Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 209: Xứng đáng




Tiếng vó ngựa hỗn độn làm cho dịch quán đèn đuốc lay động, đèn đuốc chập chờn còn chưa ngừng lại đã có tiếng pháo hoa bùm bùm nổ, làm cho ngoài cửa trở nên lóa mắt.

"Chúc mừng đậu cao."

"Chúc mừng tiến sĩ." 

Khung cảnh trước cửa dịch quán dẫn người qua đường tới vây xem, trẻ nhỏ bưng lỗ tai chạy loạn, người lớn thì lại nhìn một đám thiếu niên áo bào trắng xuống ngựa. Hôm nay trong thành tiếng pháo, chiêng trống báo tin vui không ngừng nghỉ, mọi người cũng đã xem không ít, nhưng lúc này nhìn cuộc báo hỉ này vẻ mặt lại có chút quái lạ.

Người Tây Lương đỗ tiến sĩ triều Đại Chu, là nên chúc mừng hay là xấu hổ?

Tác Thịnh Huyền không ở ngoài cửa hưởng thụ sự náo nhiệt này mà bước nhanh vọt vào bên trong. 

"Thất Nương, Thất Nương, yết bảng thực sự là quá thú vị." Hắn nói, hất ống tay áo, vẻ mặt kích động hưng phấn.

Bên trong Tần Mai đang ngồi trên mặt đất, trước mặt rải rác mười mấy quyển sách, hắn không xem mà gảy chén rượu chơi, cũng không giương mắt nhìn Tác Thịnh Huyền tiến vào.

Tác Thịnh Huyền cũng không để ý, đi vài bước lại thổi phù phù ngồi xuống bên cạnh Tần Mai, các quyển sách rải rác kia bị đẩy sang một bên. 

"Lúc xem bảng người đọc sách thật sự điên cuồng… Vừa bắt đầu đã muốn đánh ngã quan binh rồi…"

"… Mọi người vừa chen vừa gọi, thậm chí là mắng…"

"Sau đó nhiều quan binh hơn đến, bọn quan binh cũng xuống tay độc ác với người đọc sách, cầm gậy đánh lung tung một trận…" 

"Quá hay, quá thú vị."

Hắn mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, trước sau Tần Mai sắc mặt không gợn sóng, tựa hồ hai chén rượu trong tay ở trước mắt mới là thú vị nhất, chơi vui nhất.

"Cuối cùng bảng danh sách cũng đã dán xong, chúng ta xô đẩy một trận đến phía trước, từ hừng đông đến trời tối, mất cả một ngày cũng nhìn thấy tên của chính mình rồi." Tác Thịnh Huyền chưa hết thòm thèm, giơ tay vỗ Tần Mai: "Ta đứng thứ ba mươi tư." 

Tần Mai lắc chén rượu không chút để ý, nói: "Thứ tự không phải đã sớm nói cho ngươi biết sao?"

Tác Thịnh Huyền hì hì cười: "Chuyện như vậy đương nhiên cần bầu không khí mà." Ngồi thẳng người vỗ bả vai Tần Mai: "Thất Nương, thật sự nhìn thấy cảnh bắt con rể ngay dưới khoa bảng rồi, thí sinh kia râu mép đã bạc trắng cả rồi cũng bị người lôi đi…" Nói tới chỗ này lại biểu hiện một chút tiếc nuối: "Đáng tiếc ta tuổi trẻ lại không có người nào đến cướp."

Tần Mai trợn mắt liếc hắn một cái: "Không cần nói những lời ngu xuẩn như vậy." 

Tại sao không có người nào đến cướp hắn, trong lòng ai cũng hiểu, Tác Thịnh Huyền hì hì cười, tầm mắt đảo qua trên đất, nhìn thấy một cuộn giấy đang mở ra phân nửa, lộ ra tên họ, mắt sáng ngời: "Là bài thi của Thanh Tử thiếu gia." Đưa tay cầm lấy: "Ta xem danh tác của hội nguyên một chút."

Sột soạt mở quyển trục ra, hai cánh tay thật dài mở rộng, ba đợt thi, mười bốn đề, cả quyển trục dài ghi lít nha lít nhít chữ.

