Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 23: Bản lĩnh




Trong căn nhà tranh không hề có vẻ hoang phế bụi bặm, trong chum là nước suối trên núi mới gánh buổi sáng, bệ cửa sổ đặt hoa dại vẫn còn dính sương sớm, Noãn Noãn mỗi ngày đều chờ tại chỗ này. 

Tiết Thanh ngồi xuống, lấy ấm nước đang sôi sục trên bếp nhỏ rót vào chén, ánh xanh trong vắt, hương trà bay ra bốn phía, nói: “Tiên sinh nói đúng, kẻ đa tình vừa mới trở về.” Không đa tình sao quay đầu lại... 

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: “Thật là có bản lĩnh, còn học được trò trốn học... Con nói đi, con vì sao lại trốn học, là viết văn chương không đủ làm con vinh quang, hay là bao nhiêu thiếu niên ấy không đủ đẹp mắt?” Có thiếu niên đắc ý, có tri kỷ bầu bạn, bao nhiêu người cầu mà không được. 

Tiết Thanh uống trà, nói: “Lòng người có khi nào biết đủ… Tiên sinh à, dục vọng làm người ta tiến bộ.” 

Tứ Hạt tiên sinh “hứ” một tiếng: “Cả đống ngụy biện”. Rồi cũng uống trà, mắt liếc sang nói: “... Bản lĩnh thì không có.” 

Bản lĩnh... Tiết Thanh nắm chén trà, là không có bản lĩnh thoát khỏi đám đàn bà như thím bán cá hay là không có bản lĩnh cảnh giác tránh đi Hắc Giáp vệ? Lại nói, cũng hơi lạ nhỉ, sao lại khéo thế, gặp phải Hắc Giáp vệ?... Lúc vẫn luôn đi về phía trước, lúc cảm thấy có gì không đúng liền định quay đầu thì lại... cảm thấy gì không đúng nhỉ? Có người theo dõi nhưng lại không phát hiện ra ai... Thật giống như bị cố ý xua đi... 

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn Tứ Hạt tiên sinh, nói: “Tiên sinh, con trước kia không tin người cũng là thần tiên hạ phàm như con”. 

Tứ Hạt tiên sinh cười gượng hai tiếng, nói: “Thật trùng hợp, ta cũng cho là con giống thế.” 

Tiết Thanh nói: “Nhưng giờ con biết sai rồi, người thật sự là có đại vận khí, trời cao hậu ái, phúc đức thâm hậu.” 

Tứ Hạt tiên sinh ghé mắt nhìn nàng, nói: “Con muốn làm gì?” 

Tiết Thanh nhìn ông nói: “Chúc mừng người, người đã thu nhận một chân mệnh thiên tử làm học sinh.” 

Tứ Hạt tiên sinh phụt một tiếng, phun trà ra ngoài, tên nhãi này! 

Tiết Thanh không để ý tới, tiếp tục nói: “… Có phải mừng rỡ lắm không? Người biết con là ai không? Con là Bảo Chương đế cơ, tiên sinh, người trở thành đế sư.” Dứt lời đứng dậy dịch người qua, duỗi tay cầm lấy tay của Tứ Hạt tiên sinh nói: “Tương lai người chính là kẻ dưới một người trên vạn người, làm tể làm tướng, diễu võ dương oai, quyền khuynh thiên hạ, một tay che trời, tam cung lục viện...” 

Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt nhìn Tiết Thanh: “Con... điên rồi?” 

Tiết Thanh nhìn ông nói: “Người nói xem? Người nói nghe xong lời này có điên không? Người có chạy không?” 

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng không nói chuyện. 

Tiết Thanh nói: “… Người nói xem khi dễ người ta như thế, còn ép nàng ta trở về, có ức hiếp người hay không?” 

Nha đầu thúi vừa gian trá giảo hoạt lại nhạy bén này, Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha, vòng vèo như thế, hóa ra là chốt ở chỗ này đây, lại nghiêm sắc mặt nói: “Không ép người.” 

Tiết Thanh buông tay ra, nói: “Tiên sinh, người giả ngu lâu thế rồi, lần này vì sao không tiếp tục giả ngu nữa? Mọi người như vậy người yên ổn, con cũng ngon lành biết bao nhiêu chứ." 

Này nha đầu thúi quả nhiên đã sớm biết thân phận của bản thân... Là ký ức khôi phục sao? Không biết sao lại bình tĩnh giấu trong lòng như thế, trách không được lại chăm chỉ luyện công không sợ khổ cũng không kêu mệt, giết người cũng có thể không chớp mắt... 

