Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 57: Lâm trận




Bốc thăm để cho công bằng. Nhưng Tiết Thanh biết rằng trên đời này chẳng có cái gì là công bằng tuyệt đối. Cuộc thi này tổ chức vì một người, như vậy theo nguyện vọng của người đó mà bốc thăm thì có gì mà không thể. 

Đến lúc này, gặp đám thí sinh Tây Lương một lần, mà đã giao chiến ba lần. Bất kể là ai thắng hay thua, đều tỏ ra lạnh nhạt, dường như không xảy ra chuyện gì cả. Về điểm này mà nói, không thể coi khinh người Tây Lương, cũng không phải thật sự biểu hiện vẻ ngang ngược kiêu ngạo kiểu kia... Một kích tất trúng, không trúng thì lui. Không vội, không tức, không giận, yên lặng chờ đợi lần tiếp theo. 

Nàng vẫn luôn động viên Bàng An, nói rằng phải đánh bại người Tây Lương trong kỳ thi này mới có ý nghĩa. Như vậy người Tây Lương chắc cũng nghĩ như thế. 

Kẻ tới bất thiện, thế tới hung hăng. 

"Chúng ta đều học qua ngũ lễ, nghe có vẻ phức tạp, nhưng để làm được thì không khó. Huống chi một số cái còn đơn giản hóa đi khi chúng ta làm hàng ngày." Bàng An còn đang xúc động nói: "Cho dù không được điểm cao, nhưng chắc chắn sẽ làm tốt hơn người Tây Lương." 

Trương Song Đồng phất tay áo, nói: "Làm thế nào cũng phải hơn hẳn đám mọi rợ kia. Nếu không, chẳng phải xấu hổ muốn chết sao. Xem ra ta không phải là không có hy vọng qua cửa rồi." Rồi nhìn Liễu Xuân Dương: "Xuân Dương thiếu gia, ông ngươi bỏ tiền đáng giá rồi đó, ngươi cũng có cơ hội." 

Tuy giám khảo căn cứ vào sự thể hiện của cá nhân mà chấm điểm, nhưng so với thể hiện quá tệ, thì màn trình diễn bình thường sẽ trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt giám khảo ngay. 

Đám thí sinh phủ Trường An vui mừng không thôi. Ngay cả những thí sinh lớn tuổi vốn luôn cẩn thận cũng sung sướng hơn. Thi thố mà, rốt cuộc thì cháy nhà ra mặt chuột nhiều hơn. Nước lên thuyền lên càng phù hợp với việc học tập bình thường. Các thí sinh được phân chung nhóm khác cũng vui mừng. Một số chỗ vang lên tiếng xôn xao. 

"Tam Thứ Lang, sao ngươi cau mày thế!" Trương Song Đồng vỗ vai nàng, nói: "Ngươi quên hết ngũ lễ được học lúc trước rồi đúng không?" 

Lúc trước khi đi, phủ Trường An có tiến hành tập huấn, tất nhiên bao gồm cả ngũ lễ. Tuy phức tạp, nhưng so với những thứ cần phải lâu ngày mới ngấm được như cầm kỳ thi họa thì đây là thứ đơn giản nhất. Chỉ cần học bằng cách thuộc lòng rồi luyện tập là được. 

Tiết Thanh nói: "Sao quên được! Ta mà đã xem qua là không bao giờ quên!" Nhưng lúc ấy nàng lười, không nhìn nên cũng không nhớ... Nếu mục đích không phải là thi, trổ tài ở hai, ba khoa là đủ rồi. Không cần phải thành kẻ toàn năng. Quá xuất chúng sẽ ảnh hưởng đến chính sự. 

Bốc thăm nhanh chóng kết thúc. Nhóm có phủ Trường An được xếp ở chính giữa, vốn là vị trí tốt nhất, nhưng hẳn không phải là trùng hợp. 

Đằng trước lăng hoàng hậu, các rạp dài được dựng lên, bày ghế dựa để các vị giám khảo và quan viên quốc tử giám ngồi. Bên ngoài cũng có dựng lều cho thí sinh nghỉ ngơi. 

Bởi vì sân thi đấu trước lăng được mở ra cho những người khác xem. Nhưng hầu hết thí sinh không tới xem, bởi cuộc thi ngũ lễ này chẳng có gì đáng để xem cả. Lúc làm lễ cúng bái đã đủ mệt rồi, giờ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. 

