Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 160: Có lý




Căn phòng im lặng một lúc lâu, một tiếng khẽ than mới vang lên.

"Sao nàng còn biết võ công?" Khang Đại hỏi.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Quách gia có võ sư dạy nàng." 

Quách gia là võ tướng, đương nhiên không thiếu võ sư, cho bọn trẻ con tập võ là chuyện đương nhiên. Huống chi nàng còn được Ngũ Đố quân nuôi lớn... Người đang ngồi đây đều nghĩ đến mấy điều này.

"Học võ cũng được đi, giết người là sao?" Khang Đại hỏi: "Lại còn là Hắc Giáp vệ."

Thanh Hà tiên sinh nói: "Khi đó Hắc Giáp vệ đột nhiên đi tới thành Trường An, xảy ra xung đột với Đốc đại nhân. Lúc đó nàng có mặt ở đó nên cũng ra tay, sau không bị bại lộ. Ngũ Đố quân dẫn dắt Hắc Giáp vệ rời đi." 

Người trong phòng nhìn nhau, mày nhăn lại.

"Thế quá là nguy hiểm."

"Sao có thể hành động như vậy?" 

Chuyện quá khứ thì thôi không nói nữa, người sống sót sẽ không có nguy hiểm, giờ cứ nói chuyện hiện tại đã. Khang Đại hít sâu một hơi, nhìn Thanh Hà tiên sinh, vẻ mặt không vui: "Lâm đại nhân, điện hạ mà có chuyện gì ngươi nhất định phải nói cho chúng ta trước chứ."

"Đúng vậy, hôm nay quá nguy hiểm."

"Nếu biết trước bọn ta sẽ thu xếp sẵn, không bối rối như thế này." 

Người trong phòng đều nhíu mày, cùng nói.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Nàng không bị sao cả. Có việc nàng sẽ nói. Mọi người có việc cũng nói với nàng, chỉ cần nói rõ là sẽ không có vấn đề gì." Lại nhìn mọi người: "Chuyện nàng và Tần Mai tỷ thí nàng không nói gì sao?"

Chuyện này... Quả thực từng nói là có thù oán, bảo mọi người tách hai người bọn họ ra... Đây chính là hậu quả của việc không tách ư? Nhưng nàng không nói với bọn họ là đến mức sẽ ra tay đánh người bị thương mà. 

"Chuyện không tách Tần Mai ra, bọn ta đang định nói với nàng... Ai ngờ đã..." Người đàn ông áo lam nói, nhịn không được vỗ tay cái đét xuống chân, chỉ chưa kịp nói thôi mà đứa trẻ này lại hành động quá nhanh.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Là vậy à. Các ngươi phải nói trước với nàng rồi hẵng làm, nếu không... Nàng to gan lắm, các ngươi quên chuyện Liêu Thừa rồi à?"

...

Chậu đồng vang lên tiếng nước rào rào, Trần Thịnh rửa bùn đất trên tay.

"Lần này người ra tay hơi ác." Ông ta nói.

Tiết Thanh nói: "Không ác với kẻ khác chính là ác với bản thân." Đưa một chiếc khăn mặt sang. 

Trần Thịnh không từ chối, nhận lấy rồi lau tay, lại ra hiệu cho Tiết Thanh ngồi xuống, bản thân ông ta cũng ngồi ở một bên.

"Như lời người nói, Tần Mai quả thực không nói tới người." Ông ta nói, nhìn Tiết Thanh: "Người rất hiểu hắn."

Tiết Thanh nói: "Không hẳn là hiểu rõ nhưng ta biết hắn là một người rất lợi hại. Người lợi hại luôn thích làm mấy chuyện lợi hại, ví dụ như đánh bại người và việc mà mình không thể thắng." 

Trần Thịnh mỉm cười, gật đầu rồi nhấp một ngụm trà nói: "Chuyện này cũng là lỗi của ta, không nói trước với người. Vì lo tách Tần Mai ra sẽ khiến Tần Đàm Công chú ý, chi bằng để người và hắn tự giải quyết thì chuyện sẽ sớm xong. Tần Mai sẽ không bám lấy người nữa."

Tiết Thanh gật đầu nói: "Hiện giờ bọn ta đã tự giải quyết rồi."

