Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 12: Chém giết




Bóng đêm dần lui. Ánh sáng mênh mông bao phủ mặt đất. Đằng trước có một thị trấn nhỏ như ẩn như hiện. Thời gian tờ mờ sáng này là lúc yên tĩnh nhất trong ngày. Đám gà chó đều đang ngủ say. 

Tại một khách điếm bên ngoài trấn nhỏ, tửu phiên (1) phất phơ ngoài cửa, chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Bên ngoài có mấy cỗ xe ngựa cùng vài con ngựa đã buộc dây lại. Xuyên qua cánh cửa khép hờ có thể thấy một tên tiểu nhị đang nằm úp sấp lên bàn mà ngủ. 

Kiểu khách điếm bên đường lớn này có ở khắp nơi, cung cấp dịch vụ cho những kẻ đi lại ngày đêm. Trên đường lớn vang lên tiếng vó ngựa, một đội nhân mã xuất hiện, số lượng không nhiều, bảy người, mặc giáp đen. Dù chạy cả đêm nhưng hàng ngũ nghiêm chỉnh. 

Tên giáp binh dẫn đầu nhìn biển hiệu khách điếm bên đường, giơ tay chỉ: “Qua đó nghỉ ngơi!” 

Giáp binh giục ngựa tới trước cửa khách điếm. Ngựa mới đến khiến lũ lừa ngựa bị buộc một bên xôn xao. Nhưng tên tiểu nhị bên trong vẫn ngủ say như chết. Mãi cho tới khi hắc giáp binh tới đẩy cửa vào, gõ bàn một cái cộc thật vang. 

“Sao nào... Muốn cái gì... Trà rượu một bình, cái khác tính tiền...” Tiểu nhị nhảy dựng lên, miệng còn vương nước miếng liến thoắng theo thói quen: “Phòng hảo hạng còn hai gian... không tính tiền đồ ăn cho gia súc...” 

Hắc giáp binh ngây người nói: “Bảy bát mì canh suông (2), bảy cân thịt bò.” 

Tiểu nhị xoa mắt, hoàn hồn: “Có ngay... Ôi...” Khi lấy lại tinh thần, thấy rõ bảy người này thì hoảng sợ vội lùi ra sau, đụng vào chiếc bàn sau lưng vang lên tiếng loảng xoảng. 

Bảy tên hắc giáp không để ý tới hắn, tự chia nhau ra ngồi xuống hai bàn. Không hề gỡ cung nỏ đao kiếm xuống. Tư thế ngồi thẳng, dường như ngay lập tức sẽ đứng bật dậy mà đi. 

Tiểu nhị dựa vào bàn, sợ hãi mà di chuyển ra sau, lắp ba lắp bắp: “... Chờ... Chờ...” Rồi quay người lảo đảo chạy vào trong. 

Sau đó từ bên trong vang lên những tiếng xôn xao. Bảy người ngồi trong sảnh đường có thể phân biệt ra đó là những tiếng đầu bếp bị gọi dậy. Có tiếng đàn ông, tiếng phụ nữ thì thào oán giận. Tiếng tiểu nhị khe khẽ. Sau đó là tiếng chặc lưỡi khẽ gọi, rồi tới tiếng chén bát va vào nhau, xen lẫn tiếng bếp lò phập phù... Phòng bếp bỗng bận rộn, nhào bột cắt mì. Mùi thịt thơm nức dần tỏa ra. 

Bảy tên hắc giáp ngồi ngay ngắn trong sảnh, không chút lơi lỏng. Một lúc sau, tiếng bước chân truyền tới từ phía sau. Tiểu nhị vén rèm lên, tay bê chiếc khay có chứa bốn tô mì lung la lung lay bước tới. Phía sau hắn còn có một người đàn bà đang bê ba tô mì còn lại… 

“Khách quan dùng tự nhiên...” 

“Mau bưng thịt bò tới đây...” 

Hai người hơi kích động bày bát đũa, nước dùng sóng sánh văng ra ngoài, lại cúi đầu nói khẽ. Sảnh bỗng trở nên náo nhiệt, bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân. 

“Thơm quá... Khang Nhi, còn mì không?” Một ông lão thò đầu vào hỏi. Lão cõng một cái sọt, tay cầm một xiên sắt. 

Một tên hắc giáp liếc lão một cái. Kiểu lão già này thường hay thấy. Đám người già ngủ không được, hay dậy sớm, thường chạy ra đường nhặt phân về để nhóm lửa... 

Tiểu nhị kia lại càng thêm kích động: “Đi mau, đi mau! Cái lão nhặt phân này... Có khách đó, thối chết đi được...” 

Hắn giơ khay và ngừng bước chân đang định quay về phòng bếp lại, vung tay khua khua như muốn xua đuổi. 