Trương Song Đồng ngáp một cái, xông tới phía lều, định chiếm vị trí tốt. Khi quay đầu lại thấy Tiết Thanh không đi cùng, mà lại đi về phía trường thi. 

"Tam Thứ Lang, ngươi đi làm gì đó?" Hắn hỏi. 

Tiết Thanh đáp: "Ta muốn xem họ thi như thế nào!" 

Trương Song Đồng xì một tiếng, nói: "Có gì hay ho đâu, đâu có phải đá cầu đâu." 

Tiết Thanh khoát tay bảo hắn tự đi. Thấy nàng đi rồi, Liễu Xuân Dương chần chừ một chút, rồi đuổi theo. Tiết Thanh gật đầu nói với hắn: "Ngươi cũng đến xem rồi làm quen trước, lâm trận mài gươm không nhanh cũng sáng." 

Liễu Xuân Dương thầm nghĩ rằng ngũ lễ này chủ yếu luyện tập là chính. Nhìn trình tự những động tác kia mà hoa cả mắt... Sợ rằng lâm trận không nhanh cũng sẽ không sáng... Hắn ừ một tiếng, cúi đầu đi theo. 

.................... 

Nhìn qua thì ngũ lễ rất đẹp. Những người đàn ông, già trẻ lớn bé đều mặc áo bào đen, theo tiếng nhạc mà làm cát lễ, hung lễ, tân lễ, quân lễ và gia lễ. Trông rất đoan trang đẹp đẽ. Nhưng ngũ lễ lại rất buồn tẻ. Nhất là khi phải xem liên tục mấy trận. Các thí sinh vốn đang đứng xem ở xung quanh dần bỏ đi, trên sân chỉ còn bảy tám người. 

Liễu Xuân Dương cảm thấy đầu óc mình như nhũn não hết cả rồi, còn tiếp tục xem nữa chắc sẽ hôn mê, đến lúc đó sợ bận bịu quên cả việc di dời tầm mắt sang chỗ khác. Nhưng lại thấy Tiết Thanh vẫn đang chăm chú nhìn. 

Có gì đẹp đâu mà nhìn mãi thế? Hay là... hắn không biết? Suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu Liễu Xuân Dương. Nhưng hắn lập tức chối bỏ. Không thể nào, học ngay tại đây, sao có thể được... Yêu quái luôn có kiểu suy nghĩ rất kỳ quái, không đoán được. 

Liễu Xuân Dương lại nhìn vào giữa sân. Lần này không nhìn động tác của bọn họ, mà là xem cho vui. Nếu nói lễ khoa đơn giản, đấy chỉ là so với ngũ nghệ khác. Trên thực tế, nó không hề đơn giản chút nào. Tuy lần thi này là đơn giản nhất, nhưng diễn cả ngũ lễ vẫn khiến người ta luống cuống tay chân. Dù sao vẫn có người bỏ thi, vắng mặt tất cả các loại lễ. Mà thí sinh tham gia thì liên tục mắc lỗi, sai nhạc, bước nhầm chân. Một cái sai của người này ảnh hưởng tới cả người khác. Thi thoảng trong không khí nghiêm trang và đoan chính ấy lại vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ... Khi thấy một thí sinh bước sai rồi vung nhầm tay, hai kẻ bên cạnh đều làm sai theo, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo rất buồn cười, Liễu Xuân Dương không nhịn được mà cười ra tiếng. 

"Các ngươi đúng là đi xem thật." Giọng Trương Song Đồng vang lên từ đằng sau: "Bên kia có đồ ăn, đi nhét bụng đi. Sáng nay đã không được ăn rồi. Ăn xong sẽ tới lượt chúng ta." 

Tiết Thanh quay đầu, nói: "Đừng ăn lung tung, cẩn thận kẻo bị tiêu chảy. Ta bảo Tử An chuẩn bị đồ ăn rồi mang tới." 

Trương Song Đồng nói: "Ngươi cẩn thận quá đó, chẳng lẽ sẽ có kẻ bỏ thuốc trong đồ ăn à?" 

Liễu Xuân Dương nháy mắt với hắn mấy cái, đúng đó. 

Tiết Thanh cười cười: "Nhiều người không có cơm ngon... Trời vừa nóng, người lại mệt nữa." 

