Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 7: Như thế




Người thay đổi chính là như vậy chăng?

Tiết Thanh đương nhiên biết rõ lúc này dáng vẻ của mình tất nhiên là nữ tử. Con gái và con trai tuổi mười bốn khác nhau như thế nào, chỉ cần liếc cái là biết. Lại thêm nửa năm luyện võ nên vóc dáng càng đẹp.

Tới lúc này, Tiết Thanh chẳng muốn che giấu, cũng chẳng thèm giải thích. Nói xong câu đó tiếp tục nằm, thậm chí còn chẳng thèm nghĩ gì. Mà Quách Tử An thì ngây ra như tượng. Chỉ có tiếng nước ào ào chảy. Mãi cho tới khi Tiết Thanh hắt xì một cái.

Tiết trời tháng tư vẫn còn hơi lạnh, lại bị ướt, bị gió thổi nửa ngày… Quách Tử An rung mình, tuy là nãy giờ hắn vẫn run rẩy không thôi.

“Ta… ta đi tìm xiêm y…”

Thiếu niên nói, giọng khàn khàn và run run. Nói xong lập tức quay đi, thậm chí quên mất là mình còn đang ngồi, thế là ngã xuống, lăn vào trong đám đá cuội bên bờ sông.

Chỉ cần không rơi xuống nước thì sẽ không chết. Tiết Thanh chẳng muốn quan tâm, nghe thấy tiếng loạt xoạt, Quách Tử An ù té chạy.

Lúc này nhảy vào nước chạy trốn không còn quan trọng nữa. Một là phía Giới Viên có lẽ đã tìm kiếm rồi. Hai là lúc này lý do trượt chân rơi xuống nước không ổn. Sau này tìm cơ hội vậy. Chỉ cần không đánh rắn động cỏ là được. Chuyện này nàng làm rất tốt, cứ như mọi khi, không chút khác thường. Mà hiện giờ có vẻ chưa ai muốn nói cho mình chuyện đế cơ nên bọn họ sẽ giúp nàng che giấu. Khi mọi người giả bộ không biết, giúp nhau lừa gạt, nàng sẽ lại có cơ hội đào tẩu.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Quách Tử An lại vang lên.

“Ta tìm được ít y phục, ngươi thay trước đi.” Theo tiếng nói, một đống y phục được ném tới.

Tiết Thanh “ồ” một tiếng, liếc mắt thấy thiếu niên dứng cách đó vài bước, người còn mặc bộ y sam ướt đẫm, không dám nhìn sang bên này. Làm khó hắn rồi, còn ném chuẩn như vậy. Đây là vài bộ quần áo vải khá thô, hẳn là của sơn dân gần đây.

“Ngươi… ngươi mau thay đi, trời lạnh rồi.” Quách Tử An lắp bắp.

Tiết Thanh ngồi dậy, quay đầu liếc hắn một cái, rồi thò tay kéo y sam ướt khỏi bả vai. Quách Tử An vừa mới đánh bạo liếc mắt nhìn sang một chút, thấy vậy thì sợ, quay người ù té chạy vào trong rừng cây.

Tiết Thanh nhún nhún vai, nhanh chóng thay y phục. Trạng thái lười nhác kia không còn, nàng quay người rời khỏi bờ sông, lại gọi Quách Tử An một tiếng. Quách Tử An liền vọt ra từ trong rừng cây. Thấy Tiết Thanh thì đứng khựng lại, lui về sau hai bước. Y phục mà hắn tìm được là của nam tử, nhưng tóc Tiết Thanh còn thả hai bên, thuốc bột vẫn bôi hàng ngày đã trôi đi hết, vải buộc ngực, lót vai với đai lưng đều không còn nên cho dù có mặc áo bào rộng thùng thình cũng không thể che giấu dc hình thái nữ tử.

Nàng xách một thanh gậy sắt, chậm rãi bước tới. Chỉ có tư thế bước đi này là quen thuộc, hệt như quỷ mị.

Quách Tử An lại lùi ra sau, thở hổn hển, miệng nuốt nước bọt, đầu ù ù. Nàng là nữ, Tiết Thanh là nữ nhi, là nữ nhi!

Tiết Thanh nói: “Hiện giờ ta không tiện đi đường nên sẽ chờ ở đây. Ngươi về nói cho mẹ ta biết, bảo bá phụ cũng được. Bọn họ sẽ tới đón ta.”

Bá phụ? Quách Tử An thấy cổ họng ran rát, như vậy nghĩa là Quách đại lão gia cũng biết… Chuyện gì đang xảy ra?

