Bấc lửa trong ngọn đèn sáng bập bùng, chiếu sáng gian phòng nhỏ. Vách tường xám xịt, vết rách đan xen. Trong phòng bài trí đơn giản, một cái bàn hai ghế dựa, góc tường có rêu xanh lan tràn.... Nhưng không hề có cỏ dại mọc thành cụm, có thể nhìn ra được có người thường xuyên chăm sóc, nhưng chỉ là chăm sóc chứ không phải là cư trú. Trong phòng không có nhân khí, rách nát là việc khó tránh.
Dưới ánh lửa, mạng nhện rung động, thiếu niên Tần Mai ghét bỏ liếc mắt nhìn.
“Nơi này dơ muốn chết.” Hắn nói: “Làm sao mà ở được.”
Nhìn nhà ở, rồi nhìn ghế dựa. Ghế cũng bịt kín một lớp bụi thật dày.
“Ta sẽ không quét tước nhà ở cho ông. Người khác muốn làm như thế nào thì làm như thế, ta cũng sẽ không làm mấy chuyện này.”
Hắn ngồi xuống đất nhìn bình gốm trên bàn, ánh lửa chiếu rọi mặt mày xinh đẹp, nhìn không ra hỉ nộ cũng không có cảm xúc dâng tràn.
“Một hai phải về nơi này, nơi này có cái gì tốt, người chết còn không phải đều giống nhau, ở nơi nào cũng như nhau, không ai có thể nhìn thấy người, người vẫn là cô hồn.”
Thiếu niên cúi đầu nhìn đầu gối của chính mình.
“Sau này ta sẽ không ở cùng người nữa, người cũng không thấy được ta rồi. Thầy trò chúng ta đã đến nơi đây, người quên ta, ta cũng quên người đi. Nhớ kỹ cũng không có tác dụng gì.”
Tựa hồ khinh thường lại tựa hồ tức giận, nhưng mặc kệ là tức giận hay là khinh thường, thanh âm đều là giống nhau, thanh thúy dễ nghe.
“Người trước kia đánh ta, ta không hề so đo, ta trước kia khi dễ chuyện của người, người cũng nhìn ra, cho dù là như vậy, chúng ta ai cũng không thấy được ai.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trên bàn, ánh lửa chiếu vào chiếc bình gốm ngăm đen, Tần Mai nâng lên tay chỉ bình gốm trước mắt...
“Bé tí vậy... Tiên sinh, người thật là quá gầy, thiêu người xong rồi là chỉ còn lại một chút tro cốt như vậy... Lúc sống đã không khí thế, đến chết cũng không có… Người cả đời này sống thật là uất ức mà...”
Thiếu niên không nói nữa, hai cái ngón tay đưa tới gần trước mắt lại kéo ra, tới gần lại kéo ra, xuyên qua khoảng cách hẹp hẹp của hai ngón tay nhìn bình gốm chợt xa chợt gần biến to biến nhỏ, tựa hồ đây là trò chơi thật vui, hắn làm không biết mệt, lại chết lặng, lại cô đơn, vắng vẻ...
“Một người cuối cùng chỉ bằng hai ngón tay...”
Giọng nói thanh thúy lẩm bẩm, đang nói đến những lời này chợt dừng lại, hai ngón tay cũng ngừng ở trước mắt bất động.
“Hai ngón tay!”
Tần Mai mày nhăn lại, hai ngón tay trước mắt từ tư thế ngang chuyển thành dựng thẳng lên... Phi, hắn nhổ thật mạnh, khuôn mặt xinh đẹp giống như đỏ lên như bị lửa đốt.
“Tiết Thanh!”
Hắn nửa quỳ đứng dậy, tay vịn cái bàn nhìn bình gốm.
“Tiên sinh, cái tên kêu Tiết Thanh này ta nhất định sẽ không bỏ qua, ta không giống người, bị người ta khi dễ thì có thể khi dễ được ngay.”
Cái bàn đột nhiên bị đôi tay hắn lay động một cái phát ra tiếng kẽo kẹt, bình gốm cũng đong đưa theo. Tay của thiếu niên không rời đi, ngược lại có vài phần cố ý dùng dùng sức, cái bàn kẽo kẹt một tiếng, không chịu nổi liền đứt gãy rơi xuống…
Bình gốm rơi xuống một đôi tay, trong phòng vang lên tiếng cười thanh thúy của thiếu niên.
