Nghe được câu trả lời của bọn họ, Tần Đàm Công vẫn như trước. Còn Tống Nguyên thì hô lên tốt quá nhưng lại nhíu mày: "Các ngươi có làm được hay không? Lần trước có một đám nói là làm được, kết quả là chết hết trong địa cung." Lại thấp giọng nói với Tần Đàm Công: "Bọn chúng chết hay không cũng chả sao, chỉ là suýt nữa khiến chúng ta bị phát hiện."
Đám người quỳ rạp dưới đất càng thêm bất an, vâng vâng dạ dạ chứ không dám nói gì thêm. Ai dám cam đoan là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tần Đàm Công nói: "Không sao, dù sao cũng phải thử một lần." Nói xong đi tới phía những người đàn ông này, vòng qua mấy cái giá gỗ chất đầy cơ quan. Tống Nguyên theo sau, hứng thú lật giở mấy cái khóa sắt để trên giá.
"Không ngờ có thể làm được mấy thứ này một cách tinh xảo như vậy." Hắn nói.
Tần Đàm Công nói: "Đó là hoàng lăng, nơi của thiên tử. Sống là thiên hạ tôn sư, chết cũng vậy. Tất cả thứ được dùng đều là bảo vật của thiên hạ."
Tống Nguyên giơ tay đánh vào một cọc gỗ chìa ra. Một người đàn ông đang quỳ hô to: "Đừng" nhưng vẫn chậm một bước. Toàn bộ giá gỗ đều động, giống như kẻ điên cuồng vung tay. Tống Nguyên sợ tới mức vừa vội vàng giơ tay bảo vệ Tần Đàm Công vừa chửi bậy. Ở bên kia, người đàn ông đang quỳ đã đứng lên đè giá gỗ xuống, cơ quan ngừng.
Bọn họ lại quỳ xuống, liên tục xin tha tội.
Tần Đàm Công nói: "Có tội gì đâu, làm rất tốt." Rồi đẩy Tống Nguyên ra: "Đừng có sợ lớn sợ bé như vậy."
Tống Nguyên ngượng ngùng vâng một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn giá gỗ: "Thật thú vị! Nghe nói Gia Cát lão gia có thể khiến trâu ngựa của mình tự đi, chắc chính là như thế này." Lại nhíu mày, căm tức: "Nếu biết thế này thì đã không cho mấy lão già kia sửa địa cung rồi."
Tần Đàm Công nói: "Bọn họ muốn sửa thì sửa. Chúng ta muốn phá thì cứ phá. Không liên quan đến nhau." Nói xong xoay người đi ra ngoài, đứng trên bậc thang nhìn xuống: "Các ngươi đứng dậy, chuẩn bị xuất phát đi Huỳnh Sa Đạo thôi."
Đám người kia cúi đầu, đồng thanh dạ một tiếng.
Tống Nguyên nói: "Công gia xin cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ sắp đặt tất cả. Lần này nhất định sẽ tìm được ngọc tỷ."
Tần Đàm Công không nói gì thêm, xoay người bước đi.
...
"Thầy!"
Khúc Bạch bước vội vào cửa, không thấy Trần Thịnh ở đại sảnh, vội đi ra ngoài. Khi vòng qua hành lang thì thấy Trần Thịnh mặc một chiếc áo choàng ở nhà, đang khom người cắt tỉa cành lá cho vườn rau. Một tiểu thiếp thì dẫn theo nha đầu đang hái dưa bên cạnh.
"Thầy!" Khúc Bạch lại gọi.
Thiếp thất kia dẫn nha đầu thi lễ tránh lui, Khúc Bạch thấy thế mới đi tới.
"Đã chọn địa điểm rồi!" Hắn nói với giọng nói hơi cổ quái.
Trần Thịnh không ngẩng đầu, giơ tay nâng một cành lên, nói: "Không phải kinh thành à?" Nếu mà phải, Khúc Bạch sẽ không cố ý nói đã chọn địa điểm: "Nơi nào?"
Khúc Bạch nói: "Huỳnh Sa Đạo!"
Trần Thịnh “à” một tiếng, giơ kéo cắt một cành cây, đứng lên hỏi lại: "Huỳnh Sa Đạo?"
Khúc Bạch nói: "Nói là bệ hạ tưởng niệm Bảo Chương đế cơ, muốn hoàng hậu và công chúa có thể đánh giá đám học sinh thiên hạ thi lục nghệ lần này."
Trần Thịnh nói: "Lòng hiếu thuận rất là đáng khen, không ai dám phản đối."
Khúc Bạch “vâng” một tiếng, lại nhìn Trần Thịnh với vẻ thân thiết: "Nhưng nếu thầy làm giám khảo, sẽ phải rời khỏi kinh thành đi đến Huỳnh Sa Đạo, đường xá xa xôi, mà thầy thì..."
