Kinh thành hào quyền nước sâu không lường được cùng con cháu nhà quyền quý không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Tiết Thanh. Nàng cũng không phải thanh nhiên nhiệt huyết thấy chuyện bất bình liền đứng ra giúp đỡ làm Thanh Hà tiên sinh lo lắng. Lý đại nhân bị đốt nhà nàng không cảm thấy đồng cảm, việc Tần Mai đốt nhà người ta nàng cũng không ghét bỏ, chung quy lại một câu không có quan hệ gì tới nàng.
“Đêm nay người cứ ở lại đây, ba ngày sau Quốc Tử Giám mới nhập học”.
Thanh Hà tiên sinh nói.
Tiết Thanh lên tiếng trả lời “dạ” rồi lại nói:
“Ta đi ra ngoài thăm một người bạn”.
Thanh Hà tiên sinh hơi sửng sốt:
“Kinh thành có bạn nào? Chẳng phải là lần đầu tới sao?”
Tiết Thanh đáp:
“Là lão đại phu Dương Tĩnh Xương. Lúc ở Trường An đã chữa thương cho ta”.
Nàng lại dừng một chút:
“Thiền Y cũng ở chỗ đó”.
Thanh Hà tiên sinh nhất thời không nghĩ ra Thiền Y là ai, sửng sốt một chút mới phản ứng được, cái chết của Tông Chu lúc trước… thật là làm cho người ta nghĩ lại vẫn còn sợ.
“Bọn họ không biết thân phận của người?” Lão hỏi.
Tiết Thanh cười:
“Đương nhiên là không biết, chính ta khi đó cũng không biết, đã lâu không gặp họ cũng thấy nhớ, lúc trên đường ta đã cho bọn họ biết là mình sắp tới, sau khi vào Quốc Tử Giám cũng muốn chuyên tâm học hành, không thể tùy ý đi gặp người ta…”
Ý của câu nói không tùy tiện là vì thân phận thực sự của nàng, vì an toàn của nàng cũng là vì an toàn của những người không liên quan, đứa trẻ này cũng không phải không hiểu chuyện, Thanh Hà tiên sinh gật đầu.
“Cho nên ta muốn nhân lúc mới tới, còn chưa quen thuộc đối với kinh thành, người biết mình cũng không nhiều lắm, tranh thủ thời gian đi gặp họ một chút”.
Tiết Thanh nói tiếp.
Thanh Hà tiên sinh nói: “Người đi đi”. Rồi gọi lão bộc dẫn đường.
Tiết Thanh nói tiếng cảm ơn rồi nói địa chỉ cho lão bộc, nàng dẫn theo Hoàng Cư và xách bọc quần áo đi ra cửa.
Thanh Hà tiên sinh nhìn hoàng hôn bên ngoài, tuy rằng sắc trời âm trầm nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay. Người đến bình an vô sự, cuối cùng cũng có thể thở phào. Lão gọi người làm pha trà, chuẩn bị đến thư phòng đọc mấy quyển sách nhưng còn chưa ngồi được bao lâu đã nghe ngoài cửa báo có người tới thăm.
Thanh Hà tiên sinh từ sau khi được Vương tướng gia mời đi ăn, trước cửa lại trở nên náo nhiệt, chỉ có điều khác lúc trước là lần này Thanh Hà tiên sinh không đóng cửa từ chối tiếp khách, người đến đều mời vào, thiết nghĩ lòng tốt khó từ chối, hai bên láng giềng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hai người đàn ông đi lại ở trong sân, bọn họ tuổi chừng bốn mươi, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường. Một người mặc áo tím, một người mặc áo lam, ngay cả mặc y phục thường ngày cũng không che giấu được vẻ uy nghiêm. Chỉ là lúc này thần sắc uy nghiêm lại có chút căng thẳng, bọn họ nhìn phía trước gian nhà liền dừng chân sửa sang lại mũ áo…
Thanh Hà tiên sinh từ trong phòng đi tới nói:
“Các ngươi tới rồi”.
Lại tiếp tục:
“Nàng đi ra ngoài rồi.”
Hai người ngẩn ra:
“Sao lại đi ra ngoài rồi, chúng ta nghe Khang đại nhân truyền tin nói đến rồi liền lập tức tới đây…”
Thanh Hà tiên sinh nói tiếp:
“Đi gặp một người bạn cũ, người ở Trường An phủ.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nam nhân áo tím nói:
“Mới vào kinh thành sao lại đi lung tung, kinh thành lớn như vậy…”
Thanh Hà tiên sinh lại cười nói:
“Không cần lo lắng, nàng làm việc rất có chừng mực.”
