Tiết Thanh tự rót lấy trà cho mình rồi lại quay lại ghế tựa ngồi.
“Sự náo nhiệt lần này Yên Tử thiếu gia xem có vừa lòng không?” Nàng nói.
Bùi Yên Tử nói: “Cũng tạm được, chỉ là ngươi không bị ngồi tù.”
Tiết Thanh giơ tay lên nói: “Đừng đuổi ta ra khỏi đây, ta không muốn phải ngồi nhà lao.”
Bùi Yên Tử vẽ một vòng tròn trước mắt nàng nói: “Ở đây không phải là ngồi tù sao?” Phải trốn ở Quốc Tử Giám, không được ra ngoài.
Tiết Thanh cười hì hì nói: “Đây là do ta chọn, vẽ đất thành lao là ta cam tâm tình nguyện, đây không coi là đang ngồi lao.” Nàng nhấp một ngụm trà rồi lắc lư trên ghế.
Thiếu niên híp mắt lại, âm thanh kẽo kẹt của ghế lắc vang lên, chén trà trong lòng bàn tay nàng đang cầm lắc lư nhưng không bị rơi.
Không có chút sợ hãi lo lắng nào, trong thiếu niên này chỉ có sự đắc ý. Bùi Yên Tử cười cười rồi không nói gì nữa, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay. Dường như trong phòng không có bao nhiêu người, càng không còn tiếng lắc lư kẽo kẹt không dứt, trong nồi đất nhỏ giữa phòng, chỉ nghe tiếng nước đang sôi ùng ục, cùng mùi trà thơm bay khắp phòng.
…
Tần Mai đang nằm trên giường trong tẩm cung của thái hậu, khẽ chau mày.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Hắn bực tức nói.
“Thất Nương tỉnh rồi!” Thanh âm vui vẻ của Tác Thịnh Huyền truyền tới.
Tần Mai mở mắt ra, hắn nhìn thấy Tác Thịnh Huyền đang mặc y phục thái giám, lông mày hắn lại chau lại lần nữa.
Tác Thịnh Huyền vội nói: “Bọn họ nói ta là Tây Lương thái tử không tiện tới tẩm cung thái hậu. Ta liền đổi sang y phục này, như vậy sẽ không bị người ta phát hiện.” Dường như sợ hắn không vui nên nói tiếp: “Thất Nương, là ta lo cho ngươi, ngươi không bị thương thì thôi, hễ bị thương là thương tích rất nghiêm trọng.”
Người có thể làm Tần Mai bị thương hẳn là một người vô cùng lợi hại nên vết thương cũng không đơn giản.
Tần Mai nhìn Tác Thịnh Huyền một cái nói: “Ta nói rồi, chỉ cần đạt được mục đích, ta không quan tâm đến những chuyện nhỏ này, ngươi mặc đồ thái giám thì cũng không thành thái giám được.”
Tác Thịnh Huyền được khen ngợi, mặt mày rạng rỡ, ngồi xuống giường, tiến gần sát hắn rồi thấp giọng nói: “Không phải là thích khách, là Tiết Thanh sao? Chuyện là thế nào vậy?”
Tần Mai nói: “Đương nhiên là hắn ta, không có gì, ta muốn giết hắn, hắn muốn giết ta, chỉ có vậy.” Nói xong hắn nhấc tay lên, giữa hai ngón tay kẹp một lưỡi dao bằng trúc, bên trên còn lưu lại vệt máu chưa lau.
Nếu như không kịp thời kẹp giữ được lưỡi dao này thì nó đã xuyên qua người hắn, kết liễu mạng sống của hắn. Đương nhiên, trên thế gian này không có nếu như, Tần Mai hắn đương nhiên không thể mất mạng bởi lưỡi dao này.
Tác Thịnh Huyền dường như trút được gánh nặng, khẽ thở ra một hơi, vui mừng nói: “Nghĩa là khẳng định là hắn ta, ngươi sao có thể bị người khác làm bị thương chứ.”
Tần Mai nhìn lưỡi dao trong tay, hừ một tiếng, nói: “Lần sau quyết không để cho hắn có cơ hội bị thương, chỉ có mất mạng.”
Tác Thịnh Huyền gật đầu: “Thất Nương ngươi là lợi hại nhất, ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt.”
Tần Mai đưa mắt nhìn bốn phía, cất cao giọng gọi người tới.
“Thất Nương làm sao vậy?” Đẩy cửa bước vào không phải là cung nữ nội thị, mà là Tần thái hậu. Bà quan tâm hỏi: “Có phải lại đau nữa không?” Rồi quay đầu ra kêu gọi thái y.