Trương Song Đồng kéo tay nàng, nói: "Phải rồi phải rồi. Tiểu đệ Tử An của ngươi đưa đồ đến rồi... Lâm tú tài đang trách ngươi xa xỉ đây, không đi nữa thì Tử An sẽ bị đuổi đi mất." 

Tiết Thanh nhìn cuộc thi vẫn còn đang tiến hành ở giữa sân. Trận ngũ lễ này đang ở lễ cuối cùng là thi lễ. Nàng xem thêm một chút xíu rồi quay người bước đi. 

Dưới các rạp, thí sinh tụ tập lại. Một nửa thì nhắm mắt dưỡng sức, nửa kia thì xì xào nói chuyện. Đám thí sinh Tây Lương đã mặc áo bào đen, chỉ nhìn lướt qua sẽ không thấy rõ bọn họ đang ở đâu. 

Đám tiểu lại của quốc tử giám đang đưa các món cháo và món lót dạ đơn giản lên, tránh việc các thí sinh đói quá mà ngất xỉu. Bên phía phủ Trường An, theo lời dặn của Tiết Thanh, Quách Tử An cũng mang cháo và bánh tới. Tiết Thanh khuyên đám người Lâm tú tài rằng đây là làm theo hương vị của phủ Trường An, rằng kỳ thi quan trọng như này thì ăn các món quen miệng thì tốt hơn. Đám người Lâm tú tài thế mới chấp nhận. Cả đám ngồi xuống ăn uống, nghỉ ngơi. Một lát sau thì nghe được lễ quan tới thông báo trận tiếp theo là đến lượt phủ Trường An. 

...

Các vị quan chức và giám khảo ngồi ngay ngắn dưới rạp ở trước lăng nhìn các thí sinh đang xếp hàng bước vào sân. Trong số đó, một đội rất nổi bật. Tất cả đều mặc áo bào đen với cả mấy trăm thí sinh khác thì có lẽ chẳng nổi bật lắm, nhưng chỉ có mấy chục người với khuôn mặt tuấn tú và làn da trắng nõn ngay tức khắc khiến người ta phải chú ý. Nhất là khi cả đội bọn họ đều là những thiếu niên tuổi tầm mười bảy, mười tám. Đứng giữa các thí sinh có già có trẻ, có lớn có bé của các châu phủ khác, họ không nổi bật cũng khó. 

Các thí sinh vào trường thi theo thứ tự, giao lệnh bài của mình cho văn lại phụ trách ghi chép. Chờ giám khảo chấm xong dựa theo thứ tự mà phán điểm, văn lại mới có thể báo tên. 

Tiết Thanh đi theo đội ngũ, đứng trước lăng. Lúc nãy nàng xem nửa ngày, nhưng việc tham gia và quan sát vẫn có cảm giác khác nhau. Không cần điểm quá cao, chí ít là không xếp bét... Mặc dù không có ý nghĩa, nhưng không thể để đối phương vui vẻ được. 

Bàng An nhìn thiếu niên đứng bên cạnh. Thiếu niên Tây Lương này có làn da trắng nõn, thấy tầm mắt nhìn mình thì cũng nhìn lại, rồi nhoẻn miệng cười với Bàng An, nho nhã và lễ độ. Chỉ tiếc là Bàng An không vì một nụ cười mà tỏ ra thân thiết. Lúc còn ở dịch trạm Phàn Khẩu, khi hắn nhìn thiếu niên cười đứng giữa bầy ngựa trong đại sảnh, hắn chỉ thấy phẫn nộ. 

Đánh bại bọn họ trong kỳ thi, mới là cú phản kích lớn nhất. Bàng An hít sâu một hơi, giữ vững vẻ mặt nghiêm nghị. 

Đám quan chủ khảo nghỉ tạm một lúc rồi đi ra khỏi rạp, đứng xung quanh thí sinh, tay cầm bút, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. 

Lễ quan cất giọng hát, tiếng trống và tiếng nhạc vang lên. Khoa đầu tiên, Cát lễ, bắt đầu. Các thí sinh giơ tay làm động tác thứ nhất, tay áo rủ xuống... Bàng An lại cảm thấy ánh nhìn ở nơi khóe mắt có một bông hoa, rồi một tay áo phất qua. Ơ? Sai rồi kìa? Động tác thứ nhất này không hề vung tay áo, theo bản năng, hắn thất thần nhìn người bên cạnh. Vị thiếu niên Tây Lương có khuôn mặt tuấn tú lại vung tay kia, tay áo của trường bào phất lên như chim công xòe đuôi. 

