Tiết Thanh phủ Trường An.
Thi quân tử.
Tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng vang lên, số khoa kia là học thuyết thần bí về mấy thứ như kinh dịch, phong thủy, thiên văn đó... Có thể đạt được điểm tối đa đúng là lợi hại.
"Ta biết, ngươi không chỉ đạt điểm tối đa ở sổ khoa, những khoa khác cũng đạt điểm tối đa." Trong đám người có dân chúng hô lên.
Âm thanh phụ họa liền nhiều hơn, cuối cùng thành âm thanh giới thiệu và bàn luận về Tiết Thanh. Dân chúng vốn có sự kính trọng đối với người đọc sách, hơn nữa vị này còn là thí sinh lợi hại như vậy trong kỳ thi quân tử. Lời của người đọc sách vẫn làm người ta tin phục hơn, sự hoang mang lúc trước cũng yên ổn hơn nhiều.
Tiết Thanh lại giơ tay lên nói với mọi người: "Cho nên mọi người không phải sợ, động đất không xảy ra trong thành, cũng đã kết thúc." Nói xong lại nói với Hắc Giáp vệ bên kia: "Các đại nhân, không phải là mọi người không tuân theo mệnh lệnh của các ngài, chỉ là không biết nên hoảng loạn, xin các đại nhân báo cho mọi người biết rốt cuộc động đất xảy ra ở nơi nào, trấn an lòng dân."
Lúc này, Quách Tử An, Liễu Xuân Dương cũng chen vào, đứng bên cạnh gật đầu.
"Đúng vậy, thực sự không cách nào yên tâm."
"Mọi người nửa đêm giật mình tỉnh giấc."
Dân chúng cũng hùa theo hỏi nhưng không có ai lao tới trước nữa.
Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ nhìn đám người này, lại nhìn Tiết Thanh, hóa ra là thí sinh thi quân tử. Những thí sinh nho nhã yếu ớt này trăm sự không dùng được cũng có lúc có tác dụng, trấn an đám dân chúng dốt nát... Bọn họ cũng không thích giết người lung tung bậy bạ, nhất là vào lúc này, vì vậy vẻ mặt luôn âm trầm cũng thả lỏng nói: "Động đất quả thực không ở trong thành, nhưng cụ thể ở nơi nào thì chúng ta đang kiểm tra thực hư, tạm thời không thể nói."
Không thể nói? Dân chúng xôn xao, bất mãn chất vấn lại bắt đầu hoảng loạn.
Tiết Thanh giơ tay lên lần nữa tỏ ý mọi người im lặng, đi mấy bước về phía Hắc Giáp vệ, nói: "Đại nhân, vậy có thể đừng đuổi mọi người về nhà được không, để mọi người tìm một bãi đất trống yên tĩnh đợi?"
Đất trống... Liễu Xuân Dương nói: "Trước quan nha được không? Nơi đó đều là đất trống, lại là chỗ quan phủ, mọi người tới nơi đó đi."
Trước cửa quan nha sao? Thật sự là một chỗ tị nạn động đất tốt, dân chúng gật đầu bàn luận.
Trước cửa quan nha hả, bên đó có quan binh trú đóng, có thể rà soát người qua lại, tránh có kẻ ác lẩn trốn trong đó, một công đôi việc, thủ lĩnh Hắc Giáp vệ khẽ gật đầu, nói: "Có thể." Thu hồi trường đao trong tay.
Ánh sáng lạnh lẽo chớp lóe, Hắc Giáp vệ đồng loạt thu trường đao vào sau lưng.
Tiết Thanh thở phào, khoát tay với dân chúng: "Mọi người nhanh đi thôi."
Dân chúng trên đường đứng nép vào nhau chừa ra một con đường, có người đi tới phía quan nha, cũng có người đứng tại chỗ, còn có người trở về nhà... Trải qua một hồi ầm ĩ, thật giống như chưa từng hoảng sợ hoang mang, dứt khoát về đi ngủ.