Người đàn bà vừa dọn xong mấy tô mì thấy vậy thì sốt ruột, vung khay hô: “Lấy thịt bò đi…” 

Chữ “đi” ra khỏi miệng, sắc nhọn như khiến cho cả căn phòng trở nên căng thẳng. 

Xoạt, khay kia bị đầu gối thúc một cái, bay thẳng tới mặt một tên hắc giáp ngồi trước bàn. Đồng thời cũng xoạt một tiếng, một thanh đoản đao đâm thẳng tới ngực hắn. 

Tiếng gió rít như kéo tới từ bốn phương tám hướng. 

Tay tiểu nhị vốn định đi đuổi ông lão nhặt phân lập tức vung khay bổ tới cổ một tên hắc giáp bên cạnh. Còn ông già nhặt phân thì bước vào trong, giơ xiên sắt đâm tới một tên hắc giáp khác. 

Tiếng gào, tiếng quát, tiếng binh khí va vào nhau kèm theo tiếng gió lập tức như xé rách cả căn phòng. 

Đám hắc giáp vẫn ngồi ngay ngắn, dường như khá khiếp sợ với biến cố xảy ra đột ngột này. Nhưng ngay khi đoản đao, khay đựng đồ và xiên sắt sắp đâm tới người, bọn họ giơ tay. Những tiếng keng keng lập tức vang lên. 

Cổ tay bọn họ được bao bọc bởi một lớp giáp đen rất dày, va chạm với binh khí, tia lửa văng khắp nơi. 

Trong nắng sớm, trong những tia lửa, trong ánh sáng từ chiếc đèn lồng đang lắc lư liên hồi, mấy bóng người trong phòng liên tục giao tranh. Tiếng những chiếc bàn quay cuồng, tiếng binh khí va vào thiết giáp đồng loạt vang lên. 

Một tên hắc giáp binh quay người tung đòn, quyền phong như thanh đao. Người phụ nữ nhỏ gầy trước mặt lắc lư như không đứng vững, nhưng ngay sau đó nàng liền kề cận người hắc giáp binh. Tiếng két chói tai vang lên, đoản đao trong tay nàng lại theo từng mảnh lân giáp mà đâm vào trong. Máu tức khắc trào ra. Hắc giáp binh gầm lên, vung hai tay đấm xuống đầu nàng ta. 

Hoặc rút đao ra, hoặc chịu chết. 

Đoản đao trong tay nàng không những không ngừng lại, mà còn tiếp tục xoáy vào. Những mảnh lân giáp trước ngực hắc giáp binh vỡ ra, rơi xuống, sau đó là từng khối da thịt bị lột ra. 

Một tiếng víu vang lên. Gió táp tới. Người phụ nữ vặn hông cúi đầu xuống. Một chiếc xiên sắt lướt qua nàng, đánh thẳng tới hai nắm tay của tên hắc giáp binh. Rầm. Hắc giáp binh ngã ra sau, nện vỡ một chiếc bàn. 

Không chút ngưng nghỉ, xiên sắt và thanh trường đao mà hắc giáp binh vừa rút ra lại đụng vào nhau. Trường đao bị đánh bay lên nóc nhà. Nhưng tên giáp binh này không hề bối rối, thò tay xuống lấy ra song thích (3) ra đâm tới. Xiên sắt với song thích đâm vào nhau, tức thì những tiếng rầm rầm vang lên. 

Ba người quấn lấy sáu người, không rơi vào thế hạ phong, cũng chẳng chiếm được thượng phong. Khách điếm nho nhỏ vang lên những tiếng rầm rầm. Bàn ghế, bát đũa bay lên. Chỉ giây lát hai bên đều đã bị thương. 

Một thanh trường đao chém xuống bả vai tiểu nhị. Mà thanh kiếm trong tay tiểu nhị cũng đâm thẳng vào cổ họng hắc giáp binh kia. Máu đồng loạt bắn khắp nơi. 

Hai bên lập tức thoái lui, rồi lại đồng thời lao tới. Không ai để ý kẻ đã chết, cũng chẳng quan tâm người bị thương. Ba người đối chiến năm người, càng đánh càng hăng. 

Hai tên hắc giáp binh bị ép tới chân tường. Đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên. Tường đổ. Hai tên hắc giáp binh ngã rầm xuống đất. Không đợi ba người xông lên, một chiếc chùy sắt bay ra từ bên trong, ngay lập tức đập nát đầu hai giáp binh kia. 

Bốn người đấu với ba người. Ngươi chết ta sống. Tiếng gầm, tiếng quát, tiếng binh khí va đụng. Sôi trào. Máu thịt bay tứ tung. Chói lọi. 