Trần Thịnh cười ha ha, nói: "Ta giả vờ chứ không phải bị bệnh thật." Rồi vứt chiếc kéo vào trong giỏ: "Đám Vương Liệt Dương biết điều này, người trong thiên hạ cũng biết, ta sợ gì mà không ra ngoài."
Khúc Bạch bật cười, lắc đầu.
Trần Thịnh ngẩng đầu, nhìn về một hướng, vuốt râu: "Lại chọn Huỳnh Sa Đạo à, không tệ, tốt hơn kinh thành."
Ngày hai mươi tháng tư, triều đình Đại Chu thông báo mở cuộc thi quân tử, chia ra thi quân tử lục nghệ. Trường thi nằm ở Huỳnh Sa Đạo. Để tiện cho học sinh di chuyển, kỳ thi sẽ diễn ra vào mùng tám tháng bảy.
Lý Quang Viễn đưa công hàm cho Đốc, nói: "Như vậy có thể khiến ngài ấy tham gia khoa cử chứ?"
Đốc đọc công hàm, im lặng một chốc rồi gật đầu, nói: "Đương nhiên, không thể tốt hơn."
Lý Quang Viễn nói: "Đám học sinh trong thiên hạ đều tụ tập lại, rất dễ yểm trợ. Đến lúc đó Huỳnh Sa Đạo sẽ có đầy loại người, các ngươi sẽ hành động thuận tiện hơn."
Đốc gật đầu, nói: "Các vị đại nhân suy nghĩ thật chu toàn."
Lý Quang Viễn nói: "Các vị đại nhân suy xét chu toàn vì điện hạ, mong Đốc đại nhân có thể hiểu được nỗi khổ của bọn ta. Ý của đại nhân bên trên là ngọc tỷ là thứ yếu, người mới quan trọng nhất. Mong ngài nhất định cam đoan sự an toàn cho đế cơ điện hạ, đừng để ngài ấy mạo hiểm."
Đốc “ừ” một tiếng. Nhìn người đàn ông này xoay người rời đi, Lý Quang Viễn nhíu chặt mày lại. Tuy vấn đề đã được giải quyết, hắn vẫn không thấy thoải mái chút nào... Đứa trẻ kia sắp rời khỏi thành Trường An rồi. Thật lo quá! Mặc dù lúc còn ở thành Trường An, chẳng để người ta yên tâm lúc nào.
Rốt cuộc đã có thông tin chính thức về thi tuân tử. Phủ Trường An bắt đầu chuẩn bị tuyển học sinh tham gia. Cũng náo nhiệt và ồn ào như các châu phủ khác, có kẻ kiêu ngạo tự tiến cử bản thân, có kẻ nương nhờ quan hệ mà đi đường tắt. Bát tiên vượt biển, tự triển lộ bản lĩnh. Đương nhiên Tiết Thanh chẳng cần quan tâm những thứ này, bởi nàng chắc chắn sẽ tham gia, trốn không thoát.
"Sợ rằng cuộc thi này ta không đi không được." Tiết Thanh nói: "Ta theo Chu tiên sinh học làm văn để tham gia khoa cử, mấy cái thi thư lễ nghĩa này..." Nhưng lại gật đầu: "Ta sẽ học nghiêm túc."
Giống như khoa cử bình thường, những học sinh mà các châu phủ tuyển chọn sẽ đại diện cho sự vinh quang của châu phủ đó. Thành tích tốt nhất mà bọn họ đạt được sẽ là chiến tích của quan chức nơi đó. Nhất là lần này còn có thể thi tài với học sinh của các nước lân bang, liên quan tới sự vinh quang của nước nhà nên các châu phủ không dám lơi lỏng. Ngoài việc chọn người rất nghiêm ngặt, còn tổ chức huấn luyện trước khi thi. Các vị đại nho nổi tiếng đều bị cướp đoạt để dạy lục nghệ. Lâm trận mài gươm, càng nhanh càng sáng.
Tiết Thanh bày tỏ thiếu sót của mình, cũng giãi bày rằng mình sẽ chăm chỉ đề bù đắp thiếu sót ấy. Làm Qua Xuyên vừa vui mừng lại vừa kích động.
"Thanh Tử rất chăm chỉ, ngày đêm học hành vì thi huyện." Bà nói, lại thở dài: "Khó khăn lắm mới học giỏi, lại phải học cái khác." Nhìn về phía Đốc: "Đốc đại nhân, chi bằng chúng ta không tham gia cái này nữa. Cứ thi như bây giờ, chắc là vẫn qua thôi."
Đốc nhìn bà, cười nói: "Các ngươi hiểu nhầm rồi. Chúng ta tham gia không vì khoa cử. Khoa cử chỉ là phương tiện để hành động, chứ không phải mục đích nên không cần lo chuyện học hành."