Tiết Thanh nói: “Ngươi phải nhanh chút. Bên phía Giới Viên chắc sẽ tới tìm ta. Về rồi ngươi nói với mẹ ta rằng còn phải tới Giới viên đón Noãn Noãn. Nói với bọn họ, ta đi bắt cá, bất cẩn nên rơi xuống nước, vì nhếch nhác quá không thể không về nhà trước, mong Yên Tử thiếu gia thứ lỗi.”

Giọng nàng chậm rãi, lại trong trẻo truyền vào trong tai, vẫn giống như trước đây. Nhưng có lẽ do bề ngoài của người nói đã thay đổi nên Quách Tử An cảm thấy giọng này không còn là giọng nam khiến người ta chán ghét, mà là giọng nữ tươi đẹp.

“Ngươi nghe rõ chưa?”

Giọng nói tiếp tục vang lên, đồng thời một bàn tay vỗ lên vai hắn.

Quách Tử An nhảy dựng, vội tụt lùi ra sau, nhìn Tiết Thanh đang bước tới.

Tiết Thanh thu tay lại, nói: “Ta biết giờ đầu óc ngươi rất loạn, nhưng chuyện đơn giản lắm. Xong xuôi rồi sẽ có người giải thích cho ngươi. Giờ đi làm chính sự trước đã.” Nói tới đây, nàng cười: “Nếu ngươi đã cứu ta, thì cứu cho trót, đưa Phật tới Tây Thiên đi.”

Có lẽ là do ảo giác hay sao mà Quách Tử An thấy nụ cười của nàng có vẻ châm chọc… Đúng là châm chọc. Hắn cúi đầu xuống: “Ta không biết bơi! Ta không biết ngươi biết bơi! Cảm ơn, cảm ơn đã cứu ta!”

Không biết mà còn dám nhảy xuống nước, Tiết Thanh nhìn hắn, nói:

“Những gì ta vừa bảo, ngươi đã nhớ chưa?

Quách Tử An đáp: “Tìm mẹ ngươi hoặc bá phụ của ta, bảo bọn họ tới đón ngươi.”

Tiết Thanh nói: “Còn phải đi Giới viên một chuyến nữa.”

Quách Tử An “ừ” một tiếng, nhìn mũi chân mình, vẫn còn đang mặc bộ quần áo ướt sũng.

“Còn chờ cái gì nữa?” Tiết Thanh giục. Quách Tử An vội vàng chạy đi tới phía đường cái. Chạy được một đoạn thì không thấy bóng dáng Tiết Thanh đâu, sợ quá vội dừng lại nhưng nghĩ tới thì hẳn là núp đâu đó rồi, thế mới tiếp tục chạy. Cứng đờ mà chạy, đầu trống rỗng, bên tai là tiếng nước chảy ào ào. Hắn dừng chân lại, nhìn xuống sông.

Ta là hà bá sông Vị Thủy… Chẳng lẽ là do rơi xuống nước, bị hà bá ăn mất nên mới biến thành thế này? Mới nghĩ thế, thiếu niên lập tức giơ tay tát cho mình một cái bạt tai. Tỉnh táo lại. Vừa rồi nàng còn bảo là nói cho bá phụ, rõ ràng không phải hôm nay mới biến thành nữ.

Tiết Thanh là nữ nhi, là nữ nhi, nữ nhi… Quách Tử An tiếp tục chạy đi.



Hay tin, Quách Hoài Xuân giật mình.

“Thật không bớt lo!” Ông ta cả giận, nói: “Chúng ta mau đi!”

Tiết mẫu gấp gáp định đi, lại chỉ ra ngoài, nói: “Này, ông giải quyết hay ta giải quyết?”

Bên ngoài viện, Quách Tử An đang được gã sai vặt thay y phục, hắn thậm chí từ chối việc trở về phòng thay đồ.

Quách Hoài Xuân hãi hùng khiếp vía, vội nói: “Ta… ta… ta giải quyết… Bà yên tâm đi. Tử An không phải đứa trẻ không hiểu chuyện…” Nói xong, bản thân ông ta cũng không tin. Tiết mẫu thì như cười như không nhìn ông. Đứa trẻ hiểu chuyện mà lúc trước lại đẩy Tiết Thanh vào hồ khiến nàng suýt nữa thì chết đuối?