Theo tầm mắt di động, vẻ mặt Tác Thịnh Huyền vốn dĩ đang vui cười liền chuyển sang nghiêm nghị, ánh mắt từ chăm chú đến thán phục, tốc độ di động của mắt từ nhanh thành chậm, nhưng dù chậm đến đâu thì cũng đến chỗ cuối cùng. Thế nhưng lại không thả quyển trục xuống ngay, tầm mắt Tác Thịnh Huyền lại quay lại xem từ đầu, làm như vậy hai, ba lần mới không nỡ thả xuống. 

"Thất Nương, đây là ngươi làm hay là Thanh Tử thiếu gia làm?" Hắn nói.

Tần Mai cầm chén rượu trong tay vung một cái vứt tại trên bàn, nói: "Ta làm có thể nát như thế sao?"

Tác Thịnh Huyền cười ha ha, nói: "Thất Nương càng hay hơn, Thất Nương càng hay hơn." Lần thứ hai nhìn về phía quyển trục, dưới đèn ánh mắt sáng rực: "Thanh Tử thiếu gia quả nhiên là Thanh Tử thiếu gia, mọi chuyện đều đứng đầu." Lại cau mày nhìn về phía Tần Mai: "Nếu hắn thi không thành vấn đề, tại sao còn nói cần ngươi giúp hắn được hội nguyên?" 

Tần Mai ngồi thẳng người, chê cười nói: "Đương nhiên là nhân phẩm hắn quá kém nên cừu nhân nhiều, có người không muốn cho hắn làm hội nguyên."

……

Trong đại điện đèn đuốc sáng sủa, một cuốn sách đưa từ đôi tay này đến đôi tay khác, tay đưa ra giống như có chút không muốn, tay lấy được thì lại không thể chờ đợi được nữa.

Nhìn thấy hàn lâm học sĩ bắt đầu xem bài thi, chúng quan lại lần thứ hai rướn cổ lên, trong đại điện, Lư Diêm đã xem xong bài thi không ngồi xuống nữa mà đứng tại chỗ làm như thất thần. Trần Thịnh tiếp nhận bài thi từ trong tay Lư Diêm, sau khi xem xong giao cho Vương Liệt Dương, Vương Liệt Dương xem xong lại theo thứ tự đưa cho vị kế tiếp, bọn họ rất là trầm lặng. 

Dưới đèn, vẻ mặt những người xem xong biến ảo rất nhiều, cũng giữ yên lặng nhưng tiếng bàn luận trầm thấp trong đại điện thì không ngăn được rồi. 

Vậy bài thi của Tiết Thanh rốt cuộc là tốt hay là không tốt?

"Ta đã xem qua mấy lần." Khang Đại cùng Thạch Khánh Đường nói nhỏ: "Lấy ra được là không có vấn đề gì lớn."

Thạch Khánh Đường nghe rõ ràng ý của hắn, nhỏ giọng nói: "Cũng không tốt đến nỗi làm người khiếp sợ? Vậy hai lần thi ở Quốc Tử Giám kia nàng trả lời như thế nào?" 

Hằng ngày làm văn cùng thời điểm thi cử không giống nhau.

Khang Đại sắc mặt bất đắc dĩ, nói: "Khi đó đều đã sắp xếp xong xuôi nên… ta cũng không xem bài thi của nàng." Cũng không coi việc nàng đọc sách là chuyện to tát, thi cái gì cũng đã có bọn họ an bài.

Thạch Khánh Đường liếc nhìn phía trước, Tưởng Hiển đang xem bài thi, bên cạnh có quan chức không kịp đợi chen qua vây quanh hắn cùng xem, dưới đèn vẻ mặt đều có chút thay đổi… 

"Đọc sách không tệ." Hắn nói: "Lúc trước thi huyện là đứng đầu bảng."

Khang Đại nói: "Kỳ thi huyện đó không phải có Thanh Hà tiên sinh sao."

Còn có tri phủ Lý Quang Viễn, chẳng lẽ còn cho rằng thật là bản thân nàng thi sao? 

Sau đó lại là thi quân tử, càng không cần làm văn, vì lẽ đó kỳ thực mọi người ai cũng chưa xem qua trình độ văn chương của nàng. Đây vốn là chuyện không cần suy tính nếu như nàng không đậu hội nguyên.

Hội nguyên, đầu bảng, thiên hạ chú ý, không thể hiện được bản lĩnh làm chấn động, thuyết phục mọi người là không được, nàng có bản lãnh này hay không, thật là khiến người ta không ứng phó kịp.