Đám người tụ tập trên đường dần dần tản ra, hắc giáp vệ tiếp tục xếp hàng đi dọc phố, tản ra trong thành, dòm ngó tra xét các loại người khả nghi. Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương, Quách Tử An trốn ở ven đường nhìn bọn họ đi qua.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Tiết Thanh nói, giọng nói nhẹ nhàng, giống như thật sự vừa mới ra xem náo nhiệt vậy: "Đã biết động đất không ở trong thành, trở về nói cho mọi người cùng an tâm."
Quách Tử An và Liễu Xuân Dương nhìn nàng, ánh mắt nhìn về phía cánh tay bị thương của nàng, muốn nhìn kỹ thêm một chút lại không dám nhìn lâu sợ khiến cho Hắc Giáp vệ đi chưa xa nghi ngờ, chỉ "ừ" một tiếng, đi theo nàng lẩn vào trong đám người, bước nhanh về phía khách sạn.
Trong khách sạn, tiếng người vang vọng.
"Có tin tức, có tin tức!"
Tiết Thanh nhảy vào hô, kích động lại ung dung.
"Động đất không xảy ra ở trong thành! Mọi người không cần lo lắng!"
Nhìn ba thiếu niên đi tới, mọi người ngớ ra.
"Tam Lang, ngươi đã đi đâu?"
"Các ngươi chạy loạn làm gì? Quỷ nhát gan!"
"Ban nãy mấy người các ngươi chạy nhanh, có gọi cũng gọi không được."
Đám người Trương Song Đồng Bàng An tiến lên, lại "a" một tiếng, thấy dáng vẻ Tiết Thanh chật vật, nhất là vết thương trên cánh tay, máu chảy đầm đìa... Người trong viện đều kinh ngạc vây tới.
"Không sao đâu." Tiết Thanh không để ý, giấu cả cánh tay ra sau lưng, tựa như sợ hù dọa mọi người: "Ban nãy bị miếng ngói trên đường đập trúng."
Bên ngoài có người chạy vào nói: "Hóa ra người kia là ngươi hả, bây giờ mọi người đều đi tới cửa quan nha rồi... " Rồi kể lại chuyện vừa nãy, lúc này mọi người mới thoải mái.
"Tiết Thanh ngươi thật là... Lúc nào cũng thích ra mặt như vậy." Trương Song Đồng nói.
Lâm tú tài thì mang vẻ mặt hài lòng: "Không tệ không tệ, đối với những binh vệ đó cần đúng mực như vậy." Lại tức giận: "Quan binh lại muốn giết dân chúng vô tội ngoài đường phố, ném quốc pháp ở chỗ nào rồi hả?"
Tiểu nhị khách sạn nghe được thì ôm cánh tay nhẹ giọng nói: "Tú tài, nơi này chính là Huỳnh Sa Đạo, quan binh giết người cũng không coi là vi phạm quốc pháp, đã quấy rầy tới phượng hồn của hoàng hậu nương nương thì chính là tội lớn chém đầu rồi."
Lâm tú tài phất tay áo nói: "Hoang đường."
Cái đề tài này so với chuyện động đất lại càng không an toàn, ông chủ khách sạn đành đi ra giảng hòa.
"Mọi người không yên tâm có thể đi quan nha... Không lo lắng thì đi nghỉ ngơi, dù sao ngày mai còn phải thi... Nếu động đất không xảy ra ở đây, vậy thì không ảnh hưởng tới cuộc thi đâu."
Trương Song Đồng nói: "Còn nghỉ cái gì nữa, trời cũng sắp sáng rồi... Ông chủ làm điểm tâm đi, ta đói."
Ông chủ cười lên tiếng đáp: "Những người muốn ăn cơm mời tới sảnh..."
Bên kia, Bùi Yên Tử xoay người, Bàng An vội hỏi hắn muốn đi chỗ nào, Bùi Yên Tử quay đầu lại nói: "Ngủ chứ đi đâu."
Vẫn còn ngủ được hả, Bàng An nói: "Yên Tử thiếu gia đúng là danh sĩ."
Tiết Thanh nghe vậy cũng đuổi theo: "Ta cũng là danh sĩ, ta cũng buồn ngủ... Ta vẫn chưa đói."
