Lều tranh thuộc về người đọc sách thật náo nhiệt, bên ngoài, xa phu cũng tự cùng nhau tìm náo nhiệt.
“Hôm nay thi xạ ngự, mọi người hầu hết đều tham gia cưỡi ngựa, thiếu gia nhà ta thân thể không tốt, một người ngồi xe.”
Một tiếng nói truyền đến từ bên người, đồng thời có người miệng thổi phì phì ngồi xuống.
“… Ui chao, tiểu ca, ngươi là người ở nơi nào? Sao lại làm ăn mày?”
Hoàng Cư đương nhiên không để ý, con sâu trên chân giật mình rơi ra ngoài.
“Đại thúc, hắn là từ Huỳnh Sa Đạo chạy ra tới.” Tiểu nhị của lều tranh bưng một chén canh một mâm thịt đi ra: “Ừm... chuyện về Huỳnh Sa Đạo mà nói đúng là phức tạp... Hôm nay bận quá, ngày khác nói với đại thúc... Tóm lại đại thúc cách xa hắn một chút...” Đặt canh thịt xuống: “Thiếu gia nhà ông cho ông.” Dứt lời vội vàng đi vào, lều tranh tiếp tục vang lên tiếng nói tiếng cười càng náo nhiệt.
Tề Sưu không cầm đũa, dùng tay cầm miếng thịt lớn trong mâm xé ra, nước kho nhỏ giọt, mùi thơm càng đậm.
“Không phải thiếu gia nhà ta nghèo, keo kiệt mà tiếc không muốn mời mọi người tới đại tửu lâu trong thành ăn... Có đôi khi những quán nhỏ hương dã như này càng đặc sắc hơn.” Tề Sưu nói, xé một miếng thịt đưa cho Hoàng Cư: “Giống như món ngao lạn thịt bò này... Ngươi nếm thử xem, ăn ngon thật đấy.”
Hoàng Cư đương nhiên không cầm, vùi đầu ở đầu gối, thịt thật sự rất thơm. Thậm chí thơm đến mức làm hắn nhớ tới những ký ức xa xăm về ăn uống khi còn nhỏ vốn đã biến mất.
Tề Sưu không miễn cưỡng, cũng chẳng không vui gì, hai tay đều nhét thịt vào trong miệng nhai ngấu nghiến, từ bên người Hoàng Cư ngó ra nhìn về phía lều tranh. Trong lều, một đám người chẳng phân biệt tuổi đều đang bưng lên chén lớn nâng cùng chung vui.
“Kẻ thư sinh cũng biết dùng chén lớn uống rượu, mồm to ngoặm thịt à.” Lão nói, lại cúi đầu bê nước trà trên bàn trước mặt, thở dài: “Thiếu gia nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi rất kỳ quái, lúc đánh xe không cho ta uống rượu, nói gì mà đã uống rượu thì không lái xe, đã lái xe thì không uống rượu… uống trà này liền thấy kém ngon hẳn.” Dứt lời, một ngụm liền uống cạn, giống như vừa uống rượu, miệng còn chép chép, trong lòng tưởng tượng.
“Kỳ thật tuổi ngươi cũng không nhỏ, làm gì đấy cũng đủ để nuôi sống bản thân mà.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Tề Sưu ngồi bên người Hoàng Cư, vừa ăn thịt ăn canh, vừa nói chuyện. Hoàng Cư vẫn luôn không nói chữ nào, Tề Sưu cũng không để bụng, tự mình nói tự mình vui.
Trên đường lớn, các thí sinh không ngừng đi qua, thấy lều tranh ở đây đều mỉm cười nhìn một cái, cũng có người xuống dưới đi vào uống rượu, đùa giỡn đôi cậu. Ánh chiều dần nghiêng…
“Nhìn xem, nhân duyên thiếu gia nhà ta tốt nhỉ.” Tề Sưu ngồi dưới đất, nhìn lều tranh mà cảm thán, lại nhìn Hoàng Cư, “Tiểu tử, ngươi có muốn đọc sách không?”
Hoàng cư không để ý.
Bên đường lại có tiếng bước chân lộc cộc, có giọng nữ mừng vui.
“Cư ca ca.”
