Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 207: Biết được




Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, kinh thành cuối tháng năm oi bức nhưng người trên đường cũng không ít đi, bên trong tửu lâu trà tứ càng đông hơn.

Dương Tĩnh Xương đi qua một gian tửu lâu, đột nhiên rầm một tiếng, bị hất rượu ướt cả người, bốn phía người đi đường cũng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lại, trên lầu truyền đến bàn ghế đập, tiếng vang đi kèm kêu to ầm ĩ, khẩu âm hỗn độn… Lại là các thí sinh đùa giỡn rồi.

Thi hội kết thúc, các thí sinh nhẹ nhàng rồi nhưng vì kết quả chưa công bố, trong sự ung dung lại tràn đầy lo lắng xao động, trái lại so với trước khi thi càng căng thẳng. 

Các thí sinh tụ tập cùng nhau, đem văn chương chính mình làm trong lúc thi đến, có thổi phồng tự nhiên cũng có làm thấp đi, người đọc sách tức giận lên cũng sẽ đánh nhau, đặc biệt là sau khi uống rượu.

"Thôi… thôi, coi như mình xui xẻo."

Người đi đường nói. 

Dương Tĩnh Xương lấy khăn tay ra bất đắc dĩ lắc đầu, lão cũng không muốn đi cùng các thí sinh tranh chấp này, tự nhận xui xẻo tránh đi, về đến nhà Thiền Y sợ hết hồn, nghe kể xong vừa bực mình vừa buồn cười, hầu hạ Dương Tĩnh Xương thay đổi quần áo, gội sạch đầu.

"Sư phụ, bài văn của Thanh Tử được dán lên chưa?" Thiền Y ở trong sân vừa giặt quần áo vừa hỏi.

Dương Tĩnh Xương ngồi dưới hành lang xõa tóc phơi nắng nói: "Chưa nghe nói, ta đến nhà Thanh Hà tiên sinh cũng không nhìn thấy hắn." 

Người nhà Thanh Hà tiên sinh đã đến kinh thành, tự nhiên không thể thiếu một phen đau đớn phẫn nộ, ở lại kinh thành muốn chờ vụ án kết thúc rồi đưa linh về quê. Quan chức triều đình cùng với bằng hữu thân thiết mấy ngày nay nối liền không dứt tới cửa động viên, bọn học sinh tham gia lần thi hội này của Thanh Hà tiên sinh cũng đều đến đó. Theo đề nghị của Trương Liên Đường, mọi người lấy bài văn mình viết ra đọc trước linh cữu của Thanh Hà tiên sinh.

Tiết Thanh không ở đó, lúc mới thi xong có đi gặp vợ con của Thanh Hà tiên sinh sau đó không đến nữa.

Thiền Y nói: "Cơ thể hắn không khỏe, là thi mệt chết rồi, phải nghỉ ngơi thôi." 

Dương Tĩnh Xương nói: "Hắn ngày hôm trước theo Tây Lương thái tử ra ngoài thành săn bắn, thu hoạch khá dồi dào."

Thiền Y dừng lại một lúc nói: "Thanh Tử người này kỳ thực không giỏi biểu đạt tình cảm, trong lòng hắn khổ sở chỉ có thể tự mình trốn đi, không để người ta nhìn thấy."

Dương Tĩnh Xương nở nụ cười nói: "Huệ Cô, con không cần phải thuyết phục ta, hắn là hạng người gì ta biết." Khẽ cau mày: "Chỉ là hắn làm như vậy…" 

Hắn làm như vậy, tiên sinh hài cốt chưa lạnh, thân là học sinh lại vui đùa khắp nơi, người không hiểu hắn khó tránh khỏi sẽ chê trách, sự lo lắng hiện lên mặt Thiền Y.

Dương Tĩnh Xương lần thứ hai nở nụ cười, nói: "Con có thể nghĩ đến chuyện này, hắn lẽ nào không nghĩ tới sao? Tiểu tử này xảo quyệt cỡ nào, có người nào bắt được nhược điểm của hắn chưa?"

Thiền Y ngẩn ra, đúng vậy a, Tiết Thanh vốn là rất thông minh, vậy hắn… 

"Ta hiện tại nghĩ tới là, mục đích hắn làm như vậy là vì cái gì?" Dương Tĩnh Xương nói, nhìn vào trong nhà loang lổ quang ảnh: "Chính bảng sắp công bố rồi, hắn muốn làm chuyện gì?"

….

