Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 22: Được khen




Nhìn lại không chỉ có một người bên này, lúc này dưới đài lặng ngắt như tờ, cửa sổ hai bên vốn đóng chặt cũng đã mở ra, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên đài.  

Thiếu nữ kia vẫn cầm quyển sách trong tay, chỉ múa kiếm bằng một tay cùng với âm thanh lúc nhanh lúc chậm như trăm cánh bướm tung bay, như trúc xanh đứng thẳng.  

Tiếng đàn như không thể nghe thấy lại thường trực bên tai, tiếng hát cũng không lớn lại rõ ràng đến tận trong lòng.  

“… Nhẹ ôm ấp… đấu thành đông…” 

Rất nhiều chàng trai trẻ có tiền ở đây khi nghe bài thơ này, lại nhìn thiếu nữ trên đài, rõ ràng là “ôn nhu hương”, lại không khỏi hăng hái muốn cùng hát to… Nhưng không ai làm vậy mà chỉ tham lam nhìn lên đài, đến nháy mắt cũng không dám chỉ sợ bỏ qua một nửa động tác.  

“…Tựa hoàng lương mộng… lạc trần lồng…” 

Kiếm múa có chút nặng nề, thiếu niên ôm sách trước người, mỗi bước lắc lư.  

Trong phòng không ít người lớn tuổi phú quý uy nghiêm hiện ra một tia cười, lại có một chút cảm thán. Người trên đài còn trẻ nhưng những ca từ tang thương người này hát ra lại mang theo nỗi buồn mạnh mẽ, cảm giác này họ có thể hiểu được.  

“Bất thỉnh trường anh,  

Hệ thủ thiên kiêu chủng,  

Kiếm hống tây phong…” 

Thân dài ngọc đứng, xanh kiếm hàn quang.  

“Mục tống quy hồng” (*). 

Một điệu múa kết thúc, tiếng đàn dừng lại, thiếu nữ trên đài hướng về phía dưới quỳ gối thi lễ, xoay người rời đi, cũng lặng lẽ đột ngột không một tiếng động như thời điểm xuất hiện.  

Dưới đài yên tĩnh bỗng chốc ầm ầm, gần như muốn lật ngược nóc nhà Túy Tiên lâu.  

“Đây là ai” 

Khắp nơi đều là tiếng hét.  

Lý Hội Tiên ngồi lười nhác trong phòng bao đã sớm đứng dậy, dựa vào cửa sổ vỗ tay cười:

“Con gái ta, con gái, còn giấu ta nữa, được rồi, được rồi ta sai rồi, ta sẽ sắp xếp dạy con thật tốt…”

Rất  nhiều người trong phòng bao nghe xong kiếm vũ này đều mỉm cười gật đầu, bọn họ không đến mức cuồng nhiệt như những người bên ngoài kia.  

“Nữ nhi này, linh hoạt đấy”. Bọn họ chỉ nói vậy.  

Hai chữ “linh hoạt” như vậy là phần thưởng của những lão thiên gia này. Không phải ai cũng có thể có được.  

Tiểu nữ tử Xuân Hiểu đang mặc trang phục nam giới thản nhiên đi qua rất nhiều cô gái dường như thực sự coi nàng là đàn ông. Các cô gái trong thanh lâu lần đầu tiên tuân theo nam nữ phân cách đều vội vàng né tránh, nhìn cô gái cơ hồ như không dùng túi phấn này. Cô gái dáng vẻ bình tĩnh, lông mày lạnh lùng như thanh kiếm nàng mang sau lưng.   

Không phải là một tiểu thư ở thành Trường An sao, sao lại cao ngạo như vậy? Người nhà quê bây giờ đều có khí chất như vậy sao?  

“Ca từ của bài thơ đó…” 

Những thư sinh văn nhân ngồi đầy dưới đài cũng cuồng nhiệt hỏi thăm bàn luận về cô gái kia như những tục nhân khác.   

