Sau khi tuyết rơi bầu trời sáng lại, mặt đất sáng lên một tầng ánh kim, vẫn chưa có người nào đặt chân lên đến lưng chừng núi, ánh nắng phản chiếu lên tuyết trắng cùng với bóng mai đỏ lập lòe như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tiết Thanh nói: "Không có người đẹp nhưng mà cảnh đẹp cũng được đấy".
"Thanh Tử thiếu gia".
Tiếng của Chu Diên truyền đến từ phía sau.
Tiết Thanh ngoảnh đầu lại, trông thấy một nhóm giám sinh đi ra từ phía đường mòn của ngôi chùa. Hôm nay xuất môn mọi người đều thay tấm áo cử nhân thường ngày bằng những chiếc áo bào đủ màu sắc, bọn họ vốn đã có dáng dấp nho nhã, lúc này đây càng lộ ra khí chất phi phàm.
Trong số đó hiển nhiên Bùi Yên Tử là người xuất chúng nhất, Tiết Thanh thấy thế nhoẻn miệng cười.
Chu Diên nói: "Ngôi chùa này thật đẹp, chúng ta đi đến vườn mai đi".
Những hôm thời tiết lạnh đến cắt da cắt thịt như hôm nay thì ở trong phòng uống trà sưởi ấm là tốt nhất, Tiết Thanh gật đầu tiếp lời muốn đi ra đình nhỏ. Một đám người vừa nói vừa cười đi về phía rừng mai ở lưng chừng núi nhưng mới đến ngã rẽ đã bị một đám thị vệ chặn lại.
"Hôm nay rừng mai có quy định giới nghiêm", bọn họ nói: "Mời đi nơi khác".
Chu Diên nhíu mày: "Rừng mai này của chùa Đại Hưng, tất cả mọi người đều có thể ra vào, từ lúc nào đã biến thành tài sản riêng rồi?"
Thị vệ còn chưa mở lời, phía bên trong đã truyền tới một giọng điệu vui mừng.
"A, Thanh Tử thiếu gia".
Tiết Thanh nhìn thấy một nhóm thiếu niên đi ra từ rừng mai đỏ được bao quanh bởi tuyết, tất cả đều mặc áo choàng màu trắng, sắc mặt ở giữa nền tuyết hiện lên vẻ sáng ngời rực rỡ, sau đó liền giơ tay thi lễ: "Điện hạ".
Tác Thịnh Huyền nhìn thấy nàng hiển nhiên rất vui vẻ: "Thật là trùng hợp là hôm nay ngươi cũng đến đây chơi tuyết", muốn tiến lên phía trước nhưng nghĩ ra cái gì đó lại dừng lại, vẻ mặt ngại ngùng: "Ta không thể chơi cùng ngươi được".
Tiết Thanh cười yếu ớt, từ sau khi Tần Mai phải dưỡng thương không đến Quốc Tử Giám, người vốn luôn quấn lấy nàng là Tác Thịnh Huyền cũng trở nên xa cách. Không những vậy hắn còn đồng ý để Quốc Tử Giám tách lớp bọn họ ra, hàng ngày nếu có thấy cũng chỉ đứng xa mỉm cười, càng không đề cập gì đến chuyện tỷ thí thơ ca hay đánh cờ gì gì đó nữa. Chắc Tần Mai không cho phép hắn đến gần nàng, sợ bị nàng gài bẫy.
Đúng là lo lắng viễn vông, nàng đâu phải người thích tùy tiện làm khó người khác.
Tiết Thanh nói: "Chúng tôi không phải đến chơi tuyết mà là muốn đến ngắm hoa mai".
Tác Thịnh Huyền cười nói: "Thì ra là vậy, vậy các ngươi vào đi, chúng tôi không ngắm hoa mai mà sẽ chơi tuyết ở bên kia", Tác Thịnh Huyền chỉ tay về phía sau.
Cả đám người cùng nhìn về hướng hắn chỉ, lướt qua rừng mai là một sườn dốc bằng phẳng sạch sẽ, rất thích hợp để trượt tuyết. Tuy trong số bọn họ có không ít người thường chơi trò này trong kinh thành nhưng nếu đem so với cái hồ lớn ở ngoại ô này thì trượt ở đây có cảm giác kích thích hơn nhiều.
