Hoa lệ và âm trầm, cho dù mô phỏng như lúc còn sống nhưng vĩnh viễn sẽ không giống như lúc sinh thời, đây là đặc điểm của tất cả các mộ thất địa cung.
Sau khi thích ứng thì ánh sáng bên trong đã không còn quá chói mắt. Chẳng qua là sáng hơn so với ánh sáng âm u lúc trước, không còn là ánh huỳnh quang yếu ớt, lờ mờ mà là ánh lửa chân thật từ đèn chong.
Tiết Thanh đứng ở trước cửa đá đánh giá địa cung này. Phía trước là một tòa chính điện, điêu lan ngọc trụ (*). Hai bên là điện thờ phụ, phía trước nữa là... bị cung điện cản trở tầm nhìn nên không thể nhìn thấy. Chỉ là chính điện này thoạt nhìn như không có cửa...
Là quay lưng về phía bên này, Tiết Thanh quay đầu lần nữa nhìn vào nơi mình vừa tiến vào vì... đây chính là cơ quan khóa những người may mắn sống sót ở Huỳnh Sa Đạo lại, cũng không có mộ táng truyền thống hay hành lang các thứ gì gì đó... Nơi này hẳn là cửa sau, hoặc vốn dĩ không phải cửa, chỉ là một căn phòng chứa xe ngựa, đồ vật chôn cùng hoặc các thứ đại loại như vậy.
Những thứ này cũng không quan trọng, nếu đã vào đây, vậy thì bắt đầu làm việc thôi. Tiết Thanh giơ cây sắt lên, bước qua cửa đá, không đi thẳng về phía cung điện mà quay đầu nhìn về phía cửa đá phía sau. Xiềng xích quả nhiên xuyên qua vách tường rồi treo ở trên hai giá gỗ nhỏ.
Tiết Thanh tiến lên, dùng cánh tay không bị thương kéo một sợi dây xích. Khóa sắt đung đưa, giá gỗ vì vậy cũng lay động theo. Thoạt nhìn cũng không phải là quá bền chắc. Nàng đè khóa sắt xuống khiến nó ngừng chuyển động, rồi dựng thẳng hai tai cảm nhận bốn phía... không có gì khác thường, thoạt nhìn rất đơn giản.
Dĩ nhiên, có thể đi được vào tới đây cũng không hề đơn giản.
Tiết Thanh hành động nhanh hơn, nhanh chóng rút một sợi dây xích từ trên giá gỗ ra...
Rầm... Ngay khi rơi xuống trên đất, xiềng xích, giống như con rắn, đột nhiên thức tỉnh, trườn vòng quanh về phía sau.
Tiết Thanh nắm một lúc hai ba dây xích kéo xuống...
Rầm rầm... Âm thanh này không ngừng vang lên trong địa cung vốn rất yên tĩnh. Giá gỗ lung lay... Tiết Thanh giơ chân đạp trên giá gỗ, số khóa sắt mà nàng ôm trong tay càng lúc càng nhiều...
Những khóa sắt bị rút ra từ trên giá gỗ và ném xuống đất cũng giống như thủy triều rút về phía sau, lại giống như lũ rắn vui sướng tản ra bốn phía khi được cởi trói.
Tiết Thanh cảm thấy kỳ lạ, cũng không khỏi vui mừng: "Người nhìn ta, người xem ta đi... đôi mắt lớn...", ngâm nga bài hát mà chính bản thân mình cũng không biết là bài gì. Mới hát được đôi ba câu, chợt tóc gáy phía sau dựng đứng.
Có người đang nhìn nàng.
Nàng chợt quay đầu, một người đang đứng trên bậc thang cung điện chạm trổ đẹp đẽ phía sau, đèn lồng hai bên lắc lư, ngói lưu ly năm màu lóng lánh, như thật lại như ảo.
Tiết Thanh vung xiềng xích trong tay, chân đạp giá gỗ, vừa sải bước đi, cây sắt phía sau lưng được rút ra, giống như sao băng đi tới cung điện.
Là bạn, người hay quỷ cũng dễ nói chuyện. Là kẻ địch, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, là... tượng người.
Tiếng bước chân vang vọng, Tiết Thanh sải bước đến bậc thang, chống cây sắt trong tay xuống mặt đất, nhìn lên bức tượng cung nữ năm màu hoa lệ trước mặt.
Nàng cúi đầu, thở một hơi thật dài, từ cửa đá đến bậc thang chính điện này cũng không tính là xa, thế nhưng toàn thân nàng toát ra mồ hôi nhiều như trước nay chưa từng có vậy.