Thạch Khánh Đường cùng Khang Đại nhìn về phía trước, Tưởng Hiển đã xem xong bài thi rồi, quan chức hai bên đưa tay tranh đoạt, có người xô đẩy cướp đoạt đi, lại là Tống Nguyên. 

"Ta xem một chút xem viết cái gì, từng người từng người giống như uống thuốc câm…" Hắn thầm nói, trừng mắt xem quyển sách.

Hành động này làm cho quan chức hai bên rất tức giận.

"Ngươi xem thì biết cái gì!" 

"Mau đưa đây!"

Lần thứ hai tranh đoạt liền gây rối… Trong điện lập tức huyên náo lên.

Có người nặng nề hừ một tiếng, sự tức giận xen lẫn lạnh lùng chế giễu vang lên khiến sự ầm ĩ trong điện biến mất, tiểu hoàng đế đang tựa vào long ỷ ngủ gật cũng bị đánh thức, cũng may thái giám ở bên cạnh đúng lúc đè miệng của nó lại, còn chưa hô lên bãi triều. 

Trước đây, người có thể quát bảo chúng quan dừng ầm ĩ giữa triều đường chính là ngự sử trung thừa, nhưng lần này Lư Diêm vẫn đứng tại chỗ trầm mặc, người mở miệng là quan chủ khảo Hàn Tuần.

"Xem qua rồi chắc trong lòng các vị đại nhân đã có định luận?" Hắn tái mặt lạnh lùng nói: "Còn cần tra bản quan gian lận không?"

Vương Liệt Dương nở nụ cười, mở miệng trước nói: "Ta cũng không dám." Lại nhìn mọi người: "Các ngươi đã xem qua, có gì dị nghị không?" 

Chúng quan đã xem qua bài thi cùng nhau lắc đầu.

"Trần tướng gia?" Vương Liệt Dương nhìn về phía Trần Thịnh.

Trần Thịnh cười nói: "Vương tướng gia năm đó còn trẻ đã là tiến sĩ, hôm nay gặp người tuổi trẻ giống như vậy, có quyền lên tiếng nhất, ta không dám có ý kiến." 

Vương Liệt Dương vừa cười ha ha vừa nhìn về phía Tần Đàm Công.

Không đợi hắn mở miệng, Tần Đàm Công đã nói trước: "Chuyện của người đọc sách ta không hiểu, các tướng gia làm chủ là được."

Vương Liệt Dương cũng không khách khí nữa, giơ tay lên nói với Hàn Tuần: "Hàn đại nhân đã bị dọa sợ rồi, chúng ta đối với sự phán xét của ngươi không có dị nghị gì cả." Lại nói to nhìn khắp lượt trong đại điện: "Tiết Thanh xứng đáng được đầu bảng hội nguyên năm nay." 

Trong điện an tĩnh liền tức thì náo nhiệt lên, các đại nhân đã xem qua bài thi bắt đầu tán thưởng, người chưa xem thì không còn rụt rè nữa mà chen lên phía trước. Tống Nguyên làm sao chịu được cảnh nhiều người xô đẩy như vậy, bài thi trong tay bị người cướp đi, người cũng bị đẩy lảo đảo, hắn tức giận mắng vài câu.

Thế nhưng người bắt được bài thi cũng không thể xem xong, Hàn Tuần đã sai người thu hồi bài thi lại.

"Bên ngoài những thí sinh kia vẫn còn vây chặt chưa chịu giải tán vì nghi ngờ bản quan làm rối lọa kỉ cương, bản quan phải công bố bài thi của Tiết Thanh cho mọi người xem, dán lên để thế nhân nhìn rõ ràng, bản quan chọn hội nguyên có thích hợp hay không." Hắn trầm giọng nói. 

Dán thông báo bị thí sinh ngăn cản vây lại kêu là gian lận, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Hắn một đời làm quan nghiêm cẩn, danh dự, trong triều vốn dĩ ít lời không tranh hơn thua. Lần này được đề cử làm chủ khảo vốn là áp lực lớn, hơn nữa vụ án của Thanh Hà tiên sinh vẫn chưa kết thúc, các thí sinh luôn nhìn chằm chằm. Hắn dùng hết toàn lực, cẩn thận chọn tới chọn lui mới chọn ra bài thi này. Hắn không biết người kia là ai, cũng không quan tâm người này là ai, chỉ dùng văn chương định luận, không ngờ cuối cùng vẫn gây ra chuyện.