Tề Sưu thấy Hoàng Cư ngẩng đầu, như nhìn hòn đá biết động, lão cũng quay sang nhìn theo. Một bé gái đứng bên đường, thân hình nhỏ gầy, như tầm sáu, bảy tuổi, mặc áo xanh lục, váy nhỏ màu vàng, tóc tết thành bím, xung quanh lại buộc dây ngũ sắc, đúng kiểu ăn mặc của mấy tiểu đồng thời bấy giờ.
Tuổi còn nhỏ, không xinh lắm nhưng cũng có nét sạch sẽ đáng yêu.
Con gái nhà ai kia?
Hoàng Cư tựa hồ cũng không nhận ra, nhìn bé gái chạy tới mà không nói gì.
Bé gái đứng yên trước mặt hắn, cười hì hì, duỗi thân tay xoay mấy vòng.
“Ca ca, ca xem này, quần áo này đẹp chứ.” Nàng nói, lại túm túm bím tóc cho Hoàng Cư xem: “Xem này, sợi dây thật nhiều màu. Bà bà kia lại còn biết thắt bím tóc... Tóc muội bị cắt đi bao nhiêu thế, mà bà ấy vẫn có thể buộc lên…” Nhìn Hoàng Cư, cười tít cả mắt lại, nói: “Bà bà nói, chờ dài hơn chút nữa có thể buộc đẹp hơn nhiều.”
Hoàng Cư ừ.
Tiểu Dung đưa mắt nhìn Tề Sưu, Tề Sưu cười với nó, cầm lấy bát trà uống, lại xích sang một bên. Tiểu Dung liền ngồi xuống trước mặt Hoàng Cư, lấy một gói giấy to từ trong ngực.
“Ca, ca đói chứ? Mấy ngày rồi không ăn gì, muội mang đồ cho ca.”
Mở gói giấy ra, đưa tới trước mặt Hoàng Cư, Tề Sưu ngó tới nói: “Bánh trứng gà, ngó sen ti đường, bánh hoa quế hương… đều là đồ ngon cả.”
Tiểu Dung cười hì hì với lão, không đáp lời, không xua đi, càng không mời lão nếm thử.
Hoàng Cư đưa tay nhận lấy, cúi đầu chậm rãi ăn, Tiểu Dung ngồi trước mặt hắn, vừa nhìn Hoàng Cư vừa kể lại vào thành đã làm những chuyện gì.
“Tìm thợ rèn tay nghề tốt, họ nói chỉ cần nương nương cùng quan phủ đồng ý là có thể dễ dàng tháo xuống, không đau chút nào luôn…”
“Sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y, còn có đại phu tới bôi thuốc bốc thuốc uống.”
“Ở lại một cái viện lớn, có mấy bá bá, mấy bà bà…”
Nói rồi lại xích về phía Hoàng Cư, hạ giọng xuống.
“Hơn nữa không hạn chế ra vào…”
Nhìn Hoàng Cư mà hai mắt sáng lên, “Muội cho là sẽ bị nhốt lại, thật ra không phải, bà bà nói muốn đi đâu thì đi đó, lúc đi ra ngoài nhớ báo một tiếng, nhớ quay về nhà là được. Ca, nên ca cũng tới đó đi, lúc nào cũng có thể ra ngoài, chờ người kia cũng không muộn chút nào đâu.”
Hoàng Cư cúi đầu ăn hết hai chiếc bánh trứng, lại nhéo lấy ngó sen ti đường cầm xem… Vừa xa lạ mà hơi quen thuộc, hắn đưa lưỡi cẩn thận liếm liếm... Ngọt à.
“Không.” Hắn lắc đầu nói.
Tiểu Dung bất đắc dĩ, lại nghĩ đến điều gì mà hai mắt sáng lên.
“Còn có, muội hỏi rồi, chỗ đó là Từ Ấu Cục... chỗ mà quan phủ thu nhận chúng ta mang tên đó... Có thể học chữ, có thể học tài nghệ, ai muốn học cái gì đi học cái nấy, không cần tốn tiền...”
Cô bé đưa tay túm túm ống tay áo Hoàng Cư.
“Ca, có thể học chữ đấy, có thể học giỏi nhiều thứ, về sau muốn làm cái gì đều có thể làm cái đó.”
Tề Sưu đôi mắt cũng sáng ngời: “A, đọc sách tốt đấy, giống thiếu gia nhà ta đây, thi khoa cử trúng trạng nguyên, thật là tương lai xán lạn.” Lại chép chép miệng: “Nếu học chữ không giỏi, học đánh xe cũng được mà, giống ta đây, làm xa phu, ăn uống cũng là không lo...”