"Loại chuyện như đạo mộ bút ký này thật không phải ai cũng thấu suốt." Nàng lẩm bẩm rồi ngẩng đầu nhìn tượng cung nữ trước mặt. Khoác lên bộ quần áo hoa lệ được chôn theo, nhìn trông rất sống động, khóe miệng khóe mắt cũng mang theo nụ cười, chẳng qua là nụ cười được đắp nặn ở trên tượng đất này không khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Tiết Thanh nhìn ra bốn phía, ở một góc khác của bậc thang cũng có một tượng người đứng như vậy, là nam tử mặc quan trang. Nàng lại nhìn về phía trước, từ nơi này cũng có thể thấy một tượng người đang đứng ở một góc phía trước, tại một góc khác bị cung điện ngăn trở tầm mắt hẳn cũng có một bức tượng như vậy.
Tiết Thanh đứng thẳng người, dùng cây sắt đụng đầu vai bức tượng người... Quả thật là lạnh như băng. Tượng đất không có hơi thở cũng như huyết nhục xương thịt, chẳng qua là ánh mắt vừa lướt nhìn qua quả thật rất chân thật... Trực giác của nàng lại có lúc sai, kỳ lạ, chẳng lẽ do ở địa cung này âm trầm quá nên tinh căng thẳng trương quá mức.
Xiềng xích bị nàng ném dưới giá gỗ di chuyển hỗn loạn, va chạm vang vọng cả địa cung, vừa ồn ào vừa quỷ dị.
Hai lỗ tai nàng ong ong nhìn về phía cung điện, chậm rãi cất bước về phía trước. Gạch trắng sạch sẽ có thể soi rõ bóng người, dưới chân từng bước từng bước rắn chắc, chầm chậm tiến gần đến bên cửa sổ. Những ô vuông chi chít phía trên cửa sổ, có thể thấy rõ phía bên trong... Bên trong không hề hoa lệ giống như bên ngoài, cũng không bài biện cung điện như bình thường, trống rỗng, ở phía chính giữa chỉ bày biện hai cỗ quan tài hoa lệ.
Quả nhiên là nơi này.
Nàng cất bước về phía bên cạnh cung điện, có thể nhìn thấy bên trong, cũng có thể từ phía trong nhìn thấy được cửa chính. Cửa đã mở ra... Tiết Thanh khẽ chau mày, vừa muốn tăng cước bộ đi qua bên đó thì có tiếng nổ vang và mặt đất chấn động.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy xích sắt bị kéo ra khỏi giá gỗ lúc trước đang đảo hướng về phía cung điện bên này, cũng không rơi xuống đất gãy lìa, ngược lại xiềng xích đột nhiên bị kéo căng... Xiềng xích vốn an tĩnh nhất thời bắt đầu lay động, những xích sắt sau khi được cởi xuống thì trôi về phía sau, vậy mà trong nháy mắt lại bị cuộn lại.
Thanh âm vù vù vang lên bên tai... giống như gió cuốn từ cửa đá phía sau vọt tới...
Đây không phải là gió, mà là những cánh tay cơ quan phía sau cửa đá bị chạm rồi!
Hoàng Cư, còn có những đứa nhỏ nữa.
Phải lập tức giật những xiềng xích từ trên giá gỗ xuống, phải hủy diệt giá gỗ, Tiết Thanh không chút do dự ba bước hai bước đạp trên lan can bạch ngọc nhảy xuống, chạy nhanh về phía giá gỗ, cây sắt trong tay hung hăng bổ về phía giá gỗ.
Thanh âm xiềng xích lay động, mặt đất chấn động, tiếng gió vù vù, cùng với tiếng va chạm ken két vang lên hỗn tạp, khiến cho cả địa cung như nước sôi sôi trào.
May mắn là những giá gỗ này không khổng lồ như những giá gỗ phía bên ngoài, chẳng qua là kết cấu giá gỗ hơi phức tạp một chút, cây sắt bay múa, chân giẫm tay kéo, cây sắt quấn quanh khóa cứng một lần nữa rơi xuống... xiềng xích dính vết máu lần nữa bắt đầu di chuyển về phía sau, một tiếng rầm vang lên, giá rỗ ngã xuống đất hoàn toàn vỡ vụn.
Tiếng gió vù vù phía sau cửa đá vẫn tiếp tục, Tiết Thanh xoay người chạy về phía cửa đá bên kia, xích sắt trên giá gỗ bên này đang đứng sừng sững cũng bắt đầu lay động kịch liệt... Tiết Thanh ra sức kéo rồi chém đứt, trong huyên náo chợt vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Tiết Thanh theo bản năng quay lại nhìn, thấy cửa bằng đá đen vốn đang mở rộng giờ dần dần khép vào, tựa như đang có người đóng lại. A! Động tác của Tiết Thanh nhất thời dừng lại, cửa hắc thạch đang di chuyển cũng ngừng lại.
