chí, mãi đến khi có người ở bên cạnh hắn lên tiếng nhắc nhở: "Nhưng Tiết Thanh cũng hộc máu mà... Có thể thấy là ngang tài ngang sức với người Tây Lương." 

Trương Song Đồng trừng mắt: "Ngang tài ngang sức là thế nào! Hộc máu có trước có sau, đương nhiên cũng chia trên dưới rồi." 

Ngoài điện ồn ào, còn trong điện chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo cũng có phần loạn. Mấy vị giám khảo đứng trước bàn cờ. Bàn cờ dính máu đã bị mang đi, vết máu đã bị lau sạch sẽ. Tất cả như chưa từng xảy ra. Nhưng mà... 

"Rốt cuộc ván cờ đó tinh diệu cỡ nào? Sao có thể khiến cả hai người đều hộc máu?" Một giám khảo hỏi. 

Ban nãy, đầu tiên là Tác Thịnh Huyền hộc máu làm bẩn bàn cờ, sau đó lại lôi kéo khiến ván cờ bị phá hủy. Lúc bọn họ tới thì không còn thấy cục diện ban đầu nữa. Nhưng có một giám khảo đứng xem, hẳn là nhìn từ đầu tới cuối. 

Vị giám khảo kia hơn bốn mươi tuổi, là một cao thủ kỳ nghệ đã ẩn mình nơi sơn dã. Vương tướng gia tự viết bái thiếp mời ông ta xuất núi. Nói về tàn cục, hay những ván cờ hiếm, cả thiên hạ này không ai giỏi hơn ông ta... Từ khi chuyện xảy ra, ông ta vẫn luôn im lặng, lúc này nghe câu hỏi ấy, mặt mày đầy vẻ kỳ lạ... 

Lợi hại đến thế sao? Các giám khảo khác càng thêm kinh ngạc, làm cho vẻ mặt bọn họ đều biến sắc. 

Vị giám khảo kia nói: "Ta không biết nên nói thế nào! Ván cờ này... Căn bản không có chỗ nào kỳ lạ... Càng đừng nói tới tàn cục hay ván cờ hiếm!" 

Cái gì? Đám giám khảo ngạc nhiên... Vậy làm sao mà... Hai người này hạ cờ rất thận trọng, chậm rãi, ở lại tới cuối cùng, thậm chí còn hộc máu... 

"Đừng nói chúng ta, ngay cả các thí sinh ở đây với trình độ không tệ đều có thể hiểu..." Giám khảo kia nói tiếp, vẻ mặt như bị người ta đấm cho một cái: "Hai người này vốn dĩ chơi cờ dở tệ... Ngang tài ngang sức, người tám lạng kẻ nửa cân..." 

...

"Ta không phục... Ta không thua..." 

Lời vừa ra miệng, Tác Thịnh Huyền bật người lên, phun ra một búng máu. 

Một bàn tay giơ ra đè vai hắn xuống. Tiểu lại đứng bên giường nói: "Ngươi không thua, là ta thua." 

Tác Thịnh Huyền ngẩng đầu lên, bắt lấy tay hắn, nói: "Thất Nương!" Vẻ mặt vừa vội vừa xấu hổ: "Đều là lỗi của ta!"