Giọng nói vừa dứt, một bên tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện truyền đến.
“Tề bá.”
Tiết Thanh đi tới, trong tay xách theo một bầu rượu, Tề Sưu cùng Tiểu Dung đều nhìn sang, chỉ có Hoàng Cư cúi đầu chậm rãi liếm ngó sen ti đường, không để ý chút nào.
“Thiếu gia.” Tề Sưu đứng lên nói.
Tiết Thanh đưa rượu cho lão: “Lão đi về trước đi, ta cùng các bạn học ăn xong rồi đi gặp Thanh Hà tiên sinh luôn.”
Tề Sưu đáp vâng, nhận rượu vui sướng rời đi, Tiết Thanh nhìn về phía Tiểu Dung cùng Hoàng Cư, Tiểu Dung cũng đang tò mò nhìn nàng.
“Học chữ đúng là tốt, vừa mới nghe các thí sinh khác nói, kế hoạch tổ chức thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo thành công, quan phủ sẽ thành lập quân tử học đường.” Tiết Thanh hòa khí nói: “Các ngươi đều có thể đi học, quan phủ sẽ không thu tiền của các ngươi, những người như các ngươi cũng đều là lương dân chi thân, tương lai có thể tham gia khoa cử.”
Tiểu Dung “a” lên, cao hứng nói: “Thật vậy chăng?”
Tiểu nhị của lều tranh ở phía sau thăm dò: “Sao lại không thật! Đây chính là Giải nguyên công.”
Giải nguyên công là cái gì Tiểu Dung không biết nhưng nàng biết cách làm người khác vui như thế nào, hai mắt sáng lấp lánh như sao, gật đầu như gà mổ thóc.
Tiết Thanh nhìn nàng, lại nhìn Hoàng Cư: “Các ngươi tuổi còn nhỏ, đọc sách vừa đúng lúc… Ngoan ngoãn đọc sách đi.” Dứt lời xoay người tránh ra.
Tiểu Dung nhéo bím tóc, nhún nhún vai nhìn Hoàng Cư.
Hoàng Cư đã nghiêm túc cẩn thận ăn hết một khối ngó sen ti đường rồi, lại nhéo lên một khối bánh hoa quế hương, nghĩ nghĩ lại buông xuống, gấp gói giấy lại bảo cất đi, không ăn nữa.
Tiểu Dung lập tức liền hiểu được ý định của hắn, thế này rõ ràng là không chịu đi, thở dài: “Ca, ca sao lại lẩn quẩn trong lòng thế chứ?” Lại vỗ vỗ đầu gối: “Ca ăn đi, ngày mai muội lại mang tới cho ca.” Dứt lời đứng dậy: “Ta phải về để Cổ bà bà khỏi sốt ruột.” Le lưỡi, nháy mắt: “Giờ muội phải lấy lòng bà... Bà vui, muội mới có thể sống tốt.”
Hoàng Cư ừ một tiếng, Tiểu Dung cũng không lưu luyến gì, nhảy nhót đi rồi, bóng người nhanh chóng khuất sau cửa thành, giờ đã là hoàng hôn.
Bên kia, đám người Tiết Thanh cũng đi ra khỏi lều tranh, Tiết Thanh nhìn Hoàng Cư còn ngồi tại chỗ.
“Tiết Thanh, đi thôi.” Liễu Xuân Dương ở một bên hô.
Tiết Thanh nghe tiếng chuyển ánh nhìn, đuổi kịp hắn chậm rãi bước đến hướng cửa thành, đám người Trương Song Đồng dắt ngựa, cười nói loạn mà đi.
Hoàng Cư cúi đầu nghe tiếng vó ngựa ồn ào bên người, nhìn góc áo xanh uốn lượn đi qua, ồn ào đi xa, chiều hôm bao phủ.
...
Trong ráng chiều, một đám Hắc Giáp vệ đang vây quanh một cái hố sâu trong Huỳnh Sa Đạo cũ, một tiếng “rầm” lớn vang lên, cạm bẫy giữa hố sụt xuống, cát đá, gỗ mộc văng tứ tung.
Một bàn tay rút một khối ván gỗ khỏi hố, đưa lên soi dưới ánh ráng chiều, nhìn vết cắt trên tấm gỗ.
Đoàn Sơn nói: “Hình như là bị người chém đứt.”