Ôi? Tiết Thanh nhìn về phía giá gỗ trước mắt, giá gỗ bị nàng đẩy ngã, cong vẹo, xiềng xích phía trên lay động giống như cờ xí, mặc dù trong địa cung này không hề có gió... Giá gỗ cùng cửa hắc thạch có liên quan? Nàng thử thăm dò dùng cây sắt đẩy giá gỗ, giá gỗ kít kít nghiêng qua một bên, cửa hắc thạch bên cạnh cũng di chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt, Tiết Thanh vội vươn tay đỡ lấy giá gỗ, cửa hắc thạch ngừng di chuyển... Thế nhưng... Tiết Thanh nhấc chân đá bay một đoạn giá gỗ bị gãy, chuẩn xác rơi vào giữa cửa hắc thạch.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn giá gỗ: "Tâm nhãn thật là xấu xa".
Đây chính là khảo nghiệm nhân tính a.
Tầm mắt của nàng lần nữa nhìn về phía cung điện bên kia.
Ngọn đèn dầu ở cung điện sáng ngời, tượng người cung nữ mỉm cười im lặng ngắm nhìn.
Ngọc tỷ ở trong quan tài của hoàng hậu, giọng nói của Đốc vang lên bên tai, ở trong hài cốt của hoàng hậu.
Ngọc tỷ! Ngọc tỷ!
Tiết Thanh dựa vào cây sắt sải bước chạy về phía cung điện, tiếng gió phía sau vẫn vang lên vù vù kịch liệt, kèm theo đó là tiếng nổ khổng lồ, giống như có người khổng lồ đứng dậy, cất bước, vung vẫy cánh tay, sơn động chật hẹp bị nàng va chạm, lay động.
Mặt đất đang run động, địa cung cũng vang lên những tiếng soàn soạt, vách tường vốn trơn bóng nay đất cát bay loạn.
Tiết Thanh ngẩng đầu kêu một tiếng, ôm lấy tượng cung nữ đang mỉm cười bên cạnh, xoay người chạy về phía trước.
Loảng xoảng loảng xoảng, tượng cung nữ bị ném vào giữa cửa đá, Tiết Thanh không đợi xoay người nhấc chân đạp về hướng giá gỗ.
...
Loảng xoảng!
Hình dạng Tiểu Dung ngồi cạnh chấn động, phụp một tiếng ngồi bệt trên mặt đất.
Chu Nghĩa Khải vốn đã lâm vào hôn mê cũng vì vậy mà mở mắt ta.
"Dưới đất đang rung...", hắn lẩm bẩm nói: "Đứa bé kia vẫn còn đang mang theo khóa sắt chạy sao?"
Tiếng nói lạc đi, đã nghe Tiểu Dung kêu a một tiếng, cả người xoay vòng một bên, giống như cá bị câu, ba một tiếng, Chu Nghĩa Khởi không biết lấy đâu ra sức lực dùng tay nắm lấy cánh tay của nó.
Tiểu Dung lập tức giống như bạch tuộc bám lấy tay của hắn.
Sức kéo khổng lồ phía sau vẫn còn tiếp tục.
"Xích, xích, chặt lại rồi", nàng hét lên chói tai, phá vỡ sự an tĩnh hoang dã nơi này.
Tiếng kêu không ngừng, bên cạnh truyền đến nhưng tiếng động rầm rầm rầm rầm, giống như mọi người cùng bị quật mạnh xuống đất, sau đó lại bị bắn tung lên.
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Đó là bọn nhỏ đang núp ở trong hố ngủ.
"Xảy ra chuyện gì?", Chu Nghĩa Khải khàn giọng hét: "Nơi này không có ai vượt biên!"
Không có người trả lời câu hỏi của hắn, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai vang lên.
Tiểu Dung nắm cánh tay của hắn, dường như muốn đem một lớp da trên cánh tay hắn lột xuống nhưng vẫn không thể chịu nổi sức kéo phía dưới, Chu Nghĩa Khải cũng bị nàng lôi trượt đi.
Trên cánh đồng đồng hoang vắng, tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết vang lên, trong đêm tối truyền đi rất xa, rất xa nghe giống như chuột đồng bị hun khói.
Một Hắc Giáp vệ nhìn về phía truyền đến tiếng kêu: "Nhóm tàn dư này bị điên rồi sao?"
***
(*) Điêu lan ngọc trụ: Kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, sơn son thiếp vàng tuyệt đẹp.