Tần Mai nói: “Không phải đâu tiểu cô cô, người đừng gọi thái y, cô cô, con muốn về nhà dưỡng thương.”
Tần thái hậu ngây người, nhỏ nhẹ nói: “Thất Nương, con bị thương nặng như vậy, ở nhà không có ai, cứ để cô cô chăm sóc con.”
Tác Thịnh Huyền cũng gật đầu theo: “Đúng đó, lần trước còn bị nặng hơn bây giờ.”
Lần trước! Nặng hơn! Sắc mặt Tần thái hậu trắng bệch.
Dọa được rồi… Tác Thịnh Huyền vội vàng bổ sung thêm: “Nương nương xin đừng lo lắng, đó là khi còn nhỏ, giờ lớn rồi nên không có… Không có ai có thể làm hắn bị thương nữa.”
Lúc nhỏ! Không ngờ còn có cả chuyện bị nặng hơn, Tần thái hậu chợt nước mắt chảy dài, nghĩ đến vết sẹo trong lồng ngực Tần Mai… Khi nhỏ làm sao mà cháu nó có thể chịu đựng được?
…
“Cô cô xin người yên tâm, phái thêm vài người chăm sóc là con ổn cả thôi, con vẫn muốn về nhà.”
“Đây chính là nhà của con, cha con bận rộn không chăm sóc được con đâu.”
“Con không cần ông ấy chăm sóc, chỉ cần ông ấy có ở đó là được. Đó chính là nhà, con đã rất lâu rồi không ở cùng với cha.”
Nghe đến câu nói này, nước mắt Tần thái hậu lại tuôn, bà không do dự nữa, đứng dậy, gật đầu: “Được, con về nhà ở, cha con không chăm sóc được cho con, cô cô sẽ phái đủ người chăm sóc con.”
Tần Mai nở một nụ cười: “Cô cô thật tốt với con.”
Tần thái hậu đưa ống tay lên che mặt: “Cô cô có thể tốt với con hơn nữa, chết cũng nhắm mắt.” Nói đến đây lại ngừng lại, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, vết thương làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng không còn hồng hào nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn: “Khi con còn nhỏ, con không thích người khác gọi con là Thất Nương… Ta gọi con như vậy con không thích đúng không?”
Đứa bé năm tuổi đã có nhận thức, khi tức giận thì cãi vã, người nhà phải dỗ dành chiều chuộng mới không làm hắn bộc phát.
Tần Mai nói: “Không ạ, con không quan tâm, trước giờ gọi là gì cũng không quan trọng.” Khóe môi khẽ cong lên, nếu gọi Thất Nương sẽ gây buồn cười, vậy hãy biến nó thành sự tôn kính sợ hãi là được rồi.
…
Tiếng cười đâu đó vang lên khắp nơi, không phải là tiếng Tây Lương mà là tiếng Hán biến điệu cứng nhắc.
“Thất Nương, Thất Nương.”
“Vì sao gọi Thất Nương? Sao ngươi không mặc váy?”
Tần Mai nhìn tứ phía, gió cát hoang mạc nơi nơi như được bao phủ mới lớp bụi mù mỏng, màn chướng cuốn lên bụi mù, bên cạnh nó xuất hiện rất nhiều người. Phía trước mặt là mấy đứa hài đồng, bọn chúng mặc áo bào trắng, đeo bảo thạch hoa lệ, vẻ mặt quỷ quyệt vừa nhảy vừa gọi. Bên cạnh chúng có rất nhiều người lớn, cơ thể cường tráng nhưng trên khuôn mặt vừa chứa nụ cười sủng ái vừa có sự lạnh nhạt khinh thường. Nụ cười sủng ái là dành cho đám hài tử của họ, còn sự lạnh nhạt khinh thường là khi nhìn nó.
Nó cúi đầu nhìn vóc dáng cơ thể bé nhỏ của nó, có một chiếc váy được ném xuống che lên bàn chân.
“Mặc vào đi, mặc vào đi, đồ tiện nhân nhà ngươi.”
“Mặc vào múa cho bọn ta xem nào.”
“Không mặc ta đánh chết ngươi.”
Nó cúi đầu nhìn rồi khom người nhặt chiếc váy lên, không mặc vào người mà dùng sức ném mạnh đi. Như hòn đá được ném đi, chiếc váy bay nhẹ nhàng về phía đứa bé đứng gần nhất.
“Bốp” một tiếng, đứa bé ôm lấy mũi la khóc oa oa, máu mũi chảy ra, hóa ra chiếc váy đó có bọc bên trong một cục đá.
“Tiểu tiện nhân dám đánh người.”
