Mặc kệ là hận hay là buồn bực và bi thương bối rối, một đêm trôi qua, chuyện phát sinh trong Song Viên đối với thành Trường An cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Vì người ở đó ít, chuyện này lại không thể tùy ý bàn luận lan truyền nên mọi người vẫn cứ sinh hoạt như trước đây, phố xá ồn ào và sức sống bừng bừng.
Tiết Thanh băng qua thành Trường An đi vào trường xã, ngược lại bên trong trường xã có người đang bàn luận về yến tiệc hôm qua.
"Lúc Liễu gia mới lập Song Viên đã hao phí vạn kim... Đục núi dẫn nước, hoa lệ tinh mỹ..." Tô Phương khoa tay múa chân đôi mắt lóe sáng, thúc phụ của hắn là Đồng Tri, hắn là một tiểu đồng ở Tô gia, hôm qua là lần đầu tiên tới Song Viên: "... Vườn này có núi có nước, hành lang, cầu khúc, trăm hoa nở rộ người xem lóa cả mắt..."
Đám học trò bốn phía nghe mà con mắt lóe sáng, lớp này của Nghiêm tiên sinh đại đa số học trò đều là con cháu tiểu môn tiểu hộ, Tô Phương còn có cơ hội dạo chơi du viên chứ bọn họ đoán chừng cả đời này cũng không có cơ hội.
Trương Niện cũng ở trong đó, nghe đến nghiện không nhịn được xen vào nói: "Có nhiều hoa như vậy, muội muội ta thích hoa nhất, khi nàng thêu dùng rất nhiều… Các ngươi biết hoa còn có thể ăn không? Muội muội ta làm bánh hoa..."
Tô Phương nói: "Im miệng." Liếc mắt khinh thường: "Chỉ biết có ăn thôi... Những người nghèo túng các ngươi..."
Sắc mặt Trương Niện xấu hổ ngượng ngùng nhưng đến cùng không dám cãi lại Tô Phương, rụt đầu lẩm bẩm vài câu muội muội ta làm bánh hoa thật sự rất ngon, lúc nào cho ngươi nếm thử.
Tô Phương không để ý hắn nói: "... Buổi tối nhìn Song Viên đó giống như là bồng lai tiên cảnh… Tông đại nhân rất vui vẻ, để mọi người làm thơ… Tông đại nhân thật sự giỏi thơ, không có người làm tốt hơn hắn..."
Nói đến đây chợt nhìn đến người đứng ở cửa, ánh mắt sáng lên.
"Tiết Thanh." Hắn lên tiếng, đưa tay chỉ nói với mọi người: "Tối hôm qua Tiết Thanh cũng đi."
Tiết Thanh sao? Các học trò trong học đường đều nhìn hắn, kinh ngạc lại hâm mộ.
Tô Phương cười ha ha nói: "Các ngươi đoán vì sao hắn đi?"
"Theo Quách gia qua đó thôi."
"Con rể Quách gia mà."
Các học sinh mồm năm miệng mười nói.
Tô Phương tiếp tục cười ha ha nói: "Không, là được Tông Chu đại nhân mời tới."
Được vị đại nhân kia mời sao? Các học trò rất kinh ngạc không biết nói gì cho phải, vị đại nhân kia lại mời Tiết Thanh sao? Vậy chẳng phải Tiết Thanh rất lợi hại.
Hai tay Tô Phương ôm bụng cười nói: "Tông Chu đại nhân mời hắn đến làm thơ... Kết quả hắn không làm được." Vừa nói vừa cười cúi người: "Thực sự buồn cười... Hắn nói hắn bị dọa không làm thơ được… Thật sự là quá mất mặt..."
Các học trò bốn phía cũng đều cười rộ lên theo.
Từ đầu đến cuối Tiết Thanh không có nói chuyện, nhìn qua lắc đầu, khẽ cười, thực sự không biết có gì buồn cười, nàng đi trở về chỗ ngồi, Trương Niện vội theo tới.
"Tới thật sao? Để ngươi làm thơ? Làm không được sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
Tiết Thanh ừ thừa nhận, Trương Niện mang theo vài phần đồng tình vỗ vỗ nàng nói: "Cái này không sao… Trong tình huống đó, ta đi cũng không làm được thơ… Thật sự sẽ sợ." Lại cười hì hì: "Có điều đi xem một chút phong cảnh náo nhiệt cũng đáng giá."
Tiết Thanh cười đáp, bên kia Tô Phương thấy Tiết Thanh không có bất kỳ phản ứng gì, có chút vô vị, liền không nói đến nàng nữa, tiếp tục kể lể cảnh sắc thật đẹp ở Song Viên tối hôm qua, ăn ngon bao nhiêu, kịch xem rất hay, lúc phi hoa lệnh chính mình bắt được hoa quế, một lần ra một câu thi từ vui vẻ cỡ nào, nói xong lời cuối cùng bẹp miệng nói: "... Đáng tiếc đúng lúc cao hứng, Ngô gia lão phu nhân ở Văn Khúc Hạng chết rồi, Ngô lão gia ngồi trên ghế kinh hãi bi thương quá độ gần như bị điên, có phần mất hứng, yến hội liền giải tán… Tông đại nhân còn nói muốn đi phúng viếng."--Truyện được cập nhật nhanh nhất tại irea-d.vn-Trương Niện nghe đến đó cũng gật đầu: "Vậy thì thật là mất hứng."
