Tống Nguyên trông khác với những gì mà nàng tưởng tượng.
Tiết Thanh ít khi nghe tới cái tên này. Lần đầu tiên là nghe Dương Tĩnh Xương kể về vị thị lang nếm phân, sau đó là sự kiện Chung Thế Tam, lần thứ ba là Đốc kể về chân tướng vụ hỏa hoạn Huỳnh Sa Đạo. Những câu chuyện ấy đều mang theo màu sắc rất mạnh. Trong suy nghĩ của nàng, nhân vật Tống Nguyên này rất đơn giản, rất rõ ràng. Một tên quan lại thuộc tầng thấp nhất, nắm bắt được cơ hội, ám sát hoàng hậu, quy phục quyền thần Tần Đàm Công, từ đó về sau lên như diều gặp gió.
Xuất thân là dịch thừa, vì tư lợi mà không tiếc phóng lửa đốt toàn thành. Tuy tục ngữ nói không thể trông mặt mà bắt hình dong nhưng Tiết Thanh vẫn phác thảo ra hình tượng một người đàn ông trung niên gầy gò, vẻ mặt khá âm hiểm. Hiện giờ Tống Nguyên xuất hiện trong tầm mắt đúng là một người đàn ông trung niên, dáng người cũng không được coi là cao lớn, nhưng da trắng, tướng mạo đường đường, chỉ có đôi mắt là liếc bên này bên nọ, nhìn có vẻ ngạo mạn. Chỉ thế mà thôi.
Hắn mỉm cười, động tác cuộn tay trong áo cũng khiến vẻ uy nghi của vị quan vơi bớt. Nhưng theo phương diện khác mà nói, đối với người không quen biết, trông hắn có vẻ dễ gần.
Đương nhiên người ở đây không ai là không biết hắn cả nên ánh mắt nhìn về phía hắn rất cổ quái và phức tạp. Kẻ này dựa vào thủ đoạn làm người ta khinh thường mà leo lên, sau khi thành công thì cậy thế hoành hành, làm nhiều việc ác. Nhưng hắn lại có quyền thế ngút trời, không ai có thể làm gì được. Nên làm cho người ta vừa khinh thường, vừa hận, lại vừa sợ hãi.
Với hầu hết mọi người, cảm xúc này là dựa trên đạo nghĩa. Nhưng với Tiết Thanh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thù, à không, với Bảo Chương đế cơ chứ.
Tiết Thanh nhìn Tống Nguyên bước đi, ánh mắt bình tĩnh. Trước trước sau sau có không ít quan chức bước vào, ngoài mặc quan bào thì còn có người mặc trang phục bình thường. Chắc là giám khảo. Có cả người hơn bốn mươi tuổi, cũng có kẻ tóc hoa râm... Tống Nguyên vốn đang đi đầu tiên chợt quay người lại, mỉm cười rạng rỡ giơ tay làm động tác mời với một ông già tóc hoa râm, vẻ mặt đầy nhiệt tình.
Ông già kia tuổi hơn sáu mươi, phong độ ngời ngời, tuy chỉ mặc y phục hàng ngày nhưng mỗi một cử chỉ lại mang theo vẻ uy nghiêm. Thấy Tống Nguyên nhiệt tình như vậy, chỉ thản nhiên gật đầu.
Trong điện yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bọn họ khẽ nói với nhau.
"Lão tướng gia, mời ngài đi trước... Mời thượng tọa..."
"Ha ha, Tống đại nhân, mời ngài đó... Lần này ta không phải tướng gia, là giám khảo..."
Tướng gia?
Trên triều đình hiện nay, có hai vị tể tướng, một người là Vương Liệt Dương, người còn lại là Trần Thịnh... Vương Liệt Dương chủ trì trung khu, không thể rời khỏi kinh thành. Như vậy vị tướng gia này... nghe nói Trần Thịnh chủ động yêu cầu làm giám khảo.
Là Trần tướng gia!
Đám thí sinh trong điện kịp phản ứng, xôn xao cả lên. Trần Thịnh có xuất thân từ gia đình thơ lễ, khoa cử nhập sĩ, là điển phạm của người đọc sách trong thiên hạ. Hơn nữa, tuy ông ta là cố mệnh đại thần nhưng đại đa số thời gian đều ở nhà dưỡng bệnh, không tham dự triều chính. So với Vương Liệt Dương, ông ta khiến người ta cảm thấy bình thản và dễ gần hơn nhiều...
Khiêm tốn hữu lễ. Độ lượng nhân ái... Đó là những câu từ khen ngợi vang lên trong đám thí sinh. Tiết Thanh nghe được, chỉ cười. Kỳ thực có một câu mà có lẽ mọi người đã lược bỏ. Có đôi khi làm nhiều sai nhiều, làm ít ngược lại được người thích. Được rồi, nàng đang dùng lòng dạ kẻ tiểu nhân đi đo lường quân tử.
Bên kia, Tống Nguyên nhường Trần Thịnh, Trần Thịnh thì khước từ. Đám quan chức nhanh chóng ngồi xuống, Trần Thịnh vẫn kiên quyết ngồi với các vị giám khảo. Tống Nguyên không kiên trì nữa, bản thân và bọn quan viên Quốc Tử Giám đứng ở chính giữa.
Nhìn các thí sinh yên lặng đứng thẳng người trong điện, Tống Nguyên giơ tay, cười ha ha: "Các vị tuấn kiệt trong thiên hạ, mời ngồi."