“Hù chết ngươi... Giờ người đã biết lúc trước ném ta từ cồn cát xuống cảm giác thế nào rồi... Thực sợ hãi.”
Tiếng cười tan đi, giọng nói càng trầm thấp.
“Thực sợ hãi, thực sợ hãi.”
Thiếu niên nửa ngồi nửa quỳ cạnh bàn, chậm rãi ôm bình gốm trong tay vào trong ngực, người cũng cuộn lại, bấc đèn trong ngọn đèn dầu lúc này nhảy lên rồi tắt, căn phòng lập tức bị bóng đêm bao phủ.
“Nhưng mà đó là trước kia, giờ ta không có gì phải sợ, người cũng chết rồi. Một mình ta sợ cái gì.”
...
“Cha nó ơi, tôi nghe bên nhà Hứa Hầu có tiếng nói.”
Phụ nhân từ trên giường ngồi dậy, giọng hơi run.
“Phải không đó.”
Nửa đêm không dám nhắc quỷ đâu.
Người đàn ông nửa tỉnh nửa mơ hừ hừ đáp: “Hứa Hầu… nào dám ra ngoài dọa người, lúc sống còn phải tránh người.”
Phụ nhân ôm chăn ngơ ngẩn lẩm bẩm: “Đúng vậy, bằng không cũng sẽ không đến mức vợ cũng không lấy, bao nhiêu người muốn gả nữ nhi cho hắn, càng có bao nhiêu tiểu nương tử đọc sách biết chữ chạy tới bái sư hầu hạ hắn, lại dọa hắn trốn vào núi sống không dám về nhà.”
Nghĩ tới chuyện cũ, người phụ nữ bật cười, cười xong lại thở dài.
“Một người như thế mà đột ngột lại không còn?”
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen đặc, tựa hồ có tiếng khóc tiếng cười nỉ non truyền đến.
“Hay là trộm?”
Phụ nhân lại chọc chọc người đàn ông.
Người đàn ông không kiên nhẫn nói: “Nơi đó có cái gì mà trộm...”
Cuối cũng vẫn bị người phụ nữ đánh thức, xoay người nói: “Sáng sớm mai ta đi xem, chỉ có cái bàn và mấy cái ghế cũ kỹ, không có ai thèm trộm đâu. Năm đó hắn đã chăm sóc chúng ta và những người trong thôn, vay tiền mượn đồ muốn gì có đó. Những thứ khác không giúp được hắn thì giúp hắn trông nhà cẩn thận vậy.”
Phụ nhân ừ một tiếng, lúc này mới nằm xuống lẩm bẩm gì đó rồi đi ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng, người đàn ông thật sự xách thang ra cửa, đặt trên tường nhà Hứa Hầu, chào buổi sáng với những người dậy sớm trong thôn.
“Kiểm tra xem nhà Hứa Hầu có bị mưa dột hay không.” Người đàn ông nói.
Người nọ liền dừng chân giúp hắn bắc thang, nhìn người đàn ông đi vào, không bao lâu liền nghe thấy tiếng kinh hãi phát ra từ trong.
“Làm sao vậy?” Người bên ngoài vội hỏi.
Bên trong truyền tới tiếng đáp của người đàn ông: “Cái bàn hỏng rồi.”
Người nọ thở dài, cách đầu tường nói: “Lẽ ra nên hỏng lâu rồi, ngươi kéo nó ra góc tường được rồi, mấy thứ khác thì sao?”
Người đàn ông bên trong đáp lại, đứng trong phòng nhìn cái bàn đã vỡ, lẩm bẩm nói cũ rồi nên sụp, liền mang những mảnh gỗ vụn chồng vào góc tường, lại nhìn xung quanh, có ánh sáng sớm chiếu xiên vào tranh sáng tranh tối, trên mặt đất hình như có dấu chân. Người đàn ông không khỏi trợn mặt, nhìn lại thấy không giống…
Người đàn ông thở phào, chắc là hoa mắt, chắc là do bàn hỏng đổ xuống làm tung bụi để lại, phòng cũ rách nát không tiếng động, người đàn ông lại đi vào trong buồng, nhìn vào bên trong.
