Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 64: Một trận chiến




Tiết Thanh nhìn bốn phía tối đen vắng vẻ, chẳng qua chỉ là bề ngoài, trên thực tế mặt đất vẫn còn tiếp tục rung động, núi đá bên kia, Viên Khâu vẫn chưa yên tĩnh theo không gian yên ắng, trong bóng đêm tối tăm có đám mây màu đen đang trôi về phía này, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. 

Mồi nhử hấp dẫn bắt đầu. 

"Phập" một tiếng, một luồng sáng đánh tới đập núi đá vỡ vụn, tựa như ngôi sao vỡ vụn với vô số miếng sắt nhỏ vụn bắn tung tóe, âm thanh phụt phụt thỉnh thoảng vang lên, núi đá tựa như có người run rẩy... Đây không phải là người sống đang run rẩy mà là sự run rẩy của thi thể vừa mới bị núi đá đè lên, bị miếng sắt đâm vào. 

Theo miếng sắt rơi rớt, bảy tám dáng hình hiện ra, bọn họ toàn thân đều đen như mực, trong tay nắm trường đao, đứng ở những phương hướng khác nhau trên núi đá, một bóng hình cao lớn từ phía sau thông đạo phóng ra, phía sau hắn còn đeo theo một người, áo choàng che phủ, qua ánh sáng âm u chiếu rọi từ phía trong thông đạo cho thấy thân hình không lớn lắm, nhỏ yếu như của một đứa bé gái. 

Mặc dù vác trên lưng một người nhưng tốc độ của nam nhân cao lớn kia vẫn rất nhanh nhạy, nháy mắt đã đi đến giữa lối đi, ngay trong thời khắc ấy, một thanh trường đao ở phía trên lối đi chợt phóng vút ra đâm thẳng đến đỉnh đầu người kia, xuất hiện không một tiếng động. Ai có thể nghĩ đến trên vách động cứng rắn không chút khe hở kia lại có thể chẻ xuống một cây đao chứ. 

Keng một tiếng, không có tiếng động nào như là của đao đâm vào da thịt, chỉ có thanh âm của đao thương chạm vào nhau, ánh mắt của người kia dường như đặt ở trên đỉnh đầu, trong một khắc trường đao đánh xuống kia, hắn liền giơ binh khí lên đón lấy, không phải là đao mà là một cây lưỡi liềm... Đao trên đỉnh đầu bị cản lại đồng thời dùng sức hất tung lên, thành động giống như giấy dán bị xé vụn, người nắm thanh trường đao từ trên cao bị rơi xuống, không đợi cho hắn rơi xuống đất, cây lưỡi liềm liền móc lấy, tiếng xé nát cùng lúc vang lên với tiếng kêu thảm thiết, đầu của người nắm trường đao bị chém bay, máu ở trên không trung vung vãi rơi xuống, những vết máu bám trên vách động tựa như hoa mai nở rộ. 

Trận chiến cũng không vì vậy mà kết thúc, đó chỉ mới là bắt đầu, thành động cứng rắn tựa hồ như bị máu vẩy ra hòa tan, vô số trường đao phá vách tường lao ra, sau đó rất nhiều hắc y nhân đánh về phía nam nhân kia, khung cảnh cực kỳ quái dị. 

Cho dù là người hay quỷ cũng không hề khiến nam nhân kia có chút sợ hãi, cây lưỡi liềm đoạt mệnh hung hăng đâm xuyên vào thân thể những nam nhân tiến lại gần, những nam nhân ở bên ngoài cũng lao vào, bao vây một chỗ, trong thành động chật chội, chém giết lẫn nhau. 

Tiết Thanh ẩn nấp ở phía trên Viên Khâu nhìn rõ một màn này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được cảnh đoàn thể năm người tác chiến, những người này không hẳn có nội lực hùng hậu như Tứ Hạt tiên sinh, nhưng lại có sát chiêu lợi hại nhất, đầu người, tay chân cùng máu thịt bay tứ tung, máu tanh không gì sánh được, Tiết Thanh không nhúc nhích, tựa như không hề tồn tại, hòa vào làm một với bóng đêm. 