“Ngươi dám đánh người.”
“Đánh nó.”
Một đám trẻ con nhào lên, trong phút chốc, thân hình bé nhỏ bị nhấn chìm, một trận mưa đòn trút xuống, thân hình bé nhỏ ngã xuống nhưng chân tay vẫn ngoan cường không dừng, có thể đánh cái nào được cái đó, đánh được ai thì đánh người đó…
Ánh mắt hắn dần dần mơ hồ vì nằm trên đất nên trời đất như quay cuồng. Từ bên dưới, qua những cái chân đang không ngừng đạp, nó có thể nhìn được tứ phía.
Một người lớn vẻ mặt thương xót đang nhẹ nhàng xoa nắn vỗ về đứa bé bị chảy máu mũi. Một vẻ mặt khác, khinh thường, lạnh nhạt nhìn về đứa bé đang ở trong vòng vây bị đánh rồi đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, một binh sĩ mặc áo giáp thân thể kiện tráng cưỡi ngựa phi tới, dùng tiếng Tây Lương hỏi điều gì đó.
“Mấy đứa trẻ con đánh nhau ấy mà.” Người lớn đó cười nói.
Đối với người Tây Lương mà nói, trẻ con đánh nhau là chuyện thường tình, thậm chí họ còn cổ vũ chúng, đám binh sĩ cùng cười, nói vui vài câu, vừa hò hét cổ vũ vừa thúc ngựa rời đi.
Đám trẻ con đánh đủ rồi, đánh mệt rồi theo tiếng gọi người lớn như đám ngựa non vui vẻ rời khỏi đó.
Nó nằm trên đất, nghiêm túc đếm từng hạt cát, một ngày, hai ngày, ba ngày,… rất nhiều ngày…
…
Hoang mạc đó có một lều chướng, buổi tối ánh đèn đuốc sáng trưng, giống như ngôi nhà ấm áp mà đám trẻ con kia trở về. Những bước chân bé nhỏ tăng nhịp bước, bước chân cũng như không thể thêm được nữa, nó cũng có một ngôi nhà, cũng có ánh đèn đuốc chờ nó nhưng cũng chỉ có vậy.
Trước lều chướng bày ra một bàn ăn, ánh đèn đuốc trước lều chướng không chiếu đến được một bóng hình đang ngồi xổm trên đất.
Không có sự hỏi han chào đón trở về, cũng không có sự quan tâm đến cơ thể đầy vết thương. Nó bưng bát cơm nguội ngắt chầm chậm ăn, sau đó chầm chậm đi vào bên trong lều chướng…
“Cái này có thể trị được vết thương của ngươi.” Có âm thanh vang lên phía sau, đồng thời một cành cỏ khô được vứt tới.
Bàn tay nhỏ đưa ra định nhặt lên thì cành cây khô lại giống như có một sợi dây nào đó, lại vuột đi xa.
“Muốn có, hãy tự đi đào lấy.”
…
Hoang mạc trong đêm chỉ còn ánh đèn đuốc le lói chiếu xuống thân hình nhỏ bé đang hết sức cố gắng khua khua mộc côn, đào một cái hố, cố với lấy một nhánh dây leo khô. Bàn tay bé nhỏ thỉnh thoảng đưa lên lau máu mũi đang chảy nhưng không lau sạch được vết máu mà ngược lại làm cho vết máu càng loang ra hơn… bàn tay nhỏ cũng không biết từ khi nào bị đứt tay chảy máu.
Một quả không đúng, hai quả không đúng, ba quả… rất nhiều quả…
…
Ngày tháng giống như hạt cát, càng trôi qua càng thấy dài.
“Thất Nương tới rồi!”
Nghe đứa bạn hô, đám trẻ con từng cười không dứt giờ phấn khích vô cùng… đánh nhau không còn dựa vào nắm đấm nữa, mà là có thêm vô vàn dụng cụ khác, roi đao thương… Không có sợ hãi, không có do dự, không có công cụ, gạch đá chính là công cụ, quyền cước chính là công cụ…
Hỗn chiến càng đánh càng lâu, thời gian trôi như hạt cát càng ngày càng ngắn…
Những lớp đất cát bị đào bới lên cũng càng ngày càng ít…
Một bàn tay nhét viên đá vào bên trong áo, một cành cây cỏ được giấu bị lấy ra, một bàn chân đá đi một cành gỗ gãy, một con rắn độc dũng mãnh ngẩng đầu lè lưỡi…
Cành cỏ khô bị giẫm nát, con rắn bị đánh bẹp đầu, chất lỏng dính độc hòa vào lớp cỏ… Một đứa trẻ mới lớn xé ống tay áo của mình, quấn chặt vào miệng vết thương… không hề dừng lại, giống như linh dương trên sa mạc nhảy nhót…
Lều chướng vẫn y nguyên là lều chướng, những người đang ngồi bên lều chướng như những viên đá, “bộp” một tiếng, bên cạnh viên đá to có thêm một viên đá nhỏ.