Tiếng bước chân hỗn độn lên lầu dẫn tới tửu lâu, người trong sảnh đều nhìn sang, đập vào mắt là áo bào trắng chói mắt. Thi hội đã kết thúc, việc học tập ở Quốc Tử Giám cũng kết thúc, đoàn người Tây Lương thái tử thay đổi y phục giám sinh, mặc lại quần áo của bọn họ. 

Ở trong một đám áo bào trắng, một cái thanh sam rất dễ thấy, thiếu niên sắc mặt ôn hòa, Tác Thịnh Huyền đi ở bên cạnh nói câu gì đó, hắn mỉm cười gật gù, Tác Thịnh Huyền liền vui mừng cười lên.

Tiếng bước chân tiếng cười lên lầu tiến vào trong một gian phòng biến mất rồi.

Trong phòng mấy bàn nho sinh tuổi tác khác nhau mới thu hồi tầm mắt. 

"Tiết Thanh này cả ngày ở cùng người Tây Lương để làm gì, thực sự là đáng tiếc cho uy danh của Thanh Hà tiên sinh." Có người xì một tiếng nói.

"Thanh Hà tiên sinh dù có uy danh hơn nữa cũng đã qua đời." Có người cười nói: "Tiết thiếu gia thiếu niên phong nhã hào hoa, chung quy sẽ phải tìm lối thoát."

"Tìm lối thoát cái gì? Đi Tây Lương quốc làm quan sao?" Có người cười nhạo. 

Mấy bàn người liền đều cười vang lên.

Cửa sổ ngăn cách tiếng cười bên ngoài, không ảnh hưởng đến sự vui đùa trong phòng khách.

Lúc bọn họ đi vào, một người thiếu niên đã ngồi bên trong, nằm nghiêng một tay vịn đầu, một tay cầm chén rượu thưởng thức. Chén rượu giữa hai ngón tay hắn lay động nhưng rượu bên trong nửa giọt cũng không rơi ra, vẻ mặt hắn tùy ý mất tập trung, nghe tiếng bước chân mấy người đi vào cũng không có để ý tới. 

"Thất Nương." Tác Thịnh Huyền bước đến đứng ở trước mặt hắn, vui vẻ nói: "Thanh Tử thiếu gia đồng ý chơi cờ với ta rồi."

Tần Mai nâng mí mắt nhìn Tiết Thanh nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì."

Tiết Thanh cười cười nói: "Ta biết Tần thiếu gia biết." 

Tác Thịnh Huyền cười hì hì nhìn hai người bọn họ nói: "Các ngươi biết đến điều gì?"

Tần Mai nhìn hắn nói: "Hắn không phải là thật tâm cùng ngươi kết giao tìm ngươi chơi đùa mà là cùng ngươi kết giao du ngoạn để tự bôi đen tên tuổi mình."

Tiết Thanh nói: "Thế nên ta rất xin lỗi, đồng ý cùng Tác thiếu gia ngươi chơi cờ." 

Hắn thừa nhận lời giải thích của Tần Mai, lại cho thấy đáp ứng việc chơi cờ kỳ thực chính là một sự trao đổi, Tác Thịnh Huyền nhìn Tiết Thanh cảm thán, thực sự là rất thản nhiên a.

"Việc này cũng không sao, ta đồng ý cùng Thanh Tử thiếu gia lui tới a, hơn nữa rất vui vẻ cùng Thanh Tử thiếu gia chơi cờ, còn Thanh Tử thiếu gia vì cái gì không quan trọng." Tác Thịnh Huyền cười nói.

Tiết Thanh giơ tay thi lễ với Tác Thịnh Huyền, nói: "Tác thiếu gia cũng là quân tử thẳng thắn." 

Cũng là quân tử! Tác Thịnh Huyền mở cờ trong bụng, vội vàng sửa sang đáp lễ nói: "Thanh Tử thiếu gia cũng vậy." Lại đưa tay: "Mời."

Nhìn hai người đi tới một bên ngồi xuống, có thiếu niên Tây Lương khác mang cờ lên bàn. Tần Mai vẫn nằm nghiêng hừ một tiếng, ném chén rượu trong tay đi, chén rượu trên không trung lệch đi, rượu đổ vào miệng, sau một khắc chén rượu rơi vào trong tay, tựa hồ chưa bao giờ rời đi, tỳ nữ ở phía sau đang quỳ liền đứng dậy rót rượu.

Ván cờ cũng không kéo dài bao lâu, Tác Thịnh Huyền vứt cờ xuống chịu thua, vui vẻ nói: "Thanh Tử thiếu gia kỳ nghệ quả nhiên cao siêu." 

Tiết Thanh nói: "Khiêm nhường rồi."