Tứ Hạt tiên sinh trong lòng hơi hơi chua xót, miệng lại ha ha cười, nói: “Tưởng bở... Con thật cho rằng con là thần tiên, chuyện tốt gì cũng tới phần con, con tâm tưởng sự thành thì sẽ vạn sự như ý sao?” Lại hừ hừ hai tiếng, nhìn nàng: “Con cũng thật biết giả vờ, hóa ra đã sớm biết, hóa ra đã sớm chuẩn bị chạy, cái gì mà rơi xuống nước bắt cá, cái gì mà nửa đêm lo ta bị ướt mưa... Gạt người.” 

Tiết Thanh nói: “Không dám nhận, không phải tiên sinh người cao minh, con cũng chưa phát hiện người đã biết.” 

Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu đắc ý: “Đương nhiên, ta là tiên sinh, làm sao có thể so với những kẻ ngu dốt đó, con có thể giấu giếm được những người đó cũng không có gì đáng kiêu ngạo.” Liếc nhìn Tiết Thanh một cái: “Thân là một đế cơ, nếu cả thần tử của mình cũng khống chế không được, chẳng phải là đồ ngu ngốc, đần độn sao?” 

Đế cơ, đây là đầu tiên nhắc tới đề tài này, xem như nói toạc ra rồi. 

Tiết Thanh nói: “Một người cả vận mệnh của bản thân cũng không khống chế được, chẳng phải là cũng là đồ ngu ngốc, đần độn?” 

Cũng không hỏi thân phận lai lịch của Tứ Hạt tiên sinh, cũng không hỏi tới chuyện liên quan tới đế cơ, không hỏi vẫn là tỏ vẻ không chấp nhận à, Tứ Hạt tiên sinh cười cười, nói: “Không đâu, vận mệnh của con không phải con vẫn luôn khống chế sao? Bằng không, lần đầu tiên rơi xuống nước con đã bỏ chạy rồi.” 

Nhưng là nàng lựa chọn quay đầu lại, cứu Quách Tử An, đây là vận mệnh do chính nàng lựa chọn, không có ai ép buộc nàng. 

Tiết Thanh im lặng một khắc, nói: “Con không muốn nợ ai, hắn là vì con mà nhảy xuống nước, thế nhưng con không cho rằng con nợ ai." 

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Cái gì nợ với không nợ ai, cái gì sống vì chính mình hay sống vì người khác, kỳ thật đều giống nhau, lồng giam cõi trời đất này, một khi vào rồi sẽ không thể chạy thoát, con cho rằng chạy thoát rồi con sẽ không phải là con sao?” 

Tiết Thanh nói: “Kỳ thật con vốn dĩ không phải con.” Cũng không biết lời này Tứ Hạt nghe hiểu không, nàng cũng lười quan tâm. 

Ngoài cửa sổ gió đầu hạ thổi qua, hoa dại lay động, lò nhỏ dần tắt, ở bên ngoài Noãn Noãn chạy tới chạy lui bắt bướm... Vốn là năm tháng yên ổn mà. 

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Nhưng mà con rốt cuộc vẫn là con, không thể thoát.” Thiếu niên Tiết Thanh vốn nên có một cuộc sống khác nhưng mà thiếu niên Tiết Thanh sở dĩ tồn tại vẫn là bởi vì Bảo Chương đế cơ. 

Đúng vậy, nàng chỉ có linh hồn, ký thác ở trong thân thể Bảo Chương đế cơ này, làm sao mà thoát? Trừ phi chết... 

Tứ Hạt tiên sinh hớp miếng trà nguội, nói: “Chết còn không sợ, lại sợ tồn tại?” 

Gió ngoài cửa thổi tới mang theo tiếng ca non nớt của Noãn Noãn, đậu nành đậu đỏ đậu đen... cũng không biết đang hát gì, nhẹ nhàng mà vui vẻ, Tiết Thanh dằn mạnh chén trà xuống bàn, tức giận nói: “Nhưng là ai không muốn sống yên ổn! Rõ ràng có thể sống yên ổn, con vì sao phải đi chịu khổ chịu tội!” 

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng tức giận... Hóa ra cũng không phải cái đầu gỗ tượng đất. 

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng, vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt ôn hòa, tưởng như sắp nói ra Phật âm thiền ngữ, Tiết Thanh nhìn lão, Tứ Hạt tiên sinh nói: “Bởi vì con xui xẻo.” Dứt lời liền vỗ đùi cười ha ha nghiêng ngả. 

Thật đúng là, Tiết Thanh vừa tức giận lại bật cười, lắc đầu, liền cũng nằm xuống, tay gối đầu nhìn nóc căn nhà cỏ, đám hoa cỏ nàng cài lên trước khi đi giờ đã khô héo, lắc lư theo gió. 

“... Nghĩ thoáng ra tí, trên đời này cũng không phải mỗi mình con xui xẻo". 