Quách Hoài Xuân ngượng ngùng. Tiết mẫu cười không nói gì, quay người đi ra ngoài, lại giơ tay lau nước mắt. Khi đi qua Quách Tử An, bà vừa hoảng loạn vừa né tránh nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng bước đi.

Quách Hoài Xuân gọi Quách Tử An vào phòng, thở dài một hơi, rồi bịa chuyện là mình vì báo ân, Tiết mẫu thì vì thuận tiện nên mới để con gái giả trai. Kết quả là gây ra hiểu lầm nên đâm lao đành phải theo lao, vân vân… Cuối cùng mới dặn: “Đừng có kể cho người khác nghe. Nếu không mẹ con Tiết gia khó mà ở lại nhà ta. Còn bá phụ thì không chỉ không báo ân được mà còn thẹn với Tiết phụ.”

Quách Tử An ngơ ngác, không biết có hiểu không, chỉ hắng giọng: “Con sẽ không nói.”

Quách Hoài Xuân chần chừ một thoáng, rồi nói: “Con về nghỉ ngơi đi.”

Quách Tử An lắc đầu, nói: “Con phải đi Giới viên thay nàng, giải thích với Yên Tử thiếu gia.”

Quách Hoài Xuân hỏi, mắt sáng ngời: “Là nàng ta bảo con làm hả?”

Quách Tử An gật đầu. Quách Hoài Xuân vui mừng, khoát tay rồi nói: “Mau đi đi.” Lại dặn dò: “Nhất định phải làm cho thật tốt! Cứ làm theo lời nàng bảo, nhớ đấy!”

Đương nhiên con sẽ làm thật tốt! Việc nhỏ bé như vậy không cần phải dặn đâu. Quách Tử An vâng một câu, rồi quay người bước nhanh mà đi.



Khi Quách Tử Khiêm biết tin chạy tới, người trong viện của Tiết mẫu đã đi gần hết, chỉ còn Quách Tử An đứng ở cửa phòng. Bên trong vang lên tiếng Tiết Thanh nói chuyện.

“Cá kia to lắm… Không thì sao kéo ta xuống nước được….”

“To tới mức nào vậy thiếu gia, có to tới mức này không?”

Quách Tử Khiêm bước vào, thấy Noãn Noãn đang giơ tay ước lượng. Tiết Thanh mặc một bộ y phục ở nhà, đang hong khô tóc. Sắc mặt nàng hơi tái, còn các thứ khác đều như thường. Hắn cất cao giọng, lấn áp Noãn Noãn: “Thanh Tử ca, đều do đệ… Hôm nay lẽ ra đệ không nên ra ngoài…”

Tiết Thanh bật cười: “Đừng đùa thế… Chẳng lẽ ta là một tên ăn hại không rời khỏi người khác được sao.”

Quách Tử Khiêm ừ à, lại hỏi thăm một hồi. Nghe nói Quách Tử An kịp thời dùng cành cây cứu Tiết Thanh lên mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Cám ơn trời đất. May có Tử An ca ca ở đó…” Rồi “ồ” một tiếng, quay đầu nhìn Quách Tử An vốn đang đứng ở cửa: “Sao trùng hợp vậy, Tử An ca ca cũng đi sang bên đó?”

Đúng vậy, còn chưa kịp hỏi chuyện này. Tiết Thanh cũng nhìn sang, là đúng lúc đi ngang qua? Thật quá khéo.

Quách Tử An quay đầu nhìn ra ngoài sân, lắp bắp: “Ta nghe đệ nói là ra ngoài rồi không thể đi cùng hắn, cho nên mới, tiện đường, chính là tiện đường… mới nhìn thấy.”

Quách Tử Khiêm “ha” một tiếng, rồi cười. Tiện đường gì chứ, rõ là cố ý thay hắn đi theo Tiết Thanh. Có gì mà phải ngại ngùng. Huynh đệ đồng lòng, hòa thuận là chuyện tốt, chẳng qua là vì mặt mũi nên mới không xuống nước được thôi, bèn tiện thể nói: “Ca ca à, đệ biết thừa huynh cũng rất thích Thanh Tử ca rồi…”

Còn chưa nói xong, Quách Tử An nhảy dựng lên, nói: “Không, không hề!” Nói xong liền co chân chạy thẳng.

Quách Tử Khiêm ngạc nhiên, quay sang cười ha ha với Tiết Thanh: “Ca ca của đệ ngại ngùng lắm, nam tử hán đại trượng phu có gì mà phải ngại nhỉ.”

Tiết Thanh mỉm cười, nói: “Đúng vậy, có gì mà phải ngại.”