Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 62: Đêm tàn




Bầu không khí trong phòng càng lắng lại, các thiếu niên cúi đầu. 

“Không thể ngờ rằng các ngươi lại dễ mắc mưu như thế.” Tỳ nữ nói tiếp: “Thậm chí đối phương còn chưa hề nói một câu.” 

“Động tác kia của hắn còn quá đáng hơn cả lời nói.” Một tiếng đáp lại. 

Lúc này, cũng chỉ có duy nhất một người dám lên tiếng, tỳ nữ nhìn lại, thấy Tác Thịnh Huyền đang ngồi dựa vào người hai tỳ nữ nhưng vẻ mặt lại không quá ảo não, chỉ là vẻ tươi cười vốn lúc nào cũng treo trên mặt giờ đã không còn, hắn thở dài: 

“Chuyện kia thật sự quá mất mặt, mọi người không thể khống chế được cảm xúc.” 

… 

Nói tới đây, chính hắn cũng không nhịn được đưa tay lên che mũi, nhíu mày. Qua lâu như thế rồi, hắn vẫn cảm thấy trên người mình còn mùi nên lúc nhìn động tác đó của thiếu niên kia, chính hắn cũng thất thố, lại lắc đầu, tên này đúng là quá xấu tính đi. 

“Thì chính là vì mất mặt nên càng phải khống chế cảm xúc, việc chúng ta cần làm là trả đũa lại vụ mất mặt này, chứ không phải để chuyện đó công bố với thiên hạ.” 

Tỳ nữ nói: “Thất Nương cho rằng tất cả mọi người đều biết điều này nên khảo thí hôm nay không cần tự mình ra mặt. Không ngờ rằng, tuy các người đạt điểm tối đa mà vẫn thua.” 

Đám thiếu niên cúi người, cùng lên tiếng nói hổ thẹn. 

“Lần này là chúng ta sai rồi, lãng phí công sức dạy dỗ của Thất Nương.” Tác Thịnh Huyền nói, vẻ mặt mang theo sự quan tâm: “Thất Nương ăn cơm chưa?” 

Tỳ nữ nhìn hắn, nâng tay áo che miệng cười. 

“Điện hạ, người quả nhiên chỉ quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Nàng nói. 

Tác Thất Huyền thở dài nói: “Với tính tình của Thất Nương á, khẳng định là tức chết rồi. Vẫn cứ phải ăn cơm chứ.” 

Tỳ nữ nói: “Ăn rồi ạ, điện hạ yên tâm, chỉ là Thất Nương nói hôm nay không muốn nhìn thấy mọi người, điện hạ cũng đừng qua đó.” Lời này không hề khách khí nhưng tỳ nữ kia cũng không hề sợ hãi, còn cười ha ha. 

Sắc mặt Tác Thịnh Huyền có vẻ ngượng ngùng, nói: “Ăn cơm là tốt rồi, ta cũng không dám đi qua, hôm nay thật là…” 

Tỳ nữ nói: “Điện hạ giờ đã hiểu rõ chưa, đây chính là kết quả của chuyện làm mấy việc vô bổ, làm hỏng cục diện tốt đẹp vốn có. Đám thí sinh Trường An cả lần biết rõ bị đuổi ở trạm dịch, với lần bị trêu đùa trên yến hội vẫn đều không nói xẵng cũng không gây chuyện. Bởi vì bọn họ biết kiện tụng khơi khơi mà không có chứng cứ là không có ý nghĩa gì, đối phó với chuyện vô bổ phải dùng chuyện vô bổ đáp trả, kẻ nào phá hủy quy củ thì kẻ đó thua, kẻ đó phải trả giá. Lần này chúng ta được điểm tối đa mà lại không giữ được phong thái đáng nên có.” 

Nghĩ đến những ánh mắt vốn đang kinh ngạc xen lẫn khen ngợi lúc ban đầu lại trở thành nghi ngờ, thậm chí còn có vẻ cười nhạo, Tác Thịnh Huyền lại thở dài, thành tâm thành ý đáp lại: “Ta biết rồi, lần này là chúng ta làm không tốt.” 

Các thiếu niên lại đứng lên xin lỗi, cũng cam đoan lần sau tuyệt đối không tức giận, mắc mưu khiêu khích nữa. 

Tỳ nữ nói: “Hôm nay mọi người cũng thấy rồi đó, đám thí sinh phủ Trường An gian xảo cỡ nào, đừng có bị vẻ ngoài của bọn họ mê hoặc, phải thời khắc đề phòng. Khảo thí mới bắt đầu thôi, mọi người còn phải tiếp tục cố gắng, làm không tốt chẳng phải có lỗi với tấm lòng dạy dỗ hết mình của Thất Nương, mà có lỗi với mồ hôi và tâm huyết của chính bản thân mình.” 

Nàng đứng dậy, dáng người đoan chính, sắc mặt có mấy phần lạnh lùng. 

“Nam nhi giỏi của Tây Lương lần này phải cho đám thư sinh Đại Chu nhìn thấy, trừ bỏ gót sắt, những người được xưng là hoang dã các ngươi, chỉ cần dựa vào giấy bút cũng có thể khiến bọn họ sợ hãi.” 

Các thiếu niên không cúi người nữa, mà quỳ một gối xuống đất, dựng thẳng sống lưng, ngẩng đầu cùng hô to một tiếng, dung mạo tuấn mỹ để lộ vẻ nho nhã vốn được huấn luyện gắn liền với thanh sam (*), lộ ra chí khí mãnh liệt. 

Tác Thịnh Huyền lại vẫn vẻ mặt như cũ, dựa vào hai tỳ nữ mà than nhẹ: “Kỳ thật ta thật lòng tới thi mà.” 