Dưới chân viên đá to viết đầy chữ rối rắm và cả đồ họa.
Viên đá nhỏ vứt cây mộc côn xuống chạy nhanh về xem vẽ tranh, gió không ngừng thôi, chữ vẽ trên cát biến mất dần theo gió.
Tranh vẽ càng ngày càng nhiều, tranh biến mất cũng càng ngày càng nhiều…
Tốc độ gậy khua xuống cát vẽ thành tranh càng ngày càng nhanh…
Số lượng những đứa trẻ vây lại càng ngày càng ít…
Những cánh tay và ánh mắt của những nam nhân ấy trên người nó càng ngày càng ít…
Bởi vì số người chết trên hoang mạc càng ngày càng nhiều…
“Thất Nương tới rồi!”
Tiếng hô vừa tới, bóng dáng thiếu niên từ xa chạy tới còn chưa hiện rõ, người xung quanh đã như đàn dê đàn ngựa sợ hãi chạy tan tác… Phía sau bọn họ, thân ảnh thiếu niên như chim ưng vụt đến, đứng từ trên cao nhìn xuống mà dọa nạt mà trêu đùa…
Tần Mai đưa tay xoa xoa đầu lông mày, lông mày như căng lên, con người tồn tại thì không thể giống người… Chỉ có như vậy mới có thể làm theo ý mình, nếu đã làm theo ý mình, gọi là gì, mặc cái gì là cái gì, chẳng có liên quan gì.
….
Gió lên, kiệu bộ dần rời khỏi đường cung, Tần thái hậu vẫn đứng trên bậc thềm mà nhìn theo, vẻ mặt không nỡ rời xa.
“Không biết có được hay không, ta có thể xuất cung thăm nó không?” Tần thái hậu nói.
Tần Đàm Công phía sau nói: “Không được.”
Tần thái hậu quay người nhìn ông ta, nói: “Vậy ca ca, ca về đó nhiều hơn đi, Thất Nương muốn ở cạnh ca.” Nhìn vẻ mặt ông ta từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, có chút không vui. “Ca đừng giữ mãi vẻ mặt nghiêm túc đó nữa, ca nên quan tâm đến Thất Nương nhiều chút.”
Tần Đàm Công cười nói: “Được”
Tần thái hậu thở dài, nhìn về chiếc kiệu bộ đang dần dần rời khỏi cung cấm nói: “Ca ca, chuyện thích khách ca thật sự không hỏi nữa sao?” Tần Mai từ đầu đến cuối không nói đến chuyện thích khách, mọi người bình thường sẽ đoán xem hắn đang giấu chuyện gì: “Nó chắc chắn biết đó là ai, làm cho Thất Nương bị thương như vậy, chẳng lẽ bỏ qua sao?”
Tần Đàm Công nói: “Đúng là nó không muốn tính toán nữa nên mới không nói. Nếu nó đã tự muốn xử lý thì để cho nó tự xử lý đi.” Rồi cười mỉm: “Điều ta muốn làm chính là nó muốn làm gì thì làm.”
Tần thái hậu lắc đầu nói: “Ta thật không hiểu ca ca nhưng mong Thất Nương có thể hiểu được sự bảo vệ của ca đối với nó.”
Tần Đàm Công cười nói: “Hiểu cũng được, không hiểu cũng được, không sao hết.”
Tần thái hậu nhếch khóe môi: “Không lo chuyện hai cha con ca nữa.” Rồi lại chau mày nhìn về phía ngoài điện: “Người tên Tiết Thanh đó có phải là có liên quan đến chuyện này không? Đệ tử của Thanh Hà tiên sinh nhất định cũng làm người ta chán ghét.”
Thái hậu không thích Thanh Hà tiên sinh. Lần đó xảy ra xung đột với Tống Nguyên cũng là vì Thanh Hà tiên sinh đích thân gửi văn thư về chuyện buông rèm nhiếp chính của thái hậu và đuổi về hậu cung.
Tần Đàm Công nói: “Tiết Thanh sao?” Cười cười: “Chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, chuyện con trẻ là chuyện con trẻ, người lớn không so đo với con trẻ, trừ khi con trẻ muốn khoa tay múa chân với người lớn. Hy vọng đây là một đứa trẻ biết điều.”