“Là Lục châu ca đầu, chưa từng nghe qua, không phải những người khác đã từng hát”. 

“Nhưng đã nhớ được”. 

“Mang giấy bút tới đây…” 

“Không bằng mời cô gái kia tới nói chuyện…” 

“Lúc này chỉ sợ không dễ mời”. 

Các thư sinh nhìn bốn phía, thấy có không ít gã tạp dịch đang bước nhanh về một hướng ở chỗ rẽ trong hành lang. Còn có nhiều cánh cửa phòng bao mở ra, có người đi ra, mục tiêu không cần nói cũng biết.  

Khi bọn họ tìm thấy giấy bút, ở một bàn trong góc phòng đã có người cầm giấy bút nghiêm túc viết.  

Bên này hai người đang ngồi bên ngọn đèn dầu âm u, một nam một nữ. Nam nhân tướng mạo bình thường, tầm hơn hai mươi tuổi, ăn mặc phú quý giống như những thiếu gia có tiền thường gặp trong kinh thành, nữ tử cũng mặc áo váy dài, nhìn dáng người chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, sợi tóc xõa xuống từ trên trán che khuất gương mặt.  

Thanh lâu tuy rằng không cấm nữ nhi lui tới nhưng mặc định là nữ nhi cũng không đặt chân đến, tuy nhiên vẫn có những nữ nhi kiêu ngạo hiếu kỳ xuất hiện ở thanh lâu, to gan thì mang theo nha đầu xông vào, nhát gan thì kéo theo người nhà hoặc huynh trưởng tới, thực ra cũng không có gì, chỉ là ngồi một chút, ăn uống một chút xem náo nhiệt, người trong thanh lâu cũng không làm khó các nàng.    

Lúc này ở bàn này chính là một huynh trưởng trung hậu bất đắc dĩ dẫn theo ấu muội bướng bỉnh.  

Cô gái này rất nhanh chóng đã dùng bút viết xong, tỳ nữ đứng ở một bên nhận bút, cúi người nhìn trên giấy.  

Dưới ánh đèn mờ, chữ biết thanh lệ tuyệt đẹp: “Thiếu niên hiệp khí giao kết ngũ đô hùng…” Chính là ca từ trong bài hát vừa rồi.  

“Tiểu thư à, ca từ này thật hay”. Tỳ nữ nói.  

Cô gái gật đầu nói:” Đúng, vô cùng hay. Tự mình đoan trang một khắc, ta không viết ra được như vậy.”

Nói xong liền quay đầu giao việc: “Đi hỏi nữ nhân kia xem tác giả là ai?”

Tỳ nữ lên tiếng đáp lời rồi lẩn vào trong đám người. Lúc này cánh cửa phòng của Xuân Hiểu đã bị đạp tung, nữ nhân đang biểu diễn trên đài không ai chú ý, đương nhiên không phải ai cũng có thể nhìn thấy Xuân Hiểu, chỉ là những người quan tâm hỏi tác giả của vũ khúc vừa rồi, nàng cũng không giấu giếm.  

“Một tiểu thư sinh ở thành Trường An chúng ta, tên gọi Tiết Thanh, cũng không có danh tiếng gì… Mọi người không biết. Huynh ấy chỉ là viết chơi thôi, mọi người chê cười rồi. 

Tiếng nói thanh thúy yểu điệu truyền ra khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, vẻ mặt bất chợt có phần phức tạp. 

Tiết Thanh à… Thực ra cái tên này không phải là không biết… 

“Lại là Tiết Thanh…” 

“Là người làm thơ cho Liêu Thừa, là người làm Thủy điệu ca đầu cho Tông Chu…” 

“Không ngờ lại là người này… Thực sự là một thi tài…” 

Nghe tiếng động ngoài cửa, Xuân Hiểu trong trang phục nam nhi còn chưa cởi bỏ liền chống đầu nhìn gương, lè lưỡi nói với mình ở trong gương: “Tiểu thư sinh không có danh tiếng gì, viết chơi chơi mới lợi hại, ta nói vậy có phải rất thông minh hay không?”  