Trường đao vung vẩy, đoản đao của người phụ nữ và kiếm của tiểu nhị bị đánh bay. Người cũng ngã lăn ra đất. Ông lão nhặt phân nhào tới, ôm lấy thanh đao của tên hắc giáp này. Trường đao đâm qua dưới nách lão. Tên hắc giáp nổi giận hét lên, lật hai tay. Máu tuôn ra như suối từ dưới nách ông lão. Nhưng ông lão không lùi lại, mà vòng vèo di chuyển, máu chảy theo bước chân. Xiên sắt trong tay lão đâm vào ngực hắc giáp. Ầm, từ một bên, chùy sắt đập tới, hắc giáp ngã xuống, đè lên ông già. 

Bên kia người phụ nữ với tiểu nhị thì nhào tới đối chiến một tên hắc giáp khác. Hai người hai bên hợp lực ép hắn tới phía cánh cửa. Một tiếng gầm vang lên, chùy sắt đập tới, máu tức thì nở rộ trên cánh cửa. 

Mà cánh cửa do không chịu nổi sức nặng đã rơi ra bên ngoài. 

Lũ ngựa đang gặm cỏ bên ngoài hoảng sợ, ồn ào cả lên. Chiếc đèn lồng giắt ngoài cửa rơi bịch xuống đất, bốc cháy. Nắng sớm bỗng dưng trở nên sáng ngời. Tiếng ồn ào, khói bụi dần dần tan đi. 

Buổi sáng yên tĩnh trở lại. 

Sảnh của khách điếm nồng nặc mùi máu. Chỉ có một người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ đứng thẳng, những người còn lại thì nằm vật ra đất. 

“Diệu Diệu tỷ không sao chứ?” Tiểu nhị chống người đứng dậy từ trên xác chết tên hắc giáp trên cánh cửa. Nhìn người phụ nữ nằm bên kia. 

Nàng ta cử động, xoay người tại chỗ, hổn hển nói: “Tàm tạm, tàm tạm!” Lại nghĩ tới gì đó mà đứng phắt dậy: “Lão Sưu đâu rồi?” 

Tiểu nhị cũng vội vàng đứng dậy, khập khiễng đi tìm kiếm. Liếc mắt liền thấy một chiếc xiên sắt đâm xuyên qua một tên hắc giáp. Hình thể gã hắc giáp này rất lớn nên không thấy rõ người bị đè bên dưới, chỉ thấy mái tóc bạc tán loạn... Tiểu nhị quỳ bịch xuống đất, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nhưng nghe thấy tiếng người vang lên. 

“Đánh xong chưa?” 

Giọng nói trầm thấp như tiếng chuột vang lên từ bên dưới thi thể hắc giáp binh. 

Tiểu nhị hừ một tiếng, hai tay chống ngược ra sau, nhấc chân đá tử thi, mắng: “Cái lão Sửu này, thế mà còn không quên giả chết... Lão cho rằng đây đang là chiến trường Tây Lương đó hả?” 

Người phụ nữ cũng ngồi bịch xuống đất, nhìn mình cùng với lão già đang bò ra khỏi thi thể, ai nấy toàn thân đều thấm đẫm máu, nói: “Đã lâu không giết người... Có ba tên mà quá sức như vậy!” 

Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gió rít. Mấy người lập tức biến sắc mặt. 

“Thêm năm tên nữa tới!” Tiểu nhị nói. 

Lão già vừa chui ra lại chui vào dưới thi thể. Tiểu nhị bật cười, giơ chân đá lão. Lão thì cứ lẩm bẩm: “Không đánh được nữa, không đánh được nữa..." 

Người phụ nữ giơ tay vuốt vuốt lại mấy lọn tóc, nói: “Được rồi, đi thôi!” Nói xong bèn cầm lấy đoản đao rồi đứng dậy. 

Tiểu nhị bật người đứng dậy, có lẽ là đụng tới miệng vết thương nên nhe răng trợn mắt nhưng không hề dừng bước. 

Lão già bò dưới đất lẩm bẩm, giơ tay gắng sức rút xiên sắt ra. Thấy người đàn ông cầm chùy sắt đi tới, bèn nói: “Thợ rèn, kéo ta lên với... Ta không còn chút sức lực nào rồi.” 

Từ đầu tới cuối thợ rèn không nói câu nào, chỉ giơ tay nhấc lão già cùng chiếc xiên sắt lên. Lão già than thở, cõng sọt... Không ai dừng lại, chỉ có thì thào nói chuyện, hoặc khập khiễng bước đi. Bùm, khách điếm bốc cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Bên ngoài, lũ lừa, ngựa và gia súc bỏ chạy bốn phía. 

***

(1) Tửu phiên: Lá cờ tên quán treo trước tửu điếm (ngày xưa). 

(2) Canh suông: Nước canh không có rau. 

(3) Song thích: Tên một loại vũ khí.