"Ở nhà chúng tôi rất hay chơi trượt cát, tuyết này cũng giống như cát, hôm nay đến đây tỷ thí với con cháu Kiều gia trong kinh thành", Tác Thịnh Huyền nói.
Đúng là cái gì cũng thích đem ra tỷ thí, Tiết Thanh nghĩ vậy cười cười, nghe thấy đám giám sinh phía sau rỉ tai nhau con cháu Kiều gia cũng là danh gia vọng tộc trong kinh thành, rất có tài trong mấy trò vui chơi hưởng lạc, chọi gà, dắt chó đi dạo khéo đến mức có tiếng trong kinh thành, nhất là trượt tuyết, trượt băng rất lợi hại.
Tác Thịnh Huyền nhìn thấy mắt nàng sáng lên, liền nói: "Thanh Tử thiếu gia có muốn...?" Lời chưa nói xong đã nuốt trở về, bày ra vẻ mặt tội nghiệp, hỏi cũng bằng không, Tiết Thanh có đồng ý thì hắn cũng không thể mời nàng tỷ thí được nhưng có thể đợi đến sau khi Thất Nương hết bệnh a, hắn nghĩ thông rồi con mắt liền sáng lên.
Tiết Thanh cười cười quay đầu nhìn về phía các giám sinh: "Vậy chúng ta…"
Chu Diên nhìn Tác Thịnh Huyền: "Nếu như thái tử điện hạ không ngại..."
Tác Thịnh Huyền vội vàng xua tay: "Không ngại, không ngại", vẻ mặt chăm chú: "Sở dĩ để cho cấm vệ quân trông coi là vì không muốn để người không phận sự vào được, là sợ họ sẽ bị thương."
Tốc độ khi trượt tuyết rất nhanh, đất tuyết lại dễ dàng cản tầm nhìn, điều hắn lo lắng là rất đúng.
Đám giám sinh đồng loạt gật đầu, tức giận khi trước đã vơi đi hết.
Tác Thịnh Huyên đưa tay ra tỏ ý mời: "Chư vị, xin mời", sau đó tự mình xoay người dẫn đường, còn cao giọng phân phó: "Đem rượu và đồ ăn đến rừng mai, phía bên này cũng sắp xếp một chút", rồi nhìn về phía đám người Tiết Thanh, nhiệt tình giới thiệu: "Đồ ăn là do đầu bếp riêng của ta làm, thịt dê cũng là đem tới từ Tây Lương, còn có rượu, rất khác với kinh thành".
Dùng thịt dê tươi sống và rượu mang từ Tây Lương đến, quả thực là xa hoa lãng phí. Làm theo lời dặn của Tác Thịnh Huyền, các tùy tùng rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn yến hội ở phía bên này rừng mai, còn chuẩn bị cả hoa quả tươi.
Thật sự quá... nhiệt tình rồi.
Mặc dù đa số mọi người trong đám giám sinh đều không phải xuất thân bần hàn nhưng kiểu ăn uống như thế này vẫn rất hiếm.
"Các vị đều là nhân tài xuất chúng, đáng lắm". Vẻ mặt Tác Thịnh Huyền tràn ngập ý cười, chỉ về phía bên kia: "Tôi không thể tiếp các vị được nữa rồi".
Trên con dốc ngoài rừng mai bày một chiếc bàn dài, cũng không biết phải mất bao nhiêu sức lực mới mang được tới đây, có thể nhìn thấy ở trên chiếc bàn bày đồ la liệt, một đám thanh niên mặc áo bào trắng cười nói xung quanh ba người trẻ tuổi.
Đám người Tiết Thanh thi lễ, rồi nhìn Tác Thịnh Huyền dẫn người rời khỏi rừng mai.
"Đó chính là con cháu Kiều gia". Chu Diên nói, trong mắt còn lóe lên vài phần ngưỡng mộ: "Được làm khách quý của Tác thái tử".
Vài giám sinh nghe thấy thế cũng phụ họa theo: "Bất kể nói như thế nào thì thái tử Tây Lương đối xử với ai cũng lễ độ, nhiệt tình".
Lần trước việc giám sinh của Quốc Tử Giám bị đuổi ra ngoài đúng là đã trách lầm người Tây Lương, tất cả là do Tần Mai làm.