Tần Mai cười nhạo nói: "Khiêm nhường cái gì a, tiểu nhân dối trá này, thời gian lâu như vậy đủ để ngươi học chơi cờ rồi."

Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn, không phản kích, mà nở nụ cười nói: "Ta cảm thấy rất thú vị." 

Tần Mai nhíu mày: "Thú vị cái gì?"

Gian phòng bao này bài trí hào hoa phong nhã, có trúc xanh, có nữ tử thiếu niên xinh đẹp, rượu ngon hiếm có, hai thiếu niên mỉm cười đánh cờ, nếu có người đứng ở cửa xem, khung cảnh này lại như một bức họa, mỹ lệ lại vui vẻ.

Tiết Thanh nói: "Hai chúng ta căm hận lẫn nhau, trong lòng đều hiểu rõ lại như không có chuyện gì xảy ra." 

Tác Thịnh Huyền ở một bên nở nụ cười nói: "Cái này gọi là anh hùng hiểu nhau mà."

Tiết Thanh cười ha ha, đứng lên nói: "Là anh hùng không nhất định hiểu nhau, không phải anh hùng cũng không nhất định không hiểu nhau, chuyện  trên cõi đời này không nói trước được." Giơ tay thi lễ: "Cáo từ, ta đi trước một bước." Dứt lời quay người đi ra ngoài.

Tác Thịnh Huyền nhìn bóng lưng của thiếu niên kia, nói: "Xem kìa, Thanh Tử thiếu gia vui vẻ biết bao." 

Tần Mai cười hờ hững: "Hắn muốn liền được như ý, sao lại không vui vẻ."

……

"Tiết Thanh." 

Đang đi xuống cầu thang Tiết Thanh đột nhiên bị gọi lại, nàng nhìn về phía phát ra tiếng gọi thì thấy trong phòng đi vào một đám người, gọi nàng lại chính Khang Vân Cẩm lâu rồi không gặp.

Khang Vân Cẩm bây giờ danh tiếng đang nổi, bên người lúc nào cũng có đông đảo các học sinh bao vây.

Tiết Thanh gật đầu với hắn không nói gì. 

"Tại sao không thấy bài văn của ngươi dán lên?" Khang Vân Cẩm nói: "Mọi người muốn giao lưu học hỏi thêm, chỉ là không nhìn thấy bài của ngươi."

Tiết Thanh nói: "Ta luôn rất bận."

Bên kia liền có người cười: "Bận giao du cùng người Tây Lương sao?" 

Tiếng cười nổi lên bốn phía.

Khang Vân Cẩm lại không cười, giơ tay ngăn mọi người lại, biểu hiện lạnh nhạt nói: "Bài thi của người Tây Lương cũng đều dán lên rồi, Thanh Tử thiếu gia làm gì phải giấu làm của riêng? Không bằng lấy ra để chúng ta quan sát học tập một chút, nhìn quân tử đứng đầu bảng tài cao."

"Đúng vậy a, sao không lấy ra?" 

"Là có gì không dám gặp người sao?"

Đi kèm theo tiếng phụ họa là tiếng cười của mọi người.

Tiết Thanh đứng trên thang lầu cười cợt nói: "Sẽ lấy ra thôi nhưng không phải ở đây, cũng không phải vào lúc này." 

Khang Vân Cẩm nói: "Khi nào?"

Tiết Thanh nói: "Sắp rồi." Không cần phải nhiều lời nữa bèn nhấc chân cất bước đi về phía bọn họ. Nhóm người Khang Vân Cẩm giống như cành liễu bị đẩy tránh ra, thiếu niên kia rời khỏi tửu lâu.

"Tiểu tử này là cá sao? Thật trơn." Có người tức giận nói. 

Bọn họ nhiều người che kín cửa chính là vì không để Tiết Thanh thuận lợi đi ra ngoài, không ngờ chưa lấy lại tinh thần người đã đi, là ai nhường đường, tại sao nhường đường, họ oán giận hỏi dò lẫn nhau.

Cảnh tượng này Khang Vân Cẩm lại có chút quen thuộc. Đó là vào năm ngoái, khi mới vừa biết được thời điểm các thí sinh của kỳ thi quân tử tiến vào Quốc Tử Giám, bọn họ phục kích ở cửa muốn kiểm tra những người này. Tiết Thanh kia đúng là như vậy, không đáp lời đã xông qua, Bùi Yên Tử kia còn vô liêm sỉ hơn… Khi đó bọn họ có Thanh Hà tiên sinh làm chỗ dựa, hiện tại không có nữa rồi.