Sau đó mời hai người này tới uống trà:
“Một lúc nữa nàng sẽ trở về.”
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau lắc đầu.
“Đường dài bôn ba mệt mỏi, hãy để nàng nghỉ ngơi đi, cũng không cần gặp khách, hôm khác chúng ta quay lại.”
Thanh Hà tiên sinh nói:
“Như vậy cũng tốt, nàng ở chỗ này của ta nhiều ngày, các ngươi lúc nào cũng có thể tới gặp.”
Lão tự mình tiễn hai người ra ngoài, nhìn họ lên xe rồi mới quay vào.
Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt rời hẻm nhỏ, mặc dù đi vào hoàng hôn nhưng phố xá tấp nập lên đèn, cửa xe đóng chặt, vừa dày vừa nặng ngăn cách âm thanh huyên náo của phố xá.
Trên mặt hai người đàn ông đã không còn ý cười lúc trước.
“Sao vừa tới đã đi ra ngoài.”
Người áo lam nhíu mày thở dài:
“Nếu sớm biết hôm nay đến chúng ta cũng nên đến đây chờ.”
Người mặc áo tím vuốt râu:
“Sớm biết? Sợ rằng Thanh Hà tiên sinh cũng không để cho chúng ta sớm biết, nói không chừng còn không muốn gặp chúng ta nên mới để điện hạ ra ngoài.”
Người áo lam cau mày:
“Không thể nào.”
“Sao lại không? Học sinh của lão cái gì lão chẳng biết, không cần chúng ta phải lo lắng.”
Người áo lam vừa cười vừa nói:
“Thanh Hà tiên sinh trước đây coi như là đi đúng hướng, hiện tại thân phận của điện hạ không cần phải lo lắng, lần này cái ghế đế sư của lão ngồi vững rồi.”
“Bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.”
Người áo lam thản nhiên nói:
“Đế sư như lão có thể khiến cho điện hạ trở lại đại bảo ngồi vững sao? Nếu không ngồi được lên vị trí đó thì đế sư có tác dụng gì.”
“Đúng vậy, hiện tại điều quan trọng nhất chính là chuyện khôi phục thân phận điện hạ.”
Người mặc áo tím nói.
Người mặc áo lam nói:
“Gian tặc bên kia nổi lòng nghi ngờ, làm loạn bắt người khắp nơi, vạn sự cần cẩn trọng, phải quay về nói với mọi người, cũng không nên để điện hạ tùy tiện đi lại lung tung như vậy được, Thanh Hà tiên sinh lâu rồi không ở quan trường không biết nguy hiểm.”
Người áo tím gật đầu.
Xe ngựa lảo đảo đi dần vào phố xá đã lên đèn.
Tiết Thanh không biết có người đến thăm mình, dù có biết cũng không để ý, lão bộc phía trước dẫn đường, nàng cùng Hoàng Cư bước theo sau.
“Đi qua mỗi một chỗ, ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Nàng nhỏ giọng nói với Hoàng Cư.
Hoàng Cư dạ một tiếng.
“Nếu muốn giết một người, ngươi cần phải quen thuộc với hoàn cảnh của hắn.”
Tiết Thanh nhỏ giọng nói:
“Ngươi nghĩ xem, nếu như lúc này người kia ở bên kia đường, ngươi sẽ phải động thủ như thế nào?”
Hoàng Cư nhìn về phía một bên đường, trên đường nhiều người nhốn nháo, các cửa tiệm sáng đèn, bên này phần nhiều bán hàng ăn, những nồi dầu sôi, những lồng hấp nghi ngút khói, mùi thơm lan tỏa bốn phía… Người kia nếu đi bên kia, Hoàng Cư nheo mắt.