Trần Thịnh nhịn không được mà cười: "Đúng vậy, Tần Mai bị thương không nhẹ, chí ít trước năm sau sẽ không xuất hiện ở Quốc Tử Giám." 

Tiết Thanh cười, không nói gì.

Trông có vẻ rất ngoan ngoãn. Trần Thịnh nhìn nàng nói: "Lúc ấy người có thể giết hắn không?" Không phải chất vấn mà là tò mò.

Tiết Thanh không do dự, gật đầu nói: "Có thể chứ. Bôi ít thuốc độc lên đao trúc là được rồi." Cởi túi hương bên hông xuống: "Luôn mang theo bên người mà." 

Trần Thịnh ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Người biết hắn là nhi tử của Tần Đàm Công, có muốn giết hắn không?"

Tiết Thanh nói: "Hắn không phải Tần Đàm Công..."

Cái kiểu quân tử có đạo, không đánh người vô tội? Trần Thịnh nhìn Tiết Thanh, nghe thiếu niên chậm rãi nói tiếp. 

"Giết hắn cũng chả có tác dụng gì."

Trần Thịnh cười ha ha: "Vậy ta yên tâm." Ngừng cười rồi nhìn Tiết Thanh: "Ban đầu định dặn điện hạ đừng giết Tần Mai cho hả giận, ngoài hết giận ra thì chẳng có tác dụng gì, phải nhớ kẻ địch thật sự là ai."

Tiết Thanh nói: "Ta biết mà." 

Trần Thịnh mỉm cười, không nói tiếp chuyện này mà chuyển sang chuyện khác: "Tuy Tần Mai không nói đến tên của người, Tần Đàm Công cũng không truy cứu nhưng bọn ta sẽ sắp xếp thêm nhiều hộ vệ bảo vệ xung quanh. Mấy ngày tới người cũng đừng rời khỏi Quốc Tử Giám nữa."

Tiết Thanh nói: "Giống một tên học sinh vi phạm."

Trần Thịnh cười, gật đầu nói: "Chính là như vậy đó. Người là một học sinh có lỗi, người có tiên sinh, có tọa sư, có phòng sư, có công danh trong người, không cần quan tâm chuyện khác, cứ đóng cửa hối lỗi là được." 

Tiết Thanh đáp ừ một tiếng.

Sắc trời âm u, có bông tuyết rơi xuống. Lão bộc nhìn Tiết Thanh căng dù đi trên phố, áo choàng bay trong gió tuyết, trông càng nhỏ, càng yếu ớt.

"Người thì nhỏ bé nhưng lại gây ra rắc rối lớn." Lão ta thở dài: "Nàng ta thì thoải mái, chúng ta lại vất vả một hồi." 

Trần Thịnh cười nói: "Thần tử là phải phân ưu cho vua chúa."

Lão bộc giương dù cùng Trần Thịnh đi vào trong viện.

"Nàng ta khiến ta thật bất ngờ." Trần Thịnh nói: "Chúng ta vừa mới không làm việc theo ý muốn của nàng, nàng lập tức dùng biện pháp của mình để ứng phó." 

Lão bộc cười gượng: "Nàng làm gì phải đối xử với chúng ta như vậy, khiến người thân thiết phải khổ sở."

Trần Thịnh nói: "Theo lẽ thường thì đây là không hiểu chuyện. Nhưng hành vi ứng đối này của nàng trông như hoang đường, khiến người ta khiếp sợ, khiến chúng ta trở tay không kịp nhưng không phải bó tay chịu chết, chỉ là mọi người kinh hãi lại hơi vất vả nữa."

Lão bộc nhíu mày: "Tóm lại nàng không nên làm như vậy. Tần Mai kia bám lấy, nàng lùi lại tránh đi một chút thì sao nào?" 

Trần Thịnh nói: "Không thế nào cả, chỉ là ngạo khí trời sinh thôi."

Ngạo khí trời sinh... Đúng vậy. Nàng là huyết mạch của thiên tử Đại Chu mà. Lão bộc không biết nên nói như thế nào, lúc này hình như không phải lúc để kiêu ngạo thì phải.