Còn tưởng sẽ có một bài phát biểu dài dòng nhàm chán, đây thật đúng là lưu loát mà xuôi tai. Cho dù lòng có khinh bỉ Tống Nguyên bao nhiêu, đám thí sinh đều tươi cười, đồng loạt thi lễ, rồi ngồi xuống. Tiết Thanh làm theo, không chút thu hút trong mấy trăm thí sinh đó. Bọn tỳ nữ như thủy triều tràn vào từ bên ngoài, bưng cao lương mỹ vị và rượu ngon lên. Nhạc sĩ sau màn chào hỏi trong điện cũng bắt đầu thổi tấu.
Tiết Thanh nhìn thức ăn được đặt lên bàn, tai nghe Trương Song Đồng đọc tên đồ ăn.
"Đây là dạ dày dê ở Sơn Đông này..."
"Ô, măng tây Nam Kinh..."
"Món giò hun khói này là của Phổ Giang nhỉ... Xem đám thí sinh Phổ Giang bên kia sắp khóc tới nơi rồi, chắc là mùi vị rất giống..."
Ở đằng trước, Bàng An nghe được, quay đầu cười, nói: "Song Đồng thiếu gia biết nhiều thật."
Trương Song Đồng nói: "Ta vốn thích ăn chơi... Không tệ, lần thi quân tử này đúng là dốc hết vốn liếng, rất có thành ý. Chuẩn bị nhiều món ăn đặc sản của các châu phủ, làm cho thí sinh các nơi khác đều thấy vui mừng..." Nhìn tỳ nữ bưng thêm vài đĩa nữa tới, “ồ” một tiếng, rất là vui mừng: "Đây còn có đồ ăn Tây Lương, Bắc Hạ..."
Bàng An nói: "May là trước khi đi không ăn cái gì, bằng không nhìn bao nhiêu món ngon thế này thì chẳng phải là đáng tiếc."
Trương Song Đồng giơ đũa, nhìn tới phía trên đài, nói: "Chưa chắc đâu..." Vừa nói xong, một quan chức Quốc Tử Giám giơ chén rượu lên.
"Chén thứ nhất này... Hiến cho hoàng đế bệ hạ!" Hắn nói to.
Đám thí sinh vội vàng đặt đũa xuống, nhấc rượu lên, cùng hô to "Bệ hạ vạn tuế", sau đó theo vị quan Quốc Tử Giám kia kính tiên đế, hoàng hậu và đế cơ. Đương nhiên cũng phải quan tâm thí sinh các nước bạn, tuyên dương mối quan hệ hữu nghị giữa láng giềng, rồi cùng mọi người uống. Hắn vừa đặt chén rượu xuống, bên kia một vị quan chức khác lại giơ lên, bắt đầu giới thiệu kỳ thi quân tử, bày tỏ triều đình đang khát hiền tài như thế nào, cùng với sự kỳ vọng với các thí sinh, mong mọi người cố gắng hết sức mình, tương lai đậu tiến sĩ, làm quan, cống hiến cho đất nước.
Nghe những lời này, có thí sinh cất giọng hỏi rằng nếu không phải người Đại Chu mà thông qua được cuộc thi thì cũng có thể nhập sĩ làm quan à.
Vị quan kia mỉm cười, gật đầu rất rộng lượng, nói đó là điều tất nhiên, rằng Đại Chu ta rất vinh hạnh. Khiến cho không khí trong điện như dâng lên cao trào. Mọi người lại nâng chén.
Trương Song Đồng vừa nâng chén vừa thở dài. Quay đầu thấy Tiết Thanh tay phải giơ chén rượu, tay trái lại cầm đũa, thừa dịp chưa uống rượu thì gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng.
Trương Song Đồng trừng mắt: "Tam Lang, ngươi có thể dùng tay trái à?"
Tiết Thanh “ừ” một tiếng, nhắc nhở hắn: "Uống rượu đi kìa, đừng phân tâm." Nói xong thì mỉm cười, rồi theo các thí sinh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, tay trái vẫn không hề buông đũa.
Ai phân tâm chứ... Cái tên này. Trương Song Đồng trừng mắt, vội uống cạn chén rượu. Phía bên kia, lại có quan chức giơ chén rượu, bắt đầu giới thiệu các vị giám khảo của cuộc thi lần này. Những vị giám khảo ấy đều là các đại nhân vật nổi tiếng gần xa, có nhiều người đã ở ẩn. Sự xuất hiện của bọn họ khiến đại điện vang lên những tiếng náo động. Mọi người giơ chén rượu lên, không hề hạ xuống.
Trương Song Đồng vừa giơ rượu, vừa cố dùng tay trái cầm đũa nhưng chẳng ăn được miếng nào, còn khiến mình nhếch nhác thảm hại, khiến mọi người xung quanh chú ý, đành phải từ bỏ. Lại nhìn Tiết Thanh rất thoải mái nâng chén rượu uống và vẫn tiếp tục ăn, khay cá hấp đã bị ăn đi một nửa... Đây chính là cá trích Thiệu Hưng, ngon nhất khi ăn nóng... Ai nói quan yến ăn không ngon, đó là bởi vì bọn họ không biết dùng tay trái. Sao không sớm luyện tay trái cầm đũa nhỉ, hối hận quá.
Tuy Tiết Thanh che giấu rất tốt, mọi cử chỉ hành động đều noi theo kẻ khác, ngay cả việc cười nói và tung hô đều không quên nhưng vẫn có tầm mắt nhìn sang bên này.
Trần Thịnh cười, nói: "Thiếu niên đúng là có thể ăn."