“Hộ vệ của hắn sẽ vây quanh hắn…”
“… Sẽ xua đuổi dân chúng tránh đường…”
“Có người lui về phía sau… chen chúc… đạp phải bậc thang bên kia… lồng hấp này đổ xuống…”
Lời nói nhỏ nhẹ của thiếu niên vang lên bên tai, ánh mắt Hoàng Cư tựa hồ như đã chạy sang bên đó, ở trong đám người đông đúc… khe hở tới… Đao trong tay hắn đâm ra, xuyên qua hai tên hộ vệ, tránh qua người bọn họ nhào tới… Người kia tránh về phía trước, người của hắn chưa kịp lên mà lại ngã về một hướng khác, đao trong tay lại quăng tới…
Một tiếng phạch vang lên, đám người hoan hô một hồi, phố xá bốc lên từng đợt sương mù. Hóa ra là một cửa tiệm đang mời người biểu diễn tiết mục ảo thuật phun lửa, ánh lửa giao ánh sang cùng ngọn đèn, bóng đêm rực rỡ.
Lão bộc thấy hai thiếu niên xúm lại, châu đầu ghé tai, ánh mắt chăm chú nhìn đường phố náo nhiệt, chung quy lại là thanh niên lần đầu tới kinh thành náo nhiệt phồn hoa như vậy, không trách nhìn tới choáng váng.
“Chờ buổi tối còn náo nhiệt hơn.”
Lão cười ha hả nói, đưa tay chỉ về phía trước:
“Tới rồi, rẽ vào ngõ này.”
Tiết Thanh cười với lão:
“Đa tạ, làm phiền lão cùng hắn đợi ở đây xem phố xá, đừng đi lạc.”
Thiếu niên này thực quan tâm tới thư đồng của mình, lão bộc cười một tiếng đáp lời, nhìn Tiết Thanh nhận bọc quần áo trong tay Hoàng Cư đi về phía ngõ hẻm.
“Tiểu tử, đứng bên này đừng để người ta chen phải.”
Lão bộc bắt chuyện với Hoàng Cư.
Hoàng Cư theo lời đi qua, đôi mắt tuần tra trên đường, không để ý tới những lời của lão bộc ở bên tai
“Tiểu tử, ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tiết Thanh đứng trước cửa một cái viện mình đã sớm biết địa chỉ, trên cửa viện treo một ngọn đèn lồng, lúc này còn chưa thắp sáng, nàng giơ tay gõ cửa, nghe tiếng bước chân từ bên trong truyền đến cùng với giọng nói của một nữ nhi.
“Tới rồi, ai đó.”
Đã lâu không gặp, vẫn còn tiếng Trường An phủ nhưng nhiều khẩu âm kinh thành hơn một chút, tiểu cô nương học cũng không tệ. Tiếng bước chân cạnh cửa dừng lại nhưng chưa mở rộng cửa, đoán chừng là đợi người bên ngoài trả lời.
Khóe miệng Tiết Thanh mỉm cười.
“Trường An Phủ Tiết Thanh tới bái kiến…”
Nàng nói.
Còn chưa dứt lời cánh cửa đã bị giật ra. Động tác mạnh mẽ làm đèn lồng treo trên cửa lắc lư một hồi.
Thiền Y mở cửa đứng mơ màng, nàng thấy rõ thiếu niên đứng trước mặt, thân ngọc cao lớn, áo xanh da trắng, mặt mũi mỉm cười làm cả khung cửa đều sáng lên.
Trường An phủ, Tiết Thanh a.
Thiền Y giơ tay áo che mặt.
Cô gái đứng trước cửa che mặt bật khóc.
Không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng như vậy, Tiết Thanh giật mình bật cười, mắt bỗng không hiểu sao nóng lên. Thực ra nàng cũng không coi là thân thiết với nữ nhi này, nhưng nghĩ tới lúc nữ nhi này cười hi hi đưa hoa quả cho mình ăn, lúc nào cũng thành tâm thành ý thương xót cho người không có họ hàng thân thích là nàng… là người bạn đầu tiên của nàng ở Quách gia.
Tiết Thanh cười, vỗ vai nàng:
“Muốn khóc cũng đi vào rồi khóc chứ, khóc ở đây hàng xóm nhìn thấy còn tưởng ta là người xấu đánh ta thì sao?”
Thiền Y khóc rồi lại cười, che mũi buồn bực hờn dỗi:
“Vẫn còn thích nói đùa… đã là giải nguyên công rồi.”
Nàng tránh khỏi cửa.
Tiết Thanh cười:
“Làm gì có nói đùa đâu.” Liền cất bước tiến vào.
Thiền Y lau nước mắt đóng cửa đuổi theo. Đèn trong sân đốt sáng kéo dài theo bóng lưng người thiếu niên này. Vóc dáng nhìn như không cao lớn hơn lại có vẻ gầy đi rất nhiều… Thiền Y không nhịn được giơ tay lên đỉnh đầu khoa tay múa chân so sánh với thiếu niên phía trước, đầu vai hai người ngang bằng… sánh vai nhau đi.