"Sự kiêu ngạo không bao giờ tùy lúc. Nó là sống lưng của một người. Có thể khom lưng bất cứ lúc nào thì không phải là kiêu ngạo nữa." Trần Thịnh nói, vẻ mặt trịnh trọng: "Đối với nàng, điểm này lại càng hiếm có. Đừng quên nàng ta đã lớn lên trong tình cảnh như thế nào." 

Còn nhỏ đã phải trốn đông trốn tây, có thể nói là sống tạm bợ cho qua ngày. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, người khó tránh khỏi sẽ nơm nớp lo sợ...

"Nàng không như vậy, nàng điềm tĩnh, tỉnh táo, lại kiêu ngạo bất khuất. Không phẫn nộ mà mất đi lý trí với đám người Tần Đàm Công. Còn đối với chúng ta..." Trần Thịnh nói, nhìn lão bộc: "Cũng không nói gì nghe nấy. Có một câu bất kính đó là không ỷ lại, không lấy lòng chúng ta. Nàng vẫn có ý tưởng của chính mình... Điều này nói rõ nàng là một người tâm tư trong sáng, sẽ không vì ngươi giúp nàng, đối xử tốt với nàng mà sẽ mù quáng nghe theo."

Nói tới đây lại cười. 

"Nghe qua thì như một vị quân vương vô tình."

"Nhưng với thần tử, có một vị quân vương lý trí mà vô tình là chuyện may mắn."

"Ta không hy vọng tương lai có một vị bệ hạ nhớ việc đăng cơ không dễ, coi trọng tình cảm mà chẳng phân biệt đúng sai. Ta hy vọng chúng ta sẽ có được một vị đế vương chân chính." 

"Đối với đế vương, vô tình mới là có tình. Đa tình trái lại lại thành vô tình."

Nghe những lời này, lão bộc tạm thời chưa hiểu rõ hết nhưng có một việc mà lão nhớ tới, chính là thi thoảng lại nghe được có kẻ lén cảm thán rằng Thanh Hà tiên sinh may mắn được trở thành vị đế sư mà điện hạ tin tưởng, tình cảm giữa hai người không ai có thể sánh được. Giờ theo những gì Trần Thịnh nói thì mọi người đã nghĩ quá nhiều... Dù có tình cảm như thế nào mà làm việc không khiến điện hạ hài lòng thì cũng vô dụng. Thế nên mọi người cứ tận tâm mà làm việc là được rồi. Vị điện hạ vô tình kia sẽ đối xử bình đẳng.

"Vậy y phục mùa đông mới làm kia có cần đưa cho nàng ta nữa không?" Lão bộc gắng gượng bước nhanh mới đuổi kịp Trần Thịnh. 

Trần Thịnh mỉm cười: "Nàng cần y phục mùa đông, tặng nàng sẽ cảm kích. Nàng cũng cần chu toàn chuyện lần này, làm rồi nàng sẽ biết. Ta tuổi đã cao, không thể làm nhiều việc cùng lúc, thôi cứ tập trung vào sở trường của mình thôi."

...

Gió tuyết càng lúc càng nhiều nhưng đã bị cửa sổ ngăn cách lại bên ngoài căn phòng. Vài chiếc bếp lò được đặt trong phòng, khiến căn phòng vẫn ấm áp như mùa xuân. 

Bùi Yên Tử nhận chén trà mà thư đồng đưa cho. Cửa sổ bị người đẩy ra, vang lên tiếng kẹt. Gió cuốn theo bông tuyết bay vào, người tới cũng nhào tới sạp mỹ nhân ở một bên, đổ người xuống.

"Trà, trà." Tiết Thanh nói, giơ tay lên: "Thật là lạnh muốn chết."

Bùi Yên Tử bưng chén trà trong tay lên, nhấp một ngụm, không để ý đến nàng. 

Thư đồng cũng không để ý, đi đóng cửa.

Tiết Thanh đành thu tay lại, vỗ vỗ người như muốn phủi đi bông tuyết, nói: "Ta ở chỗ ngươi vài ngày, nếu không thì chuyển tới phủ của biểu cữu ngươi cũng được."

Thư đồng đóng cửa lại, vẻ mặt bất an. Tên Tiết Thanh này lại định quấn lấy thiếu gia... Hắn đúng là một tên đoạn tụ (*) mà. 

***

(*) Đoạn tụ: Chỉ người đồng tính luyến ái.