Qua Xuyên vỗ đầu: "Xem này, ta lại quên mất..." Rồi nhìn Tiết Thanh cười, nói: "Là Thanh Tử lợi hại quá, làm ta tưởng thật, cho là phải thi trạng nguyên cơ."
Tiết Thanh cười với bà.
Quách Hoài Xuân khẽ ho một tiếng, nói: "Nếu bề trên đã sắp xếp rồi, chắc chắn có thể khiến Thanh Tử thiếu gia thi đỗ, rồi thuận lợi tới kinh thành. Kiểu thi thố không phải lo soát người, cũng không lo đám học sinh dị nghị này vừa an toàn lại tiện lợi."
Qua Xuyên nhìn Tiết Thanh, nói: "Dựa vào cơ hội này, có thể gặp..." Bà không nói là gặp ai, nhưng ba người ở đây đều biết, là hoàng hậu: "Sự sắp đặt này quả thật rất chu đáo." Nếu không sẽ chẳng có cơ hội tới nơi đó, đi gặp người mẹ thật sự của mình... Thật khiến người ta đau lòng. Qua Xuyên nhịn không được, cúi đầu lau nước mắt.
Tiết Thanh không rơi lệ nhưng hơi ngơ ngẩn. Đốc thì bình tĩnh nói: "Không phải vì điều này. Lần này đi Huỳnh Sa Đạo không an toàn lắm."
Qua Xuyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đốc, cảm thấy khó hiểu.
Đốc nhìn Tiết Thanh, nói: "Không việc gì phải gấp gáp tế bái hoàng hậu nương nương vào lúc này. Mục đích chính của ngài khi tới Huỳnh Sa Đạo là tìm ngọc tỷ."
Qua Xuyên nói: "Không phải đã tìm rồi à?"
Đốc nói: "Còn một nơi chưa tìm, địa cung của hoàng hậu nương nương."
Thì ra là chỗ đó. Quách Hoài Xuân thoải mái nhưng lại nhíu mày: "Không đúng! Đốc đại nhân, địa cung là đám người Tần Đàm Công xây nên, chắc chắn đã tìm qua trước rồi."
Đốc nói: "Có một nơi chưa tìm, hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu nương nương? Là sao? Quách Hoài Xuân không hiểu nhưng như chợt nghĩ tới gì đó, lập tức khiếp sợ. Không thể nào...
"Hoàng hậu nương nương tất nhiên biết ngọc tỷ quan trọng như thế nào. Vào lúc biết chắp cánh khó thoát, chắc chắn sẽ chết, người mà bà tin tưởng nhất chỉ có bản thân. Nơi duy nhất có thể đảm bảo không bị tìm kiếm chính là bà, cho nên..." Đốc nhìn ba người trong phòng: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, lúc ấy hoàng hậu nương nương đã giấu ngọc tỷ vào trong cơ thể mình, có lẽ là nuốt, hoặc là mổ bụng..."
Sau đó dùng mồi lửa đốt phòng, cơ thể sẽ không hóa thành tro. Tất cả dấu vết đều được che giấu. Sẽ không ai lục soát cơ thể của hoàng hậu nương nương, khâm liệm xong sẽ vùi sâu vào trong địa cung.
Quách Hoài Xuân vung nắm đấm, nói: "Quả thực có khả năng là như vậy."
Ngọc tỷ không lớn, nuốt vào trong bụng không phải việc gì khó.
Qua Xuyên giơ tay che miệng, vừa khiếp sợ lại vừa khổ sở vì suy đoán này. Theo bản năng, bà quay sang nhìn Tiết Thanh.
Tiết Thanh vẫn bình thường như trước, nói: "Thì ra là thế, vậy lần này đúng là nguy hiểm."
Mở địa cung tìm thi thể hoàng hậu nương nương à? Sẽ rất nguy hiểm. Quách Hoài Xuân và Qua Xuyên nhíu mày.
Đốc nhìn Tiết Thanh, gật đầu nói: "Vâng! Ta nghĩ đến điều này, người khác cũng nghĩ ra. Cho nên lần này họ chọn Huỳnh Sa Đạo, ta không tin là người bên trên chúng ta trợ giúp."
Ơ? Quách Hoài Xuân và Qua Xuyên nhìn về phía hắn, cho nên...
Tiết Thanh nói: "Hoặc là đối phương cũng muốn mở địa cung, hoặc là chờ chúng ta chui đầu vào lưới."
Không ngờ lại như vậy... Qua Xuyên đứng bật đậy: "Quá nguy hiểm."
Đốc nói: "Đúng vậy, quá nguy hiểm." Rồi nhìn Tiết Thanh: "Thanh Tử thiếu gia nói xem nên thế nào?"
Tiết Thanh nói: "Còn thế nào nữa, chỗ nào mà không có hiểm nguy. Làm thôi!"
Đốc cười, cúi người thi lễ: "Thuộc hạ tuân lệnh."