Cách đó không xa cũng có một đôi mắt đang nhìn cảnh chém giết ở bên này, mặc dù bởi khoảng cách quá xa nên cũng không nhìn rõ được điều gì. 

"Ta có thể tưởng tượng được cảnh thảm thiết này...", một gã Hắc Giáp nói, thanh âm lạnh lùng không có chút tình cảm: "Vũ Liệt đại nhân vận khí tốt, lần này rốt cuộc đã có thể nhìn thấy Đốc đại nhân". 

"Biết rõ là giả, Đốc vậy mà vẫn ngu xuẩn xuất hiện?" Một giọng nói vang lên. 

Gã Hắc Giáp nhìn sang, nam nhân bên cạnh không mặc khôi giáp mà là quan phục màu xanh biếc, trong tay không có bất kỳ binh khí nào, giống như một quan văn bình thường. 

"Đoạn đại nhân", gã Hắc Giáp nói: "Ngài mặc dù giết không ít người, nhưng không thể không nói, ngài cũng không giết người thực sự, nhất là quân sĩ, mặc dù chúng ta cùng bọn họ đều biết trận chiến này không phải là mục đích thật sự, nhưng giết người lại là sự thật, chỉ cần là giết người thật thì chúng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.” 

Chúng ta ở đây bao gồm cả Đốc, bởi vì hắn cũng là một quân sĩ. 

Đoàn Sơn than một tiếng, đáp: “Ta rất mong đợi.” 

Tầm mắt của bọn họ nhìn về phía bóng đêm xa xôi, ngửi thấy trong không khí mùi máu càng ngày càng đậm đặc. 

Trong thông đạo chật hẹp không ngừng có người ngã xuống, đường phía trước đã bị tử thi cùng thạch bích vỡ vụn chắn lối, người ngựa từ ngoài vào vừa bị giết chết, phía bên ngoài động đã có đội người ngựa khác vây tới, gia nhập hỗn chiến ở bên trong, trong đó có một dáng người cao lớn không để ý đến cảnh chém giết bên cạnh, chỉ đánh về một hướng duy nhất, đó là nơi lúc trước xuất hiện dáng người cao lớn, trên người vẫn cõng theo một người, mặc dù hai bên chém giết, nhưng vẫn luôn trong tâm thế bảo vệ nam nhân này. 

Cho nên khi dáng người cao lớn kia vung trường đao đánh về phía trước, liền có ba nam nhân từ các hướng khác nhau lao ra ngăn cản. 

Bóng người vẫn lao tới không hề có ý dừng lại, không chút bận tâm để ý đến ba nam nhân này, trường đao rung lên quét ngang một nhát, ba người liền bị đánh bay. Cao thủ chân chính cuối cùng đã tới sao? Tiết Thanh thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của hắn, ba người kia không tạo thành chút ngăn cản nào đối với hắn, hắn lao tới nam nhân đang cõng theo người ở phía trước, trường đao trong tay bổ ngang xuống phía dưới. 

Thanh âm chan chát không ngừng vang lên, trong chớp mắt trường đao cùng lưỡi liềm đã chạm vào nhau bảy tám lần, rốt cuộc việc phải cõng một người trên lưng cũng đem đến bất lợi, nam nhân tay cầm lưỡi liềm động tác có chút chậm lại... xuất hiện sơ hở, trường đao thẳng tắp đâm vào dưới nách của hắn, máu nhất thời phun ra. 

Nam nhân đau đớn phát ra một tiếng thở hổn hển, áo choàng trên người bị vén lên, để lộ người hắn cõng phía sau lưng... Mái tóc xổ ra trong bóng đêm u tối, là một cô bé... Cô bé chấn kinh phát ra một tiếng thét chói tai, hai tay giơ lên nhưng không phải là che đầu mình lại, mà là giương lên, một tia sáng sắc lạnh phóng về hướng nam nhân cầm trường đao. 

Keng, keng, keng, ba loan đao (*) đâm thẳng hướng người kia, khoảng cách quá gần lại không kịp đề phòng... Thân hình cao lớn của gã nam nhân cầm trường đao trong nháy mắt trở nên mềm oặt, cả người lảo đảo nghiêng ngả lùi về phía sau tránh ba thanh loan đao đâm phải. Nhưng không thể cố thêm được chút nào nữa, nhìn loan đao lóe lên ánh xanh, có thể thấy được trên đó có kịch độc. 