Bàng An lo lắng đầy mặt nhìn hắn, nói: "Hay là ngươi trị thương trước đi... Ngày mai thi xạ ngự đó, tay này của ngươi bị thương vậy thì làm thế nào."
Tiết Thanh cười một tiếng, phất phất tay nói: "Không sao đâu, bị thương ngoài da, nhìn ghê gớm vậy thôi, thoa một chút thuốc lên đó là không sao rồi."
Trương Song Đồng khoác vai Bàng An nói: "Không cần lo lắng, hắn chính là kẻ có bị thương cũng lợi hại hơn người khác... " Nhìn Quách Tử An cười: "Tử An biết rõ nhất đấy, hắn từng bị đánh thảm mà..."
Quách Tử An "hừ" một tiếng quay đầu không thèm để ý tới hắn, Bàng An hỏi đó là chuyện gì thì bị Trương Song Đồng kéo đi về phía sảnh.
Người trong viện dần dần tản đi.
...
Cửa phòng đóng lại, Tiết Thanh đang đi chậm chợt lảo đảo một cái, lao thẳng về phía giường.
Quách Tử An và Liễu Xuân Dương sợ hết hồn vội vàng vươn tay đỡ.
"Cảm thấy sao rồi?" Bọn họ vội nhẹ giọng hỏi.
Tiết Thanh mất hết sức lực mặc cho bọn họ đỡ, mềm nhũn nói: "Ta ngủ trước đã... Vết thương các ngươi xử lý đi... " Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hai người lại cười: "Đừng lo lắng, nhẹ hơn lần trước, bên trong không đau, chỉ là bị thương ngoài da... Tùy tiện bôi ít thuốc rồi băng bó là được... Ta đã uống thuốc nhưng không chống đỡ được tác dụng của thuốc... " Nói xong gục đầu bất động.
Quách Tử An và Liễu Xuân Dương bị hù: "Này này" mấy tiếng, Liễu Xuân Dương cẩn thận vươn tay dò xét hơi thở nàng.
"Ngủ." Hắn nhỏ giọng nói.
Hai người thở phào, lại cau mày, nhìn cánh tay Tiết Thanh khoác lên tay mình, áo lót loang lổ vết máu dính chung với da thịt... Cẩn thận mở bàn tay ra càng khiến người ta kinh hồn bạt vía, vết thương sâu như vậy, lật cả da thịt lên... Cái này gọi là nhẹ hơn lần trước đó hả.
Bên trong phòng đèn đuốc thắp sáng mờ mờ, kèm đó là bóng người nhẹ nhàng đi đi lại lại, còn có âm thanh trò chuyện thật nhỏ thỉnh thoảng vang lên.
"... Ngươi nhẹ chút đi... Có thể bôi thuốc không vậy... Nàng nhíu mày, ngươi làm nàng đau... "
"... Ngươi làm được vậy ngươi tới mà làm... Kêu cái gì mà kêu... "
"... Có người gõ cửa... "
Hai người lập tức yên lặng, Quách Tử An làm ra vẻ mắt lim dim buồn ngủ lại tức giận mở cửa... Nhưng không có người, ở cửa chỉ để một chén thuốc, hắn vội vàng bưng lên đóng cửa lại.
"... Tốt quá Tề đại thúc đưa thuốc tới... "
"... Tề đại thúc này của nhà ngươi thật là xuất quỷ nhập thần... "
"... Đừng nói nhảm nữa... Ngươi đỡ nàng ta đút thuốc... "
Trong phòng khách ầm ĩ một chút lại yên tĩnh, ánh đèn mờ tối, bóng đêm dần bị ánh sáng thay thế.
Trong sảnh, sáng sớm như vậy đã náo nhiệt, mọi người bị đánh thức lại bị hoảng sợ thêm đủ loại suy đoán nên rất khó đi ngủ lại nhưng tới cửa quan nha tị nạn thì quá mức nhát gan, mất thân phận của người đọc sách... Dứt khoát đi ăn cơm.