Trong đó càng đơn giản, một cái giường, mạng nhện kết thành màn phủ, kẽ gạch trên đất đầy rêu xanh, tựa hồ cả mép giường cũng có… Người đàn ông đi vào xem, viên gạch kia đúng là khác với những chỗ khác, nhưng cũng chỉ nhô lên một chút, không có gì bất thường.
“Đợi vỡ rồi gỡ ra đi.” Người đàn ông nói thầm một tiếng, thế này cũng không có biện pháp tu chỉnh, tu chỉnh rồi không ai ở sớm muộn gì vẫn là như thế, hắn lắc đầu đi ra ngoài.
“Không có việc gì, khá tốt, không bị mưa dột.”
Người đàn ông từ mép tường nhảy xuống.
Người cùng thôn nọ cũng thở phào nhẹ nhõm cười ha hả nói vậy là tốt rồi, lại hỏi: “Hôm nay ngươi vào thành không? Ta lấy một ít thổ sản vùng núi cầm đi bán.”
Người đàn ông gật gật đầu: “Có đi, trứng gà tích cóp được không ít rồi, mang đi đổi chút dầu về.”
Hai người nói mấy chuyện củi gạo mắm muối rồi rời đi, sáng sớm thôn xóm tiếng gà gáy bò kêu dần dần trở nên ồn ào.
Kinh thành, hoàng thành cũng đã thức tỉnh, trên đường một đội quan viên mặc quan bào đủ màu nối đuôi nhau mà đi. Vì chưa đến chính điện, mọi người cử chỉ tùy ý, còn có người cầm chiếc bánh bao nóng vừa đi vừa ăn, miệng không phải nói mấy thứ dầu gạo mắm muối.
“Ngày hôm qua triều hội nhưng không thuận lợi a...”
“Mấy việc quan viên điều động, bệ hạ đều bảo bàn lại sau.”
“Không biết là vì ai mà lại bàn sau.”
“Có thể là ai chứ, hôm qua đối sách của Khúc đại nhân rất tích cực...”
“Trần tướng gia ở hoàng lăng cũng đơn độc yết kiến bệ đó...”
Bên này thì thầm nói chuyện, tiến lên trong đội ngũ, quan viên có người đờ đẫn có người vui vẻ, càng có nhiều người có biểu cảm nghiêm túc, âm trầm.
Còn lúc này bên trong hoàng thành, Tống Nguyên khoác áo bào đỏ, vẻ mặt vui vẻ đang đi về phía một gian cung điện, bên cạnh vẫn như trước đây, có hai quan viên cũng mặc áo bào đỏ hỗ trợ.
"Câu kia nói như thế nào? Cho ta một trái đào ta cho hắn một trái lê... Khúc đại nhân trong kỳ thi quân tử đã giúp ta, giờ ta cũng nói giúp hắn một vài lời, đây mới gọi là huynh đệ tốt chứ". Tống Nguyên nói: "Vương tướng gia cũng thật là, sạo lại nóng tính như vậy chứ?"
Một quan viên vẻ mặt đờ đẫn nói: "Tống đại nhân, lời nói của ngài nên có chừng mực, làm việc cho tốt là được rồi, nói nhiều sai nhiều".
Tống Nguyên không vì thái độ của hắn mà tức giận, ngược lại vẻ mặt thành khẩn lên tiếng trả lời: "Ta cái gì cũng đều không hiểu, ta nói ít lại một chút, các ngươi nói gì ta cũng sẽ đồng ý... Công gia hôm nay vào triều sao?" Đưa mắt nhìn về phía trước, thấy bên kia là tẩm cung của hoàng đế.
Hoàng đế bắt đầu đi học, ngoại trừ mấy tiên sinh được mời, Tần Đàm Công cũng tự mình giảng bài cho hoàng đế, dĩ nhiên không phải ở trước mặt người khác, bởi vì không hợp quy củ, nhóm văn thần cũng sẽ không đồng ý. Thế nên Tần Đàm Công chỉ chọn thời điểm rảnh rỗi mà chỉ dạy hoàng đế.
Tống Nguyên nhìn về phía trước rồi lên tiếng.
"Người kia là ai?"