"Thanh Tử thiếu gia, Yên Tử thiếu gia và Tác Thái Tử đều là thí sinh của kỳ thi quân tử, hẳn là đều quen biết nhau chứ", một giám sinh hỏi.
Bùi Yên Tử nói: "Không biết, không có qua lại với nhau".
Hả, Bùi Yên Tử này đúng là cao ngạo, đám giám sinh lướt ánh mắt qua Tiết Thanh nhưng lại không thấy bóng dáng người vốn đang đứng cạnh Bùi Yên Tử đâu, chỉ nghe thấy âm thanh rôm rốp vang lên, hóa ra Tiết Thanh đã chạy đến cái bàn kia ăn hoa quả từ lúc nào rồi.
"Thái tử điện hạ ấy hả?" Thấy mọi người nhìn về phía mình, Tiết Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn đối xử với người giỏi hơn mình rất lễ độ, nhiệt tình".
Đám người giám sinh còn muốn nói gì đó nhưng nghe được phía dốc bên kia truyền đến tiếng ồn ào, nhìn thấy hai người thiếu niên chân đạp ván gỗ trượt từ trên sườn núi xuống, tốc độ của bọn họ rất nhanh, người nhẹ tựa chim yến, trên mặt tuyết ở sườn núi để lại đầy những dấu vết di chuyển, sau lưng họ hiện lên từng tầng bụi tuyết, giống như lướt trên mây.
Đám giám sinh bỏ cả việc ngắm hoa, quay sang nhìn thiếu niên đến từ Tây Lương và công tử Kiều gia tỷ thí, thỉnh thoảng còn hét lên vài tiếng kinh ngạc.
Tiết Thanh đưa rượu lên ngửi một cái, na ná rượu nho, không tệ, không tệ… Tự rót cho mình một bát rượu lớn bưng lên uống, nhìn xung quanh một chút sau đó nhét hũ rượu vào trong áo choàng của mình, để dành đến trước mặt Tứ Hạt tiên sinh uống cho ông ấy chết thèm.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay và tiếng tán thưởng.
Tiết Thanh cũng a dua giơ ngón tay lên: "Tốt, tốt, lợi hại, lợi hại", đầu bếp Tây Lương nướng thịt dê quả thực không tệ, nàng đưa tay xé một miếng to.
Đang ăn uống tưng bừng thì một hòa thượng mới xuất gia vui vẻ chạy tới.
"Vừa nãy là vị nào muốn gặp thiền sư?" Hắn nói: "Thiền sư trở về rồi, kêu ta đến mời".
Chùa Đại Hưng có một vị thiền sư phật pháp tuyệt diệu, đám người Chu Diên muốn đến nghe thầy giảng nhưng không may đến đúng lúc thiền sư xuất môn, hiện tại nghe nói đã trở về rồi, nhưng bây giờ đám giám sinh lại không muốn đi lắm, có người muốn ở lại ăn uống và ngắm hoa mai, có người lại muốn nhân cơ hội này kết giao với thái tử Tây Lương. Tiết Thanh đã ăn được kha khá, lấy tay xoa xoa tuyết nói: "Ta muốn đi".
Theo như giao ước, nàng sẽ gặp được con cháu Vương gia ở chỗ vị thiền sư kia, sau đó nói chuyện thật vui vẻ, hoặc cũng có thể là chả nói gì cả, cái này tùy thuộc vào quyết định của nàng, nói chung coi như kết bạn, đợi đến năm mới mấy người đọc sách tương tác qua lại rồi nàng sẽ được mời đến Vương phủ.
Đây là do Vương Liệt Dương sắp xếp. Hắn rất có hứng thú với người đã đánh bị thương con trai Tần Đàm Công, chào hỏi Thanh Hà tiên sinh xong, Trần Thịnh đồng ý để cho Tiết Thanh tiếp cận Vương Liệt Dương.
"Điện hạ cũng nên đi xem xem tướng mạo vị họ Vương này như thế nào, là hạng người gì, dùng như thế nào. Điện hạ tự mình tiếp xúc một chút thì trong lòng mới nắm chắc được". Trần Thịnh đã nói như vậy, Vương Liệt Dương mặc dù không tính là người nhà nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè: "Hơn nữa điện hạ sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với đại thần trong triều".