Tiết Thanh quay đầu lại, Thiền Y có chút bối rối đặt tay lên vuốt tóc.
“Dương lão đại phu còn chưa về?”
Tiết Thanh hỏi, không để ý tới hành động lúng túng của Thiền Y.
Thiền Y dạ một tiếng nhìn sắc trời nói:
“Sư phụ ngày càng bận rộn, chỉ có điều lúc này cũng sắp về rồi.”
Tiết Thanh cười vén áo ngồi lên một chiếc ghế đặt trong phòng, đung đưa kẽo kẹt mang theo vài phần nhàn nhã tự tại nói:
“Vậy là danh tiếng của Dương lão đại phu càng lúc càng lớn rồi.”
Đây là chiếc ghế hằng ngày mình ngồi sao thuốc, hắn lại tùy ý vậy. Thiền Y hé miệng cười rót trà bưng tới, lại có chút do dự… Tiết Thanh vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
“Ngồi đi.”
Vẫn thói quen này, vẫn để nữ nhi này ngồi cạnh hắn, Thiền Y ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, trong nháy mắt như trở về Trường An thành. Hai người ở đầu ngõ ngồi trên con ngựa đá nhìn đường phố lên đèn.
“Cha mẹ ngươi đều rất ổn, chỉ là rất nhớ ngươi thôi.”
Tiết Thanh nói.
Thiền Y cúi đầu.
“Bây giờ còn chưa để họ biết.” Tiết Thanh nói:
“Nhưng sẽ có một ngày có thể để người thân các ngươi gặp gỡ.”
Thiền Y ngẩng đầu nói:
“Ngươi không nên để tâm những chuyện này, đây đều là chuyện nhỏ.”
Tiết Thanh cười nói:
“Được.”
Lại tiếp:
“Có gì gửi cho cha mẹ ngươi thì bây giờ có thể gửi về, dùng danh nghĩa của ta.”
Thiền Y oán trách liếc hắn một cái, còn để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nàng gật đầu:
“Được.”
Liền tùy tay lấy một cái chày giã thuốc đảo thuốc, hồi hộp một lát mới lấy lại tinh thần… giờ đâu phải lúc làm những chuyện này? Mỗi ngày đều ngóng trông hắn đến, hắn đến rồi lại vẫn như không.
Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của thiếu niên.
“Ngươi mỗi ngày đều làm việc này à? Có cùng Dương lão đại phu học không?”
Thiền Y dạ một tiếng:
“Có học một chút, có điều ta ngốc quá nên học chậm.”
Tiết Thanh nói:
“Ta thấy làm rất tốt mà, có học chữ không?”
Thiền Y đáp:
“Có học, ta biết viết tên mình.”
Nàng dùng ngón tay viết chữ lên mặt đất. Tiết Thanh cúi người nghiêm túc nhìn.
“Huệ Cô, không tệ không tệ.”
Nàng cười nói:
“Phải đọc nhiều sách biết nhiều chữ.”
Thiền Y hừ một tiếng nói:
“Ngươi bây giờ là giải nguyên công rồi, thích để người khác học chữ à? Không học chữ lại không xứng chơi với ngươi à?”
Tiết Thanh cười nói:
“Sao có thể chứ, học chữ là chuyện hay nhất thiên hạ, ta hận không thể để người người đều có thể hưởng thụ.”
Còn nói chuyện kỳ lạ nữa, Thiền Y hé miệng cười tiếp tục đảo thuốc, lúc này mới hỏi ngươi tới lúc nào, ở đâu, đã ăn cơm chưa. Tiết Thanh trả lời từng câu từng câu. Trong phòng ánh đèn sáng ngời, bên ngoài bóng đêm đang dần kéo lại, hai người hỏi đáp chuyện trò một hồi, không nói chuyện quá khứ cũng không nói chuyện tương lai, thật giống như hàng xóm láng giềng trò chuyện hôm nay ngay lúc này…
Dương lão đại phu không biết lúc này Tiết Thanh đang ở nhà đợi mình. Lão hôm nay cũng không bận rộn trong thái y viện mà bị mời tới nhà Tống Nguyên, con trai Hổ Tử của Tống Nguyên bị ốm.