Không lâu sau, văn lại phủ Trường An cũng tới, chào hỏi trước: "Mọi người vẫn khỏe chứ." Lại lớn tiếng nói: "Không phải sợ, động đất không ở trong thành, Trần tướng gia đã ra khỏi thành kiểm tra, mọi người an tâm."
Người bên trong sảnh cũng không hỏi lại, giống như không thèm để ý tới, bầu không khí an ổn hơn hắn tưởng rất nhiều, liếc nhìn đám người Trương Song Đồng, Bàng An... Tiết Thanh đâu?
"Tiết Thanh đi ngủ rồi." Trương Song Đồng nói, húp một hớp lớn canh nóng.
Thanh Hà tiên sinh lo lắng thừa rồi, văn lại thở phào lại lắc đầu, ở thời điểm này vẫn còn có thể ngủ, tâm thật lớn.
"Chương đại nhân, ngồi xuống ăn chút gì đi." Bàng An chào hỏi: "Dù sao trời cũng sắp sáng."
Văn lại suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, ầm ĩ tới giờ này hắn cũng rất mệt mỏi, ngồi xuống, Trương Song Đồng lập tức tò mò hỏi: "Rốt cuộc là động đất xảy ra ở đâu?"
Văn lại trợn mắt nhìn hắn một cái, nhấp một hớp canh nóng, lại giảm thấp âm thanh nói: "Thật ra thì ta cũng không biết, chỉ nghe nói là động tĩnh bên phía lăng hoàng hậu."
Lăng hoàng hậu sao...
Ánh bình minh mênh mông, trên hoang dã đội ngũ đi xa, không lưu lại một chút dấu vết.
"Đại nhân, Hắc Giáp vệ thực sự đã rút lui." Một người tiến lên nhỏ giọng nói.
Đốc nhìn về phía trước không nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh.
Người bán hàng rong một tay còn nắm đao, một tay khác thì loang lổ vết máu được bọc qua loa treo trước ngực nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất lúc nãy là từ phía lăng hoàng hậu truyền tới... "
Diệu Diệu vô cùng lo âu: "Cũng không biết điện hạ nàng chạy thoát không." Trong lòng còn một ý nghĩ không nói ra... Động tĩnh đó sẽ không phải là điện hạ làm ra chứ, hẳn là không phải... Hắc Giáp vệ bên lăng hoàng hậu cũng không ít hơn bên này, nàng chỉ có một mình làm sao có thể đi vào.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ánh bình mình lên bóng đêm rút đi, cây đuốc trở nên ảm đạm trong ánh sáng bình minh, nhưng cảnh trí xung quanh lại hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người.
Trần Thịnh cúi đầu nhìn dưới chân. Lúc này, hắn đang đứng trong một mảnh đá vụn rải rác, lần nữa ngẩng đầu nhìn xung quanh.
"Sụp." Hắn nói, từ giọng nói và vẻ mặt đều là không tin nổi, tầm mắt đảo khắp nơi. Lăng viên cách đó không xa vẫn như cũ, nhưng giờ phút này, nơi hắn đứng đã từng là chỗ cao nhất của địa cung hình vòm trong lăng hoàng hậu.
Toàn bộ gò đất đó sụp đổ lún xuống, giống như một quả trứng bị đập bể.
"Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hắn xoay người nhìn Tống Nguyên.
Tống Nguyên cả người nhếch nhác, trên đầu mặt toàn thân đều là đất cát, nghe vậy tức giận: "Làm sao ta biết được, suýt chút nữa ta bị đè chết rồi."
Trần Thịnh "à" một tiếng, vội hỏi: "Tống đại nhân không sao chứ?"
Tống Nguyên "hừ" một tiếng, nhổ đất cát trong miệng ra nói: "Ta không sao." Lại nén đau quay đầu: "Anh Anh của ta bị đè trúng... "
Trần Thịnh nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy bên cạnh đống đổ nát một cô gái đeo khăn che mặt ngồi trên một đoạn đá gãy, đang được một người đàn ông nửa quỳ trước người kiểm tra. Cánh tay nhỏ yếu của nàng đã được băng bó dầy cộm, vết máu rỉ ra loang lổ trên đó.