Hàn Tuần oan ức lại phẫn nộ, tam đảng các người lén lút làm gì hắn không để ý tới nhưng đừng kéo hắn chịu tội thay, chết một Thanh Hà tiên sinh còn chưa đủ sao?

Vương Liệt Dương nói: "Việc này rất quan trọng, liên quan đến thể diện triều đình, Hàn đại nhân nhanh đi đi." 

Hàn Tuần sai người lấy cả thảo quyển và bản sao chép cầm trên tay.

"Để tránh người khác nghi ngờ bản sao chép là gian lận." Hắn nói, quay người đi ra ngoài.

…… 

Bóng đêm dày đặc, trước khu đình viện dán bảng danh sách vẫn đèn đuốc sáng trưng, người tới lui nườm nượp, có người say mê đứng xem tên mình trên bảng, có người thì lại đau khổ vì thi rớt lần thứ hai, càng có nhiều người đang tụ lại một chỗ nghị luận đưa ra nghi vấn về kỳ thi hội lần này. 

Lúc này sự ồn ào ầm ĩ đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía một phần bài thi mới được dán lên, chữ nhỏ lít nha lít nhít vốn dĩ là không thấy rõ, không sao, triều đình chu đáo đã chuẩn bị hai văn lại thay nhau đọc to. 

Theo tiếng đọc diễn cảm, tiếng nghị luận trầm thấp ở đây dần dần tiêu tan, lại có tiếng bàn luận trầm thấp vang lên, chỗ này vừa ngừng chỗ khác lại vang lên, tuy nhiên nội dung những lời bàn luận này so với lúc trước lại không giống nhau.

Lần này nghị luận đều là sự kinh ngạc, tán thưởng.

"Hội nguyên này quả thật là ưu tú, ta không bằng." Có người lẩm bẩm. 

Những câu nói như thế này dần dần tản ra, trong sân đình lần nữa rơi vào ầm ĩ, càng có nhiều người đi về phía bên này, nghe đọc đã không còn làm cho bọn họ thỏa mãn, họ đều muốn tận mắt xem.

Khang Vân Cẩm đứng trước nhất, bên này đèn đuốc chói mắt nhưng vẫn sáng sủa, có thể thấy rõ từng bài thi được dán gọn gàng. Mười mấy bài dài dài, ngắn ngắn khác nhau, hắn không xem hết từng còn chữ mà chỉ xem xong phần đầu tiên, không, nói đúng ra là chỉ nhìn nửa đoạn trước của phần đầu tiên là hắn liền biết đây là một bài văn hay.

Hội nguyên hoàn toàn xứng đáng, không thể chỉ trích. 

Bên tai cũng liên tiếp vang lên cảm thán như vậy.

Tại sao lại như vậy?

Tiết Thanh làm sao có thể viết ra bài văn như vậy? Tiết Thanh, làm sao có khả năng học tốt đến mức độ như vậy? Tiết Thanh a, hắn là Tiết Thanh a! 

……

"Hắn là ai? Hắn là Tiết Thanh!" 

Đêm hè này kinh thành không có người chợp mắt, bên trong triều đình huyên náo, ở ngoài triều đình náo động, đậu cao thì vui vẻ, thi rớt thì đau buồn, đâu đâu cũng có ầm ĩ.

Tiểu viện hẻo lánh bên này cũng không ngoại lệ, thanh âm già nua khan khàn vang vọng.

Dưới đèn chập chờn, một ông già nằm ở trên xích đu dưới hành lang, vừa lay động vừa uống rượu vừa chửi ầm lên. 

"Lũ mắt chó các ngươi mù rồi! Gian lận! Nó mà còn cần gian lận! Các ngươi đám rác rưởi này! Ngu xuẩn!"

Tề Sưu chống cái chổi đứng bên tường đã nghe sắp được nửa canh giờ, lắc đầu nói: "Âu Dương tiên sinh thực sự là tẻ nhạt a, sao lại mắng lâu như vậy." Chợt cười hì hì, nhìn bóng dáng như một tảng đá đen thùi lùi ngồi xổm kế bên nói: "Có điều đây là lần đầu tiên Âu Dương tiên sinh vì Thanh Tử thiếu gia ra mặt, ngươi nói có phải không?"

Bóng dáng nhìn như tảng đá kia đương nhiên không có trả lời hắn. 