Hài tử không buồn không lo thật tốt, Tiết Thanh lắc đầu cười, lấy quyển sách ra, Trương Niện ờ một tiếng nghĩ đến cái gì nói: "Có chuyện ta nói với ngươi, ta có thể thay ngươi..."
Hắn còn chưa nói dứt lời Nghiêm tiên sinh đi tới, giậm chân một cái hắng giọng một cái, Tô Phương lập tức dừng nói chuyện lại, các học trò tụ lại cũng lập tức giải tán, Trương Niện cũng rụt đầu ngồi trở lại chỗ ngồi, trong học đường trở nên yên tĩnh, Nghiêm tiên sinh rũ mắt ngồi xuống bắt đầu giảng bài, một tiết học thôi, đưa ra bài tập gọi từng học trò đến trước mặt.
"Viết lại..."
"Đưa tay… Cũng dám nộp giấy trắng."
Hắn lời ít mà ý nhiều, động tác lưu loát lời phê bình trừng trị, Tiết Thanh thu dọn đồ dùng sách vở một mặt nghe các học trò bị chửi bị đánh, rất nhanh Trương Niện cũng bị gọi tên.
Trương Niện rụt đầu e ngại tiến lên, do dự có nên chủ động đưa tay… Nghiêm tiên sinh liếc hắn một cái nói: "Làm không tệ." Đưa bài qua.
Trương Niện trừng mắt không kịp phản ứng.
Nghiêm tiên sinh cũng trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Đi xuống."
Trương Niện vội vàng quay người, đi được một nửa mới lấy lại tinh thần nói: "Tiên sinh, ngươi vừa mới khen ta sao?"
Các học trò trong học đường đều nhìn về phía Trương Niện, thần sắc kinh ngạc, chẳng phải Nghiêm tiên sinh rất nghiêm khắc với học trò nhưng cũng rất ít tán dương.
Nghiêm tiên sinh trừng mắt lên nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn bị đánh bị mắng?"
Cái này là sự thật, Trương Niện cười một tiếng, liên tục cúi đầu nói tạ ơn tiên sinh rồi trở lại chỗ ngồi. Trong đám học trò, có cả ánh mắt hâm mộ và ánh nhìn soi mói của Tô Phương. Nếu về nhà nói cái này với muội muội, nhất định muội muội rất vui vẻ.
Tiết Thanh còn chưa đi, nhìn hắn nói: "Ngươi vừa mới định nói với ta cái gì?"
Trương Niện à một tiếng mới nhớ tới, nói: "Ta muốn nói: "Ánh mắt hắn rơi vào trang giấy, liếc một chút liền nhìn thấy Nghiêm tiên sinh đưa bút đánh dấu một hàng, lời bình luận rất tốt.
Mà hàng chữ này, đúng vào ngay cái câu hắn sao chép của Tiết Thanh, vốn hắn định nói ta sẽ liên lụy khiến ngươi bị mắng, nhưng bây giờ...
"Cảm ơn ngươi." Hắn ngẩng đầu.
Tiết Thanh biết được là chuyện gì, cười không nói chuyện đi ra ngoài, Trương Niện ê ê vài tiếng: "Ta còn chưa nói hết mà? Thanh Tử ngươi nghe ta nói ngươi không bằng..."
Tiết Thanh đã đi ra ngoài, chỉ muốn lên núi như thường thì Sở Minh Huy chạy tới.
"Tam Lang, tin tức lớn, có muốn nghe hay không?" Thần sắc hắn trịnh trọng nói.
Tiết Thanh nói: "Tin tức lớn gì?"
Sở Minh Huy nhìn hai bên một chút tới gần nàng nhỏ giọng nói: "Chuyện tối ngày hôm qua... Ngươi cũng biết. Thì ra Ngô lão phu nhân bị người giết chết."
Quả là thế, Tiết Thanh nghĩ, hai người đang nói chuyện, Trương Liên Đường Trương Song Đồng cũng đi tới.
Trương Song Đồng nói: "Đang muốn tìm ngươi, tối hôm qua ngươi cũng tới Song Viên hả?"
Trương Liên Đường nhìn thần sắc Tiết Thanh nói: "Ngươi cũng biết?"
Hắn hỏi không đầu không đuôi nhưng Tiết Thanh biết hắn nói là Ngô lão phu nhân chết.
Sở Minh Huy lớn tiếng nói: "Liên Đường ca cũng biết sao? Thật sự là Tông..."
Trương Liên Đường dùng cây quạt che miệng của hắn nói: "Kêu cái gì."
Đây cũng không phải chuyện họ có thể kêu gào.
Tiết Thanh nhìn học trò không ngừng đi qua, lúc này đã tan học sắp nghỉ trưa, đương nhiên các học trò sẽ không lãng phí thời gian đi ngủ, muốn thừa cơ nói giỡn chơi đùa, bốn phương ồn ào hết cả. Vì mấy người bọn họ tụ chung một chỗ, thỉnh thoảng mọi người nhìn qua, nhân tiện nói: "Qua Tri Tri đường nói chuyện đi."
Sở Minh Huy sờ đầu một cái nói: "Ngươi thật giống như cha ta, là đang triệu tập môn khách thảo luận công việc sao? Hì hì, cảm giác chơi rất vui."