Đây là cái gì? 

Không chỉ một mình thiếu niên Tây Lương, cả đội thí sinh Tây Lương đều làm động tác này. Không chỉ vô cùng bắt mắt giữa đám thí sinh khác, mà các quan chức và giám khảo xung quanh đều nhìn bọn họ. 

Làm sai rồi sao? Dù sao cũng là người Tây Lương... 

Tiếng nhạc vẫn còn đang vang lên, các thí sinh tiếp tục cất bước thứ hai. Nhưng các thí sinh Tây Lương vẫn làm động tác khác... 

Một giám khảo ngạc nhiên ơ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chợt biến đổi, nói: "Là cổ Chu lễ!" 

Nghe như vậy, các giám khảo khác đều thay đổi sắc mặt, tập trung nhìn các thí sinh Tây Lương. Trên đài, các vị quan chức quốc tử giám cũng đứng dậy. Giữa sân, tiếng xôn xao vang dậy. 

Tống Nguyên hỏi: "Cổ Chu lễ là cái gì?" 

Một quan chức nhìn hắn, đáp: "Chính là Chu lễ thời cổ, thông lễ mà chúng ta sử dụng hiện nay chính là đã được biến đổi ra từ cổ lễ." 

Tống Nguyên hỏi: "Thế là sao? Là làm đúng hay làm sai?" 

Tống Nguyên này không phải người đọc sách, nên chẳng biết gì về cổ lễ. Quan chức nói: "Là làm đúng. Cổ Chu lễ mà bọn họ đang biểu diễn này còn chính tông hơn cả thông lễ mà chúng ta đang thi... Chúng ta không thể bảo là nó sai được." 

Ôi, Tống Nguyên ngồi thẳng lưng dậy, nhìn về đám thí sinh Tây Lương trông rất bắt mắt kia, nói: "Lợi hại đấy!" 

Lợi hại, quả nhiên đã chuẩn bị từ trước rồi. Trong đội, Tiết Thanh im lặng. 

...

"Mau tới xem, thí sinh Tây Lương sử dụng cổ Chu lễ." 

Tin tức như gió lan đi. Đám thí sinh vốn đang nghỉ ngơi trong rạp lập tức lao tới, tức thì xung quanh trường thi chật như nêm cối. Văn lại bắt buộc phải điều cấm quân tới duy trì trật tự. 

"Đây là Chu lễ thời cổ ấy hả?" 

"Ta nhìn thấy trong sách rồi... là lễ tế trời..." 

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy..." 

Cát lễ vẫn còn đang diễn ra. Động tác khác biệt của thí sinh Tây Lương thu hút tất cả các tầm mắt. Tiếng bàn tán vang lên bốn phía. Tuy âm thanh nhỏ, nhưng ong ong một mảng. Đám thí sinh trong sân khó mà tránh khỏi việc bị ảnh hưởng. 

Vẻ mặt các giám khảo thay đổi. Thí sinh Tây Lương làm động tác khác hẳn, mà bốn phía rất đông người tới xem, làm cho các thí sinh khác không thể không nhìn thí sinh Tây Lương, phân tâm, hoảng hốt, làm sai... 

Một thí sinh làm sai động tác, theo bản năng nhìn giám khảo đứng gần. Tuy cổ Chu lễ khiến các giám khảo kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn không quên nhiệm vụ. Giám khảo nhìn thí sinh này, đồng thời cầm bút viết gì đó lên giấy... Xong rồi. Thí sinh kêu rên trong lòng, động tác tiếp theo càng thêm lộn xộn... Cùng với đó là các động tác đoan trang tuyệt đẹp của các thí sinh Tây Lương. 

Tiếng trống, tiếng nhạc, mùi thơm tỏa ra từ trong vạc đồng. Các thiếu niên mặc áo bào đen xếp thành hàng từng bước vững chắc, xoay người cúi đầu, giẫm chân tại chỗ, vạt áo tung bay, vẻ mặt trịnh trọng, tròng mắt sáng long lanh. Động tác của bọn họ rất đồng đều, dáng người đẹp đẽ. Đúng là cảnh đẹp ý vui. 

Tiếng ồn ào bốn phía dần tan đi.