“... Đúng vậy, như tiên sinh ngài đây chạy tới làm tiên sinh của con, cũng là xui xẻo không né nổi chứ?" 

“... A ha, đúng là học trò thật thà... Bằng không chuyện xui xẻo này sao ta lại chịu... Vứt bỏ một sân mỹ quyến như hoa...” 

“... Thật là đáng thương, nếu không chúng ta cùng nhau chạy đi.. Người với con liên thủ, chẳng phải là thiên hạ vô địch...” 

“... Nếu thiên hạ vô địch, vì sao còn phải chạy trốn? Con ngu ngốc hả?” 

“… Chuyện thiên hạ vô địch là con nói bừa thế thôi, tiên sinh, người đừng tưởng thật." 

Nghe tiếng nói chuyện rầm rì trong phòng, Noãn Noãn đang ngồi trước cửa phòng lấy sợi bông buộc lên lưng một con bướm, lắc lắc đầu, tiếng ca lại lớn hơn chút nữa, dù sao thiếu gia cũng đâu có học bài... 

Nhưng cũng không bao lâu, Tiết Thanh liền đứng dậy ngồi trở lại án thư, mở sách ra bắt đầu đọc thầm. 

Tứ Hạt tiên sinh vẫn nằm ở trên chiếu, rung chân, nói: “Đệ tử ơi, nể tình con xui xẻo thế, hôm nay cho phép con lười biếng...” 

Tiết Thanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không được, nếu không đào tẩu, phải chăm chỉ học hành, lát còn phải gặp Chu tiên sinh cùng Thanh Hà tiên sinh, viết xong văn chương, cũng đỡ bị lải nhải, càng thêm phiền não...” 

Tứ Hạt tiên sinh cười he he, nằm nghiêng thấy Tiết Thanh thật sự đang chuyên chú đọc sách, nói: “Ta đây nói cho con một tin có thể làm con phấn chấn hơn chút đi... Cha con năm đó cũng từng bỏ chạy.” 

Cha con, đây không phải lần đầu tiên nhắc đến danh xưng này, đã từng có một lần Tứ Hạt tiên sinh cũng cảm thán, Tiết Thanh tạm dừng lại, hoàng đế cũng từng bỏ chạy? Hơi hơi mỉm cười, nói: “Thật vậy sao, nhưng thật ra giống phong cách của con, con thực vui mừng.” 

Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha, nói: “Lại làm con vui mừng thêm chút nữa, hắn ấy à, vô cùng đần, trèo tường bò qua lỗ hổng, chạy bên ngoài một đêm, kết quả tự mình ngã xuống mương bò không ra đói bụng hai ngày... Khi đó hắn cũng mười bốn tuổi, giờ cũng coi như là sóng sau xô sóng trước đi.” 

Tiết Thanh “ồ” đáp lại, lắc bút nói: “Tiên sinh cũng là đang khen chính mình chứ, sóng sau xô sóng trước, nhưng vẫn là trốn chẳng thoát khỏi lòng bàn tay người, vẫn là người mạnh nhất chứ gì.” 

Tứ Hạt tiên sinh “ai da” một tiếng: “Đệ tử ơi, con có biết bản lĩnh lợi hại nhất của con không? Chính là liếc mắt một cái có thể nhìn thấu chân tướng đó.” 

Tiết Thanh lắc đầu nói lời cảm tạ, cám ơn tiên sinh khen ngợi, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách. 

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Con không hiếu kỳ cha con năm đó vì sao lại chạy sao?” 

Tiết Thanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có thể vì cái gì chứ, ranh con tuổi còn trẻ, ai muốn làm hoàng đế chứ... Thế giới bên ngoài tươi đẹp phồn hoa như thế, làm cái gì chẳng được." 

Tứ Hạt tiên sinh kêu "chậc chậc" nói: “Quả nhiên cha con như khuôn đúc...” Ngáp một cái: “Vì con mà mấy ngày không ngủ yên ổn... Ta ngủ đây.” Dứt lời xoay người vào phía trong nhưng không nhắm mắt lại, không tiếng động thở dài, vẻ mặt buồn bã. 

Lúc đầu là không muốn làm hoàng đế, nhưng sau lại càng ngày càng biết làm hoàng đế, càng ngày càng hưởng thụ việc làm hoàng đế... Vì quyền thế mà điên cuồng, ai lại không như thế chứ? 

Hắn quay đầu lại nhìn, thiếu niên cúi đầu chuyên chú mà nghiêm túc, yên lặng chẳng giống một thiếu niên, nhưng ở một khắc nào đó lại tràn đầy sức sống giống như ánh mặt trời mới mọc, không ai có thể khống chế vận mệnh người khác, trở thành người thế nào chỉ có chính bọn họ quyết định, đối với thiếu niên này lại càng là như thế, không phục mệnh trời.