Cái tên này truyền từ Túy Tiên lâu ra, tỳ nữ cũng trở về báo cáo kết quả cho hai vị chủ nhân nhà mình.  

Cô gái hình như có chút kinh ngạc “Tiết Thanh à”, lại gật đầu: “Đúng rồi, kỹ nữ đến từ thành Trường An mà”, nàng giơ tay chống cằm: “Thực muốn gặp thiếu niên này… không biết trông như thế nào?” 

Bởi vì tay giơ lên làm ống tay áo trượt xuống để lộ ra cổ tay nõn nà, hơi thở thoáng động theo lời nói, khăn che mặt nhẹ nhàng thổi lên, dưới ánh đèn mơ màng lại soi ra một vết sẹo dữ tợn… Có người đi qua bên cạnh chợt nhìn thấy không khỏi “a” lên một tiếng. Cô gái nhìn qua khẽ nghiêng đầu để khăn che mặt lại che lại dung nhan.  

Người này có chút không biết làm thế nào, cô gái lại không hoảng hốt lo sợ mà còn hơi gật đầu ra vẻ xin lỗi vì đã làm người này sợ hãi. Sau đó nàng đứng dậy, người trẻ tuổi đang yên lặng ngồi một bên cũng lập tức đứng dậy, che cho nàng đi ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất khỏi đám người ồn ào.  

Người kia vẫn còn đứng đó chưa hoàn hồn, lại nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, do dự một chút liền cầm lên thốt lên: “Chữ đẹp quá”. Ngẩng đầu nhìn về hướng cô gái biến mất kia không biết là con gái nhà ai.  

Tin tức trong kinh thành truyền đi rất nhanh, ngày thứ hai lúc lên triều cũng có các quan viên đang nhỏ giọng bàn tán, bỗng chợt có người từ sau lưng khẽ ho một tiếng.  

“… Cái gì? Hiệp kỹ? Cẩn thận ta tố cáo các người…” 

Mấy vị quan viên bị dọa cho giật mình quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tống Nguyên, bọn họ càng không biết phải làm sao.  

Tống Nguyên nhấc tay cười ha ha, đặt tay lên vai hai vị quan viên kia ghé đầu nhỏ giọng: “Chỉ có điều, đại huynh đệ lần sau gọi ta đi cùng, ta sẽ không tố cáo các người”.  

Đây là đùa giỡn hay sao? Thực chẳng có chút buồn cười nào. Các quan viên mặt co rúm, một người nói: “Không phải, Tống đại nhân, thực ra chúng ta đang nói tới lời một bài thơ… Một bài thơ của Tiết Thanh của thành Trường An…” 

Nói tới đây bọn họ hơi ngượng ngùng, sắc mặt lại càng khó coi hơn. 

Lại nói tới lời thơ của Tiết Thanh thành Trường An đã tiễn mạng Liêu Thừa, Tống Nguyên cũng không vui.  

Tống Nguyên quả nhiên không nể mặt nói: “Cái gì khô khô ướt ướt? Chẳng phải người đọc sách sao? Làm thơ kiểu gì cũng có thể thi khoa cử sao?  

Mấy quan viên theo sát Tống Nguyên đi tới gật đầu phụ họa.  

“Đúng vậy, làm thơ giỏi chưa chắc đã thực lợi hại… đầy người thi trượt đó thôi.” 

“Phóng túng diễm khúc, chắc chắn không thể học hành tử tế… Chỉ thi trạng nguyên trong thanh lâu thôi, có tác dụng gì với triều đình”.  

Nhưng sau một khắc lại có người phản bác.  

“Khoa cửa không tốt không nhất định là vô dụng, chỉ có điều có người không quen thuộc với khoa cử mà thôi, không thể vì vậy mà đánh giá bọn họ có tài hoa hay không”. 