Bởi vì phải né tránh nên một con đường trước mặt được mở ra, mạng lưới vây công ở bên ngoài Viên Khâu bị xé nứt thành một lỗ hổng, nam nhân bị trường đao đâm trúng nhân đó đeo cô gái nhảy ra ngoài, một trận loạn đao va chạm lẫn nhau, mấy người hộ tống nam nhân cũng theo các hướng chạy đi, nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm. 

Ở phía sau bọn họ cũng có vô số bóng đen tựa như mũi tên đuổi theo, nam nhân vừa tránh được ba thanh loan đao gầm lên một tiếng giận dữ rồi tức tốc đuổi theo, bên này Viên Khâu trong phút chốc trở nên yên tĩnh. 

… 

"Bọn họ mang theo công chúa điện hạ chạy theo hướng đông.” 

Một người mặc giáp đen tiến lên bẩm báo, Hắc Giáp vệ bên cạnh Đoàn Sơn quay đầu nhìn phía sau, phía sau hắn chi chít các Hắc Giáp vệ giống như một bức tường, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể đạp vụn toàn lăng Hoàng hậu này. 

Hắc Giáp vệ vẫn không nhúc nhích: "Công chúa điện hạ sao? Công chúa điện hạ sao có thể chơi thứ đao nguy hiểm như vậy chứ... Đốc đại nhân thật quá lỗ mãng rồi.” 

Hắc Giáp không nói gì thêm, khom người lui xuống. 

Đoạn Sơn nhìn về bóng đêm phía trước, nheo mắt lại dường như đang thưởng thức sự tĩnh lặng của bóng đêm. 

… 

Viên Khâu chìm vào yên tĩnh, trên mặt đất lóe lên vài tia sáng âm u, đó là thạch bích vừa mới vỡ vụn, khắp nơi đều là thi thể, nhưng trừ mùi máu ra nửa tiếng rên rỉ cũng không có. Đối chiến cũng là một chiêu trí mạng, cái chết thống khoái lại dứt khoát. 

Tiết Thanh lổm ngổm bò trên Viên Khâu, không biết đã giữ tư thế này trong bao lâu, dường như có thể cứ vậy mà giữ vững đến thiên trường địa cửu, đối với nàng, an tĩnh so với sự chém giết lúc trước còn cần phải cảnh giác cẩn thận hơn, hô hấp cũng ngừng lại, vểnh tai, dần dần nghe được tiếng bước chân. 

Lúc tiếng bước chân truyền đến bên tai, bóng người đã đứng dưới Viên Khâu, thân hình cao lớn, ba bước hai bước tiến lại gần, nhìn cửa động ngập tràn thi thể cùng đá rơi ở phía trước, không chút do dự mà đi vào, bước qua thi thể và đá vụn, dễ dàng tùy ý đứng ở trong đó, nơi đó còn sót lại chút ánh sáng âm u phát ra từ thạch bích, soi sáng dáng hình của nam nhân kia... chính là Đốc. 

Chòm râu trên mặt Đốc lại dài ra, bao lấy khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt vẫn sáng như cũ, hắn giơ tay lên, trường đao vung lên hướng về phía trước. 

Rầm một tiếng, thạch bích vỡ ra rơi xuống, lộ ra một cái cửa động, bên trong động không chút tia sáng, chỉ có bụi và thạch bích rơi xuống phía dưới bậc thang, đây mới thực sự là cửa vào địa cung. 

Hôm nay thợ thủ công bận rộn không phải vì mở ra Viên Khâu, mà là làm ra một lối đi giả ở Viên Khâu này, sau vách đá của lối đi bày bố mai phục, còn cửa vào địa cung thật sự thì bị thạch bích ngăn trở. 

Mồi nhử con mồi tới, con mồi lại dẫn theo chó săn đến, như vậy hiện tại có thể làm chính sự rồi. 

Đốc xoay người, nhìn về phía trên bên ngoài động. 

"Xuống đây đi", hắn nói. 

***

(*) Loan đao: loại vũ khí như đao nhưng thân uốn cong.