"Hiện giờ cũng không cần để ý tới hắn." Khang Vân Cẩm nói: "Chờ lúc chính bảng công bố xem thử những thí sinh thi quân tử được thứ hạng như thế nào." 

Người ở bên cạnh đều nở nụ cười: "Những người này có thể được thứ hạng nào chứ, đi thi chỉ là vì để được tính kết quả của lần thi trước, chẳng lẽ còn muốn đỗ hội nguyên hay sao?"

"Nếu vậy người đọc sách trong thiên hạ này cũng không cần đi học, đều đi thi quân tử đi."

Tất cả mọi người cười lên, Khang Vân Cẩm vẫn không cười nói: "Chuyện trên đời này khó mà nói chắc được, ai có thể nghĩ tới Thanh Hà tiên sinh sẽ bị bức bách mà chết đây?" 

Mọi người ngẩn ra ngừng cười.

Khang Vân Cẩm quay đầu lại nhìn bên ngoài tửu lâu, lạnh nhạt nói: "… Con đương quyền thần, ai lại biết sẽ phát sinh thêm cái gì."

…… 

"Tướng gia."

Khang Đại vội vã đi vào, chân lảo đảo suýt chút nữa vấp ngã ở cửa.

Trần Thịnh quay đầu lại cau mày: "Làm sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?" 

Khang Đại quên mất thi lễ, giọng nói run rẩy: "Hủy số, xướng tên, viết bảng rồi."

Trần Thịnh nhìn sắc trời một chút, bảng danh sách mấy ngàn người, muốn viết lên cần phải có chút thời gian, nói: "Tấm bảng kia đến xế chiều mới xong, không cần phải vội báo thứ tự của nàng…"

Quốc Tử Giám đóng kín, đừng nói người ngoài không ra vào được, người chấm thi cũng không thể vào tự nhiên. Đương nhiên trên đời không có tuyệt đối chuyện, Trần tướng gia muốn biết tin tức vẫn có thể biết được, nhưng không cần nhiều lần lan truyền, tính thứ tự, đến lượt Tiết Thanh cần phải tốn chút thời gian… 

"Tướng gia, tên điện hạ đã được mở ra rồi, là người thứ nhất." Khang Đại run giọng nói.

Hả? Trần Thịnh nhìn về phía hắn, tựa hồ nghe không hiểu, cái gì thứ nhất mở ra là nàng? Tuy rằng không có tên nhưng bọn họ đương nhiên biết bài thi nào là của Tiết Thanh… Nói mở ra đầu tiên là chỉ thứ tự sao?

"Không phải." Khang Đại giậm chân nói: "Là hội nguyên a, Tiết Thanh là hội nguyên." 

Cái tên thứ nhất được bóc ra đương nhiên là hội nguyên rồi.

Hội nguyên! Sắc mặt của Trần Thịnh khẽ biến, nói: "Tại sao lại an bài nàng thành hội nguyên rồi hả?"

Khang Đại nói: "Không phải chúng ta an bài, chúng ta an bài là xếp thứ năm mươi tám." Biểu hiện sợ hãi bất an: "Không biết tại sao lại thành hội nguyên rồi!" 

Bài văn viết rất hay? Không, không, điều này không đủ để thay đổi sự sắp xếp của bọn họ, Trần Thịnh biểu hiện nghiêm nghị.

"Xem ra sắp xếp thành tích của nàng không chỉ có chúng ta." Hắn nói.

Khang Đại nói: "Là ai? Vương Liệt Dương hay là Tần Đàm Công?" 

Trần Thịnh nói: "Vẫn chưa nhìn ra được."

Khang Đại biểu hiện lo lắng: "Bất kể là ai, vậy chuyện tiếp theo của chúng ta làm sao bây giờ?"

Trần Thịnh lắc đầu: "Hội nguyên à." Đi ra phía ngoài vài bước khẽ thở dài: "Vậy thì có chỗ không dễ xử lý rồi." 

Chuyện trên đời này quả nhiên khó liệu.

…..

"Hội nguyên! Trường An phủ Tiết Thanh!" 

Giọng quan chỉ huy điều hành vang vọng ở giữa sân, nhất thời tạo nên chấn động.

Trong biển người mênh mông đang chờ đợi ở trước cổng Quốc Tử Giám, Khang Vân Cẩm nắm chặt chiếc quạt trong tay, nhìn về phía phía trước biểu hiện kinh ngạc.

Hội nguyên, Tiết Thanh? 

"Tiết Thanh! Gian lận!" Hắn không nhịn được rú lên, lạch cạch bẻ gãy chiết quạt trong tay: "Tiết Thanh gian lận!"