Mọi người quay đầu nhìn lại liền thấy một quan viên hơn bốn mươi tuổi, đây từng là một lại bộ thượng thư, hiện tại là lễ bộ thị lang Khúc Bạch, vì phạm sai lầm nên bị giáng chức để cho Tống Nguyên thế chỗ…

Về việc phạm sai lầm gì cũng không quan trọng, sai lầm lớn nhất là ân sư của hắn là tể tướng Trần Thịnh, Trần Thịnh đã bị bãi thượng triều, các đệ tử của người này đương nhiên cũng phải nhường chỗ cho những người khác. 

Vị trí phải nhường đi không ai cam tâm, Khúc Bạch thi thư xuất thân tiến sỹ đầy một bụng tài hoa, lại bị một tên tiểu tử nếm phân chen chân, vô cùng xấu hổ nên hằng ngày trong triều thường đối chọi gay gắt với Tống Nguyên  

Tống Nguyên đắc chí tiểu nhân tự nhiên cũng không tỏ ra yếu kém.  

“Ai phản đối đâu. Tự bản thân sống không tốt còn oán người khác không biết họ tài hoa? Thực sự nực cười”. Tống Nguyên “xùy” một tiếng: “Lẽ nào tổ chức riêng cho họ một khóa thi làm thơ?” 

Thực sự tiểu nhân vô tri sẽ luận sự càn quấy, Khúc Bạch không cần giễu cợt, lại nghe Tống Nguyên “a à” một tiếng, giơ tay đặt lên vai hắn, dùng biểu hiện vui mừng mà đập xuống: 

“Ý kiến hay, ý kiến hay. Khúc đại nhân không hổ danh là xuất thân hàn lâm, có văn hóa à”. Nói xong hắn rút tay đi về phía trước.  

Nói linh tinh cái gì vậy? Khúc dại nhân đứng tại chỗ cảm thấy kỳ lạ, chỉ có điều thơ từ… hắn nhìn mấy vị quan viên đang đứng ở đó nói: “Các ngươi nói Tiết Thanh ở thành Trường An kia lại có thơ mới? Là gì?” 

Bàn luận thơ từ là chuyện làm cho miệng người ta còn lưu hương, đây là niềm vui của những người thực sự có học, một vị quan viên liền đọc thơ.  

Khúc Bạch gật đầu vuốt râu: “Quả nhiên không tệ”. 

Một vị quan viên khác nhớ tới tranh chấp lúc trước lại cười nói: “Còn nữa Khúc đại nhân, vị Tiết Thanh này không chỉ biết làm thơ, khoa cử cũng không tệ, là đứng đầu bảng thi huyện của thành TrườngAn.”   

Khúc Bạch “ồ” một tiếng hỏi: “Vậy sao? Chúng ta ở kinh thành có thể gặp được thiếu niên thơ hay này rồi”. 

Các quan viên đều cười nói: “Mong vậy”. 

Thiếu niên Tiết Thanh đang được các quan viên trong triều chờ mong lúc này đang chau mày đi về phía thảo đường, nếu đã không đi được thì ngày vẫn phải tiếp tục, sách vẫn phải đọc. 

Vẫn may chuyện nàng trốn đi vẫn còn là bí mật được giữ trong phạm vi Quách gia, Thanh Hà tiên sinh cùng Trương gia, những người khác đều không biết, cũng tránh khỏi bị bạn học đứng ngoài xem trêu chọc, nhưng cũng không thể tránh khỏi một vài người trêu chọc.  

Trong thảo đường, Tứ Hạt tiên sinh bưng trà liếc mắt nhìn thiếu niên đang liếc vào cửa liền nói: “Đa tình lang đã trở về”. 

***

(*) Dịch nghĩa:  

Không được dây dài,  

Trói quân thù càn lỗng,  

Lưỡi kiếm hờn vung.  

Giận rong chơi non nước,  

Tay gảy phím tơ đồng,  

Mắt ngóng chim hồng.