Phía trước cung điện đang có một người cất bước đi, áo choàng đen che kín người, theo bước chân lộ ra áo bào trắng phía trong, bóng lưng rộng rãi cao lớn bồng bềnh đung đưa.
Không phải là quan bào, cũng không phải là cấm vệ, lại càng không phải là thái giám... Kỳ lạ thật, người có thể tùy ý ra vào hoàng cung thoải mái như vậy cũng không nhiều lắm, hướng đi của hắn là tẩm cung hoàng đế.
Tống Nguyên tò mò tăng nhanh cước bộ muốn đuổi theo... Một quan viên đưa tay ra ngăn cản.
"Không nên đi", hắn nói.
Tống Nguyên hỏi: "Tại sao?"
Hỏi nhiều như vậy làm gì, quan viên nhìn hắn: "Công gia có khách".
Khách? Tống Nguyên hình như không nhìn thấy vẻ mặt của quan viên, càng thêm tò mò: "Khách nào? Khách từ nơi nào đến? Nhìn thoáng qua thì tuổi cũng không lớn lắm".
Quan viên chau mày nói: "Không nên hỏi". Đoán chừng cảm thấy thái độ như vậy có chút quá đáng, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Sau này ngươi sẽ biết".
Tống Nguyên cười hề hề lên tiếng đồng ý, nheo mắt thăm dò bóng lưng của người mặc áo choàng đen.
"Nhất định là nhân vật lớn". Hắn nói: "Vậy chúng ta cũng đừng đi quấy rầy Công gia".
Cũng không có ai dám quầy rầy vị đại nhân vật này đi lại, hẳn ở trong đại điện hoàng cung chậm rãi tự nhiên, cấm vệ tuần tra hoàng cung, cung nữ thái giám đầy hoàng cung dường như biến mất hết. Cả hoàng cung tựa hồ như chỉ có một mình hắn tồn tại, trên đường không có một ai nhưng bên trong cung điện có người.
Hắn đến gần một gian cung điện, đứng ở trước cửa cung, cửa cung mở ra, ánh nắng chiếu vào trong đó, bên trong điện có hai người ngồi trước một bàn trà.
Một đứa trẻ mặc long bào cúi đầu viết chữ, ánh mắt mặc dù lim dim buồn ngủ nhưng cũng không dám lười biếng.
Nam tử mặc áo bào đỏ cao lớn, mặt mũi trầm tĩnh, chuyên chú nhìn đứa trẻ viết chữ.
"Chữ này không đúng", hắn đột nhiên nói, giơ tay lên cầm bút trong tay đứa trẻ: "Phải viết như vậy..."
Bút di chuyển trên giấy, từng nét từng nét hiện ra.
"Bệ hạ tự mình viết một lần." Hắn nói rồi buông tay ra.
Hoàng đế nghe lời, nghiêm túc viết lại một lần nữa, lo lắng quay đầu nhìn.
Tần Đàm Công gật đầu: "Bệ hạ thật thông minh".
Trên mặt tiểu hoàng đế nở ra nụ cười, Tần Đàm Công nhìn hắn khẽ mỉm cười: "Đi đi, nên thượng triều rồi".
Tiểu hoàng đế đáp một tiếng, nhảy xuống cái ghế muốn đi ra ngoài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đứng trước cửa, nhưng không phải là bọn thái giám mà mình quen thuộc, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Ngươi..." Nó bật thốt lên: "Là người phương nào?"
Người đứng ở cửa vén áo choàng đen lên để lộ ra khuôn mặt nhìn tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế đôi mắt vốn lim dim muốn ngủ nhất thời trợn tròn, lần nữa thốt lên: "Ngươi thật xinh đẹp".
"Thất Nương".
Một giọng nữ run rẩy ở một bên vang lên.
Tiểu hoàng đế nhìn sang, gọi lớn mẫu hậu.
Tần thái hậu thế nhưng lại không nhìn nó, chỉ nhìn thiếu niên áo choàng đen, thiếu niên kia cũng xoay đầu lại, im lặng nhìn bà.
Bọn thái giám dường như trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng xuất hiện, ôm lấy tiểu hoàng đế đem đi.