Tỳ nữ vốn đang đứng rất đoan chính giờ lại quỳ xuống trước mặt Tác Thịnh Huyền, vẻ lạnh lùng ban đầu tan mất, khôi phục vẻ quyến rũ, cười hì hì: 

“Điện hạ, Thất Nương nói, khảo thí với văn nhân cũng giống như chiến trường của võ nhân, dù không thấy máu cũng vẫn phải đấu ngươi chết ta sống. Điện hạ, như vậy mới không phụ tấm lòng chân thật của ngài.” 

Tác Thịnh Huyền cười ha ha, duỗi tay nhéo khuôn mặt mềm mịn của nàng, nói: “Nói đúng lắm, vậy để đám thư sinh Đại Chu nhìn rõ “thật tâm” của ta đi.” Đưa tay ra: “Rót rượu!” 

Theo tiếng hô, không khí trong phòng liền ấm lên, đám tỳ nữ đã chờ bên ngoài từ lâu nhanh chóng bê rượu vào phòng. Đại sảnh lại vang lên từng đợt tiếng oanh thanh yến ngữ đầy vui mừng. 

Đám tiểu nhị đứng trong sân đang trộm theo dõi khách điếm bên này thở phào nhẹ nhõm. Đám người Tây Lương đó sắc mặt hôm nay thật khó coi, hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt ôn hòa khi trước, thật đáng sợ… Ừm, thật ra vẻ mặt ôn hòa như gió xuân kia cũng không phải không làm người khác thấy sợ, dù sao thì cũng có thân phận mà, nụ cười như gió xuân mà thổi bay cả đám thí sinh phủ Khai Dương… Nhưng mà cũng lạ nha, đám bọn họ không phải hôm nay cũng được điểm tối đa sao, nghe nói chấn kinh tất cả mọi người, thực hiện cổ Chu lễ mà ai nấy đều không làm được, đó chẳng phải là vinh quang vô cùng tốt hay sao, sao lại giận dữ thở phì phì như thế? Thật không thể hiểu nổi… 

“Nghe nói là có rất nhiều người được điểm tối đa, nên bọn họ có vẻ không hài lòng.” 

“Sao bọn họ được điểm tối đa, người khác thì không được chắc, vì thế nên mới giận à, vừa mới thi thôi mà, như vậy tiếp nữa chẳng phải tức chết được à?” 

Đám người xì xào bàn tán, nhìn thấy đám Tây Lương lại bắt đầu uống rượu, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, lại lắc đầu. 

“Mai còn thi đó, vậy mà đám người này lại uống rượu…” 

“Mai thi cầm, kỳ, thi, họa, thơ, những thứ này không giống kiểu thi lễ chỉ cần khổ luyện một hai tháng là ổn thỏa.” 

Những thứ đó cần luyện tập quanh năm suốt tháng cộng với tài năng bẩm sinh, không biết đám thí sinh Tây Lương đó mai còn được điểm tối đa không nữa. 

Cầm, kỳ, thi, họa, thơ đều cần phải luyện cho tâm thanh tịnh, hơn nữa hôm nay hiến tế mỏi mệt như vậy, các thí sinh trong khách điếm của Huỳnh Sa Đạo sớm đã đi ngủ giữ tinh thần. Để đảm bảo cho các thí sinh được nghỉ ngơi, trong thành cũng cấm mọi hoạt động giải trí, trong đêm, cả thành đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng lại im ắng không tiếng động, cửa thành bốn phía đóng chặt. 

Các phòng trong khách điếm cũng dần tắt đèn, chỉ để lại mấy ngọn đèn trong hành lang, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của các thí sinh. 

Nương theo ánh đèn yếu ớt bên ngoài, Tiết Thanh nhanh nhẹn thay quần áo, lại gài gậy trúc sau người. 

“Đêm nay lại phải ra ngoài?” Quách Tử An thấp giọng nói. 

Tiết Thanh đáp lại một tiếng: “Nếu hừng đông ta còn chưa trở về, ngươi liền đến cửa thành phía đông đón ta. Ai nói thì nói ta sáng sớm đi dạo tìm cảm hứng làm thơ.” 

Quách Tử An im lặng chừng một khắc, nhìn Tiết Thanh chuẩn bị ra ngoài, lại không nhịn được mà đứng lên: “Có nguy hiểm gì không?” 

Tiết Thanh dừng chân quay đầu nhìn lại, bóng đêm mênh mông che đi thân hình rắn rỏi, không nhìn rõ khuôn mặt hắn nhưng lại có thể nghe được sợ lo lắng bất an thật lòng của hắn. 

Giờ này còn có ai lo lắng cho nàng? Tiết mẫu khẳng định ngày đêm mất ăn mất ngủ rồi, Tiết Thanh đi về phía Quách Tử An, đưa tay ôm hắn. 

Hả? Quách Tử An cứng đờ người, trừng mắt nhìn bóng đêm. Tuy không phải là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nàng này, khi nàng vẫn dùng thân phận nam nhi, hai người còn vật lộn nhau, những lần đó còn gần gũi hơn thế này nhiều, hai người mạnh mẽ va vào nhau… Khi đó sao cảm thấy giống đá tảng, giờ lại thấy mềm mại như vậy? 

Đôi tay mềm mại vỗ vỗ sau lưng hắn. 

“Đừng lo lắng, tuy rằng thật sự là rất nguy hiểm nhưng nếu nguy hiểm xảy ra… ta sẽ chạy.” 

***

(*) Thanh sam: chỉ trang phục dành cho thư sinh thời cổ của Trung Quốc.