"Thanh Tử thiếu gia, ngươi đúng là rất có hứng thú với phật pháp nha", Chu Diên nói, suy nghĩ một hồi, sức hấp dẫn của Tiết Thanh so với thái tử Tây Lương lớn hơn vậy nên quyết định đứng dậy đi theo.
Sau đó lại có ba bốn giám sinh tuổi tác tương đối lớn không chịu được lạnh muốn vào trong phòng nên cũng đi theo.
Tiết Thanh nói: "Ta cảm thấy rất hiếu kỳ với phật pháp, đi nghe một chút".
Nàng cùng với mấy người nữa đi ra phía ngoài, một mặt lại lơ đãng nhìn vào bên trong rừng mai, mặc dù đám người Khang Đại đã vây quanh ngôi chùa này để đảm bảo an toàn nhưng trên đời này làm gì có thứ gọi là tuyệt đối an toàn, nhất là khi cái tên Đoàn Sơn kia cũng ở đây.
Cúi thấp người chui qua một cây mai già, Tiết Thanh tiện tay bẻ một cành cây, trên cành cây điểm xuyết vài bông mai đỏ tinh tế, đầu cành còn có tuyết đọng lấp lánh.
Tên Đoàn Sơn này mấy ngày gần đây luôn nhìn chằm chằm nàng, là do nhận lệnh của Tần Mai đến coi chừng nàng sao? Hay là hắn nghi ngờ nàng làm Tần Mai bị thương? Nếu như là vì nghi ngờ nàng làm Tần Mai bị thương, vậy thì không tốt lắm, bởi vì… điều này có thể gợi lên rất nhiều liên tưởng khác.
Mấy người cười cười nói nói đi ra khỏi vườn mai, nghe thấy phía sau vang lên một tiếng kinh hô, quay đầu lại nhìn thấy bên kia sườn núi bụi tuyết mịt mù, có người ngã lăn xuống phía dưới như tảng đá.
"Thiếu gia của Kiều gia trượt tay rồi".
"Cái này phải gọi là trượt chân mới đúng".
"Xong rồi, xong rồi, ngã mất rồi".
"Bại dưới tay người Tây Lương rồi".
Phía sau liên tiếp truyền đến mấy thanh âm, đám người Chu Diên cũng dừng bước nhìn về phía đó, người Tây Lương đi trượt tuyết đã mang theo đầu bếp và bàn ghế rồi, không biết có mang cả đại phu theo không? Dù sao trượt tuyết cũng là việc rất nguy hiểm.
Không lâu sao, cấm vệ quân đã mang theo một thiếu niên đi ra ngoài, bên cạnh là 2 thiếu niên trẻ tuổi khác đang hoảng hốt. Chính là mấy thiếu niên lúc trước nhìn thấy ở phía xa xa, được thái tử Tây Lương tiếp đón như khách quý, chỉ là lúc này trên mặt bọn họ đã không còn chút thần thái phấn chấn nào nữa.
"Xe ngựa đi rất lắc lư, hay là đợi mời đại phu tới đi", một thiếu niên nói với cấm vệ quân.
Ngã bị thương không giống với các vết thương khác, không thể di chuyển.
Nhưng cấm vệ quân lại hờ hững cắt đứt lời nói của hắn: "Tự đi mà mời", nói xong thả người xuống rồi xoay người rời đi.
Người bị thương vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh kia kìa.
Hai thiếu niên của Kiều gia nhất thời nóng nảy: "Các người làm sao có thể như vậy được?" Nói xong muốn đi vào rừng mai: "Mau đi nói với thái tử điện hạ".
Nhưng lần này cấm vệ quân ngăn bọn họ lại.
"Thái tử Tây Lương đến đây ngắm mai, những người không phận sự miễn vào".
Người không phận sự? Mới ban nãy còn tiếp đãi bọn họ như khách quý, đến bây giờ đã trở thành người không phận sự rồi? Hai thiếu niên sửng sốt, nét mặt của đám người Chu Diên đứng ở bên cạnh cũng tràn ngập kinh ngạc.
Tiết Thanh mang vẻ mặt yên tĩnh quay đầu ngửi cành mai một cái, thế nên nàng mới nói, thái tử Tây Lương đối xử với người giỏi hơn hắn rất nhiệt tình, lễ độ còn với những người không bằng hắn thì sẽ không hề khách khí.
Đa tình nhưng cũng vô tình…