"Bệ hạ, nên thượng triều rồi." Hắn nói, vội vã bước đi, cúi thấp đầu để không nhìn tới người ngoài cửa.
Tần Đàm Công nói: "Để bệ hạ tự mình đi".
Đại thái giám vừa để tiểu hoàng đế xuống, tiểu hoàng đế vẫn tò mò nhìn thiếu niên mặc áo choàng đen.
"Thất Nương... hắn là nữ nhi sao?" Nó không nhịn được hỏi.
Đại thái giám một câu cũng không đáp, nắm tay tiểu hoàng đế bước nhanh ra ngoài, dẫn theo một đám thái giám cung nữ đi ra, tiếng bước chân dần dần vang xa.
Bên này tẩm cung hoàng đế chỉ còn lại ba người.
Tần thái hậu không hề bước lên, giống như chần chừ không thể đi, khuôn mặt vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, chân tay luống cuống.
Thiếu niên kia không nói một lời chỉ khẽ nâng cằm nhìn nàng, im lặng lại thêm mấy phần xấc láo.
"Thất Nương, ta, ngươi..." Tần thái hậu cuối cùng cũng mở lời: "Ta là tiểu cô cô của ngươi, Tiểu Tần cô cô, ngươi có nhận ra không... Có nhớ được ta không?"
Tần Mai nhìn nàng, nói: "Chào người".
Chào người, đây là nhận ra hay không nhận ra? Tần thái hậu nhìn hắn kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thất Nương, người vẫn giống như lúc nhỏ, chẳng hề thay đổi", giơ tay áo lên che mặt rồi khóc hu hu: "Thất Nương, cuối cùng ngươi cũng đã trở về".
...
"Cha, người về rồi?"
Nhìn Tống Nguyên tiến vào, Tống Anh đang khâu vá sửa lại con búp bê vải cũ rách ngẩng đầu nói, cắn đứt đầu sợi chỉ.
Tống Nguyên nói: "Bọn nha đầu đâu? Sao con phải làm mấy chuyện này?"
Tống Anh nói: "Đây là của Hổ Tử, bọn nha đầu không làm được, nó rất thông minh, làm không giống thì không thèm". Cười một tiếng, tiếp tục xe chỉ luồn kim, động tác rất thành thạo.
Tống Nguyên thở dài: "Chuyện này cũng cần thông minh... Nó làm cái gì đấy? Không có làm loạn chứ"
Tống Anh nói: "Không có, bọn nha đầu đưa đi chơi bóng rồi." Lại nhìn Tống Nguyên: "Sao hôm nay cha về sớm thế?"
Tống Nguyên ngồi xuống ghế: "Trong triều rất ồn ào, bọn họ lại không để cho ta nói nhiều, sợ ta nói chuyện xấu, ta liền không tham gia thượng triều nên về thôi".
Tống Anh cười nói: "Cha về nghỉ ngơi cũng tốt", dừng lại một chút: "Đi gặp mẹ một chút... để Hổ Tử vào thành, mẹ có chút lo lắng".
Lời nói uyển chuyển, có chút lo lắng, ý tứ chính là không vui sao, Tống Nguyên ừ một tiếng: "Ta sẽ đi", khẽ nhíu mày hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện khác, nhìn về phía Tống Anh: "Anh Anh, Hứa Hầu là ai?"
Kim trong tay Tống Anh dừng lại, nhìn về phía Tống Nguyên nói: "Sao, hắn trở về ư?"
Tống Nguyên gật đầu, lại lắc đầu: "Ta không biết là ai, Dương Bác và Lữ Tán bảo là có vẻ giống nhưng cũng không rõ lắm, ta nghe lén bọn họ có nhắc đến cái tên Hứa Hầu này". Vẻ mặt tò mò: "Hứa Hầu, rốt cuộc là ai?"
Tống Anh nói: "Hứa Hầu, là một người viết sách, là người vì người đọc sách trong thiên hạ mà viết sách".
Tống Nguyên mặc dù không có đọc qua sách nhưng nghe được câu này cũng rất ngạc nhiên.
"Người vì người đọc sách trong thiên hạ mà viết sách, đây chẳng phải là thánh nhân sao?"
Tống Anh cười một tiếng: "Cũng không tính là thánh nhân, cứ xem là nửa thanh nhân đi".