Mười mấy đại phu đều đang bận rộn cả ngày, bệnh của Tống Hổ Tử thực ra không đáng ngại, chỉ là trời đột nhiên trở lạnh nên nhiễm phong hàn.
Tống Hổ Tử yên tĩnh nằm trên giường, ủ rũ, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài tiếng. Không có vẻ ngây dại buồn bực lúc trước, mặt mũi lúc này cũng hiện ra vài phần thanh tú.
“Thuốc này uống thế nào cũng không có tác dụng.”
Tống Nguyên nôn nóng nói, đi qua đi lại trong phòng.
“Đi chế thuốc khác đi.”
Các đại phu chỉ có thể vọt ra ngoài, tiếng bước chân vang lên, Tống Anh đang cố nâng rèm cửa bưng chén thuốc vào.
“Không nên bốc thuốc nữa.” Nàng ngăn cản các đại phu lại, nhìn Tống Nguyên nói:
“Cha, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như sợi tơ, đại phu đều nói là phong hàn, từ từ dưỡng bệnh là được, thuốc có ba phần độc, không thể uống không ngừng.”
Tống Nguyên ngượng ngùng ừm một tiếng muốn nhận chén thuốc, Tống Anh đã ngồi bên giường nói:
“Cha, để con làm cho, tay của người đau.”
Tống Nguyên lấy tay đè bả vai nói:
“Anh Anh con từ tối qua đã không nghỉ ngơi rồi… Hổ Tử bệnh cũng không ầm ĩ, con hãy đi nghỉ đi, để nha đầu làm là được.”
Tống Anh nói:
“Để con làm cho, tránh Hổ Tử lại ầm ĩ, hao phí sức lực càng lâu khỏi.”
Hai vú già tiến lên nâng Tống Hổ Tử dậy:
“Thiếu gia, chúng ta uống thuốc đi.”
Tống Hổ Tử ủ rũ được đỡ lên, nhưng khi Tống Anh thổi thổi thìa thuốc đưa qua hắn lai giơ tay vung lên, chén thuốc trong tay Tống Anh nhất thời bị đánh văng đổ trên người Tống Anh làm hai vú già sợ hãi kêu lên, sau đó liền vội vàng nhặt mảnh vỡ dưới đất.
Tống Nguyên giận giữ:
“Đứa nghịch tử này.”
Hắn lại sốt ruột hỏi:
“Có bị bỏng không?”
Vú già lấy tay giữ Tống Hổ Tử, nha đầu vội lau cho Tống Anh, trong phòng nhất thời hỗn loạn.
“Không sao, chén thuốc không nóng.”
Tống Anh ngăn nha đầu lại ra lệnh:
“Đi bưng chén thuốc khác tới, đã đun mấy phần rồi, phá hỏng cũng không sợ.”
Nàng tiến lên ôm lấy Hổ Tử, mặc cho hắn vùng ra đánh vào người, nàng vẫn ôn nhu nói:
“Hổ Tử ngoan, có tỷ ở đây, chúng ta không uống thuốc.”
Trấn an hết lần này tới lần khác, Tống Hổ Tử dần yên tĩnh trở lại, cũng kiệt sức ủ rũ nằm trên giường. Nha đầu bưng thuốc qua, Tống Anh nhận lấy tiếp tục dịu dàng đút thuốc cho nó. Quần áo chưa kịp thay, cả tóc cũng dính màu thuốc nhưng dưới ánh đèn nhìn nàng lại không chút chật vật, khăn che trên khuôn mặt không che được vẻ chăm chú nhã nhặn của nàng.
Vẻ nhã nhặn bình thản của nàng vượt qua sự ầm ĩ trong phòng.
Tống Nguyên nôn nóng cũng yên tĩnh trở lại, nhìn cô gái bên giường buồn vô cớ thở dài khoát tay với các đại phu.
“Thuốc này uống vào có khỏi không.”
Hắn hỏi.
Dương lão đại phu bước ra khỏi hàng nói
“Xem ngày mai có thể hạ sốt hay không đã.”
Tống Nguyên nhíu mày xua tay:
“Vậy các ngươi đều lui đi, để mai xem sao.”
Các đại phu dạ một tiếng rồi cùng thở phào, tuy rằng vẫn không thể về nhà nhưng không cần phải trăn trở mãi về phương thuốc nữa… đều nhờ có Tống Anh.
Cả đám người đi ra ngoài lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn, Tống Nguyên có thể nuôi dưỡng một cô con gái như vậy cũng đáng ngạc nhiên.