Tề Sưu hiển nhiên cũng không thèm để ý, cười ha ha nói tiếp: "Trước đây chỉ nghe Âu Dương tiên sinh ghét bỏ thiếu gia bảo cái này không được cái kia không được, hóa ra bề ngoài là nghiêm sư, nội tâm vẫn là rất ủng hộ tán thành, lấy Thanh Tử thiếu gia làm niềm kiêu hãnh. Sau khi nghe được những người kia nghi ngờ thiếu gia thì tức giận…"

Tựa hồ vì đáp lời hắn, dưới hành lang Tứ Hạt tiên sinh cầm vò rượu trong tay vứt ra sân, "đùng" một tiếng, vỡ vụn.

"Hắn đậu hội nguyên thì có gì đáng ngạc nhiên! Cũng không nhìn một chút là ai dạy hắn!" 

Người nhảy dựng lên, chống nạnh.

"Là ta! Là ta! Ta nhưng là nhân vật giống như thần tiên, chỉ tùy tiện động ngón tay một chút, đừng nói hội nguyên, trạng nguyên cũng là việc nhỏ như con thỏ! Các ngươi là lũ ngu xuẩn, dám nghi ngờ ta! Tức chết ta rồi!"

"Tiết Thanh này mặc dù là tên rác rưởi! Nhưng ta biết luyện đá thành vàng nha!" 

Tề Sưu đưa tay vỗ vỗ lỗ tai, nói với Hoàng Cư: "Phía sau còn có chút củi chưa bổ, ta đi trước, dù sao mọi người cũng không có tâm trạng ngủ." Dứt lời ôm chổi đi về phía sau sân, bỏ lại tiếng chửi rủa của Tứ Hạt tiên sinh ở phía sau.

Sân phía sau này có một hàng phòng ốc, lúc này một gian còn đèn sáng, cửa mở ra thấy có người ngồi ngay ngắn ở trong đó.

Đây là gian nhà của Tiết Thanh. 

Tề Sưu dừng bước lại, nhìn thiếu niên dưới đèn.

Bên ngoài Tứ Hạt tiên sinh đã mắng hơn nửa ngày rồi mà thiếu niên này thì vẫn ngồi cả một ngày tại nơi này.

Tiết Thanh không đi xem yết bảng, lúc thành tích đưa tới cũng không có phản ứng gì, chỉ là vẫn ngồi trong phòng từ lúc hừng đông đến giờ. 

Đó cũng là một biểu hiện của sự kích động sao? Có người kích động sẽ phát điên, có người thì lại trầm mặc yên tĩnh.

Đột nhiên thiếu niên kia đứng lên.

"Tề đại thúc." Nàng nói: "Mang đến giúp ta một cái chậu than." 

Tề Sưu từ trong bóng đêm bước ra, đối với việc nữ hài tử này có thể phát hiện ra người đến gần đã quen rồi, tuy rằng rất kỳ lạ, giữa mùa hè lại muốn chậu than, vẫn trả lời vâng và mang tới cho nàng.

Tiết Thanh đặt nó dưới hành lang, tay ôm lấy một chồng giấy thật dày đi ra.

"Thiếu gia, người muốn thu dọn à…" Tề Sưu nói, đưa tay ra muốn đỡ lấy giúp nhưng lời còn chưa dứt đã thấy thiếu niên kia ném chồng giấy trong tay vào trong chậu than. 

Khói đặc nhất thời bốc lên, đốm lửa tung bay, giấy rải rác tức thì bị cuốn lên thiêu đốt.

Ơ, Tề Sưu giật mình, thấy thiếu niên kia quay người trở vào trong nhà, từ trên đất nhặt lên một chồng giấy lại ôm đi ra, ném vào trong chậu than, sau đó quay người lại đi vào…

Tề Sưu lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong khói lửa từng mảnh giấy bay nhảy, bên trên lít nha lít nhít đều là chữ, đây chắc là những bài văn mấy ngày nay thiếu gia đã viết. 

Tề Sưu không nhịn được đi theo vào: "Thiếu gia muốn thu thập cái gì, ta tới…" Đang nói liền im bặt, ánh đèn chiếu lên vẻ mặt kinh ngạc của hắn, gian phòng này…

Vẫn là nhà cho người ở sao?

Đâu đâu cũng chất đống sách và giấy, nghiên mực rải rác, những cây bút kia đều đã mòn, giường đã không phải là giường, mặt trên cũng bị sách và giấy nhấn chìm, toàn bộ căn phòng đều là giấy, sách và bút mực, không có chỗ đặt chân. 

Gian nhà của thiếu gia ban đầu không phải như vậy, hắn thỉnh thoảng sẽ vào dọn dẹp quét tước, từ sau khi Thanh Hà tiên sinh qua đời, thiếu gia nói muốn đọc sách không cho quấy rầy, hắn mới không vào nữa.

Tại sao lại biến thành như vậy rồi?

Hắn biết thiếu gia học hành khổ cực, đèn trong phòng buổi tối không tắt, nhưng học hành khổ cực đến mức độ này vẫn là vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, đây chính là người đọc sách sao? Đáng sợ! 

Rầm một tiếng, thiếu niên kia ôm một chồng giấy vào lồng ngực rồi đi ra ngoài.

"Thiếu gia." Tề Sưu đưa tay ngăn cản, nhìn giấy trong lồng ngực thiếu niên, hắn tuy rằng không biết chữ nhưng vẫn nhìn ra được chữ bên trên viết rất nghiêm túc, rất đẹp, đây đều là tâm huyết được viết ra: "Tại sao muốn đốt?" 

Tiết Thanh nhìn hắn cười cợt, nói: "Đọc xong sách, hết cần rồi thì đốt đi." 

Bởi vì thi đậu hội nguyên nên vui mừng sao? Đã nghe nói qua có người đọc sách lúc vui mừng phát rồ đốt sách rồi xé sách vân vân… Tề Sưu ngớ người nhìn Tiết Thanh đi ra ngoài, thuận tay kéo theo một cái ghế nhỏ.

"Ngươi giúp ta lấy hết giấy trong phòng ra." Nàng nói, ngồi xuống trước chậu than.

Đây là thật sự muốn đốt, Tề Sưu chần chờ một hồi, nếu thiếu gia vui vẻ như vậy thì hãy để cho nàng tùy ý đi. 

Từng chồng giấy được ôm ra, Tề Sưu không biết mình đã chạy bao nhiêu chuyến, thay thế mấy cái chậu than. Hắn tự xưng là có công phu trong người cũng có lúc có chút choáng váng đầu óc. Trong phòng cuối cùng cũng coi như có thể đặt chân, còn sót lại đều là sách. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trong tay cầm một cây sắt khều, đốt sạch giấy ở trong chậu than.

"Thiếu gia, những quyển sách này…" Tề Sưu nói.

"Cũng lấy ra đốt." Tiết Thanh không quay đầu lại nói. 

Sách cũng đốt? Tề Sưu có chút không biết làm sao, là sách a…

"Con làm gì đó? Muốn đốt nhà? Mưu hại sư phụ sao? Đã thi xong liền qua cầu rút ván giết người diệt khẩu sao?"

Tứ Hạt tiên sinh dùng vải che lại miệng mũi, khí thế hùng hổ vọt tới hô, vừa đúng lúc nghe câu nói này, lại nhìn chậu than, nhất thời giơ chân lên. 

"Con làm gì thế?"

Giọng Tiết Thanh bình tĩnh trước sau như một, nói: "Con thi đậu hội nguyên rồi, sau này cũng không cần đi học, thế nên đốt đi."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Chỉ mới hội nguyên mà thôi, con còn chưa đậu trạng nguyên đâu, vui mừng quá sớm rồi." 

"Trạng nguyên a, vậy cũng không cần con phí tâm." Tiết Thanh nói: "Bọn họ nhất định sẽ để con làm trạng nguyên…"

Bọn họ là ai, Tứ Hạt tiên sinh hiển nhiên biết, hừ một tiếng, nói: "Vậy con cũng không cần đốt những thứ này a, sau này không đọc sách nữa sao?"

Tiết Thanh nói: "Thanh Hà tiên sinh vẫn muốn để con làm một người đọc sách, hiện tại con dựa vào đọc sách thi đậu trạng nguyên, xem như là đã an ủi hắn." 

Cây sắt trong tay đẩy đẩy trang giấy trong chậu than, ánh lửa khói bụi bay lượn chiếu rọi mặt nàng lúc sáng lúc tối, giọng nói cũng lúc sáng lúc tối.

"Sau này con sẽ không làm người đọc sách nữa."